Cương Thi Dị Truyện
Chương 53
Phải mất hơn một ngày sau khi xuất phát từ thành phố Hồ Chí Minh để đến Quảng Bình, lân la hỏi đường cậu tìm đến một cái xã nhỏ. Tiếp tục dò la xung quanh nơi đó Nhất Trung cuối cùng mới đến được ngôi nhà nơi của vị ẩn sĩ mà Thiên Nghĩa nhắc đến.
Bước đến bên cái cửa làm bằng gỗ, Nhất Trung vừa gõ cửa vừa cất tiếng gọi:
“Cốc cốc cốc”
- Có ai ở nhà không?
- Ai đó?
Giọng của một cụ bà cất lời làm Nhất Trung không khỏi ngạc nhiên nhưng rồi cậu tiếp tục nói:
- Thưa bác! Con đến là để tìm thầy Mộc Lâm ạ?
Vừa nói dứt lời thì từ xa xa một một lá bùa lấp lánh phóng đến, Nhất Trung cảm nhận được nó nên đã kịp tránh người mà né sang một bên khiến cho những lá linh phù ấy phi thẳng vào cửa, lúc này thì một người đàn ông gần bốn mươi tuổi mới lộ diện sau đòn vừa rồi.
- Ngươi là ai? Đến đây để làm gì?
Người đàn ông mặc một chiếc áo phông rộng thùng thình cùng với chiếc quần sọt màu be cũ rích cất giọng hỏi Nhất Trung trong sự ngỡ ngàng, nhưng ngay sau đó cậu vội đưa tay lên ra hiệu xin dừng lại:
- Xin dừng tay, tôi đến đây không phải có ý đồ gì cả mong vị đạo sĩ nương tay.
Không kịp nghe lời của Nhất Trung thì người đàn ông kia đã mở cửa phi nhanh ra đứng ngay trước mà bà cụ bên trong nhà.
- Mẹ à, mẹ ra đây làm chi vậy? Nguy hiểm lắm đó biết không?
Bà lão không nói không rằng cũng cho người đàn ông kia một cú lên đầu rồi quát:
- Tiên sư mày! Khách đến chơi không mời vào thì thôi còn làm vậy với khách à, lớn già đầu rồi cái thằng “giời” đánh này.
Nói rồi bà lão quay mặt sang Nhất Trung lịch sự cười mỉm:
- Cậu trai trẻ này đừng để ý đến nó nhé, thôi mời cậu vào nhà.
- Khoan đã!
Người đàn ông trung niên đưa tay ra ngăn không cho Nhất Trung vào nhà thêm lần nữa:
- Này, con làm gì nữa vậy Lâm?
- Mẹ à! Thằng này nó có phải người nồi gì đâu, nó là cương thi đó mẹ, hừ hừ…
Vừa nói hắn vừa ấm ức vì nãy giờ bị bà lão quát mắng, nhưng ngay khi nghe Mộc Lâm nói thế nên bà lão mới rùng mình hoảng sợ.
Lúc này Nhất Trung đứng bên ngoài cửa tiếp tục giải trình:
- Hai người đừng sợ, trước giờ tôi không hút máu người.
- Hoang đường, hậu duệ của Tướng Thần chẳng con nào không hút máu người cả, định gạt thằng này à? Còn “phia” nhá.
- Nếu tiên sinh đây không tin thì có thể kiểm chứng, cương thi hút máu người thường có sát khí của uẩn linh bao quanh, còn tôi thì không hề có chút sát khí nào.
Nghe đến đây Mộc Lâm mới lầm bầm trong miệng, tay bắt quyết tính toán một hồi lâu, hắn liên tục đưa mắt nhìn Nhất Trung từ dưới lên trên rồi lại nhìn lại tay của mình.
- À… thì ra là vậy! Thôi được rồi, mời cậu vào, chúng ta nói chuyện tiếp.
Sau khi ngồi yên vị tại phòng khách, bà lão đem ra hai tách trà đặt xuống bàn rồi nói.
- Đây! Mời cậu dùng trà, trà này lão trồng sau vườn nhà thơm lắm đó.
Mốc Lâm tiên sinh ngạc nhiên:
- Trời đất tổ thần thiên địa hội ơi, mẹ đem cái này mời người ta sao được chứ? Mẹ thiệt là quá đáng lắm luôn á.
- Cái gì nữa thằng trời đánh, mày không đem gì đãi khách lại còn bắt bà lão này phục vụ.
- Nhưng mà nó là cương thi thì làm sao nó uống được chứ mẹ.
Nghe đến đây bà lão mới sực nhớ.
- Ôi chật! Mẹ quên con ạ.
- Thôi thôi được rồi ạ! Cảm ơn tiên sinh và lão bà đã có lòng hiếu khách, tôi đến chỉ mong xin được sự giúp đỡ của tiên sinh.
Lúc này Mộc Lâm mới gật đầu ra hiệu cho mẹ hắn trở vào trong để cho hai người có không gian riêng.
- Trước tiên thì ta xin tự giới thiệu, ta có pháp danh là Mộc Lâm, đệ tử chân truyền của gia tộc họ Phạm.
- Còn tôi là Nhất Trung, tôi là cương thi.
- Cậu là người của Lạc gia đúng không?
- Đúng vậy! Thực ra tôi đến tận đây là để cầu xin tiên sinh cứu giúp tôi một cô gái, cô ấy bị kẻ gian yểm bùa sau lưng, hiện tại đang ở quê nhà mong tiên sinh đi cùng tôi một chuyến để xem qua và gỡ bùa cho cô bé.
Mộc Lâm lại trầm ngâm một hồi lâu rồi đáp:
- Lại là chuyện gái gú à? Cô ta là gì của ngươi?
- Chỉ là con của bạn tôi thôi.
- Nghe này Nhất Trung, nếu cậu sống được đến từng tuổi này thì chắc cũng hiểu là nếu muốn gỡ bùa hay tháo ngãi, thư ếm thì đòi hỏi vị đạo sĩ ấy phải có đủ đạo hạnh và sự hiểu biết nhất định về loại bùa chú đó, cho dù tôi có đủ bản lĩnh đó đi nữa thì tôi cũng không chắc rằng loại bùa chú mà bạn của cậu bị dính phải là loại mà tôi biết.
- Tiên sinh đừng lo, tôi tin vào tài năng của tiên sinh.
Mộc Lâm tiên sinh nhìn vào ánh mắt của Nhất Trung đắn đo suy nghĩ, một lúc sau bưng tách trà trên bàn hớp một ngụm rồi nói:
- Vậy hiện giờ bạn của cậu đang ở đâu?
- Cô bé đang ở thành phố Hồ Chí Minh.
- Cậu đi xe đến đây à?
- Không! Sau khi cô bé ấy bị trúng phải bùa từ một lão đạo sĩ đã từng quen biết với tôi là tôi chạy thẳng đến đây mà không nghĩ ngợi gì nhiều.
- A đù! Nói vậy ra là… cậu… cậu đi bộ à?
- Đúng vậy.
- A đù lần hai! Cà phê mạnh dữ, à không trà xanh mạnh dữ.
Mộc Lâm cầm tách trà trên tay mà xém tí làm rơi xuống đất.
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
712 chương
16 chương
12 chương
183 chương
129 chương
15 chương