Trước khi giông bão nổi lên, bầu trời thường rất trong xanh —— . Khi Cẩn Túc hồi phủ không khỏi cảm thấy lạ lùng, phủ đệ của hắn hôm nay đặc biệt yên tĩnh đến dị thường, cái cô Phủ đại tiểu thư mọi hôm vẫn đạp cửa xông vào phủ hắn dường như hôm nay lại ngoại lệ không có đến, đây chắc là chút sự an ủi mà ông trời thương xót ban cho hắn trước khi hắn bước vào cuộc đấu ác chiến. . “Thiếu gia, hôm nay Phủ đại tiểu thư không có tới.” Tiểu Lâm một bên đỡ lấy áo khoác của hắn nói. . “Ta biết.” Nếu cô ta mà tới thì có còn yên tĩnh như bây giờ hay sao! . “Trong phủ từ nay về sau cuối cùng cũng được yên bình rồi.” Tiểu Lâm cảm thấy may mắn nói. . “Uhm?” . “Tiểu Lâm hôm nay trên đường thấy Phủ đaị tiểu đang cùng một vị nam tử còn trẻ trò chuyện rất tâm đầu ý hợp, dường như nàng ta đã chuyển mục tiêu rồi đó nha.” . “Thật vậy sao?” Không biết là người nào không may mắn như vậy bị cô ả ngắm trúng rồi. Nhưng mặc kệ như thế nào, hắn cũng vô cùng cảm kích nam nhân kia. . “Đúng vậy ạ.” Tiểu Lâm với tinh thần tam sao thất bản mà tung hô hết cỡ, chuyện không cũng có thể nói thành có, “Dường như phủ Đại tiểu thư cũng vừa mới quen biết người đó thôi, thế mà đã mời người ta tới tệ xá tham quan rồi.” . “Uhm… Uhm?” Đang cởi hài ra, Cẩn Túc không khỏi ngừng tay, không đúng, rất không đúng.”Thật sự có nam nhân đó hay sao?” . “Chuyện diễm phúc này ai lại dại gì mà từ chối chứ.” Nhất là người chỉ vừa mới quen chưa biết rõ tình tình tốt xấu ra sao. . Lần này hàng mi không khỏi càng nhíu chặt lại, trong đầu Cẩn Túc bỗng hiện lên một chuyện gì, sau đó thời gian dường như ngưng đọng lại, cả người sửng sốt mất vài giây đồng hồ —— . Hắn mạnh mẽ đứng bật dậy, chụp lấy áo khoác vừa mới cởi ra đưa cho Tiểu Lâm cầm trên tay, Cẩn Túc như một con gió mà chạy đi. . “Thiếu gia… Ngươi…” Tiểu Lâm nhất thời kinh hách, còn chưa kịp nói gì, Cẩn Túc đã biến mất tăm rồi, cậu nuốt nước bọt, tiếp tục nói, “Lão phu nhân còn đang chờ người dùng vãn thiện đó.” . Thiếu gia làm sao vậy… Ah… Ah! Không phải là thiếu gia sau khi nghe những gì cậu nói, mới phát hiện thì ra… Thì ra bản thân mình đã sớm yêu Phủ đại tiểu thư rồi, cho nên lúc này mới vội vã chạy tới đó để đoạt người? ! Thì ra là thế… Thiếu gia, ngài nhất định phải cố lên nha, tên nam nhân kia nhìn qua là người ngoại bang nhưng mà muốn so với thiếu gia thì vẫn còn kém xa lắm! ! . … . . . . Cẩn Túc giờ phút này đúng là chạy như điên tới trước cổng phủ thừa tướng đương triều, nhưng chỉ đáng tiếc là lại không vì lý do như Tiểu Lâm đã dự đoán. . Chết tiệt! Ngàn vạn lần không được nha! Hy vọng hắn còn kịp… . …………… . Vẫn… Chậm sao? . Nhìn đại sảnh trống trơn, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì. Thủ vệ còn đứng canh ngoài cửa, ngay cả nha hoàn trong phủ vẫn bình an như cũ. Thế nhưng, Phủ thừa tướng cùng người đâu? . “Cẩn đại ca!” Thanh âm ẻo lả chảy nước kinh khủng vừa cất lên khiến cho thần kinh vốn đang căng thẳng của hắn phải run lên bần bật, Cẩn Túc chậm rãi quay lại, không ngoài dự kiến nhìn thấy chính là Phủ đại tiểu thư! . “Cẩn đại ca, ngươi đã đến rồi vì cái gì không cho người báo lại với ta một tiếng chứ!” Phủ Ninh dậm chân làm nũng. . “Cô… Cha cô đâu?” Hắn cười chính mình đã thần hồn nhát thần tính, thì ra không có chuyện gì xảy ra cả, hại hắn phải khẩn trương loạn lên một phen. Xem ra đêm trước đại chiến, hắn quả là đã nghi thần nghi quỷ quá mức. . “Ai nha, ngươi vừa tới liền hỏi ngay cha ta.” Phủ Ninh bất mãn mở miệng, “Cha ta ở hậu viện đó. Hiện tại người đang đọc sách nên không muốn bị ai quấy rầy.” . “Ờ, ta đi tìm ông ấy.” Đúng lúc hắn thật sự cũng không có đủ dũng khí để đứng đây cùng đối mặt với vị Phủ đại tiểu thư này, về phương diện khác, hắn vẫn luôn có thể duy trì sự bình tĩnh dù có chuyện gì sảy ra. . …………….. . Bên trong hậu viện có đặt một hồ nước lớn, trong xanh vô cùng. Đây là nơi mà Phủ Tường bàn chuyện, cho nên mới cho xây cách xa những nơi ồn ào khác. Trên cơ bản, nơi này ngoại trừ những lúc bình thường có nha hoàn tới quét dọn, thì không có người ra vào, sợ là làm kinh động tới thừa tướng, mà ai cũng biết khiến cho vị thừa tướng tính nóng như lửa này tức điên lên thì sẽ có hậu quả như thế nào. . “Phủ lão gia. Ta đến rồi đây.” Ở ngoài cửa nói rõ thân phận trước đã, sau đó Cẩn Túc mới nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào. . Không có ai —— không có ai —— . Hắn còn chưa kịp có phản ứng, thì cánh cửa phía sau đã tự phát ra âm thanh loảng xoảng và tự động đóng lại. . “Ngươi quả nhiên đến đây.” Xem ra dự cảm của hắn đúng rồi. . “Ta đã chờ ngươi lâu lắm rồi, Cẩn đại nhân.” Một tiếng cười nhẹ truyền đến, nam nhân từ trên xà nhà nhảy xuống. . “Phủ đại nhân đâu? “ . “Ngươi không hỏi xem ta là ai sao?” Nam nhân có chút kỳ quái, “Hay là, ngươi sớm đã biết được thân phận của ta rồi? Quả nhiên lợi hại nha.” Có thể phát hiện gã là đại sứ cơ mật của Tây Vực. . “Đừng nói những lời vô nghĩa với ta, Phủ đại nhân đâu!” . “A, lão ta tuy vậy nhưng lại là tâm phúc của hoàng hậu cũng là một mối họa lớn.” Nếu hắn đã biết gã là ai, gã cũng chẳng cần phải dấu mặt khi nói chuyện làm gì. Dù sao xem ra bọn họ đã sớm biết được chuyện hoàng hậu muốn mưu phản rồi. . “Cái sai của lão già kia chính là không nên giúp các ngươi chống lại hoàng hậu.” . “Bất quá ngươi yên tâm. Lão hiện tại không có việc gì. So với lão ta, ngươi nên quan tâm tới một người khác đi?” Nam nhân ha hả cười. . “Ngươi nói cái gì?” Cẩn túc còn không có hiểu được gã nói gì, chỉ thấy nam nhân vung tay lên, thì từ bên trong phòng có một người bị trói hai tay bị đẩy ra bên ngoài, mà thấy rõ dung mạo người nọ Cẩn Túc không thể tin được mà mở lớn hai mắt , “Lan…” . …………… . “Lan, Cẩn Túc đi đâu rồi?” Ngay thời khắc then chốt này mà lại chẳng thấy bóng dáng của hắn đâu. . “Ta cũng không biết nữa.” Lan lắc đầu, “Tiểu Lâm nói Túc ngày hôm qua sau khi chạy như ma đuổi ra khỏi nhà dường như là có chuyện đại sự gì đó rất quan trọng thì đến bây giờ cũng chưa thấy về.” Bất quá bởi vì bình thường Túc cũng hay qua đêm ở bên ngoài,nên trong nhà hắn cũng không có mấy ai lo lắng chuyện đó cả. . Chạy đi vì chuyệnđại sự gì? Chuyện gì có thể khiến cho Túc vẫn luôn bình tĩnh ổn trọng lại trở nên bối rối? Mà đúng lúc thời khắc này nữa chứ… . . .