Thẩm Thần Phong không nghe theo, nói:”Không được, hôm nay anh sẽ đi cùng em, đến đâu cũng tháp tùng, nếu không xảy ra chuyện gì, anh cũng không biết ăn nói thế nào với lão tử gia đây.” “Em định ở lại Giang thànhvài ngày, anh cứ yên tâm đi, không sao đâu.” “Không được, hôm nay em đi đến đâu, anh đi đến đấy.” An Noãn nổi giận, gào thét:“Thẩm Thần Phong, anh thật phiền phức, em chỉ muốn yên tĩnh một chút, không muốn có người đi theo.” Thẩm Thần Phong nhìn hình dáng quật cường của cô, bất đắc dĩ thở dài. Lấy điện thoại gọi cho Mạc Trọng Huy, nói với đầu dây bên kia:”Người anh em, tôi cho cậu cơ hội làm anh hùng cứu mĩ nhân.” An Noãn đến Giang thành, chẳng bao lâu máy bay đã đến nghĩa trang, vốn dĩ là mộ của cha mẹ ở ngay cạnh nhau, giờ cũng chỉ còn một cái lẻ loi một mình. Quỳ xuống trước bia mộ, nước mắt nhanh chóng chảy ra. Tình cảm của cô đối với mẹ vốn có được qua lời kể của cha, khi cha còn sống vẫn luôn nói với cô, mẹ là một người phụ nữ rất xinh đẹp và lương thiện, yêu thương cô vô cùng. Nhưng ở trong lòng An Noãn, người cô yêu nhất vẫn mãi là cha. Ông ấy tự bầu bạn với chính mình hai mươi năm qua, cũng chính ông ấy vừa làm cha lại vừa làm mẹ. “Cha,con xin lỗi...thật sự xin lỗi, là do con quá vô dụng, con không thể ngăn cản bọn họ đem mẹ rời xa người, con thật sự, thật sự...rất vô dụng.” -- Từ lúc Mạc Trọng Huy nói chuyện điện thoại cùng với Thẩm Thần Phong thì trong lòng bắt đầu không yên. Hai ngày nay đột nhiên bệnh tình của lão tử gia chuyển biến xấu đi, thời gian tỉnh táo càng ngày càng ít, đa phần đều ở trong tình trạng mê man. Mọi người trong nhà không dám đi đâu, cả ngày ngồi chờ ở bệnh viện. Bác sĩ nói, cũng đã này hai ba ngày rồi. Thẩm Thần Phong gọi điện nói cho anh biết, Thẩm gia đem mộ Thẩm Diệc Nhưvề, lại đem mộ của cha mẹ An Noãn tách ra. Thẩm Thần Phong còn nói cho anh biết, bây giờ tâm trạng của An Noãn không được ổn cho lắm, muốn một mình đi Giang thành. Rốt cuộc cũng không thể bỏ được An Noãn, Mạc Trọng Huy quyết định đi đến Giang thành. Đường Tĩnh Vi thấy anh cầm chìa khóa xe, căng thẳng hỏi:”Huy nhi, con muốn đi đâu?” “Mẹ, con muốn đi xử lí chút việc.” “Khi nào thì trở về? Ngộ nhỡ gia gia tỉnh dậy mà không thấy con, sẽ rất đau khổ.” Mạc Trọng Huy nhìn lão tử gia mê man nằm trên giường bệnh, mím môi, trầm giọng nói:“Mẹ, nếu gia gia tỉnh lại, xin hãy nói với ông, nhất định phải chờ con trở lại.” “Huy nhi, khôngđược, con không thể rời đi.” Mạc Bình Sơn cũng đã đi tới, xanh mặt quát nhẹ:”Còn có chuyện gì quan trọng hơn chuyện của gia gia con sao?” Lí Hân Như thấy Mạc Trọng Huy bị mắng, đi tới an ủi anh , kéo tay anh nói:“Huy, anh muốn làm gì, để em giúp anh, đừng rời khỏi bện viện, gia gia có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào, đến lúc đó thấy anh, ông sẽ thấy nuối tiếc.” “Mẹ, xin hãy nói vớigia gia, nhất định phải chờ con trở lại.” Mạc Trọng Huy không quan tâm mọi người phản đối, lập tức rời khỏi bệnh viện. --- ------ ------ ------ ------ ------ ---- Ngồi trên trực thăng đến Giang thành, tâm trạng của Mạc Trọng Huy rất phức tạp,anh từng nghĩ rằng đời này cũng sẽ không còn cam đảm để đén vùng đất này nữa ,vậy mà bây giờ đã trở lại, mọi thứ như được sắp xếp hết cả. Thoáng cái , anh đã đến mộ của An Hồng Minh. Đến nơi, từ xa đã nhìn thấy thân hình nhỏ bé của An Noãn đang quỳ gối, bờ vai run run. Lòng Mạc Trọng Huy như cắt,may mắn vì anh đã ở đây, vào thời điểm mà cô cần có người bên cạnh an ủi, vỗ về nhất. An Noãn quỳtrước bia mộ, khóc đến không còn sức lực. Đột nhiên, bờ vai có người chế trụ, cô xoay người lại, nhìn thấy Mạc Trọng Huy bên cạnh cô cũng quỳ xuống. “Sao anh lại tới đây?” Thanh âm của cô khàn khàn, cơ hồ không phát ra tiếng . “Lo lắng cho em.” Đơn giản ba chữ, nhưng trái tim An Noãn như bị kim châm đâm vào. “Mạc Trọng Huy, người Thẩm gia thật quá đáng, đến cuối cùng, họ vẫn không thể chấp nhận cha tôi, lại còn cố tình chia rẽ họ.Những người có tiền có thế như họ đều quá đáng, ích kỉ như vậy sao ?” Mạc Trọng Huy mím chặt môi, nhất thời cũng không biết nên nói thế nào để an ủi cô, thậm chí còn không biết phải nói gì để biện hộ cho chính mình. Anh đau lòng lấy ngón cái launhững giọt nước mắt của cô, chưa thấy cô rơi nhiều nước mắt như vậy bao giờ. “Mạc Trọng Huy, tôi thật sự,thật sự rất vô dụng, tôi nói cũng như không,không ai trong bọn họ chịu nghe tôi nói cả.” Anh trầm giọng an ủi cô:”Không sao đâu, sau khi trở về tôi sẽ cùng em thuyết phục lão tử gia, đưa mộ của cha em đến nghĩa trang Thẩm gia, lão tử gia rất mềm lòng, nhất định sẽ đồng ý.” “Không đâu, ông ấy là một con gười tàn nhẫn, năm đó có thể làm cho mẹ tôi đoạn tuyệt quan hệ với ông, bây giờ chắc chắn cũng không dễ dàng thỏa hiệp.” “Lão tử gia rất thương yêu em, nhìn em phải khổ sở như vậy, ông sẽ đồng ý. Ngoan, chúng ta đi ăn cái gì đó trước, em đến đây từ sáng sớm, cả ngày nay vẫn chưa ăn gì.” Chỉ cần nghĩ đến cô phải quỳ ở đây nửa ngày, tin anh liền đau như cắt. “Tôi không muốn ăn, cái gì cũng không muốn ăn, tôi chỉ muốn ở bên cạnh cha tôi mà thôi.” “Ngày mai tôi lại đến đây cùng em có được không ?Bây giờ em đi cùng tôi ăn chút gì đó ,dạo gần đây dạ dày của tôi có chút không thoải mái.” Mạc Trọng Huy đỡ cô đứng dậy, hai chân An Noãn do quỳ lâu,nên đứng không nổi. Mạc Trọng Huy ôm cô, hận không thể ôm chặt cô vào lòng. Qua hai phút, An Noãn nhẹ nhàng đẩy anh ra:“Tôi có thể.” Họ ra khỏi nghĩa trang,tài xế đã chờ sẵn ở bên ngoài. An Noãn phát hiện, đấy chính là tài xế của biệt thự trước đây, một khắc kia, trong lòng cô có cảm giác không nói nên lời. “Mạc tiên sinh, An tiểu thư, tôi không nghĩ đời này còn có thể được gặp lại hai người.” Lên xe, còn chưa nói đi đến đâu, tài xế đã hỏi:“Mạc tiên sinh, về biệt thự sao? Mấy nữ giúp việc kia nghe nói hai người trở lại, đã chuẩn bị một bàn ăn, tất cả đều là nnhững món mà cậu và tiểu thư An Noãn thích nhất.” Mạc Trọng Huy nhìn về phía An Noãn, như đang ngầm hỏi ý kiến của cô. “Tùy tiện đến khách sạn nào đó là được rồi.” Mạc Trọng Huy ánh mắt ảm đạm, phân phó tài xế đi khách sạn. Đến khách sạn, Mạc Trọng Huy mở bộ phòng, An Noãn lại ở bên cạnh nói,“Mở hai bộ đi.”(Hu Hu ! Câu này khó quá, mình chẳng biết edit sao nữa, ai biết thì giúp mình nhé. Cmt phía dưới để mình biết và sửa chữa nha) Cuối cùng hay là nghe An Noãn , mở hai bộ. Tuy rằng biết Mạc Trọng Huy sẽ không làm gì cô từ phía sau, nhưng cô vẫn cảm xấu hổ khi ở chung dưới mái hiên. Họ cùng đi ăn cơm, Mạc Trọng Huy rất đói bụng, ăn rất nhiều.CònAn Noãn ăn cái gì cũng không vào. Cuối cùng Mạc Trọng Huy miễn cưỡng gắp cho cô chút đồ ăn, bắt cô phải ăn hết. Cơm nước xong, họ lại cùng đi siêu thị, mua đồ dùng sinh hoạt. Trong thời gian đó, điện thoại của Mạc Trọng Huy vang lên nhiều lần liên tiếp, An Noãn nhìn anh nhíu mày, nhưng cuối cùng cũng khôngnghe máy. “Mạc Trọng Huy, nếu anh có việc, cứ về trước đi, tôi ở một mình không sao đâu,tôi ở lại vài ngày nữa sẽ trở về.” “Không có gì đâu, tôi ở lại cùng em.” Mạc Trọng Huy một tay đẩy xe, một tay dắt tay cô kéo đi. An Noãn xấu hổ rút tay về,lấy đồ này đồ nọ. Mua xong đồ dùng sinh hoạt, khi họ trở về khách sạn cũng đã muộn rồi. An Noãn về phòng mình, Mạc Trọng Huy thì vẫn đứng ở ngoài cửa không vào.