Cường Yêu Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 105 : Bốn năm, anh ta không đi tìm tôi một lần nào

An Noãn ở nhà bồi Sớm hai ngày, nhiệm vụ chính của cô là chơi với Sớm, Lâm Dịch Xuyên phụ trách nấu cơm, hầu hạ bọn họ. Sức khỏe của Sớm khôi phục rất tốt, khuôn mặt nhỏ cũng phúng phính ra nhiều. Lúc này, An Noãn và Sớm ngồi trên thảm trong phòng khách ráp xe ô tô, tiểu tử thấy cô chậm chạp, nhịn không được đả kích: “Mẹ, mẹ một chút cũng không lợi hại, Rừng già ráp xe ô tô này rất nhanh.” An Noãn đảo cặp mắt trắng dã, nhìn vào trong bếp, người nào đó bóng dáng cao lớn đang ở phòng bếp bận việc, mùi thơm của đồ ăn thổi đến, thấm vào ruột gan, giờ khắc này một nhà ba người họ nhìn rất ấm áp. Cuộc sống có thể như thế, còn có cái gì cần theo đuổi. Giọng hùng hậu của Rừng già từ trong bếp vọng ra: “Hai người làm nhanh đi còn phải ăn cơm.” Sớm lên tiếng trả lời: “Nhưng xe ô tô còn chưa ráp xong.” Tiếng cười sang sảng của Rừng già truyền đến: “Ăn cơm xong cha ráp cho con, trông cậy vào mẹ con, đến ngày mai cũng chưa ráp xong.” An Noãn giống như một đứa bé, xám xịt dắt Sớm đi rửa tay ăn cơm. Lâm Dịch Xuyên đã dọn sẵn thức ăn ra bàn, rất ít khi anh làm cơm Tây cho bọn họ, bình thường đều ăn uống rất đơn giản, mặc dù sống ở đây bốn năm, An Noãn vẫn ăn không quen cơm Tây. Khẩu vị của Sớm lại giống An Noãn, An Noãn thích ăn, Sớm cũng thích ăn. Có đôi khi bản thân cô cũng hoài nghi, có phải Sớmlà con ruột của mình hay không. Ở bên cạnh nhau, những thói quen trong cuộc sống đều trở nên tương tự nhau, giống như cũng không muốn làm khác đi. Lâm Dịch Xuyên vừa động đũa liền gắp thức ăn cho hai người, anh luôn trách An Noãn, làm Sớm rất khó ăn. “Tối nay, mẹ anh kêu chúng ta về nhà ăn cơm.” An Noãn dừng một chút, lập tức thản nhiên nói: “Anh đi với Sớm thôi, em không đi.” Sắc mặt Lâm Dịch Xuyên nhất thời trở nên âm trầm, lạnh lùng hừ nói: “Nếu em không đi, tự mình gọi điện thoại cho mẹ từ chối.” An Noãn bĩu môi, không nói cái gì. “Sáng mai, em phải về Trung Quốc, phần đầu của hạng mục còn chưa hoàn thành.” Mặt Lâm Dịch Xuyên không chút thay đổi lên tiếng, cúi đầu nói: “Ngày mai, anh đưa em đi.” “Còn con thì sao? Có phải cũng được đi chung?” Sớm kích động hỏi. Lâm Dịch Xuyên lại gắp rất nhiều thức ăn vào chén thằng bé, cười nói: “Con hả, đến nhà bà nội, tối naysẽ đưa con đi.” Tiểu tử kia náo loạn lên: “Con không cần, con không muốn đến nhà bà nội, con muốn đi Trung Quốc với hai người.” Lâm Dịch Xuyên giận tái mặt, lạnh lùng nói: “Không nghe lời ngay cả nhà bà nội cũng không cần đi, ở nhà một mình.” Tuy rằng, Sớm bình thường cũng hay đùa giỡn với Lâm Dịch Xuyên, kêu Rừng già Rừng già không ngừng, nhưng khi Lâm Dịch Xuyên thật sự nổi giận, tiểu tử kia vẫn rất sợ. Điểm ấy An Noãn lại không được, bất luận An Noãn hung dữ với thằng nhóc bao nhiêu, tiểu tử kia lại không sợ cô. Nhiều khi An Noãn không có cách nào liền lấy Lâm Dịch Xuyên ra dọa: ‘Sớm, nếu con không nghe lời, mẹ đi kêu Rừng già’, mỗi khi như vậy Sớm sẽ không còn bát nháo. Nhìn đứa nhỏ bắt đầu rơi nước mắt, An Noãn đau lòng ôm lên đùi mình, ôn nhu an ủi: “Sớm nghe lời, đi bồi gia gia bà nội một thời gian, phần đầu hạng mục rất nhanh có thể chấm dứt, đến lúc đó mẹ đón con đến Trung Quốc chơi vài ngày.” Nghe xong Sớm mới ngoan ngoãn gật đầu, mắt to vẫn nhìn Lâm Dịch Xuyên. Ở dưới bàn An Noãn đá chân Lâm Dịch Xuyên một cái, Lâm Dịch Xuyên mới nhẹ nhàng xoa đầu Sớm thấp giọng nói: “Sớm ngoan, cha về sẽ mua đồ chơi cho con.” Cơm nước xong, Rừng già ngồi ráp đồ chơi với họ, quả nhiên là cao thủ, một chiếc xe phức tạp còn có An Noãn và Sớm ở bên cạnh quấy rối, chỉ một buổi chiều Rừng già đã ráp xong. “Mẹ, con đã nói Rừng già rất lợi hại, lần trước mẹ mua xe ô tô cho con cũng là Rừng già ráp.” Nhìn vẻ mặt Sớm sùng bái, An Noãn cảm thấy thập phần ấm áp. “Lần sau em mua một lâu đài công chúa về, xem anh có thể ráp nhanh như vậy được không.” Tâm tình Lâm Dịch Xuyên rất tốt, cười nói: “Anh chấp nhận bất cứ khiêu chiến nào.” An Noãn thối nói: “Câu này nghe rất mạnh mẽ, nhưng không biết khi bắt tay làm có được như vậy không.” Lâm Dịch Xuyên híp mắt, choàng tay qua cổ cô uy hiếp: “Em lặp lại lần nữa.” “Có gì em không dám nói.” “Cho dù anh có mạnh mẽ đến đâu cũng bị em làm nghẹn.” Anh nói xong môi dán vào tai An Noãn, xấu xa nói: “Anh thật không biết của anh sử dụng được hay không, giống như em nói vậy thật chưa thấy qua người đàn ông nào như anh, thực làm anh nghẹn hỏng rồi, đến lúc đó người không hay ho cũng chính là em.” An Noãn đánh anh một cái, rống giận: “Cút!” -- Buổi tối Lâm Dịch Xuyên lái xe đưa bọn họ đến nhà của ông bà nội Sớm. Mẹ Lâm Dịch Xuyên đang trong bếp nấu đồ ăn, lão Đổng sự đang ngồi trên sô pha đọc báo. Thấy Sớm, lão nhân gia buông tờ báo, mỉm cười ôm Sớm ngồi xuống kế bên mình. Bữa tối rất phong phú, mẹ của Lâm Dịch Xuyên nấu ăn rất ngon, có lẽ vì vậy, bà nắm được tim của lão Đổng sự trưởng. Một người đàn ông thành công trên sự nghiệp như thế, cả đời đều toàn tâm toàn ý đối một người phụ nữ, cảm tình đó An Noãn cảm thấy rất hâm mộ. “Noãn, hôm nay gọi các con đến ăn cơm, là muốn hỏi các con có tính toán gì chưa, chuẩn bị khi nào làm lễ cưới để chúng ta bắt đầu bắt tay vào thu xếp giúp hai con.” An Noãn mím môi, cúi đầu nói: “Cháu còn đang suy nghĩ có kết hôn với anh ấy hay không.” Lời này vừa nói ra, liền ngay cả chủ tịch cũng ngẩng đầu nhìn cô. “Đứa nhỏ này, nói bậy bạ gì đó, hai người đều như vậy còn không kết hôn?” An Noãn oán giận nói: “Cháu và anh ấy cãi nhau, suốt một tháng anh ấy không để ý đến cháu, cũng không gọi điện thoại cho cháu.” Mẹ Lâm cười ra tiếng, chỉ trích Lâm Dịch Xuyên: “Aaron, vậy là con không đúng, hai người cãi nhau, sao có thể một tháng cũng không gọi điện thoại cho Noãn Noãn. Là một người đàn ông, sao có thể để phụ nữ hạ mình trước.” Lâm Dịch Xuyên hung tợn trừng mắt nhìn An Noãn. Mẹ Lâm hỏi An Noãn tiếp: “Bởi vì chuyện này không muốn kết hôn?” An Noãn gật gật đầu. Mẹ Lâm cười nói: “Vậy không có việc gì, lần sau Aaron khi dễ cháu, cháu gọi điện thoại nói cho bác biết, bác sẽ mắng Aaron. Khi nào kết hôn, hai người thương lượng xong nói cho chúng ta biết. Đúng rồi Noãn Noãn, bên kia cháu còn người thân không, bác và bác trai đến chào hỏi.” “Cháu không còn cha mẹ, chỉ còn ngoại công.” “Như vậy a, vậy phải hẹn gặp mặt, cháu xem khi nào thì tiện, chúng ta đi Trung Quốc.” “Ngoại công gần đây thân thể không tốt, qua một thời gian đi.” “Cũng tốt, khi nào tiện, cháu gọi điện thoại cho bác, dù sao bác và bác trai lúc nào cũng có thời gian.” Ý của mẹ Lâm, bọn họ đã hoàn toàn tiếp nhận An Noãn. Ăn cơm xong, lão Đổng sự nói với An Noãn: “Lần trước bác đề nghị chuyện cháu rời khỏi JM, cháu coi như bác chưa nói, chỉ cần hai người vui vẻ là tốt rồi.” An Noãn rất là cảm động. Có cha mẹ chồng như vậy, cũng là một loại hạnh phúc. Sau đó, lúc bọn họ ngồi uống trà, lão Đổng sự còn nói: “Aaron dù sao cũng là CEo của JM, đại biểu cho hình tượng của JM, hôn lễ của hai người phải làm thật lớn, bởi vậy sau khi xác định thời gian sớm nói cho chúng ta biết, hai người bình thường đều bận rộn, chuyện hôn lễ giao cho bác cùng mẹ của Aaron, tuy rằng bác đã về hưu, nhưng chuyện này vẫn có thể làm tốt, hai người yên tâm.” Lão nhân gia nói chuyện luôn khách khách khí khí, thập phần thân sĩ, làm cho An Noãn ngượng ngùng. Hôn lễ, cô và Lâm Dịch Xuyên còn chưa nghĩ đến chuyện này, nhưng hiện tại lại đã đâm lao phải theo lao. Tức giận nhất là, Lâm Dịch Xuyên một câu cũng không nói, giống như là cam chịu. “Noãn, về chuyện đứa nhỏ chuyện, bác và bác trai đều ủng hộ hai người sau khi kết hôn có đứa con của mình, dù sao Jim cũng không phải do cháu sinh ra, nếu không thật không công bằng với cháu. Cháu không cần lo lắng cảm thụ của Jim, đến lúc đó Jim cũng đã lớn cũng nên hiểu chuyện, chúng ta đã về hưu ở nhà cũng có thể giúp cháu chăm sóc đứa bé.” Ngay cả chuyện sinh tiểu hài tử bọn họ cũng nghĩ đến, An Noãn đổ mồ hôi, lén nhìn Lâm Dịch Xuyên, người đàn ông này không lên tiếng nhưng khóe mắt lại đang ẩn ý cười. “Bác gái, chuyện sinh đứa nhỏ cháu còn chưa nghĩ tới.” Mẹ Lâm cười nói: “Chúng ta hy vọng các người mau chóng sinh, lúc này chúng ta còn trẻ có thể giúp cháu chăm sóc đứa nhỏ, chờ già đi nhưng cho dù có lòng cũng không đủ sức. Mời bảo mẫu, chúng ta lại không yên tâm.” Mẹ Lâm cũng là người Trung Quốc, ở Trung Quốc lớn lên, tư tưởng cũng rất truyền thống. Lâm Dịch Xuyên cuối cùng ra tay, thân mật khoát tay lên vai An Noãn, cười nói: “Mẹ, hiện tại còn chưa đến lúc, chuyện kết hôn chúng con còn chưa suy nghĩ tới.” “Con, đứa nhỏ này, hai người các người cũng không còn nhỏ, cảm tình lại rất tốt, còn không nhanh chóng kết hôn sao.” Thật ra, Lâm Dịch Xuyên cũng có nghĩ tới, nhưng anh đã đáp ứng cho cô thời gian một năm còn chưa hết. “Mẹ, mẹ đã nói như vậy, chúng con sẽ suy nghĩ, trở về sẽ thương lượng.” -- Để Sớm ở lại, Lâm Dịch Xuyên và An Noãn ra về, sáng mai còn phải đến Bắc Kinh. Cũng may mẹ Lâm đã dỗ Sớm ngủ trước, mới tránh cho Sớm khóc náo. Trên đường trở về, Lâm Dịch Xuyên bình tĩnh hỏi cô: “Chuyện kết hôn, em muốn như thế nào?” “Chúng ta không phải đã nói, chờ kỳ hạn một năm đến, em trở về Luân Đôn, chúng ta sẽ kết hôn.” Lâm Dịch Xuyên không nói cái gì nữa, bỗng nhiên cảm thấy một năm rất dài. “Em có ngoại công sao anh không biết?” An Noãn ê ẩm nói: “Một tháng anh không gọi điện thoại cho em, không quan tâm em, biết mới là lạ.” “Tuy rằng anh không gọi điện thoại cho em, nhưng thường xuyên gọi cho Hứa Vĩ Thần, cậu ấy cũng không nói cho anh biết.” “Chậc chậc trách --” An Noãn bỉu môi nói: “Không gọi cho em lại gọi cho Hứa Vĩ Thần, anh là gay sao? Em không phải là bình phong giúp hai người che dấu chứ?” Lâm Dịch Xuyên hung hăng trừng mắt liếc cô, lười quan tâm người phụ nữ điên này. “Trước kia, mẹ em vì muốn đến với cha em, đoạn tuyệt quan hệ cùng ngoại công, hiện tại mẹ đi rồi, ngoại công cũng hối hận, tìm em trở về.” Lâm Dịch Xuyên gật gật đầu, thuận miệng hỏi: “Lần này anh và em đến Trung Quốc, không phải là em nên đưa anh đến gặp ông?” “Lần tới đi, ngoại công em giống như không thích người ngoại quốc.” Lâm Dịch Xuyên không nói gì nữa. Về nhà, không có Sớm, An Noãn cảm thấy thiếu thiếu cái gì. Vì tránh cho Lâm Dịch Xuyên động dục, An Noãn vừa đến nhà liền về phòng mình, tắm rửa chuẩn bị ngủ. Từ phòng tắm đi ra, phát hiện người nào đó đại còi còi ngồi trên giường cô. An Noãn nhìn anh nói: “Sáng mai còn phải đi sớm, anh mau trở về phòng nghỉ ngơi, em cũng muốn ngủ.” Lâm Dịch Xuyên không để ý tới cô, kéo cô vào lòng mình, nóng bỏng hôn từ hai má của cô xuống dưới. “Lâm Dịch Xuyên, đừng như vậy.” Giọng An Noãn vì khẩn trương mà khàn khàn. “Em thật muốn làm anh nghẹn chết sao? Hả?” Anh chất vấn, trong mắt là tràn đầy dục vọng. An Noãn đặt tay lên vai anh, ôn nhu nói: “Ủy khuất anh rồi, nhưng cũng không thể được, em thật sự mệt chết đi.” Lâm Dịch Xuyên mắng một tiếng, đặt cô ngồi xuống giường. An Noãn vô tội cầu xin: “Rừng già, em thật sự mệt mỏi.” “Không làm, đắp mền ngủ.” Anh rống giận, giúp cô đắp chăn, còn mình đưa lưng về phía cô nằm xuống. An Noãn cũng không biết mình đang kiên trì cái gì, chỉ không muốn phá đi phòng tuyến cuối cùng này. Có đôi khi ngẫm lại thật không biết vì cái gì, đã không còn là xử nữ thuần khiết, còn thủ tiết cho ai, thân thể này, anh muốn cho anh là được, cần gì hết lần này đến lần khác làm cả hai không thoải mái. An Noãn lấy dũng khí, ôm lấy thắt lưng anh. Một cái ôm này làm cho Lâm Dịch Xuyên mềm lòng, xoay người qua, đem thân người mềm nhũng của cô ôm vào lòng. “Ngoan, ngủ một giấc, mấy ngày nay chăm sóc Sớm đã rất mệt, ngày mai cùng em đến Trung Quốc, ở đó với em mấy ngày, phần đầu của hạng mục kia, còn lại bao nhiêu anh giúp em làm.” “Rừng già, lần sau anh còn tức giận không quan tâm em nữa không?” Lâm Dịch Xuyên hối hận muốn chết: “Không có, không bao giờ nữa.” An Noãn ở trong lòng anh ngủ rất ngon, ngủ một giấc đến sáng. Lúc tỉnh lại đã trễ giờ ra sân bay, Lâm Dịch Xuyên không đánh thức cô. “Rừng già!” Cô thét lên chói tai. Lâm Dịch Xuyên từ phòng tắm chạy ra, cau mày hỏi: “Làm gì? Hô to gọi nhỏ.” “Đã muộn. Giờ này máy bay cũng đã cất cánh.” “Anh biết, anh đã đổi giờ bay, nhìn em ngủ ngon nên không nhẫn tâm đánh thức em.” An Noãn bĩu môi, vội vàng chạy tới phòng tắm rửa mặt. -- Bọn họ mới xuống phi cơ, tài xế của lão gia tử đã tới đón cô, Hứa Vĩ Thần cũng đến. Tài xế đi tới cung kính nói với An Noãn: “Tiểu thư, lão gia tử nói cô xuống máy bay trực tiếp đi gặp ông, ông rất nhớ cô.” An Noãn thật đúng là bất đắc dĩ, ở Luân Đôn mấy ngày, mỗi ngày lão gia tử đều gọi điện thoại cho cô, lão nhân gia cũng không tính thời gian, có hai lần gọi tới Luân Đôn đang là ban đêm. An Noãn đành phải nói với Lâm Dịch Xuyên: “Anh về khách sạn nghỉ ngơi trước, em đi xem ngoại công.” Lâm Dịch Xuyên thuận miệng nói: “Đưa anh cùng đi đi.” “Đừng náo loạn, anh đi trước nghỉ ngơi, sau khi ăn cơm chiều em sẽ về khách sạn.” Lâm Dịch Xuyên tức giận hừ câu: “Anh tình nguyện em không có ngoại công.” “Sao lại nói như thế, quá đáng.” An Noãn lên xe đi Thẩm trạch. Dọc theo đường đi tài xế cười nói cho cô: “Lão gia tử ngày ngày ở nhà ngóng trông cô, luôn luôn nói, nha đầu kia thật không lương tâm, vừa đi là mấy ngày.” “Sức khỏe ngoại công có tốt không?” “Không có cô, lão gia tử ăn rất ít, mỗi lần ăn cơm ông luôn nói, không có Noãn Noãn ở đây, ăn cái gì cũng không ngon.” An Noãn đè thái dương huyệt, người già này thật như một đứa bé. Xe đến nhà cũ, rất xa liền thấy lão gia tử chống gậy đứng ở bên ngoài nhìn xung quanh. Tài xế cười nói với cô: “Sáng sớm ông đã ở bên ngoài đợi, kêu tôi đi sớm hai giờ đến sân bay đón cô, rất sợ đón không được cô.” Xe dừng trước cổng nhà, An Noãn khẩn cấp chạy tới nên cạnh lão gia tử. Lão nhân gia buông gậy, đem ôm An Noãn vào lòng. “Nha đầu hư hỏng, àm ngoại công lo muốn chết.” An Noãn kéo cánh tay lão gia tử đi vào trong làm nũng: “Cháu chỉ mới đi vài ngày mà thôi.” “Nha đầu hư hỏng, cháu thử xem xem mỗi ngày ở nhà không có chuyện gì làm, thời gian từng giây từng phút trôi qua, loại lo lắng chờ đợi này có bao nhiêu dày vò, lần sau nếu cháu dám đi ra ngoài lâu như vậy, cũng đừng trở lại, ta coi như chưa tìm được cháu về.” An Noãn hờn dỗi: “Ngoại công.” Trong lòng cũng rất không phải tư vị, sớm muộn gì có một ngày cô cũng sẽ rời khỏi nơi này, không biết đến lúc đó lão nhân gia sẽ khó chịu bao nhiêu. An Noãn bồi lão nhân gia ăn cơm trưa, lão gia tử ăn rất ngon, thức ăn An Noãn gắp ông đều ăn hết. Mấy người dì nhìn thấy trêu ghẹo: “Quả nhiên cũng chỉ cháu ngoại có mặt mũi, nếu đổi lại thức ăn chúng ta gắp, lão gia tử không ăn.” “Đúng vậy, trong mắt hoàn toàn không có chúng ta tồn tại, cũng chỉ có Noãn Noãn, tôi cũng phải ganh tỵ.” “Các người bớt tranh cãi, đi bới thêm cho Noãn Noãn chén cơm.” “Không cần, cháu đã no.” Lão gia tử không thuận theo: “Còn trẻ phải biết chăm sóc bản thân mình, nhìn cháu rất gầy, chỉ có xương cốt.” An Noãn không có biện pháp, lại ăn thêm nửa chén cơm. “Ngọc Lan, con gọi điện thoại cho lão nhị, hỏi xem buổi tối có trở về không.” Tiết Ngọc Lan cười nói: “Không cần gọi, khẳng định trở về, vừa nghe nói An Noãn đã về, anh ấy có thể không trở về?” An Noãn cảm thấy hạnh phúc, cùng lúc lại có cảm giác mất mát. Hy vọng thời gian có thể chậm một chút, chậm thêm chút nữa. Buổi tối, Thẩm Diệc Minh về, Mạc Trọng Huy cũng tới, An Noãn rất kinh ngạc. Lão gia tử cười nói: “Là ta kêu Huy tử tới, ngoại công muốn đánh cờ với Huy tử. Cháu nội của ta ai ai cũng không đáng tin, Huy tử lại rất có lòng, vừa gọi điện thoại đã tới chơi cờ với ta.” Trước khi ăn cơm, lão gia tử và Mạc Trọng Huy ở phòng khách chơi cờ, An Noãn bị Thẩm Diệc Minh gọi vào thư phòng nói chuyện phiếm. “Nha đầu, lần này đi Luân Đôn là vì người đàn ông Anh quốc kia?” An Noãn dừng một chút, có một số việc phải nên thẳng thắn. “Cữu, anh ấy là con lai Trung Anh, cha là người Anh quốc, mẹ là người Trung Quốc, anh ấy còn có con trai, đã hơn ba tuổi.” An Noãn nói tới đây, chân mày Thẩm Diệc Minh cũng đã nhướng lên rất cao. “Bất quá anh ấy chưa có kết hôn qua, đứa bé kia là ngoài ý muốn, đứa nhỏ là do con chăm sóc lớn, chúng ta rất thương yêu nhau. Lần này vì đứa bé sinh bệnh, nên con đi thăm.” Tay Thẩm Diệc Minh chống trán thán cả giận: “Đã là người Anh quốc, lại còn có đứa nhỏ, con còn trông cậy lão gia tử có thể đồng ý.” “Cữu, cữu nhất định phải giúp con thuyết phục ngoại công.” “Noãn Noãn, không phải cữu không giúp con, cữu nói thẳng cữu cũng không đồng ý chuyện hôn sự này, cữu không muốn gả con đến Anh quốc, trừ phi người đàn ông kia vì con về Trung Quốc phát triển.” An Noãn nóng nảy giải thích: “Cữu, không thể được, anh ấy là CEO của công ty JM, rất nhanh còn là chủ tịch của JM, anh ấy không thể đến Trung Quốc phát triển.” “Vậy hai người cũng không thể nào. Chúng ta mới tìm được con trở về, chẳng lẽ lại gả con đến Anh quốc xa xôi. Cho dù lão gia tử đồng ý, cữu cũng sẽ không đồng ý.” Thẩm Diệc Minh giọng điệu rất kiên quyết. “Cữu --” “Chuyện này không nói nữa, chúng ta xuống ăn cơm.” Thẩm Diệc Minh kéo tay cô đi. An Noãn muốn nói lại thôi. Buổi tối, lão gia tử giữ Mạc Trọng Huy ở lại ăn tối, Mạc Trọng Huy đối diện An Noãn, cả người An Noãn không được tự nhiên. Lão gia tử và Thẩm Diệc Minh một trái một phải gắp thức ăn cho cô, An Noãn ăn nhưng lại không có cảm giác. “Nha đầu, tối nay ở lại, làm sao cũng không cho phép đi.” Lão gia tử lên tiếng. An Noãn nhíu nhíu mày, nghĩ đến Lâm Dịch Xuyên đang ở khách sạn, cô uyển chuyển cự tuyệt: “Ngoại công, cháu về khách sạn còn phải tăng ca, hạng mục này đã trì hoãn mấy ngày, không thể chậm trễ nữa.” Giải thích hợp lý lão gia tử cũng không làm cô khó xử, phân phó: “Vậy để Huy tử đưa cháu về.” An Noãn còn có thể nói gì, ý của lão gia tử đã thực minh xác, cố ý tác hợp cho An Noãn cùng Mạc Trọng Huy. An Noãn cũng không bỏ qua lập trường của mình, thản nhiên nói: “Ngoại công, khi nào ông rãnh rỗi, cháu muốn đưa bạn trai cháu đến thăm ông.” Lời nói của An Noãn làm cho không khí trở nên âm u. Lão gia tử trầm mặt, Thẩm Diệc Minh trầm mặt, vẻ mặt Mạc Trọng Huy lại phức tạp. Nhị cữu mẹ Tiết Ngọc Lan thấy vậy lên tiếng: “Noãn Noãn, chuyện này bữa khác rồi nói sau, lão gia tử mới tìm được cháu trở về, sao có thể nhanh như vậy gả cháu ra ngoài.” Bữa cơm này mọi người ăn không được tự nhiên, cơm nước xong An Noãn cũng không quan tâm lão gia tử có cao hứng hay không, thầm nghĩ trở về. Sau khi An Noãn cùng Mạc Trọng Huy ra về, lão gia tử vẫn ngồi trên sô pha hờn dỗi.