Cường Yêu Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 130 : Nằm mơ cũng gọi tên em (4)

Thường Bách có chút tức giận, đi tới trước mặt Thường Tử Phi, gầm nhẹ, "Nếu như con còn chưa quên được An Noãn, thì sớm chết tâm này đi, đời này nhà họ Thường chúng ta cũng không thể trèo cao đến con bé ấy được, con bé là cháu ngoại của Thẩm Diệc Minh." Thường Tử Phi từ trên ghế sofa nhảy dựng lên, Nghê Tuệ cũng kích động chạy tới, nắm chặt lấy quần áo của Thường Bách, giọng nói run rẩy hỏi, "Ông nói An Noãn là cháu ngoại của ai." "Thẩm Diệc Minh, đại thủ trưởng, bà quên tên của mẹ An Noãn là Thẩm Diệc Như." Nghê Tuệ ngã ngồi ở trên ghế sofa, sắc mặt nhất thời trở nên xanh mét. Thường Bách khẽ thở dài một cái, thản nhiên nói, "Vừa mới bắt đầu chúng ta đã không xứng, con bé là thiên kim thị trưởng, tôi chỉ là thư ký của ông, thân phận bây giờ của con bé càng thêm cao quý, đời này của chúng ta cũng đừng đặt hy vọng lên con bé. Hôm nay Thẩm Diệc Minh cùng con bé đến Giang Thành, đem mộ thị trưởng An cùng An phu nhân dời đến Bắc Kinh, sau này chúng ta muốn thăm thị trưởng An cũng phải chạy đến Bắc Kinh, người ta có mộ phần riêng, không chừng còn không cho chúng ta tiến vào." Khóe miệng Nghê Tuệ co rúm, giọng nói hối hận tự trách nói, "Đều do tôi, tất cả đều trách tôi, năm đó Tử Phi chúng ta với An Noãn có thể ở cùng một chỗ, đều là bị tôi chia rẽ, là tôi ghét bỏ con bé ngồi tù qua, đều do tôi không tốt, tất cả là tôi không tốt." Nghê Tuệ hung hăng tát mình hai bạt tay. "Năm đó, Tử Phi cùng An Noãn cũng đã yêu nhau, thậm chí đã ở chung, là tôi chia rẽ hai đứa nó, kiên quyết tác hợp Tử Phi chúng ta với Thiến Nhu. Nói đến cùng, nhà họ Thường chúng ta không có cái có phúc này, bỏ lỡ An Noãn." Giang Thiến Nhu đứng ở mép cửa, đem một màn này nghe rõ ràng vào trong tai. Cô ta quả thực không thể tin vào lỗ tai của mình, đây là người nhà của anh, bốn năm ở cùng một chỗ. Bốn năm này, cô tự nhận đã hiếu thuận đối với bọn họ, mọi chuyện đều nhân nhượng bọn họ, lại không nghĩ rằng đổi lấy là kết cục như vậy. "Mẹ, con rốt cuộc có chỗ nào làm không tốt, người phải chán ghét con như vậy?"Giang Thiến Nhu từng bước một chậm rãi đi đến bên cạnh Nghê Tuệ. Nghê Tuệ mới phát hiện sự tồn tại của cô ta, vội vàng giải thích nói, "Mẹ không phải có ý này, con hiểu lầm rồi." "Hiểu lầm, người vừa rồi đau lòng như vậy, con làm sao có thể sẽ hiểu lầm. Người cảm thấy An Noãn càng thích hợp với Tử Phi, con không hiểu, con đến cùng có chỗ nào kém cô ta? Bốn năm này, con rất cố gắng làm vợ Tử Phi, làm mẹ, con dâu của các ngươi. Có thể chồng của con không thích con, con gái con không thân thiết với con, đến ngay cả ba mẹ cũng không thích con. Trong khoảng thời gian này, Tử Phi vẫn ầm ĩ muốn ly hôn với con, con nghĩ muốn về nhà tìm các người, để cho ba mẹ khuyên nhủ anh ấy, không nghĩ tới ngay cả các người đều vẫn nhớ đến An Noãn. Một khi đã như vậy, lúc trước vì sao phải cố hết sức tác hợp chúng con như thế? Con thật sự rất tổn thương các người biết không?" Nghê Tuệ vội vàng đi qua cầm tay cô ta, "Thiến Nhu, con hiểu lầm, chúng ta không có không thích, chúng ta cũng đang khuyên Tử Phi không được cùng con ly hôn." "Đủ rồi!" Giang Thiến Nhu dùng lực đẩy bà ta ra, "Muốn ly hôn có thể, thứ nhất, Tiếu Tiếu thuộc về con. Thứ hai, tài sản nhà họ Giang các người một phần cũng đừng nghĩ lấy. Thứ ba, mỗi tháng các người còn phải trả tiền nuôi dưỡng Tiếu Tiếu. Có thể làm được ba điều này, chúng ta liền ly hôn, làm không được, thì đừng mơ mà ly hôn." Giang Thiến Nhu hung hăng nói xong, lập tức chạy lên lầu. Nghê Tuệ vội vàng đuổi theo, "Con muốn đi đâu?" "Tôi đưa Tiếu Tiếu đi." Nghê Tuệ nóng nảy, ngăn cô ta lại." Tiếu Tiếu đang ngủ, con đừng đánh thức con bé." Giang Thiến Nhu không ngừng, trực tiếp đi vào phòng trẻ con. Cô gái nhỏ còn đang ở trên giường ngủ, Nghê Tuệ tiến lên gọi bé tỉnh. "Mẹ, sao mẹ lại tới đây?" cô gái nhỏ xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ. "Tiếu Tiếu ngoan, mẹ mặc quần áo cho con, đưa con ra ngoài ăn ngon." Nghê Tuệ tiến lên ngăn lại, "Thiến Nhu, đừng làm loạn, cần phải ở trước mặt đứa bé ầm ĩ sao?" "Tôi không nháo, tôi là nghiêm túc." Giang Thiến Nhu hai ba lần giúo con gái mặc quần áo xong, liền ôm đi. Nghê Tuệ nóng nảy, chắn ở trước mặt Giang Thiến Nhu không cho cô ta đi, giận dữ "Hai con muốn cãi nhau về nhà mà ầm ĩ, đừng ở nhà của mẹ gây chuyện, trả cháu cho mẹ." Giang Thiến Nhu kêu lên một tiếng đau đớn, "Con gái là của con." Nghê Tuệ đến giằng lấy, Giang Thiến Nhu hung hăng đẩy bà một cái, Nghê Tuệ té lăn trên đất. Thường Tử Phi cùng Thường Bách cũng lên đây, thấy Nghê Tuệ té ngã trên đất, Thường Tử Phi rống giận, "Giang Thiến Nhu, cô điên rồi, cô dám đẩy mẹ tôi, không còn muốn sống nữa sao?" "Tôi không có đẩy, tự bà ấy ngã." Giang Thiến Nhu ôm con gái rời đi, bé ghé vào trên vai cô ta gào khóc, có thể là bị dọa sợ. Thường Bách đỡ Nghê Tuệ dậy, miệng trầm thấp cảm khái câu, "Nếu là Noãn Noãn, nhất định sẽ không làm như vậy, con bé thiện lương như thế, nhất định không đành lòng làm khổ đứa bé." Nghê Tuệ lau nước mắt, "Đừng nói nữa, tôi đã rất hối hận." Lúc trước, là bà ham hư vinh, chia rẽ hai người yêu nhau. Hiện tại mới phát hiện, bọn họ để cho một người cao quý như vậy chạy đi. Nếu từ trước đến nay Tử Phi cùng ở một chỗ với An Noãn, hiện tại có thể cũng thành đôi, đừng nói đời này, tất cả mấy đời sau nhà bọn họ cũng không cần phải lo âu rồi. "Không cái này là số phận, số phận của chúng ta không tốt như vậy." Có hối hận tự trách nhiều hơn nữa cũng vô ích, vận mệnh như vậy, ai cũng không thể xoay chuyển. - - Mộ An Hồng Minh dời đến mộ viên nhà họ Thẩm, được sắp đặt ở bên cạnh Thẩm Diệc Như. Nhìn cha mẹ lại ở cùng nhau, trong lòng An Noãn cảm động nói không nên lời. Thẩm Diệc Minh vỗ nhẹ nhẹ lên bờ vai cô, cười nói, "Nha đầu, lần này con hài lòng rồi chứ?" An Noãn gật gật đầu, làm nũng nói, "Cám ơn cậu tác thành, về sau con nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời người, hiếu thuận với người." "Hiếu thuận thì miễn, con chỉ cần đừng không để ý đến cậu nữa là được." An Noãn cười cười xấu hổ. Dựa vào trong lòng ông, ôn nhu nói, "Con sai rồi, về sau con không bao giờ làm cậu tức giận nữa, cậu là người tốt nhất trên thế giới này." Thẩm Diệc Minh giang hai tay ôm cô vào trong lòng, giọng nói có chút trầm thấp nói, "Như vậy mẹ con cũng sẽ càng vui vẻ hơn." Từ mộ viên đi ra, Thẩm Diệc Minh tự mình đưa cô về nhà họ Thẩm, đưa cô trở về ông còn phải chạy ra sân bay luôn.