Cuồng Tà Tuyệt Đản

Chương 15 : Tân hoàng đăng quang

Đồ Phi Hồng suy nghĩ một lát rồi thuật lại dưới đây những chuyện quá khứ đã xảy ra năm xưa. Một ngày nọ vào lúc bóng hoàng hôn đã buông xuống, mặt trăng cũng vừa mới nhô lên. Hoàng đế Ung Chính đang ngồi phê duyệt sớ tâu của các quần thần dâng lên. Bao Thân Vương Hoằng Lịch từ ngoài đi vào vấn an sức khỏe phụ hoàng, ai ngờ vừa mới bước đến bên ngoài thư phòng phía nam. Thình lình, hai đạo bạch quang từ trên không trung bay tới nhanh như điện xẹt phóng thẳng vào trong thư phòng phía nam rồi xoay tròn mất hút trong đó. Bao Thân Vương Hoằng Lịch trong lòng biết ngay cơ duyên dị thường liền chạy vào trong thư phòng. Hoàng đế Ung Chính gục đầu xuống án thư, không biết đã băng hà từ lúc nào. Văn võ bá quan đã lấy ra tờ di chiếu đựng trong cái tráp vàng cất giữ ở phía sau Chính Đại Quang Minh điện rồi tuyên đọc: “Trẫm lâm trọng bệnh tự biết mình khó qua khỏi, vương tử Hoằng Lịch đã sớm hôm phụng dưỡng tiếp tục lên ngôi Hoàng đế kế vị thay trẫm. Khâm thử”. Hoằng Lịch hoàng đế đăng quang trị vì thiên hạ lấy niên hiệu là Càn Long. Càn Long sau khi đăng quang, tuy lúc ban đầu có tỏ ra vui vẻ. Nhưng mỗi khi màn đêm dày đặc bao phủ tiếng người xung quanh đã lặng im, thường ngồi một mình dưới ánh đèn nét mặt luôn luôn phảng phất hiện ra nét sầu muộn. Hoàng thượng không nói ra lẽ dĩ nhiên không một ai dám hỏi tới. Một buổi chiều kia Càn Long hoàng đế dường như đặc biệt cao hứng, trên khuôn mặt hiện ra nụ cười sảng khoái lấy ra một chiếc tay nải bằng lụa màu hoàng kim, nhìn vào nó rồi lẩm bẩm nói : - Đại ca, ngươi thật sự muốn tiểu đệ chết vì thương nhớ sao? Càn Long hoàng đế tự tay đưa chiếc tay nải bằng lụa này cho cận vệ tâm phúc nhất rồi dặn dò kỹ lưỡng mấy lần, đợi cho sau khi người này cầm chiếc tay nải đi khuất, mới chịu ngồi xuống án thư để phê duyệt các sớ tấu của bá quan dâng lên. Trời đang giữa mùa đông. Những đóa hoa tuyết lớn rơi lả tả suốt ngày. Ở nơi Phương thuận kiều gần thành Bắc Bình thời tiết vô cùng giá lạnh, gió bắc lạnh lẽo rít lên từng đợt như những lưỡi dao cứa vào mặt, ngay cả những con Miêu Dương có bộ lông dày không sợ lạnh cũng phải nằm sát vào với nhau quây thành một vòng tròn để chống sét. Nhưng vào lúc này những người bất kể là giàu có hay nghèo khổ đều có một chút hưng phấn, các cửa hiệu dọc đường cũng bày đầy nhanh, đèn cây, đồ cúng, thịt trâu, bò, gà, vịt, bột gạo các thứ vô cùng phong phú. Người mua cũng cực kỳ đông đảo. Rất nhiều người khoác áo da thú, chân lội ngập trong lớp tuyết dầy, vô luận thế nào cũng phải móc tiền ra mua một thứ gì đó, còn có người xách lủng lẳng dây pháo trên tay. Các vật này bình thường thì chẳng ai mua nó, nhưng bởi vì năm mới sắp đến, ngày tết gần kề nên mọi người mới hối hả như vậy, những đứa bé cũng ca hát luôn miệng vui mừng hoan hỉ mừng năm mới đến. Nhưng những người phục vụ trong khách điếm, tửu quán lại tỏ ra cực kỳ nhàn hạ bởi vì những khách quen thường ngày hay lui tới thì lúc này đã trở về nhà từ sớm. Chủ điếm cũng tính toán xong sổ sách. Trừ những người đang vội vã mua bán trên đường chẳng còn muốn tiếp khách giao dịch vào giờ này nữa. Cho nên ở trong Vương Ký đại xa điếm trừ lão Chu và người hầu bàn ra phía trong chỉ còn có mỗi một người khách. Ngựa chưa tháo yên đang rúc đầu vào trong máng uống nước, người này đã chọn một chỗ ngồi dựa vào cửa sổ gần mé đường, nghĩ chân gọi một bình rượu rồi rót ra độc ẩm. Tuổi vị khách khoảng độ tam tuần phong thái nho nhã, mình mặc chiếc trường sam bằng lụa trắng bước chân nhẹ nhàng thanh thoát, ẩn trong vẻ nho nhã thoáng lộ nét cương nghị. Vị này biết võ, hơn nữa võ công lại cực cao, dưới bầu trời buốt giá ngay cả giọt nước rơi xuống cũng hóa thành băng. Người khác mặc áo lông thú dày cũng còn phải run cầm cập, thế mà vị khách này chỉ mặc trên người độc nhất một chiếc áo lụa mỏng không những không hề sợ lạnh mà giữa đôi lông mày còn có những giọt mồ hôi chảy xuống. Xem ra võ công của người này đã đạt đến cảnh giới tuyệt cao, giá lạnh nóng bức không hề xâm phạm vào người được. Phía sau lưng nam nhân trung niên này đeo một thanh trường kiếm có vỏ ngoài đen bóng, lại điểm thêm những sợi tua đồng sắc đen tuyền hình dạng cổ quái. Tuy không cực kỳ quý báu như thanh kiếm Can Tương, Mạc gia nhưng cũng thuộc loại Bảo kiếm, có thể chém tan vàng nát ngọc. Một thứ binh khí lợi hại hiếm thấy trên thế gian. Nam nhân trung niên chốc chốc lại thở vắn than dài, sắc mặt có vẻ buồn bực lo lắng. Vầng dương từ từ ngả về phía tây. Gió bắc càng lúc càng mạnh hơn. Trên con đường quan đạo dẫn về phía Bắc Bình này đã bị ngập trong lớp tuyết dày chung quanh không một bóng chim, cáo chuột cũng biệt tăm mất tích, cả một vùng đất vắng lặng như là tử địa. Bất ngờ từ phía xa xa trên con đường quan lộ mà giờ đây đã biến thành tử lộ. Bỗng xuất hiện ba bóng người đang phóng ngựa lướt tới. Nước phi tuy không phải cực nhanh, nhưng chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể đoán được ba người này đều vô cùng tráng kiện. Bốn vó ngựa tung bay làm cho mặt đất phủ đầy tuyết tung bay mù mịt, những bông tuyết tạo thành một màn sương trắng xóa cùng với hơi thở dồn dập phả ra, từ miệng những con tuấn mã phun ra những làn khói trắng. Giữa trời băng giá lạnh lẽo. Những giọt mồ hôi chảy ròng ròng trên mình ngựa khiến cho những bông tuyết vừa chạm phải những giọt mồ hôi nóng bừng đã lập tức tan ra thành nước, ba con tuấn mã cũng không đặc biệt cho lắm chỉ có những người ngồi trên mình ngựa vàng khiến cho người ta kinh dị hơn. Lão chủ quán mập ú nhìn ra bên ngoài, toàn thân run lẩy bẩy, sắc mặt xám ngắt như xác chết, hai chân như bị đóng chặt xuống đất không dám cử động. Lúc này ba người đã dừng ngựa trước cửa Vương Ký đại xa điếm. Ba người này mình bận áo bào gấm, tay mang binh khí, hai bên huyệt Thái Dương nhô cao. Võ công cũng đã đạt đến trình độ thượng thừa, người nào chỉ cần có chút kiến thức liếc sơ qua cũng biết đây chính là những tay đại nội cao thủ khét tiếng trong giới võ lâm giang hồ. Gã đại nội cao thủ dẫn đầu đeo sau lưng một cái tay nải bằng gấm mầu vàng, đưa mắt dò xét nhìn qua một lượt vào bên trong đại xá điếm rồi nhẹ nhàng nhún vai một cái thân ảnh đã lướt nhanh vào trong lẹ như điện xẹt, chớp mắt đã đứng trước mặt lão chủ quán mập. Lão chủ mập đang muốn mở miệng nói : - Xin kính mời lão đại gia ngồi... Nhưng vừa mới mở miệng ra chưa kịp thốt ra một lời nào thì lão đã hấp tấp định quỳ xuống rập đầu lạy như tế sao. Nhưng thân hình tựa như không nghe theo lời sai khiến cứ đứng chết lặng đôi mắt mở to kinh hoàng. Liền đó... Một tiếng tát tai vang lên : - Bốp... Tiếp đó một tiếng la hoảng vang lên : - Úi da!... Lão chủ mập không dám thốt ra tiếng. Thân hình mập ú của lão lúc này mới dám cử động, chân cứ lùi ra phía sau trên đôi má béo tròn của lão in đậm năm dấu ngón tay đỏ chói rươm rướm máu. Nam nhân trung niên mặc áo trắng nọ từ nãy giờ chẳng buồn ngước mặt lên nhìn, cứ cắm cúi ăn uống liên tục tựa như chẳng hề có chuyện gì xẩy ra. Tay đại nội cao thủ cầm đầu bước tới sát bên lão chủ quán rồi cất giọng hách dịch quát : - Mau kêu tất cả khách trọ ra cho bọn ta coi mặt. - Tổng quản... trong quán không có khách... Chủ quán cất giọng thều thào đáp, bởi vì răng cửa của lão đã bị cái tát nảy lửa lúc nãy đánh gẫy, chợt lão cảm thấy không đúng lắm liền chỉ vào người khách áo trắng rồi nói ngập ngừng, giọng ngắt quãng : - Có, có... một người đó thôi... Tên cầm đầu bọn đại nội cao thủ đưa mắt nhẹ nhàng liếc nhìn người mặc áo trắng một cái rồi liền chậm chạp đi về phía người khách áo trắng đang ngồi. Vị bạch y nhân này vẫn điềm nhiêm cúi đầu ăn uống như cũ. Gã đại nội cao thủ này đứng đối diện với bạch y nhân nọ, hai mắt trợn trừng giận dữ trầm giọng quát lớn : - Ê! Gã kia. Bạch y nhân nọ vẫn chẳng thèm ngước mắt nhìn lên. Tên đứng đầu bọn đại nội cao thủ càng tức giận hơn, trầm giọng nộ khí quát vang như sấm : - Ngẩng đầu lên thằng kia. Bạch y nhân vẫn ngồi im như câm lặng như điếc. Tên trưởng toán đại nội cao thủ chưa từng bị ai xem thường như vậy, đừng nói là người dân bình thường ở cái tiểu trấn Phương Thuận Kiều bé nhỏ này mà ngay cả bá quan văn võ trong Thanh triều, hoàng thân quốc thích cũng rất ít người dám có thái độ vô lễ với hắn như vậy, khiến cho lửa giận trong lòng hắn bốc lên ngùn ngụt cất giọng tức tối mắng chửi : - Cái con rùa bạch tạng thối tha kia, lão gia sẽ nói chuyện với mi. Bạch y nhân vẫn thản nhiên ngửa mặt uống cạn chén rượu, giơ tay cầm lấy đôi đũa gắp hai hột đậu phộng bỏ vào miệng chẳng thèm để ý đến lời nói của hắn ta. Gã trưởng toán đại nội cao thủ uất khí tích tụ đầy ruột, khuôn mặt vô cùng giận dữ, mắt lộ hung quang cất tiếng cười lạnh lẽo nói : - Được lắm cho dù mi có là thằng câm thực sự đi chăng nữa, lão gia đây cũng có cách bắt ngươi phải há miệng. Nói chưa dứt lời, hữu thủ của hắn mau lẹ vung ra nhanh tựa tia chớp nhằm ngay giữa mặt Bạch y nhân đánh tới. Bạch y nhân vẫn ngồi im không hề động đậy, mặt cũng không muốn ngước lên nhìn hắn. Tục ngữ nói nếu không có lửa thì làm sao khói lại bốc lên, tạm thời không nói đến võ công của vị Bạch y nhân này ra sao mà chỉ nhìn qua cái công phu trấn tĩnh như vậy cũng khiến cho người ta thầm phục rồi. Lại nữa nếu như bản lãnh của Bạch y nhân quả là tầm thường thì làm sao ông ta có thể ung dung trấn tĩnh như thế? Lúc hữu chưởng của gã trưởng toán đại nội cao thủ đã tới gần sát mặt của Bạch y nhân. Chỉ còn cách vài phân, thấy đối phương không động đậy vẫn ngồi im như cũ, không tránh không né chi cả, trong lòng không khỏi cất tiếng cười lạnh lùng hét : - Nằm xuống! Chỉ nghe một tiếng la kinh ngạc vang lên, gã trưởng toán đại nội cao thủ đã đỏ mặt tía tai, hữu thủ đột nhiên dừng lại cách mặt của Bạch y nhân vài phân, không tài nào đẩy tới được nữa. Thì ra ngón thứ hai và thứ ba ở tay phải đã bị Bạch y nhân dùng đũa kẹp chặt, cho dù hắn vặn vẹo bàn tay cũng vô phương, không còn cách nào rút ra khỏi đôi đũa cứng rắn của đối phương. Bạch y nhân cất tiếng cười lạnh lùng, đôi đũa trong tay tống nhẹ ra phía trước rồi nói nhỏ : - Lui! Gã trưởng toán đại nội cao thủ chỉ cảm thấy một luồng chân lực nội gia mãnh liệt từ trong đôi đũa mà vị Bạch y nhân đang cầm phát ra làm cho cánh tay phải tê buốt, người đã bị bay ra ngoài một trượng. Đột nhiên, một tiếng gầm dữ dội vang lên, hai bóng người đã lướt tới nhẹ hơn điện xẹt, đao phong rít lên vèo vèo nhằm hướng Bạch y nhân chém xuống. - Phù... Liền thấy Bạch y nhân há miệng thổi ra một hơi, hai hột đậu phộng đang ngậm trong miệng đã được bắn ra nhanh như tia chớp. Hai tiếng thét đau đớn vang lên, hai tên đại nội cao thủ đồng thời bị té phịch xuống đất, bốn véo chổng ngược lên trời. Gã trưởng nhóm đại nội cao thủ biết rằng khó có thể đánh lại đối phương, nhưng vẫn liều chết cố sức xông vào đưa tay rút nhẹ một cái, thanh kiếm Tam Xích Thanh Phong đã lăm lăm cầm chặt nơi tay, kiếm khí tỏa ra lạnh người. Bạch y nhân vẫn ung dung tay trái cầm lấy chén rượu, tay phải nắm lấy bình rượu, nghiêng qua một bên, rót rượu vào chén. Gã trưởng toán đại nội cao thủ thấy thời cơ đã đến, thân hình và kiếm ảnh hợp lại làm một ánh thép xanh biếc lấp lánh, nhanh lẹ đâm thẳng tới trước mặt đối phương. Bạch y nhân vẫn cẩn thận rót rượu như sợ rằng rượu bị rơi ra ngoài chén. Gã trưởng toán đại nội cao thủ thấy vậy trong lòng không giấu nổi vẻ khoái trá, nghĩ thầm trong bụng: “Hừ mi một tay nghiêng bình rượu, một tay cầm chén. Để coi mi dùng cách nào đỡ nổi chiêu Càn Thiên Nhất Kiếm của lão gia đây”. Bạch y nhân vẫn chăm chú rót, rượu trong chén đã dần dần đầy lên. Trưởng toán đại nội cao thủ cười ha hả đắc chí : - Tửu quỷ, chết đến nơi rồi! Bất ngờ một tiếng động nhỏ vang lên, mũi kiếm đã bị Bạch y nhân há miệng ngậm lại. Hữu thủ của tên trưởng toán đại nội cao thủ đang cầm kiếm, đột nhiên như chạm phải nọc rắn độc, trong bụng kinh hoảng lập tức buông kiếm lẹ làng thoái lui. - Thế nào không cần cái đồ chơi này nữa à? Chưa nói dứt lời, thanh kiếm kêu lên một tiếng, thanh Tam Xích Thanh Phong đã nhẹ nhàng cắm trở lại vào trong bao kiếm mà gã trưởng toán đang đeo bên hông. Một thoáng im lặng trôi qua. Trưởng toán đại nội cao thủ dần dần mới định thần trở lại, đôi mắt kinh ngạc mở to nhìn Bạch y nhân không chớp, hồi lâu mới bắt đầu từ từ cất tiếng hỏi : - Các hạ phải chăng họ Chu? Bạch y nhân gật đầu đáp : - Không sai! Bây giờ, hai tên đại nội cao thủ mới chậm chạp bò dậy. Gã trưởng toán đại nội cao thủ từ từ gỡ bỏ cái tay nải mầu hoàng kim từ sau lưng xuống, nâng nó qua khỏi đầu, đoạn với giọng pha chút hoảng sợ hô lớn : - Quỳ xuống đón tiếp thánh chỉ. Bạch y nhân thoáng kinh ngạc, lẩm bẩm nói : - Thánh chỉ? Chẳng lẽ Ung Chính sai người tới đây? Tên đại nội cao thủ trưởng nhóm nói lớn : - Tiên hoàng đã băng hà, tân hoàng đã đăng phong... Bạch y nhân vội vàng hỏi tiếp : - Tân hoàng? Ai? Lẽ nào lại là Hoằng Lịch? Gã đại nội cao thủ trưởng toán trầm giọng quát : - Ngươi dám to gan gọi thẳng tên của Thánh thượng... Bạch y nhân lạnh lùng cất tiếng cười cắt ngang lời hắn : - Hừm, ngay trước mặt chủ nhân của các ngươi ta cũng cứ gọi thẳng tục danh của hắn mà hắn còn chưa dám nói gì. Gã đại nội cao thủ trưởng toán ngạc nhiên rồi nói tiếp : - Phản nghịch, phản nghịch. Lẽ nào ngươi không sợ bị róc xương xẻo thịt, lăng trì cho đến chết hay sao? Lại còn liên lụy đến họ hàng chín đời của nhà mi phải chết thảm. Bạch y nhân cười nhạt : - Hoằng Lịch không dám. Bạch y nhân chợt trầm nét mặt nghiêm giọng hỏi : - Nói mau, các ngươi kiếm ta có chuyện chi. Gã đại nội cao thủ trưởng toán nhanh chóng bước lên trước, cực kỳ cẩn thận đưa chiếc tay nải bằng gấm màu hoàng kim đến đặt trên bàn, rồi nghiêm mặt nói : - Thánh thượng lệch cho chúng ta đem nó giao cho các hạ. Bạch y nhân chẳng buồn nhìn qua, lạnh nhạt hỏi : - Vật gì vậy? Gã đại nội cao thủ trưởng toán vội vã lớn tiếng nói : - Không biết, Thánh thượng không nói tại hạ cũng không dám hỏi. Bạch y nhân nhẹ nhàng bảo : - Mở ra! Tên trưởng toán đại nội cao thủ đứng vào hàng nhất phẩm, quan tước cực cao trong đại nội cao thủ, ngay cả đương kim Hoàng thượng cũng chưa hề có thái độ sai bảo hắn trịnh thượng như vậy, trong lòng không nén được giận, lạnh lùng cười bảo : - Mi... Bạch y nhân ngẩng đầu nhìn hắn một cái. Tuy chỉ là cái liếc nhẹ, nhưng ánh mắt sắc lạnh nhọn như mũi dao, gã đại nội cao thủ này chấn động tâm thần, tia mắt như lưỡi dao tựa như muốn cắt đôi người hắn đâm thấu tới đáy tim hắn. Bạch y nhân cười nhạt nói tiếp : - Mở ra! Gã đại nội cao thủ này không những bị võ công tuyệt thế của Bạch y nhân và cái khí độ cao ngạo sang quí của Bạch y nhân làm chấn động tâm can, mà hắn còn phát hiện ra trong ánh mắt của người này có một sức mạnh kỳ lạ, khiến cho người ta vô phương kháng cự. Thế là hắn vội vàng hạ mình cung kính, thấp giọng đáp : - Vâng. Tiếp đó, hắn bất giác lấy tay mở ra cái tay nải gấm màu hoàng kim ra... Bất ngờ... Mắt mọi người đứng đó chợt sáng lên, một chiếc long bào màu vàng tía thêu hình chữ Ngũ Long Náo Hải và một cái mũ miện cũng đồng sắc vàng tía dùng cho Thiên tử Hoàng đế bày ra trước mắt họ. Ba tên đại nội cao thủ cùng la lên một tiếng kinh hãi, hết nhìn vào chiếc long bào cùng cái mũ miện rồi lại quay sang nhìn Bạch y nhân Bỗng một tiếng “cộp” vang lên, họ nằm phục xuống bái lạy liên tục, khấu đầu làm lễ. Những thứ long bào mũ miện này là thứ phục sức của bậc đế vương, họ không hiểu được rằng tại sao đương kim Hoàng đế lại ban nó cho một người dân áo vải tầm thường. Bạch y nhân đối với sự ban tặng đặc biệt vinh dự này sắc mặt chẳng hề biểu lộ một cử chỉ vui mừng cảm kích nào, trái lại càng tỏ vẻ khinh thị lạnh lùng cất tiếng cười nói : - Hừ, nếu muốn mặc nó ta đã sớm sai người may nó từ lâu rồi, cần gì ngươi mang nó đến tặng cho ta? Lại nữa, những cái thứ vô tích sự này ta cũng không có phúc được dùng nó. Những lời nói này thật nặng nề, thật chưa một ai dám thốt ra, những Bạch y nhân dám nói thẳng ra. Hơn nữa còn nói một cách hào hùng khí khái lại vô cùng tự nhiên như vậy. Ba tên đại nội cao thủ nghe vậy sợ đến toát mồ hôi lạnh, nhưng không một ai dám hé răng. Bạch y nhân nhìn ba tên đại nội cao thủ đang sợ hãi quỳ, bèn bảo bọn họ : - Đứng dậy đi! - Tạ ơn... Ba tên đại nội cao thủ lồm cồm bò dậy, chỉ nói được hai chữ rồi đột nhiên im lặng đột ngột, vì họ không biết xưng hô Bạch y nhân như thế nào cho phải. Bạch y nhân trợ mắt nhìn gã trưởng nhóm, lạnh nhạt hỏi hắn : - Thánh chỉ đâu? Tên trưởng toán đại nội cao thủ toàn thân run lẩy bẩy, hoảng sợ nói : - Cái này... Sắc diện Bạch y nhân trầm xuống, lạnh lùng hét : - Giả truyền thánh chỉ có biết tội nặng thế nào không? Gã trưởng toán đại nội cao thủ khuôn mặt tái mét, hai chân mềm nhũn quỳ sụp xuống đất. Bạch y nhân phất nhẹ tay áo, một luồng kình lực vô hình phát ra, từ từ nâng hắn đứng dậy rồi nói với hắn : - Mi đi về nói với Hoằng Lịch canh ba đêm nay, ta sẽ đợi hắn ở dưới cây Tội Thụ trên đỉnh núi Mâu Sơn. Gã trưởng toán vội vàng chắp tay cung kính đáp : - Vâng. Bạch y nhân quăng cái tay nải gấm mầu hoàng kim lại cho gã trưởng toán đại nội cao thủ, rồi lớn giọng nói : - Các ngươi có thể đi được rồi. Ba tên đại nội cao thủ biến mất vô cùng lanh lẹ cũng tựa như khi bọn họ đến đây. * * * * * Giờ đánh trống điểm canh ba đã đến. Những quân lính giữ cửa thành đang chuẩn bị đóng cửa. Trên con đường quan đạo ở cửa An Định môn trên mình một con Huyết Hãn Bảo Mã sắc lông đỏ tựa như máu có một Bạch y nhân phong thái sắc diện vô cùng tuấn tú, đang cúi rạp trên mình ngựa phi nhanh như một cơn lốc cuốn phóng thẳng vào trong cửa thành. Viên quan giữ cửa thấy thế, thấp giọng dặn dò thủ hạ dưới trướng. - Ngăn hắn ta lại. Hai tên lính tay xách trường thượng vội vàng nhảy ra chĩa mũi thương vào trước ngực người mới đến, đồng thời mở miệng hét lớn : - Đứng lại. Bạch y nhân mỉm cười, hai tay giơ ra hai ngọn trường thương đã bị lọt vào trong tay người này rồi thuận tay đẩy nhẹ ra sau. Một tiếng động trầm đục vang lên, hai tên lính đã bị mất thương té nhào, nằm úp mặt xuống đất trông thật vô cùng thảm hại. Đồng thời, hai chân của Bạch y nhân kẹp chặt vào bụng ngựa con Huyết Hãn Bảo Mã tựa như mũi tên hí lên một tiếng, cả người lẫn ngựa đã vượt qua An Định môn chạy vào phía trong. Màn đêm đã phủ kín cảnh vật. Tuyết rơi mỗi lúc một nhiều, bóng người càng lúc càng thưa, con Huyết Hãn Bảo Mã nhanh như cơn gió phóng xuyên qua con đường lớn ở cửa An Định môn, rồi rẽ qua bên phải đi vào hẻm Nam La khâu, trong nháy mắt đã lên tới núi Mâu Sơn. Bạch y nhân quay lưng che gió rồi đốt lửa thiêu giấy vàng mà đốt hương thắp nến quỳ xuống trước cây Tội Thụ lặng lẽ khấu đầu lễ bái. Gọi nó là cây Tội Thụ bất quá nó chỉ là một cây đại thụ cực kỳ tầm thường. Bởi vì Hoàng đế Sùng Trinh nhà Minh đã tự tận thân vong trên cây này, nên mọi người đời sau gọi là cây Tội Thụ. Gió lặng tuyết cũng ngừng rơi. Trên trời lấp lánh một vài ngôi sao chiếu sáng lạnh lẽo. Phía trên lầu canh, trống đã điểm đến canh ba. Đột nhiên từ xa vọng lại tiếng dộng của tay áo phất phơ trong gió cực kỳ lanh lẹ, trong thoáng chốc đã thấy một người đứng sau Bạch y nhân. Bạch y nhân không hề động đậy, vẫn đứng quay mặt vào gốc cây như cũ. Người mới đến ngắm nhìn bóng dáng phía sau lưng của Bạch y nhân, thần sắc vô cùng kích động, liền bước lên trước mấy bước, nhưng vừa nghĩ đến thân phận của mình, vội dừng lại, cất tiếng gọi nhỏ : - Đại ca... Bạch y nhân gật đầu đáp : - Ừ! Một mình ngươi đến hả? Người mới đến cười đáp : - Đúng vậy, bọn họ đang ở dưới chân núi. Bạch y nhân cất tiếng nói nhỏ : - Hoằng Lịch nghe nói ngươi đã lên ngôi tôn bảo. Mừng thay vui thay. Hoằng Lịch nhè nhẹ thở dài một tiếng, lặng im không nói. Bạch y nhân tỏ vẻ không hiểu hỏi : - Ngươi đã lên ngôi Hoàng đế, chẳng lẽ còn có việc gì không thể khiến ngươi vừa ý hài lòng. Hoằng Lịch nghiêm mặt đáp : - Không sai, tiểu đệ tuy lên ngôi Thiên tử, không một thứ gì còn thiếu thốn nữa, nhưng có điều là không có được đại ca ở... Bạch y nhân nghiêm giọng quát nạt : - Im mồm! Hoằng Lịch còn đang kinh ngạc, đã nghe Bạch y nhân nói tiếp : - Chính kiến của chúng ta bất đồng. Hoằng Lịch không cho là phải, liền nói : - Chính kiến? Lẽ nào vĩnh viễn không cách nào thay đổi được sao? - Thay đổi ư? Bạch y nhân lớn tiếng cười đượm vẻ thê lương, hồi lâu mới thở dài một tiếng, rồi cất tiếng nói tiếp : - Hoằng Lịch, ngươi có chịu thống lãnh đệ tử Bát Kỳ ra khỏi môn quan được không? Hoằng Lịch nói một cách cương quyết chắc chắn : - Không thể! Bạch y nhân cười nói : - Vì vậy ta nói chính kiến của hai ta không giống nhau, vĩnh viễn không cách nào sửa đổi. Ôi! Không may là ta đã kết nghĩa huynh đệ với ngươi, càng đau đớn hơn vì ngươi là Hoàng đế của vương triều Mãn Thanh, nếu như ta không phải họ Chu, có lẽ... Một thoáng im lặng trầm mặc. Hoằng Lịch cười lớn bảo với Bạch y nhân : - Cho dù nói thế nào đi nữa thì đại ca đã đến Bắc Kinh. Bạch y nhân lạnh lùng đáp : - Ngươi bảo ta không thể đến được sao? Làm sao ta không dám đến. Hoằng Lịch trong lòng bất an nói : - Đại ca nói vậy nghĩa là tiểu đệ không có đất dung thân sao? Bạch y nhân cất tiếng cười lạnh : - Kẻ không có chốn nương thân chính là ta đây, ngươi bắn tin trong thiên hạ hạn cho ta trong vòng năm ngày nếu không đến Bắc Kinh tương kiến cùng ngươi, thì ngươi sẽ sát hại hết những người họ Chu... Hoằng Lịch cười ha hả nói : - Tiểu đệ ngày đêm tưởng nhớ đến đại ca, nhưng đại ca lại không chịu đến thăm tiểu đệ, chỉ làm như thế mới mong có thể bức bách khiến cho đại ca xuất hiện ở đây. Bạch y nhân cười nhạt : - Ngươi có biết nơi đây là nơi nào không? Hoằng Lịch vội đáp ngay : - Mâu Sơn. Bạch y nhân chỉ vào cây đại thụ trước mặt, cất giọng chậm chạp hỏi : - Còn cái cây này thì sao? Hoằng Lịch nghiêm giọng nói : - Tội Thụ - Đại Minh Sùng Trinh hoàng đế đã tuẫn tiết ở cây này. Bạch y nhân nói tiếp : - Ngươi biết Sùng Trinh hoàng đế có quan hệ với ta thế nào không? Hoằng Lịch đáp rõ từng chữ một : - Là tằng tổ phụ của đại ca. Bạch y nhân chậm rãi tiến tới gần hỏi tiếp : - Ngươi biết tại sao ta hẹn gặp ngươi trên đỉnh Mâu Sơn này không? Hoằng Lịch lắc đầu đáp : - Không biết! Bạch y nhân trầm giọng bảo : - Ngươi không nghĩ rằng ta có thể giết ngươi sao? Hoằng Lịch cất tiếng cười lớn hồi lâu không dứt. Bạch y nhân lạnh lùng quát : - Ngươi cho rằng ta không dám? Hoằng Lịch cao giọng trả lời : - Đại ca không giết ta. Bạch y nhân cất giọng cười lạnh lùng : - Ngươi nên biết rằng đây không chỉ là mối gia thù mà còn là niềm quốc hận. Hoằng Lịch ưỡn ngực nói tiếp : - Lại nữa, đại ca không giết được ta. Bạch y nhân chợt cau đôi mày, trầm giọng nói : - Không thể giết chết ngươi được. Hoằng Lịch lớn tiếng đáp : - Đúng thế, nếu là chân mệnh Thiên tử tự nhiên sẽ có bách thần phù hộ. Hoằng Lịch nói xong liền ngửa mặt lên trời hai tay chắp tay sau lưng thần thái vô cùng nhàn hạ... Bất ngờ... “Soạt” một cái, hàn quang lóe lên lẹ như sao băng điện xẹt, thanh trường kiếm trong tay Bạch y nhân đã chĩa vào giữa ngực của Hoằng Lịch hoàng đế. Hoằng Lịch vẫn ung dung ngửa mặt nhìn trời, hai tay chắp sau lưng, thái độ có vẻ tự nhiên nhưng nhà vua biết rõ chỉ cần trường kiếm nhích ra phía trước một chút nữa thôi là mình sẽ đổ máu gục xuống ngay tại chỗ. Một thoáng im lặng nặng nề trôi qua. Không khí chung quanh dường như đông cứng lại thành một khối đặc cứng, bốn bề trầm mặc lạ lùng. Thanh trường kiếm trong tay tuy vẫn hướng thẳng vào giữa ngực của Hoằng Lịch, nhưng trên mặt Bạch y nhân sát khí đã từ từ biến mất. Hoằng Lịch cất tiếng cười vô cùng cao hứng. Đạo hàn quang bỗng thu về, một tiếng động nhẹ vang lên, Bạch y nhân đã tra kiếm vào vỏ, rồi cất tiếng thở dài lẩm bẩm nói : - Ngươi biết tại sao ta không giết ngươi. Hoằng Lịch cười lớn đáp : - Bỏ qua cái chính kiến vô tích sự đó qua một bên, chúng ta luôn luôn là hảo huynh đệ mà! Bạch y nhân lắc đầu : - Không đúng. Hoằng Lịch thoáng chút kinh ngạc, ngơ ngác hỏi : - Vậy thì? - Ngươi là một kẻ hùng tài đại lược, tài trí vẹn toàn. Là một vị Hoàng đế có thể mang lại hạnh phúc cho dân, ta vì dân chúng trăm họ trong thiên hạ, nên ta mới không giết ngươi. - Sinh ra ta là cha mẹ, hiểu được ta là đại ca. Hoằng Lịch hoàng đế đôi mắt hơi chớp, cảm động nắm chặt tay Bạch y nhân, hồi lâu mới tiếp tục nói : - Đại ca, sao không theo tiểu đệ vào cung, chúng ta là huynh đệ, cũng là... Bạch y nhân dứt khoát từ chối, nói với Hoằng Lịch : - Không được! Hoằng Lịch nhếch mép cười khổ : - Chẳng lẽ lại là vấn đề chính kiến. Bạch y nhân cất giọng bi thương, đau khổ nói : - Ta có thể giết ngươi, nhưng lại không giết ngươi, sau này còn mặt mũi nào dám nhìn các vị huynh đệ đồng minh trong tổ chức Phản Thanh Phục Minh nữa? Hoằng Lịch trong lòng cảm thấy bất an vội hỏi : - Vậy thì đại ca sắp tới định đi về đâu? Bạch y nhân buồn rầu nói : - Mai danh ẩn tích, gác kiếm quy ẩn tuyền lâm. Từ nay sẽ không tái xuất giang hồ nữa. Sắc diện của Hoằng Lịch hoàng đế chợt trở nên ủ dột, trong lòng ngán ngẩm nuối tiếc cho một anh hùng hào kiệt, trong mình lại mang võ công tuyệt thế, hai dòng lệ nóng bất giác chảy xuống. Hai người nhìn nhau không nói. Một lúc lâu, Hoằng Lịch mới chậm chạp cất tiếng : - Tiểu đệ biết, đại ca gác kiếm quy ẩn là vì ta, nhưng không biết đại ca an bài Tiểu Nhàn ra sao? Bạch y nhân lạnh nhạt đáp : - Hài nhi thì có phúc của hài nhi, huống hồ gì nó bất quá chỉ mới là đứa bé lên ba, tương lai của nó phó thác cho tạo hóa lo liệu. Khóe miệng Hoằng Lịch hơi mấp máy cử động như muốn nói cái gì, nhưng không nói được, liền đưa tay lấy từ trong người ra một miếng Vạn Tuế bài bằng bạch ngọc, trên phía chính diện của tấm thẻ bài có khắc hình Nhị Long Tranh Châu, mặt sau có khắc bốn chữ Như Trẫm Giáng Lâm. Hai tay Hoằng Lịch đưa nó đến trước mặt Bạch y nhân nói với vẻ cực kỳ thành kính : - Tiểu đệ biết cái vật này chẳng có giá trị gì đối với đại ca, nhưng đệ tặng nó cho Tiểu Nhàn làm đồ chơi, biết đâu trong tương lai sẽ có ích lợi cho nó... Hoằng Lịch đặt nó vào trong tay người đối diện với vẻ thành thật. Bạch y nhân đành phải nhận miếng Vạn Tuế bài rồi nghiêm giọng nói : - Hôm nay chia tay vừa là sinh ly, đồng thời cũng là tử biệt. Ta và ngươi vĩnh viễn không có ngày tương ngộ. Ta hy vọng ngươi sẽ đáp ứng cho ta một chuyện. Hoằng Lịch với vẻ xúc động nói : - Đừng nói là một chuyện mà đại ca có cần cái đầu của đệ, đệ cũng sẵn sàng dâng lên ngay lập tức. Bạch y nhân vô cùng cảm động mỉm cười nói : - Đừng dùng lời nặng nề như vậy, ta chỉ cần ngươi đừng sai người đến quấy rầy ta cũng đừng nên bức bách... Hoằng Lịch ngạc nhiên cất tiếng cười lớn : - Đại ca, người... Bạch y nhân cười bảo : - Hoằng Lịch đừng quên ta đây không hề nói đùa. Hoằng Lịch cúi đầu buồn bã lặng im không nói. Bạch y nhân cũng cảm thấy xót xa trong lòng, đang định bước lại an ủi vài câu... Đột nhiên... Từ dưới chân núi vọng lại một tiếng hú dài thấu đến mây xanh, hồi âm vang vọng tứ phía làm cho tuyết còn đọng trên cây bị chấn động bay lả tả xuống đất. Thần sắc của Hoằng Lịch hoàng đế đột ngột biến đổi trầm giọng nói nhỏ : - Cái đồ chết tiệt. Bạch y nhân ngạc nhiên hỏi : - Ai? Hoằng Lịch thở dài đáp : - Là hai lão ở Ung Hòa cung, một tên là Hồng Vân, còn lão kia là Ban Thiền. Bạch y nhân chợt cau đôi mày kiếm lạnh lùng nói : - Hai lão này cùng hung, cực ác gian dâm vô độ giết người vô lối, không việc ác nào là không làm, khiến cho tiếng oán than của bá tính vang vọng tới trời cao. Trong lúc thiên hạ thái bình mà lại dung túng cho kẻ ác làm vậy. Lẽ nào... Hoằng Lịch với giọng căm hận nói : - Tiểu đệ biết, nhưng hai lão Hồng Vân và Ban Thiền này không những võ công cực cao mà còn được Tiên Hoàng phong làm Hộ Quốc thiền sư, đệ tuy có lòng muốn trừ khử chúng nhưng không... Bạch y nhân nhìn chăm chú vào Hoằng Lịch hoàng đế không chớp mắt rồi cười bảo : - Ngươi sao không mượn tay ta để trừ hai lão đó? Hoằng Lịch hoàng đế không trả lời trực tiếp mà chỉ nghiêm giọng nói : - Chỉ cần có thể trừ được hai lão này, thì lũ ác nhân như rắn mất đầu tự khắc sẽ khiếp sợ mà không dám làm ác. Bạch y nhân đã hiểu thấu tâm sự vị nghĩa đệ của mình, ngay cả bản thân cũng muốn ra tay trừ hại cho dân thế là Bạch y nhân mỉm cười vui vẻ nói : - Vậy là huynh đệ chúng ta cùng chung tâm ý ở chỗ này, kể như đây là một món quà sau cùng, mà ca ca tặng cho người nghĩa đệ thân thiết của mình. Hoằng Lịch hoàng đế nét mặt lộ vẻ vui mừng vội cúi xuống nói với giọng cảm kích : - Đa tạ đại ca. Bạch y nhân nói nhỏ : - Thôi đứng dậy đi, ngươi mau tránh qua một bên. Hoằng Lịch khẽ gật đầu lách người núp ở phía sau cây Tội Thụ Thình lình. Hai cái bóng áo đỏ nhanh như điện xẹt, trong thoáng chốc đã lẹ làng bay xuống trước mặt Bạch y nhân chỉ cách độ chừng một thước. Hồng Vân đưa mắt dò xét nhìn khắp bốn phía đoạn nói nhỏ : - Tiểu tử Hoằng Lịch này biến đi đâu mất rồi? Hồng Vân căn bản không coi Thánh thượng ra gì, không chỉ gọi đích danh tên tục của người mà còn thêm vào đằng trước hai chữ tiểu tử có vẻ khinh thường nữa. Hoằng Lịch hoàng đế vừa nghe thấy lửa giận không khỏi sôi lên trong bụng, hận không thể xông ra đánh cho lão hai cái bạt tai. Nhưng cuối cùng ngài cũng kìm lại đợi xem diễn biến của chuyện này ra sao? Ban Thiền tiếp lời : - Chúng ta đi tìm hắn thử xem. Hồng Vân và Ban Thiền không phải là không thấy Bạch y nhân mà bởi vì hai lão già xem thường người này, nên cứ xông thẳng đến suýt đụng vào người Bạch y nhân, rồi cùng hét lớn : - Mi dám cản đường ngăn trở Phật gia, sao còn chưa chịu nằm xuống? Bạch y nhân vẫn ngửa mặt lên trời tay chắp sau lưng, không thèm liếc mắt để ý đến bọn chúng. Một tiếng “bốp” vang lên, tiếp đó có tiếng la kinh ngạc vọng tới. Bạch y nhân vẫn chắp hai tay ra sau lưng ngửa mặt nhìn trời không hề động đậy mà hai gã Lạt Ma cao thủ này lại tựa như gặp phải rắn độc, vội vã lăn lộn thoái lui về chỗ cũ. Trên mặt Hồng Vân và Ban Thiền đầy vẻ ngờ vực, liếc nhìn Bạch y nhân một cái không dám tin vào mắt mình, bởi vì hai gã nhìn thấy rõ ràng vị Bạch y nhân nọ chưa hề ra tay động thủ. Hồng Vân lầm bầm chửi thầm: “Tổ bà nó, đồ chó chết”. Trong lúc đang nói hai lão già đã ngầm vận khí vào Đan Điền, tống hết sức ra dồn vào cánh tay, khoa chan bước lên trước, cực kỳ lanh lẹ, lòng bàn tay đỏ ối đẩy tới. Một luồng nhiệt phong nóng kinh hồn phát ra nhằm vào trước ngực Bạch y nhân tràn tới, đồng thời ngón tay cũng theo sau điểm xuống. Bạch y nhân vẫn đứng yên như cũ chẳng thèm động đậy, Hoằng Lịch hoàng đế ẩn thân sau cây đại thụ tuy biết rằng minh huynh của mình tài nghệ tuyệt luân cũng không khỏi đổ mồ hôi lạnh lo sợ thay cho người huynh đệ mình. Nói ra thì chậm, nhưng sự việc xảy ra vô cùng mau lẹ. Khi ngón tay đỏ rực nóng như lửa vừa điểm tới trên người Bạch y nhân, hai lão già Hồng Vân và Ban Thiền vui mừng ra mặt, nhất tề quát lớn : - Nằm xuống. Vừa mới thốt ra được nửa lời, hai lão già đột nhiên biến sắc, nơi mà bàn tay lão chạm đến mềm nhũn như bún, không có một chút khí lực bên trong, không nén được sợ hãi kinh hoảng la lên một tiếng, đang định phi thân thoái lui. Chỉ nghe thấy Bạch y nhân lạnh lùng quát : - Chạy đâu cho thoát! Tim Hồng Vân và Ban Thiền đập như điên cuồng, vội vã tung mình lui nhanh ra sau, nhưng cũng đã chậm hơn một bước, luồng kình lực mãnh liệt của đối phương đã theo ngón tay phản kích lại. Một âm thanh trầm đục vang lên, bóng người cao lớn, béo tốt của hai lão đã bị bắn tung ra ngoài một trượng. Điều cực kỳ quái lạ là Bạch y nhân vẫn đứng im, ngửa mặt nhìn trời, hai tay chắp sau lưng không hề cử động. May mà hai lão già dày dạn kinh nghiệm giang hồ, kiến văn sâu rộng uyên bác, nên vừa thấy có điều khác lạ đã vội vàng vận khí hộ vệ toàn thân, nếu không thì sẽ táng mạng hay nhẹ hơn cũng bị nội thương trầm trọng. Lúc này. Ban Thiền và Hồng Vân đã lồm cồm bò dậy vận khí xem thử, thấy vẫn lưu thông dễ dàng không bị ngăn trở bất quá chỉ vì bị ngoại thương rách da chút ít, trong lòng khoan khoái, hung tính lại nổi lên lấy tay chỉ vào mặt Bạch y nhân lớn tiếng thóa mạ : - Cái đồ xỏ lá, cái thứ trứng thối, Phật gia đây nếu không phân thây ngươi thành trăm mảnh, thề không sống trên đời này nữa. Bạch y nhân khuôn mặt lạnh giá, cất tiếng cười nhạt : - Xuất ngôn bừa bãi nói năng lớn lối hách dịch, đáng bị tát vào mặt. Chưa nói dứt lời bóng trắng đã lẹ làng lướt qua nhanh như điện chớp sao sa, mau chóng phóng thẳng lên trước, huy động hữu thủ bàn tay đã đánh xuống mặt Hồng Vân. Hồng Vân vội vàng vung hai cánh tay ra, chưởng ảnh dày đặc bao phủ chung quanh hộ về toàn thân, người đã mau lẹ lui ra tuốt sau. Lão vừa được nếm mùi đau khổ của Bạch y nhân trong lòng sợ hãi vô cùng, vừa thấy đối phương công kích đã nhanh lẹ lui người ra sau tránh né. Bèn trầm giọng thét vang : - Mi còn định chạy nữa sao? Chỉ trông thấy cánh tay phải Bạch y nhân giơ lên, một làn kình lực vô hình đã ào tới như tia chớp, song chưởng của Hồng Vân lập tức bị luồng kình lực vô hình này phong tỏa, không cách nào thi triển chưởng thế được nữa. Hồng Vân không khỏi khiếp sợ hồn phi phách tán đứng ngẩn người ra tại chỗ. Bạch y nhân thấy Hồng Vân đứng im lạc thần liền xông tới trước, mới nhìn thấy thế chuyển động không nhanh nhưng kỳ thực bên trong lại kỳ diệu vô cùng, tính toán thời gian dường như cực kỳ chuẩn xác, trong nháy mắt bất luận đối phương kháng cự chặt chẽ thế nào cũng không ngăn trở được thế tiến chính xác mãnh liệt của vị Bạch y nhân này. Hữu thủ nhanh lẹ giơ lên hai tiếng động chát chúa vang lên. “Chát chát...” hai bên má của lão già Hồng Vân đã lãnh trọn hai cái bạt tai, khiến cho nơi bị tát sưng đỏ trông thật thê thảm. Ngay lúc đó, Ban Thiền đã tung mình xông lên trước chưởng thế dựng đứng tựa như lưỡi đao nhằm vào ngang lưng của Bạch y nhân quét tới theo thế Thiết Thám Hoành Giang vừa ra tay xuất chưởng vừa trầm giọng quát. - Xem chưởng của ta đây. Ban Thiền vốn có danh phận cực cao trong giới võ lâm, hơn nữa hai lão lại liên thủ để đối phó với một hậu sinh vãn bối đã là mất thể diện lắm rồi, nếu như còn rắp tâm đánh lén sau lưng cũng tự cảm thấy xấu hổ vô cùng, cho nên sau khi vừa xuất chưởng đã cố ý la lên một tiếng cảnh báo đối phương. Bạch y nhân lách người tránh khỏi chưởng thế của đối phương rồi lao nhẹ xoay mình ra sau, người đã lướt tới bên cạnh Ban Thiền. Thế chuyển dịch thân hình tuy không nhanh, cấp kỳ, nhưng lại vô cùng xảo diệu, khéo léo lách mình vào chỗ sơ hở của chưởng lực đối phương mà luồn vào sát đó khiến cho đối thủ trợn mắt hốt hoảng nhưng không cách nào phòng bị cũng không tài nào né tránh nổi. Hoằng Lịch hoàng đế ẩn mình vào sau thân cây, thấy thân pháp tấn công của vị Minh huynh của mình, đột nhiên hiểu ra một điều trong lòng nghĩ thầm: “Thì ra tất cả các loại võ công đều có chỗ sơ hở của nó chỉ có những kẻ tầm thường không thể nhìn thấy mà thôi”. Liền đó bỗng thấy tả thủ của Bạch y nhân nhẹ nhàng vươn ra. Một tiếng “bốp” lại vang lên, bên má trái của Ban Thiền đã ăn trọn một cái tát, tiếp đó nghe tiếng Bạch y nhân cười nhạt nói : - Ngươi cũng còn có chút nhân tính cho nên ta lưu tình bớt cho một cái tát. Nên biết rằng hai lão này đều là những vị có tiếng tài cao, võ giỏi được giới võ lâm giang hồ nể sợ, danh tiếng là Hộ Quốc thiền sư của triều đình Mãn Thanh, hôm nay lại bị một gã hậu sinh vãn bối lạ mặt vô danh tiểu tốt đánh cho mấy cái bạt tai. Thật là một sự nhục nhã suốt đời khó mà rửa sạch. Hồng Vân và Ban Thiền ngửa mặt hú lên một tiếng dài, thanh âm cực kỳ ảm đạm thê lương, tiếng gào rú nghe như ma kêu quỷ khóc, cánh tay phải vung ra kim quang đột ngột lóe lên, ngọn Giáng Ma Chữ nãy giờ đang đeo trên lưng đã nắm chặt trong tay, rồi gầm lên một tiếng dữ dội : - Tiểu xú cẩu mau rút kiếm của mi ra, Phật gia đây sẽ sớm siêu độ cho ngươi. Bạch y nhân cười nhạt : - Tại hạ kiếm xuất thân vong, ngươi phải coi chừng cẩn thận. Nói vừa dứt lời thanh kiếm kêu soạt một tiếng, một luồng ô quang đã bay vút lên không trung. - Mặc Kiếm Bạch Y Chu... Hồng Vân và Ban Thiền tựa như gặp quỷ hiện hình, toàn thân run rẩy trong lòng khiếp sợ kinh hoảng la lên thất thanh : - Chạy mau! Lời nói chưa dứt thân hình đã vọt lên mỗi tên phóng về một hướng nhanh như điện xẹt cắm đầu hoảng sợ chạy trốn. Giang hồ đồn đại rằng dưới lưỡi Mặc kiếm này không hề có ai mong còn sống sót được, nhưng từ trước đến giờ chưa ai hân hạnh được tận mắt chứng kiến cảnh Mặc kiếm rút ra khỏi vỏ. Bây giờ Mặc kiếm đã rút ra khỏi vỏ cho nên Hồng Vân và Ban Thiền mới tách ra mỗi kẻ chạy về một hướng khác nhau, ai sống ai chết là nhờ vào vận may của người đó. Công phu khinh công của hai lão này quả là hiếm thấy trên thế gian, trong nháy mắt đã bay ra hơn mười mấy trượng. Hoằng Lịch hoàng đế nấp mình phía sau cây Tội Thụ thấy vậy không ngớt giậm chân kêu trời, miệng than thở : - Hỏng rồi. Bạch y nhân làm như không nghe thấy tiếng than, miệng cứ lẩm bẩm : - Nhị vị sát nghiệp quá nặng, tại hạ không thể lưu tình... Bạch y nhân đề khí bay vọt lên cao, thân hình và kiếm ảnh hợp lại làm một lẹ tựa tia chớp xẹt thẳng lên trên, Hoằng Lịch thoáng kinh ngạc thất thanh la lớn : - Ngự kiếm thuật... Kiếm phong không ngừng luân chuyển, kiếm khí bao phủ khắp trời ô quang hòa quyện vào nhau, những đường kiếm tạo thành muôn ngàn đóa hoa không ngớt bay ra nhanh hơn điện xẹt. Bỗng nhiên. Những tiếng gào thê thảm vọng tới rồi chợt tắt ngấm, hai cái đầu người cái trước cái sau bay tới máu tươi phun ra chung quanh, hai thân hình bất ngờ ngã xuống. Hoằng Lịch hoàng đế từ sau gốc cây chạy ra la lên vui mừng : - Tốt, tốt lắm! Đại ca thật là tuyệt vời. Bốn phía chỉ là một bầu khí tĩnh lặng lạ thường. Bạch y nhân đã biến mất tăm mất tích từ lâu. Khuôn mặt Hoằng Lịch hoàng đế vô cùng buồn bã thở dài một tiếng rồi lẩm bẩm một mình : - Hừ! Đại ca lại biến mất rồi...