Lái xe đón An Noãn đến bệnh viện, khi An Noãn đến, Mạc Trọng Huy cũng đã tới trước. Hiện tại anh gần như đang lấy lòng lão gia tử, không riêng chơi cờ, còn đọc báo cho lão gia tử nghe, An Noãn cảm thấy cô làm cháu ngoại cũng chưa hiếu thuận đến vậy. “Nha đầu, tới đây ngồi bên cạnh ngoại công.” Lão gia tử vừa thấy An Noãn đến, không tự giác trên mặt tràn ra ý cười. An Noãn nhíu mày, đi qua ngồi xuống mép giường. “Sáng sớm, Huy tử đã tới thăm ta, còn cháu giờ này mới đến.” Tuy rằng ngoài miệng lão nhân gia oán giận, khóe miệng lại giương cao, nắm chặt tay An Noãn, khuôn mặt thì hòa ái. “Đêm qua kêu cháu ở lại ngủ cháu không chịu, làm ta mất ngủ, trong lòng luôn nhớ cháu.” An Noãn cười cười: “Đêm nay, cháu ở lại với ông.” “Thật?” Lão gia tử nhìn cô nghi hoặc, tựa hồ không tin tưởng. “Lâm Dịch Xuyên và đứa bé đã về Luân Đôn.” Một câu đơn giản, lại làm cho không khí trong phòng nháy mắt trở nên lạnh lẽo. Hiện tại, ba chữ Lâm Dịch Xuyên giống như một cái gai trong lòng lão gia tử, không muốn ai nhắc tới. “Về sau đừng nhắc tới người Anh quốc kia trước mặt ta được không?” Lão nhân gia gằn từng tiếng, giọng nói mạnh mẽ. An Noãn cắn cắn môi, nhìn lão gia tử gằn từng tiếng: “Ngoại công, cháu có chuyện muốn thương lượng với ông.” Lão gia tử hừ nói: “Chỉ cần không phải chuyện của người Anh quốc kia, tất cả đều có thể thương lượng, cho dù cháu muốn sao trên trời, ngoại công cũng tìm người hái xuống cho cháu.” Nghe xong An Noãn liền im lặng, cũng không dám mở miệng nói tiếp. -- Ở bệnh viện bồi lão gia tử một tuần, mỗi ngày Mạc Trọng Huy cũng đến đây, có khi bồi lão gia tử chơi cờ, có khi ngồi nói chuyện với lão gia tử. Hết một tuần, bác sĩ nói trạng thái của lão gia tử rất tốt, có thể xuất viện. Đều này làm ông vui vẻ tối ngày vẫn la hét nói ở bệnh viện buồn muốn chết. Hôm nay, lão gia tử xuất viện, ba người cậu không ai có thời gian đón ông. Ông nhịn không được cảm khái: “Con trai không bao giờ bằng được con gái, mẹ cháu là người hiểu ý người nhất, nếu mẹ cháu còn sống thấy ta nằm viện, nhất định sẽ đau lòng đến rơi nước mắt. Ta nhớ rõ trước kia, có một lần ta ở bộ đội bị thương, mẹ cháu ở trước giường bệnh khóc như mưa, giống như ta sắp chết.” Mỗi khi nói tới mẹ của An Noãn, trên mặt lão gia tử luôn hiện rõ sự đau thương và tự trách. “Nha đầu, hiện tại ngoại công chỉ còn có cháu, trước khi ta chết, ngoại công ích kỷ hy vọng mỗi ngày cháu đều có thể bồi ở bên cạnh ta, như vậy, cho dù ngày nào đó ta chết đi, cũng không tiếc nuối.” An Noãn kéo cánh tay lão gia tử, trong lòng có loại cảm giác nói không nên lời. “Ngoại công, ông bảo trọng thân thể, nhất định sẽ sống trăm tuổi.” Lão gia tử vỗ vỗ tay cô cả thán: “Cơ thể của ta, ta rõ ràng nhất, bên ngoài nhìn không có gì nhưng bên trong lại rất nhiều bệnh, nếu không chú ý, ta sẽ bị tiểu nha đầu con làm tức chết.” An Noãn mím môi, nhưng nói không nên lời phản bác. Mạc Trọng Huy tự mình lái xe, đưa lão gia tử về nhà cũ. Vừa đến cửa, lão nhân gia hít sâu một hơi, cảm khái: “Ở đâu cũng không bằng nhà mình, cho dù ta chết cũng muốn chết ở chỗ này.” An Noãn thối ông một ngụm: “Ngoại công, ông có thể đừng luôn nói đến chữ chết?” “Được, được, không nói, về sau cũng không nói.” Giữ Mạc Trọng Huy ăn cơm tối, anh lại bồi lão gia tử chơi hai ván cờ. An Noãn dỗ lão gia tử đi ngủ, khi từ phòng ông đi ra, Mạc Trọng Huy vẫn còn ngồi ở phòng khách. “Sao anh còn chưa về?” An Noãn theo bản năng nhíu mày, không hờn giận hỏi. “Đi với anh ra ngoài một chút, anh có chút chuyện muốn nói với em.” An Noãn dừng một chút, cùng anh ra khỏi nhà. Đêm nay, ánh trăng đặc biệt sáng, ánh trăng sáng tỏ cả một vùng, trên trời cũng đầy sao, đẹp không sao tả xiết. Bóng dáng hai người đi bên nhau trãi dài trên mặt đất, nhìn rất đẹp đôi. “Mạc Trọng Huy, có phải gần đây anh rất rãnh rỗi?” An Noãn trào phúng hỏi. Mạc Trọng Huy không trả lời cô. “Anh đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Mạc thị, hẳn là rất bận rộn, vì sao cứ mỗi ngày chạy tới chơi cờ với ngoại công tôi? Anh cho là như vậy có thể thay đổi được cái gì?” Mạc Trọng Huy đột nhiên dừng bước, thân hình cao lớn chắn trước mặt cô trong bóng đêm, gằn từng tiếng nói với cô: “An Noãn, em và Lâm Dịch Xuyên chia tay đi!” An Noãn cười lạnh ra tiếng, nâng cằm nhìn thẳng mắt anh, khiêu khích hỏi,“Anh dựa vào đâu để nói với tôi những lời này? Xin hỏi, anh là gì của tôi? Mạc Trọng Huy, nói cho anh biết, tôi đã quyết định kết hôn với Lâm Dịch Xuyên, anh ấy sẽ triệu tôi về tổng bộ, chờ tôi về tới Anh Quốc chúng tôi sẽ tổ chức hôn lễ.” Mạc Trọng Huy nhíu mày thật sâu cúi đầu nói: “An Noãn, chia tay với anh ta đi, anh không hy vọng có một ngày em sẽ hối hận.” Lúc này đây, anh lại gọi thẳng tên cô. An Noãn cười nhạt nói: “Gả cho anh ấy, tôi sẽ không hối hận.” Mạc Trọng Huy đè mi tâm, trầm giọng bất đắc dĩ nói: “Ý anh không phải vậy, ngoại công em đã lớn tuổi, anh hy vọng em có thể bồi ở bên cạnh ông, không cần chờ đến lúc mất đi mới hối hận tự trách, đến lúc có làm gì cũng không thể bù đắp được.” “Tôi sẽ giành thời gian bồi ngoại công, cho dù tôi và Lâm Dịch Xuyên kết hôn, tôi cũng sẽ thường xuyên bay về thăm ông.” Bàn tay to lớn của Mạc Trọng Huy đột nhiên dùng sức đặt lên vai cô, nghiêm túc nói: “Ngoại công em muốn không phải những cái này, không phải em ngẫu nhiên trở về thăm ông một lần. Một người đã tám mươi tuổi, còn có thể sống được bao nhiêu năm, anh hy vọng mỗi ngày em đều có thể bồi bên cạnh ông, em hiểu chưa?” Cô dùng sức gạt tay anh ra, rống giận: “Nhưng chung quy tôi muốn kết hôn, Lâm Dịch Xuyên đã đợi tôi bốn năm, tôi không thể tái để anh ấy chờ thêm bốn năm nữa.” “Em thật sự yêu anh ta như vậy?” Mạc Trọng Huy nhướng mày: “Cảm động không phải là tình yêu, cho dù các người kết hôn ở bên cạnh nhau, cũng sẽ không hạnh phúc.” “Vậy anh cảm thấy tôi kết hôn với ai sẽ hạnh phúc? Anh sao?” Mạc Trọng Huy bị cô hỏi, chậm chạp không trả lời. “Mạc Trọng Huy, tôi hy vọng về sau anh làm chuyện có ý nghĩa hơn, không cần mỗi ngày đến đây với ngoại công tôi, cho dù ngày ngày anh đến đây, dỗ lão nhân gia vui vẻ, chúng ta cũng không thể nào. Quý trọng Lý Hân Như cho tốt, cô ta mới xứng đáng để anh yêu.” An Noãn nói xong xoay người bỏ đi. Mạc Trọng Huy vương tay nhưng lại rụt trở về, chung quy không có dũng khí giữ cô lại. -- Ngày hôm sau, Mạc Trọng Huy không đến, lão gia tử không thích ứng, cả ngày đều nói thầm: “Đứa nhỏ kia phỏng chừng có việc, bằng không khẳng định sẽ đến thăm ta.” An Noãn bĩu môi, không hờn giận nói: “Ngoại công, dù sao anh ta cũng là người ngoài, không thể mỗi ngày đều đến thăm ông.” “Cái gì là người ngoài, ta biết Huy tử từ nhỏ đến lớn, đã xem Huy tử như cháu ngoại của mình.” “Vậy chẳng phải cháu lại có thêm một người anh họ?” Lão gia tử liếc trắng mắt, tức giận hừ nói: “Ta càng hy vọng Huy tử có thể thành cháu rể của ta.” An Noãn kéo cánh tay lão gia tử, nói sang chuyện khác: “Ngoại công, cháu đánh cờ với ông.” Lão gia tử sủng nịch cười nói: “Với trình độ này của cháu, dám đánh cờ với ta, thật là to gan.” “Cháu đánh cờ cũng rất giỏi nha, là một tay cha cháu dạy.” An Noãn nói xong, lão gia tử trầm mặt. Lão nhân gia có thể nhận cô, nội tâm lại không thể tiếp nhận cha An Noãn. Hôm nay, Thẩm Diệc Minh từ nước ngoài khảo sát trở về, tài xế lái xe trong nhà đã đến sân bay đợi trước mấy tiếng. Thẩm Diệc Minh khó được trở về, đại cữu tiểu cữu cũng về. Anh em ba người giống như đã hẹn từ trước, cùng lúc trở về nhà. Thẩm Diệc Minh còn mua quà tặng cho An Noãn, là gói to đồ ăn vặt. An Noãn bĩu môi: “Cháu không phải con nít, sao lại mua đồ ăn vặt cho cháu.” Thẩm Diệc Minh cười ha ha, xoa đầu cô sủng nịch nói: “Ở trong mắt cữu, con vĩnh viễn đều là một đứa bé.” Câu nói này, thật lâu trước kia, cha cũng thường xuyên nói với cô. Nhớ rõ lúc trước cô cố ý muốn theo đuổi Mạc Trọng Huy, cha kiên trì phản đối, lúc ấy An Noãn rống lên với ông: “Con không phải con nít, con có suy nghĩ của mình.” Cha cô vạn phần bất đắc dĩ nói: “Ở trong mắt cha, con vĩnh viễn là một đứa bé, cần người bảo vệ.” -- Bữa tối khó được đông đúc, lão gia tử oán giận: “Con cái đều là người hữu dụng với quốc gia, nhưng ta sinh bệnh nằm viện cũng không gặp các người, xuất viện là đứa nhỏ của Mạc gia xử lý. Lại nói, ta thực rất thưởng thức đứa nhỏ kia, nếu một lúc nào đó Huy tử cần, các người tận lực giúp thằng bé, Huy tử là đứa nhỏ có năng lực, tiền đồ sẽ vô lượng.” Con lớn nhất Thẩm Diệc Bái đột nhiên nói: “Lão gia tử, con quên báo với cha, hôm nay Mạc lão gia tử đột nhiên hộc máu được đưa đến bệnh viện cấp cứu, nghe nói không còn bao nhiêu ngày.” “Có chuyện này?” Lão gia tử rất kích động nói: “Khó trách Huy tử hôm nay không đến thăm ta. Có biết nguyên nhân cụ thể hộc máu không, là phát bệnh sao?” Thẩm Diệc Bái lắc đầu: “Lần trước con đến thăm Mạc lão gia tử, tinh thần ông cũng rất tốt, bác sĩ chủ trị cũng nói lão gia tử trạng thái rất tốt. Hôm nay đột nhiên nghe được tin tức, nói lão gia tử được đưa đến bệnh viện cấp cứu, nghe nói vì Huy tử đột nhiên muốn giải trừ hôn ước với Lý gia, lão nhân gia tức giận ngã bệnh.” Thẩm lão gia tử hít sâu một hơi, bất đắc dĩ nói: “Huy tử cũng thật đáng thương, Mạc lão nhân cho tới nay đều lấy chuyện này làm lợi thế, đem con gái mình trở thành công cụ lợi dụng, Mạc Bình Sơn cũng di truyền tính cách của ông ấy, khổ Huy tử, là một đứa con hiếu thuận, không muốn vi phạm ý nguyện của người trong nhà. Như vậy đi, Diệc Minh, ngày mai con đưa Noãn Noãn đến thăm Mạc lão nhân.” An Noãn giật mình, lập tức phản ứng nói: “Ngoại công, mình cậu đi được rồi, cháu sẽ không đi.” Lão gia tử thực nghiêm túc nói: “Làm tiểu bối, cháu phải đi. Trong lúc ta sinh bệnh nằm viện , mỗi ngày Huy tử đều đến thăm ta. Hiện tại Mạc lão nhân cũng không còn bao nhiêu ngày, cháu cũng phải đếm thăm ông ấy, đây là cấp bậc lễ nghĩa.” “Nhưng nhà bọn họ người không biết cháu.” “Vậy càng phải đi để họ gặp cháu.” “Ngoại công......” Lão nhân gia xua tay, thực kiên định nói: “Cái gì cũng không cần nói, cứ quyết định như vậy, sáng mai cháu đi với nhị cữu cháu.” An Noãn còn muốn nói cái gì đó, thấy lão gia tử thực tức giận, cô không dám nói thêm. Ăn xong cơm chiều, khó được ba đứa con ở nhà, lão gia tử nói họp gia đình, thương lượng chuyện dời mộ của mẹ An Noãn. An Noãn nói trước: “Cháu không đồng ý dời mộ cha mẹ cháu đến Bắc Kinh, bởi vì bọn họ có rất nhiều kỷ niệm đẹp ở Giang thành.” Thẩm Diệc Minh xoa đầu cô, cười nói: “Noãn Noãn, không thể xử trí theo cảm tính, mẹ cháu là người của Thẩm gia, nên lá rụng về cội.” Thẩm Diệc Bái cũng nói: “Noãn Noãn, chúng ta đều ở Bắc Kinh, cháu cũng rất ít khi đến Giang thành, dời mộ mẹ cháu về Bắc Kinh, chúng ta muốn gặp mẹ cháu cũng tiện hơn.” Lão gia tử ra quyết định: “Mọi người cũng đã có ý kiến xong, việc này cứ quyết định như vậy, Diệc Minh bình thường bận rộn, chuyện này Diệc Bái đi làm.” Thẩm Diệc Minh lại nói nói: “Cha, việc này để con, đúng lúc có việc con cũng phải đến Giang thành.” “Cũng tốt.” Lúc này, An Noãn cảm thấy mình hoàn toàn không có quyền lên tiếng. Lão gia tử vỗ bàn, sự tình liền quyết định. -- Sáng sớm hôm sau, An Noãn còn đang trong giấc mơ, bị Thẩm Diệc Minh đánh thức. An Noãn mơ mơ màng màng mở mắt, thấy Thẩm Diệc Minh ngồi ở mép giường, trước sau như một vẫn là khuôn mặt hòa ái. “Cữu, sớm như vậy?” Thẩm Diệc Minh cười cười nói: “Đưa con đến bệnh viện thăm Mạc lão gia tử, sau đó cữu còn phải đến Giang thành.” “Nhanh như vậy?” An Noãn nhíu nhíu mày, cảm giác mỗi ngày ông đều phải ở trên máy bay. “Cữu, một mình cữu đến gặp Mạc lão gia tử đi, cháu không muốn đi, bọn họ có lẽ cũng không thích cháu.” Thẩm Diệc Minh sủng nịch xoa đầu cô, cười nói: “Vậy càng phải đưa con đi, nể tình Huy tử, cữu không truy cứu lúc trước bọn họ đã làm gì con, nhưng về sau cũng đừng mơ tưởng khi dễ con nữa.” An Noãn cuối cùng vẫn bị Thẩm Diệc Minh kéo ra khỏi giường. Thẩm Diệc Minh đột nhiên đến thăm, Mạc gia hoàn toàn không có chuẩn bị. Mạc Bình Giang và Mạc Bình Sơn tự ra nghênh đón, thái độ tất cung tất kính của Mạc Bình Sơn khác hẳn với lúc ông gặp An Noãn. Ông ta vừa nhìn thấy An Noãn, trong mắt tràn đầy kinh ngạc và khó hiểu. Thẩm Diệc Minh bắt tay Mạc Bình Giang hỏi: “Lão gia tử thân thể thế nào?” Mạc Bình Giang khẽ thở dài: “Cám ơn thủ trưởng quan tâm, bác xĩ nói không còn được bao nhiêu ngày, có thể sống một ngày biết một ngày.” Thẩm Diệc Minh cau mày, kéo tay An Noãn đi đến phòng bệnh. Mạc Bình Giang và Mạc Bình Sơ nhìn nhau, đều rất ngạc nhiên, lại không dám hỏi ra miệng. Thẩm Diệc Minh dẫn An Noãn vào phòng bệnh, lúc này Mạc Trọng Huy đang đứng ở bên giường, Đường Tĩnh Vi đang đút lão gia tử ăn cháo. Hai người nhìn thấy An Noãn đều giật mình. Nằm ở trên giường, lão nhân giãy dụa ngồi dậy, thân thiện tiếp đón: “Diệc Minh, cháu đến thăm ta, thật đúng là vinh hạnh cho lão nhân ta. Cho dù chết, cũng có mặt mũi.” Thẩm Diệc Minh đi đến bên giường cầm thật tay ông, cười nói: “Lão gia tử an tâm dưỡng bệnh, cha cháu vẫn luôn đợi đánh vài ván cờ với ông.” “Ta chỉ sợ ta ngay cả ngồi cũng không được, làm sao còn có thể chơi cờ?” Lão gia tử rất là thương cảm nói, mỗi một câu nói đều gần như phải dùng hết sức lực. “Cô gái này là? Trước kia chưa thấy qua.” Thẩm Diệc Minh kéo An Noãn đến trước giường bệnh của lão gia tửn, sủng nịch ôm lấy vai cô, cười giới thiệu: “Lão gia tử, hôm nay giới thiệu cho ông một người, đây là cháu bên ngoại của cháu An Noãn.” Tất cả mọi người đều giật mình, hai chân Mạc Bình Sơn run run, Đường Tĩnh Vi lại như hiểu ra chuyện gì, khó trách lần đầu tiên gặp cô liền cảm thấy nhìn quen mắt. Hiện tại nghĩ đến, An Noãn thật sự rất giống Thẩm Diệc Như. “Cháu bên ngoại? Con gái của Diệc Như?” Thẩm Diệc Minh cười gật đầu: “Lão gia nhà cháu gần đây rất nhớ con gái, chỉ tiếc Diệc Như đã không còn, may mắn Diệc Như còn để lại nha đầu này, lão gia tử nhà cháu sủng Noãn Noãn đến vô pháp vô thiên, một ngày không gặp nha đầu kia, liền ăn không ngon, cả người không yên. Đừng nói lão gia nhà cháu, liền ngay cháu thân làm cậu, cũng hận không thể mang theo Noãn Noãn cùng ra nước ngoài làm việc, ở bên ngoài vài ngày không gặp được Noãn Noãn liền nhớ lợi hại.” Hai chân Mạc Bình Sơn càng run lợi hại hơn. Lão gia tử còn nhìn An Noãn như muốn đánh giá, tiếp theo cố hết sức nói: “Thật rất giống Diệc Như, không nghĩ Diệc Như đã không còn, đứa nhỏ thiện lương. Ngoại tôn nữ nhận thức tổ về tông, chuyện lớn như vậy sao không nói cho chúng tôi biết, chúng tôi đi chúc mừng lão thủ trưởng.” Thẩm Diệc Minh cười nói: “Hôm nay không phải đặc biệt mang nha đầu kia đến thăm ông sao, Noãn Noãn nhận thức tổ về tông nhà cháu cũng không tính để nhiều người biết, miễn cho nha đầu kia gặp nhiều phiền toái, chỉ vài người thân thiết biết là được rồi.” “Cũng tốt, các người là muốn bảo vệ đứa nhỏ.” “Lão gia tử, chín giờ cháu phải lên máy bay đến Giang thành, chờ cháu trở lại sẽ đến thăm ông.” Mạc lão gia tử khoát tay: “Diệc Minh, ta biết cháu bề bộn nhiều việc, không cần phải đến thăm ta, cháu có thể tới đây một lần, ta đã cảm thấy rất có mặt mũi.” Thẩm Diệc Minh vẫn mỉm cười, thản nhiên nói: “Vậy để Noãn Noãn của cháu ở đây bồi ông thêm một chút, đứa nhỏ này gần đây rất rãnh rỗi.” An Noãn kéo áo Thẩm Diệc Minh: “Cữu......” Thẩm Diệc Minh sủng nịch xoa đầu An Noãn dỗ: “Ngoan, ở đây bồi gia gia, sau đó nói Huy tử đưa con về nhà.” “Cữu đi rồi, trở về sẽ mang cho cháu đặc sản của Giang thành, muốn ăn cái gì nghĩ xong gọi điện thoại cho cữu.” An Noãn bĩu môi. “Ngoan ngoãn, chờ cữu về.” Thẩm Diệc Minh nhẹ nhàng hôn lên trán An Noãn, mỗi một ánh mắt mỗi một động tác của ông, đều giống như An Noãn là trân bảo ông nâng trong lòng bàn tay. Tất cả mọi người nhìn thấy một màn này, trong lòng cũng đều rõ ràng địa vị của nha đầu kia ở Thẩm gia. Thẩm Diệc Minh là ai chứ, trước kia rất yêu thương em gái, hiện tại chỉ còn một cháu gái, có thể không sủng sao? Sau khi Thẩm Diệc Minh rời đi, An Noãn chỉ cảm thấy ở đây rất xấu hổ. Mạc lão gia tử vẫy tay gọi An Noãn: “Đứa nhỏ, đến đây ngồi với gia gia, trò chuyện với gia gia.” Lúc này Mạc lão gia tử rất hiền lành, An Noãn biết, nếu cô xuất hiện với một thân phận khác, có lẽ sẽ là một cảnh tượng khác. An Noãn không có biện pháp, đành phải ngồi xuống giường, cũng không biết cvì sao, cô không thích Mạc lão gia tử. “Cháu là An Noãn? Tên nghe có chút quen thuộc, gia gia tuổi lớn, không nhớ nổi. Cháu lớn lên ở Giang thành? Huy tử cũng ở Giang thành một thời gian dài.” Đường Tĩnh Vi đứng ở bên cạnh, miệng giật giật, cuối cùng không dám nói gì. “Đáng tiếc Huy tử nhà ta đã đính hôn, bằng không có thể giới thiệu cho hai người, gia gia giới thiệu với cháu một người, Huy tử, lại đây.” Mạc Trọng Huy nhíu nhíu mày, chậm rãi đến bên giường của lão gia tử. “Nha đầu, đây là cháu nội của ta Mạc Trọng Huy, tên này có lẽ cháu đã từng nghe qua, chính là chủ tịch của tập đoàn Mạc thị.” “Xin chào, nghe danh đã lâu.” An Noãn trêu chọc vươn tayra . Mạc Trọng Huy nhíu mày càng sâu,dùng sức nắm tay cô, ngón cái đè chặt lên mu bàn tay cô giống như giận dỗi. Đường Tĩnh Vi ở một bên nhìn, ra một thân mồ hôi. Lão nhân gia cầm tay An Noãn cảm khái: “Đứa nhỏ, mẹ cháu là cô gái hiền lành nhất mà ta từng gặp, năm đó, chúng ta đều rất thích Diệc Như, ta còn trăm phương nghìn kế tác hợp quá mẹ cháu với con trai lớn của ta, chỉ tiếc hai người rất thân nhau, nên không đồng ý. Đến nay ta cũng không hiểu, mẹ cháu là một người con hiếu thuận, sao có thể đoạn tuyệt quan hệ với lão thủ trưởng? Nhất định Diệc Như có nỗi khổ. Có lẽ vĩnh viễn đây là một điều bí ẩn, chỉ có một mình mẹ cháu biết.”