Cuồng vọng

Chương 17 : Cuồng vọng

May mắn là ra khỏi quảng trường, đối diện đường cái không xa có một bệnh viện tỉnh.   Ân Chi Dao lo lắng Kiều Chính Dương quá nặng, một mình Trình Vọng đỡ anh ta thì quá vất vả nên cũng nhanh chạy đến để giúp đỡ.   "Chỉ cần đi theo anh là được rồi." Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.   Trình Vọng thấy Kiều Chính Dương thực sự khó chịu, nên chỉ đơn giản cõng anh ta, đi lên cầu vượt.   Vóc người Kiều Chính Dương tuyệt đối không gầy, nhìn từ xa như một con gấu. Trình Vọng cõng anh ta đi lên cầu thang, bước từng bước rất vững vàng.   Nhìn bóng lưng của hai người bọn họ, Ân Chi Dao có chút ghen tị với Kiều Chính Dương.   Hic, cô cũng muốn được anh Trình Vọng cõng.   Ba người đến bệnh viện tỉnh, trong phòng ngoại trú, được sự giúp đỡ của bác sĩ, cởi giày cho Kiều Chính Dương.   Chỉ thấy toàn bộ mắt cá chân của anh ta bị sưng tấy, nhìn ra thực sự là bị bong gân, hơn nữa còn chấn thương khá nghiêm trọng.   Bác sĩ đơn giản xử trí vết thương cho anh ta, kê thuốc cho anh ta, đồng thời dặn dò thương gân động cốt phải dưỡng trăm ngày, ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, không nên tùy tiện vận động.   Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Sau khi uống thuốc, Ân Chi Dao và Trình Vọng một trái một phải đỡ anh ta ra khỏi phòng bệnh.   Ân Chi Dao lo lắng hỏi Trình Vọng: "Anh có sao không, bọn họ có làm anh bị thương không?"   "Trông anh giống như bị thương không?"   Cô lại lắc đầu nói: "Bộ dạng đánh nhau lúc nãy của anh thật là hung dữ."   "Dọa em rồi hả?"   "Một chút."   Cô nhớ lại bộ dạng hung ác tàn nhẫn của Trình Vọng lúc nãy, rất khác với vẻ ngoài dịu dàng thường ngày của anh: "Sau này em sẽ không dám lớn tiếng với anh nữa."   Trình Vọng muốn xoa đầu cô, nhưng còn phải đỡ Kiều Chính Dương, cho nên nhẹ nhàng nói: "Đừng sợ, anh sẽ không đánh em đâu."   Ân Chi Dao cúi đầu cười: "Vâng."   Kiều Chính Dương nghe hai người nói, khinh bỉ: "Cô nhóc bạo lực giả bộ cái gì. Với bản lĩnh của mày, mười người như Trình Vọng cũng không phải là đối thủ của mày."   Ân Chi Dao trừng anh ta: "Anh nói một lần nữa xem!"   Tâm trạng Kiều Chính Dương rất khó chịu: "Hai người có thể quan tâm đến tôi nhiều hơn một chút không! Tôi đang đau gần chết đây nè."   "Chẳng phải anh chỉ bị bong gân thôi sao. Oán giận cái gì?!"   "Chỉ là bị bong gân chân thôi? Hay là mày cũng thử bị bong gân một chút đi!"   "Vậy thì anh đánh gãy tay tiện ca của tôi thì sao! Tôi còn chưa tính sổ với anh."   "Không phải tao! Tao nào có bản lĩnh đối phó với anh ta..."   Kiều Chính Dương đang định giải thích thì đột nhiên cảm thấy thắt lưng bị người ta nhéo mạnh một cái, anh ta nhăn nhó mặt mày nhìn về phía Trình Vọng.   Trên mặt Trình Vọng nở nụ cười ấm áp: "Oán giận cái gì. Cậu đánh anh trai của người ta, hôm nay bị như vậy, coi như cậu nhận lỗi với cô gái nhỏ."   "....."   Kiều Chính Dương nhìn đôi chân bị thương của mình, chỉ có thể tiếp tục nhẫn nhịn!   Mấy người vừa mới bước ra khỏi bệnh viện, Ân Chi Dao liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong bộ váy màu trắng, đó là Dụ Bạch, bạn cùng bàn của cô.   Cô nhanh chóng vẫy tay với cô ấy: "Tiểu Bạch!"   Dụ Bạch nhìn thấy Ân Chi Dao, nở nụ cười: "Chi Chi, thật là trùng hợp."   "Cậu làm gì ở đây vậy, cậu bị ốm à?"   “Không, em trai ở nhà bị cảm. Đi mua thuốc cho em ấy.” Dụ Bạch nhìn thấy hai nam sinh bên cạnh Ân Chi Dao thì lễ phép gật đầu.   Ân Chi Dao xác nhận tình hình bài tập cuối tuần với cô ấy, nói thêm vài câu rồi chào tạm biệt.   Kiều Chính Dương nhìn bóng lưng Dụ Bạch rời đi, trợn mắt nhìn, sững sờ hỏi Ân Chi Dao: "Này... Bạn của mày hả?"   "Là bạn cùng bàn của tôi." Ân Chi Dao đưa tay ngăn cản tầm mắt của anh ta, bất mãn nói: "Anh đang nhìn cái gì vậy hả? Lại nhìn nữa tôi thu lệ phí. Sắc lang."   Kiều Chính Dương đuối lý biện hộ: "Ai nhìn, tao không nhìn!"   Ra khỏi cổng bệnh viện, Trình Vọng gọi taxi. Chân Kiều Chính Dương không tiện nên phải bắt taxi về.   Kiều Chính Dương không yên tâm nói: "Vậy còn xe đạp của chúng ta."   “Đợi lát nữa nói Chu Minh Sóc đem về cho cậu.” Anh nói với Kiều Chính Dương: “Dù sao thì trong khoảng thời gian này cậu cũng không đạp xe đạp được.”   Kiều Chính Dương lưu luyến nhìn chiếc xe đạp của mình bị khóa trên lan can trên phố: "Chiếc xe đạp này tớ mất mấy ngàn tệ để mua."   Trình Vọng lạnh lùng nói: "Kẻ trộm muốn ăn trộm, trước tiên cũng sẽ không trộm xe của cậu."   Kiều Chính Dương biết chiếc xe đạp của anh ta đặt chung một chỗ với xe đạp của Trình Vọng, kẻ trộm muốn lấy trộm thì nhất định sẽ trộm xe của Trình Vọng trước. Dù sao thì so với giá trị chiếc xe đạp của anh ta, con số lẻ cũng không đuổi kịp.   Kẻ có tiền, thực sự đáng ghét.   Xe taxi Trình Vọng gọi đã đến, hai người dìu Kiều Chính Dương lên xe.   Trên đường đi, Kiều Chính Dương vẫn cảm thấy hứng thú hỏi Ân Chi Dao về Dụ Bạch, giống như tình yêu sét đánh.   Nhắc mới nhớ, Dụ Bạch là một cô gái vừa xinh đẹp vừa có khí chất, nam sinh nào nhìn thấy mà có thể thờ ơ được.   Ân Chi Dao phớt lờ anh ta, nghiêng đầu quan sát biểu hiện của Trình Vọng.   Anh đang ngồi ở vị trí ngoài cùng bên trái, thản nhiên nhìn quang cảnh đường phố ngoài cửa sổ xe, không biết đang suy nghĩ gì.   Kiều Chính Dương có việc nhờ vả, thái độ đối với Ân Chi Dao tốt lên không ít, hỏi: "Mày với cô ấy quen biết nhau bao lâu rồi, quan hệ giữa hai người tốt chứ? Sao không thấy mày rủ bạn cùng lớp về nhà làm bài tập.... "   Gương mặt Ân Chi Dao lãnh đạm: "Đừng nghĩ nữa, anh không xứng với người ta."   "..."   Sau khi nhận thua, Kiều Chính Dương buồn bực mấy phút, nói thầm: "Tại sao tao không xứng?"   "Bạn cùng bàn của tôi mặt nào cũng tốt. Da trắng chân dài, thành tích quanh năm đều lọt top 10. Không thích hợp yêu đương với người bị thiểu năng."   Kiều Chính Dương tức giận đến mức định đánh cô gái nhỏ, Trình Vọng đã đưa tay chặn lại: "Quân tử động khẩu không động thủ."   Ân Chi Dao lè lưỡi với Kiều Chính Dương: "Anh ta không phải là quân tử."   Kiều Chính Dương khó chịu nói: "Tao thật sự coi trọng bạn cùng bàn của mày. Dù sao thì chờ đến lúc tao theo đuổi được cô ấy, mày phải gọi cô ấy một tiếng chị dâu."   "Không có khả năng! Tôi sẽ không để cho anh thành công, anh không xứng với Tiểu Bạch!"   "Lời mày nói không có giá trị."   Ân Chi Dao tức giận: "Anh thật là... Không cần face!"   "Ôi dào, còn nói tiếng Anh nữa. Có thời gian quản chuyện của tao thì trước hết lo mà nghĩ xem làm như thế nào để thoát khỏi danh hiệu đứng nhất từ dưới lên đầy vinh quang của mày đi."   Trình Vọng nghe không nổi nữa, quay đầu lại nói với Kiều Chính Dương: "Có ý đồ đối với đàn em nhỏ, cậu là cầm thú hả?"   Kiều Chính Dương cũng cảm thấy có chút không hạ thủ được với cô gái nhỏ lớp 10, vì vậy anh ta buồn bực: "Chờ đến lúc tớ thi đậu vào một trường đại học danh tiếng, tớ sẽ lại đuổi theo cô ấy. Hai người không được xen vào."   "Cậu thi đậu đại học thì có ích lợi gì, phải đợi người ta thi đậu đại học mới được, còn có ba năm, chậm rãi chờ đi."   “Tớ sẽ đợi.” Anh ta buồn bực nói.   Ân Chi Dao ghét bỏ liếc mắt nhìn anh ta một cái: "Thời gian không phải là vấn đề, chủ yếu là anh không xứng."   Kiều Chính Dương khoanh tay, tức giận muốn chết.   Trình Vọng nghiêng đầu nhìn Ân Chi Dao, nói: "Yên tâm, cậu ấy không thể chịu được sự cô đơn sau khi lên đại học đâu. Bạn của em vẫn an toàn."   "Nói cũng phải."   Nhưng mà mấy phút sau, Ân Chi Dao bỗng nhiên hậu tri hậu giác nhận ra điều gì đó, len lén nhìn Trình Vọng.   Thời gian không phải là vấn đề, chủ yếu là do cô không xứng.   Đm... Thật giống như đang nói chính mình vậy.   Tối hôm đó, Ân Chi Dao đến quán ăn dưới gầm cầu vượt.   Cầu vượt nối liền với Công viên Nhân dân ở trung tâm thành phố nên dưới cầu có không ít tiểu thương đến buôn bán. Mỗi ngày lúc hoàng hôn buông xuống, người già hay trẻ nhỏ đều đến công viên tản bộ, vui chơi. Chợ đêm dưới gầm cầu cũng trở nên sinh động náo nhiệt.   Quầy thịt nướng của Tạ Uyên được đặt ở vị trí dễ nhìn thấy nhất trên phố chợ đêm.   Lúc này đã qua giờ cơm, trong quán không có khách, Tạ Uyên ngồi vào bàn đọc sách dưới ánh đèn mờ ảo.   Tạ Uyên vốn thông minh, suy nghĩ nhiều. Nhưng khi bố mất, một mình anh ấy gánh vác việc chăm sóc cô, vì để cho cô tiếp tục đi học, có thể không lo cơm áo gạo tiền, anh ấy đã bỏ dở việc học của mình. .   Nhìn anh ấy, Ân Chi Dao cảm thấy cực kỳ khó chịu.   Về thân thế của Tạ Uyên, Ân Chi Dao chỉ nghe được vài lời từ hàng xóm, nói rằng anh ấy là con của một tên tội phạm đã chết nào đó, không có thân thích, không chỗ nương tựa. Bố cô có lòng tốt, nhận nuôi anh ấy.   Bởi vì thân phận của bố cô là cảnh sát hình sự, cho nên đó dường như cũng không phải là chuyện kỳ lạ.   Nhưng Ân Chi Dao luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy. Bởi vì bố cô chưa bao giờ đề cập đến lai lịch của Tạ Uyên.   Ân Chi Dao đi đến trước mặt Tạ Uyên, gác một chân lên băng ghế mà anh đang ngồi, cúi người dựa sát vào người anh ấy, làm bộ dạng giống như quan tòa xét xử: "Tiện ca, thành thật khai báo, sao anh lại bị gãy tay?"   Tạ Uyên không ngẩng đầu, vừa đọc sách vừa nói: "Đánh người nên bị gãy."   "Hừ, không phải nói là do bị ngã khi đang đạp xe đạp sao?"   Tạ Uyên thản nhiên nói: "Chuyện đã trôi qua lâu như vậy, em lại đột nhiên nhắc đến chuyện cũ, có nghĩa là em đã biết chân tướng, nếu lại che dấu, sẽ lộ ra anh đang nói dối."   Ân Chi Dao: ....   Cô ngồi bên cạnh Tạ Uyên, đẩy anh ấy một cái, nói giọng trách cứ: "Ai bảo anh đến tìm Kiều Chính Dương? Đã đánh thì thôi đi! Sao còn để cho bản thân biến thành bộ dạng chật vật như vậy."   Thật ra tính tình Tạ Uyên rất tốt, cô nói cái gì, anh ấy cũng thừa nhận: "Đúng vậy, là anh trai sai. Đừng nhắc đến chuyện đó nữa. Chuyện bị người ta đánh cũng không phải là vinh quang gì."   "Hiện tại đã biết mất mặt rồi sao?!"   “Ừ, anh biết sai rồi.” Giọng nói của anh ấy mang theo chút làm nũng và nhân nhượng: “Đừng tức giận.”   Ân Chi Dao bĩu môi, thật ra là không trách anh ấy. Dù sao, anh ấy cũng là giúp cô.   Hiện tại trong khoảng thời gian này, thái độ của thằng cha Kiều Chính Dương kia đối với cô cũng khá lên nhiều, cũng nhờ một phần công lao của tiện  ca.   "Tiện ca, em hỏi anh một câu."   "Hỏi đi."   "Anh với bố em, đến cuối cùng là có quan hệ như thế nào?"   Đáy mắt Tạ Uyên hiện lên một tia gợn sóng, nhưng cảm xúc chỉ là thoáng qua. Anh ấy dùng đầu bút gõ nhẹ lên đầu Ân Chi Dao: "Làm sao vậy? Chú Ân chính là người đã nhận nuôi anh."   Ân Chi Dao gạt tay anh ấy ra: "Đừng tưởng rằng em cái gì cũng không biết. Trước đây em đã từng thấy một cuốn sổ tiết kiệm trong ngăn kéo tủ của ông ấy. Tiền tiết kiệm của nhà chúng ta đều nằm trên cuốn sổ tiết kiệm đó. Mà trên cuốn sổ tiết kiệm đó lại viết tên của anh."   Tạ Uyên đang viết chữ đột nhiên dừng lại.   Thấy Tạ Uyên không lên tiếng, Ân Chi Dao tò mò hỏi: "Tiện ca, anh có phải là con riêng của bố em không?"   Khóe môi anh mím chặt.   Anh ấy vẫn còn nhớ rõ hình ảnh Ân Tấn Trạch mặc cảnh phục xông vào nhà mình, đè đầu bố mình, còng hai tay của ông ta.   Anh ấy cũng đã không biết bao nhiêu lần mơ thấy hình ảnh bố mình đứng trên một tòa nhà cao tầng, trong cơn mưa lớn, dứt khoát nhảy xuống.   Máu chảy ra hòa lẫn vào nước mưa, bị nước mưa pha loãng, cuối cùng không để lại một dấu vết nào.   Trong vô số lời mắng chửi trong những bữa tiệc cuồng hoan, tất cả chân tướng của sự dơ bẩn đó, đều bị nước mưa gột rửa không còn gì.   ....   "Anh là con riêng của bố em.” Ân Chi Dao dựa sát vào anh ấy, thần thần bí bí nói: “Thảo nào bố em thà ly hôn với mẹ, cũng phải đưa anh về.”   Tạ Uyên im lặng một lúc, sau đó đột nhiên nở nụ cười, anh ấy đưa tay cố sức xoa đầu Ân Chi Dao: "Có ngốc hay không?"   "Anh nói đi, rốt cuộc là có đúng hay không? Điều này rất quan trọng với em." Ân Chi Dao nghiêm túc hỏi: "Tóm lại là anh có phải là anh trai ruột của em không?"   “Cái này không quan trọng.” Tạ Uyên trầm giọng nói: “Cho dù sau này có xảy ra chuyện gì, chỉ cần em nhớ kỹ, anh vĩnh viễn xem em là em gái ruột của anh, vậy là đủ rồi.”   Ân Chi Dao thở phào nhẹ nhõm, biết không thể moi thêm bất cứ thông tin gì từ miệng anh ấy nữa, bất mãn nói: "Anh hãy cố gắng học đi, nếu không cố gắng, sau này coi chừng ngay cả vợ cũng không cưới được."   Tạ Uyên cười thoải mái, nghe lời mở sách ra: "Nghe lời em gái."