Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn
Chương 353
Edit: Kiri
Sau cơn mưa.
Với Chiến Bắc Liệt, không khí sau cơn mưa rất thoải mái, khiến hắn hài lòng hưởng thụ sau một đêm chinh chiến.
Chiến Bắc Liệt ăn đủ thịt nên rất thỏa mãn, nhìn Lãnh Hạ đang ngủ say trong lòng, khóe môi không tự chủ cong lên, ánh sáng mặt trời vàng tươi phủ lên dung nhan say ngủ của nàng, làm mỗ nam không nhịn được mà hôn một cái.
Cái hôn này, làm Lãnh Hạ từ từ tỉnh lại.
Nàng khẽ động mi mắt, chưa kịp mở ra đã ôm lấy cổ Chiến Bắc Liệt, hôn trả lại hắn một cái.
Nhất thời khiến một nam nhân đã ăn uống no đủ, cười y như một tên ngốc.
Mọi việc sau khi thức dậy đều giống như ngày thường, không có gì khác biệt.
Rửa mặt, thay y phục, dùng bữa, Chiến Bắc Liệt ân cần hầu hạ tức phụ, chỉ cần Lãnh Hạ dừng mắt ở đâu quá một giây, món ăn đó sẽ nằm ngay trong bát nàng, chỉ trong một lát, cả bát đã chất đầy thức ăn…..
Lãnh Hạ nhịn không được mà giật giật khóe miệng, sờ mũi nói: “Ta không ăn hết nhiều như thế.”
Mày kiếm giương lên, hắn vung tay chặn lời nàng: “Tức phụ, ta không thiếu tiền mà!”
Nhìn mỗ nam lúc nói ‘Không thiếu tiền mà’, cánh tay kia vung lên thật khí phách, hào hùng vạn trượng, khí khái vạn phần, làm Lãnh Hạ trợn trắng mắt.
Ai không biết, còn tưởng người này vừa làm chuyện gì tiêu tiền như nước!
Thật ra cũng chỉ là một quả dưa muối thôi!
Có thể thiếu tiền được không, sau khi Lãnh Hạ lấy phù dung bảo tàng về, trực tiếp khiến Đại Tần từ một tên ăn mày cháy túi thành nhà giàu mới nổi vàng bạc đầy người.
Tác dụng của số tiền này cũng được như nàng mong đợi, sửa đường trước tiên.
Sửa đường, bắc cầu, tu sửa đê đập, khiến Đại Tần từ trong ra ngoài phồn thịnh hẳn lên, bách tính cũng được cắt giảm thuế khóa, giúp dân chúng nghỉ ngơi hồi phục sau đại chiến Tần Hàn.
Cũng khó trách ngày ấy trở về, hồ ly mặt cười và văn võ bá quan lại cúi đầu khom lưng hỏi han ân cần với một Hoàng đế ngoại quốc như nàng, chỉ chưa coi nàng thành Bồ Tát sống đón về nhà thắp nhang cúng bái thôi.
Ngay cả sau đó chiếm đoạt Tiêu Phượng lâu như thế, tên hồ ly kia cũng chỉ dám ai oán trong lòng, không dám nói gì.
“Khanh khách……”
Một tiếng cười thanh thúy truyền đến, Thập Thất bế muội muội và dắt một con vật đen nhánh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không hề che dấu sự kiêu ngạo, tiểu ưng mâu lén liếc mỗ nam nhân, hai mắt đầy đắc ý.
Ngọt ngào cọ cọ vào người mẫu thân, đáng yêu gọi: “Mẹ…… a?”
Bóng đen chợt lóe lên, tiểu Ca Dao đã đổi chủ.
Mỗ nam lại nhảy về chỗ ngồi, ném cho nó một ánh mắt, muốn bao nhiêu đắc ý thì có bấy nhiều đắc ý.
Chiến Thập Thất nổi giận.
Bàn tay nhỏ bé đập mạnh xuống bàn: “Ngươi không giữ chữ tín?”
Chiến Bắc Liệt hời hợt nhún nhún vai, quay đầu hỏi tức phụ: “Chữ tín là gì?”
Lãnh Hạ nhìn trời: “Chưa từng nghe qua.”
Chiến Thập Thất trợn tròn mắt.
Dù có thông minh thế nào thì cũng chưa đến năm tuổi, sau khi cân nhắc trị số vũ lực giữa hai bên, mỗ tiểu hài tử chuyển sang chính sách dụ dỗ, tiểu ưng mâu đen láy chớp chớp, ra vẻ đáng thương nhìn mẫu thân, muốn dùng ánh mắt này để lên án làm đôi phu thê vô lương hổ thẹn.
Hai người trực tiếp không nhìn.
Cùng chơi đùa với tiểu Ca Dao, nhìn bé tươi cười mà trong lòng ngọt như mật.
Hai má phúng phính mềm mại làm hai người không nhịn được, mỗi người một bên, hôn một cái.
Khẽ liếc con trai đang buồn bực ở bên cạnh, Lãnh Hạ bật cười, hai người dịu dàng liếc nhau, không đùa nó nữa, trả tiểu Ca Dao lại.
Một hồi mưa xuân một hồi ấm áp.
Sau giờ ngọ, ánh nắng ấm áp chiếu lên người và những tiếng ve bắt đầu kêu.
Lãnh Hạ nằm phơi nắng bên ngoài Thanh Hoan uyển, Chiến Bắc Liệt ở bên cạnh luôn cong cong miệng, tay thì lật sách nhưng mắt lại dính vào tức phụ, kéo cũng không kéo ra được. Tiểu Thập Thất ở bên cạnh thì ôm Tiểu Thanh lành lạnh, tiểu ưng mâu thoải mái híp lại thành hình trăng khuyết.
Tiểu hắc hổ ngậm cái nôi đung đưa đi quanh sân, dọa tám con bồ câu bay toán loaanj, trong nôi vang lên tiếng cười thanh thúy, hợp với tiếng ve thành một khúc vui vẻ.
Đây quả là một cuộc sống hạnh phúc của một gia đình bốn người.
Nhưng bốn con bồ câu đưa tin bay từ bốn phía đến đã quấy rầy tất cả.
Chiến Bắc Liệt buông binh thư xuống, rút thư ra xem, mày kiếm dần dần cau lại, trong ưng mâu âm u tối đen, có vài phần nặng nề.
“Sao thế?” Lãnh Hạ cảm thấy có chuyện không ổn, nhướn mày hỏi.
Vừa xem đã lạnh mặt, hay cho Đông Phương Nhuận!
Nội dung của bốn bức thư này y hệt nhau, một tin tức như gió xuân chỉ trong một đêm đã bay khắp tứ quốc, ai cũng biết tin tức này.
Chắc chắn chưa đầy một ngày, Đại Tần cũng sẽ biết.
Nội dung rất đơn giản, Hoàng đế Đông Sở Đông Phương Nhuận, ái mộ Nữ hoàng Tây Vệ Mộ Dung Lãnh Hạ.
Một câu rất đơn giản nhưng bị kẻ cố ý suy ra vô số thứ, ở lễ đăng cơ bốn năm trước của Đông Sở, Sở hoàng tự mình rời cung nghênh đón sứ giả; trong bữa tiệc, khi đề cập đến chuyện Liệt Vương và Vệ Hoàng phu thê tình thâm, Sở hoàng nói đầy thâm ý; khi được Thái hậu đề cập việc đại hôn, Sở hoàng rõ ràng đã nói có người trong lòng, mà người đó chính là Tây Vệ Nữ hoàng; thân là trọng thần của Đông Sở – Ngự Sử Chu Nho Thân, đã hết lòng vì Sở bốn mươi năm, chỉ vì âm thầm ám sát Tây Vệ Nữ hoàng, mà bị Sở hoàng tru di cả nhà……..
Sau đó, tại lễ đăng cơ của Tây Vệ Nữ hoàng, Sở hoàng từng hào phóng tặng hai thành trì…..
Ba năm sau, chiến tranh Hàn Sở là do Tây Vệ Nữ hoàng gặp nguy hiểm, Đông Sở Hoàng đế mới châm ngòi chiến tranh, chỉ vì anh hùng cứu mỹ nhân.
Lãnh Hạ gập tờ giấy lại, nhìn Chiến Bắc Liệt, hai người không nói gì cười nhạt.
Giỏi cho câu anh hùng cứu mỹ nhân!
Lời bàn luận này từ nào cũng xác thực, lời lẽ hùng hồn, chứng cứ chuẩn xác, đang sôi sùng sục trong dân chúng, ai cũng như thấy tận mắt, bắt đầu một truyền mười, mười truyền trăm.
Lãnh Hạ lười biếng nằm xuống trúc tháp, sắc mặt thản nhiên, khóe môi còn có nụ cười yếu ớt, không biết là trào phúng hay là tán thưởng, phượng mâu thì rất u ám.
Nàng lắc đầu nói: “Từ lễ đăng cơ bốn năm trước, ta đã cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng thấy hắn không có hành động gì nên không để tâm nữa. Không ngờ, mưu kế này hắn bày suốt bốn năm!”
Nhưng thật sự là do không thể hành động sao, một vũ khí tốt như vậy, chẳng qua là khi ký hiệp nghị hòa bình bốn năm trước, không thể dung thôi.
Chiến Bắc Liệt cũng không hề ghen, ưng mâu hơi híp lại, ngón tay trỏ gõ gõ trên mặt bàn, suy nghĩ cách đối phó.
Ào!
Một cơn gió lướt tới.
Tiêu Phượng hấp tấp chạy vào.
Mày liễu nhíu lại, hạnh mâu lo lắng, túm lấy Lãnh Hạ, vội kêu lên: “Lãnh Hạ, muội đã nghe nói chưa?”
Rất rõ ràng, nàng ấy cũng thu được tin tức!
Vừa rồi, sau khi nghe Chiến Bắc Diễn phân tích, nàng vội vội vàng vàng thi triển khinh công lao đến đây, chỉ hận sao không sinh thêm vài cái chân nữa, nào ngờ lúc đến lại thấy hai người đang thảnh thơi phơi nắng.
Tiêu Phượng cúi gập người, thở hồng hộc, giận mà không chỗ phát tiết.
Không đợi Lãnh Hạ trả lời, y bào màu xanh và màu tím cũng lao đến, Chiến Bắc Việt nghiêm nghị hỏi: “Nhị ca, Nhị tẩu, sao lại thế?”
Niên Tiểu Đao khoanh tay, rung chân, ngậm một nhánh cỏ non nói: “Tiện nam nhân kia, không phải là thích ngươi sao?”
Nói thì nói thế nhưng vẻ mặt thì rõ ràng là hận không thể lột da rút gân Đông Phương Nhuận.
Hai người là nhân chứng trong lễ đăng cơ bốn năm trước, lúc đó cũng cảm thấy Đông Phương Nhuận rất kỳ quái, không ngờ hắn bày ván cờ này suốt bốn năm, làm bọn họ trở tay không kịp!
Nghĩ đến cái này, hai người đều rùng mình một cái.
Một mặt thích Lãnh Hạ, một mặt tính kế Lãnh Hạ, lại còn ra vẻ hiền hòa đi cùng bọn họ, thậm chí còn tham gia cái buổi tranh đấu buồn cười kia…..
Nam nhân này, thật là đáng sợ!
Lãnh Hạ nhún nhún vai, không hề kinh ngạc chút nào, cười híp mắt nói: “Các ngươi nghĩ tất cả nam nhân trong thiên hạ đều họ Chiến sao?”
Không phải tất cả nam nhân, đều giống như ba huynh đệ Chiến gia, đối xử tình cảm, quang minh lỗi lạc.
Người kia quả thật có vài phần thật lòng, nhưng đừng nói là chỉ có vài phần, đến phụ thân huynh đệ hắn cũng ra tay được huống gì một nữ nhân, có lẽ hoàn cảnh khiến lòng hắn nguội lạnh, nhưng tính cách đó đã ăn sâu vào máu, kể cả cái thói quen tính kế người khác cũng đã khắc sâu vào xương tủy.
Người như vậy, nếu chọn giữa thiên hạ và tình cảm, không cần nghĩ cũng biết.
Nghĩ thế, ba nữ nhân đều thở phào một hơi, cũng may ánh mắt các nàng độc đáo, đều tìm nam nhân Chiến gia!
Chiến Bắc Liệt nghe thế liền tươi cười hớn hở, vuốt cằm đắc ý: “Chắc chắn là thế, nam nhân Chiến gia ta, tên tiểu tử cong cong vòng vèo kia sao có thể so sánh!”
“Mẫu thân….” Mỗ tiểu hài tử ôm Tiểu Thanh lớn gấp mười mấy lần lần nó, lon ton chạy tới.
Tiểu ưng mâu cong cong tranh công: “Thập Thất cũng họ Chiến!”
Chiến Bắc Liệt gõ đầu nó, bĩu môi: “Nếu không có lão tử, ngươi họ Chiến cái rắm!”
Chiến Thập Thất trừng mắt.
Chiến Bắc Liệt lười phản ứng.
Lãnh Hạ xoa xoa đầu nó, gật đầu nói: “Ừ, đến khi Thập Thất trưởng thành, cũng phải thương tức phụ.”
“Các ngươi còn có tâm tình nói đến cái này thì có vẻ là không hề gấp gáp.” Chiến Bắc Diễn chậm rãi đi vào.
Tuy hắn vẫn cười nhưng trong mắt thì lạnh như băng, nếu nói Đông Phương Nhuận ái mộ Lãnh Hạ, hắn tin tưởng, nhưng đời này có mấy người có thể vì tình yêu mà từ bỏ thiên hạ?
Nhất là vào lúc này, có thể hy sinh cái thứ ái tình nho nhỏ kia để chiếm lấy cả thiên hạ.
Hắn vừa nói, Tiêu Phượng đã nóng nảy: “Tức chết lão nương!”
Tiêu Phượng ngồi phịch xuống tháp trúc, chống nạnh kêu: “Các ngươi có biết chuyện này nghiêm trọng thế nào không?”
Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt cùng gật đầu như gà mổ thóc, bất đắc dĩ cười rộ lên.
Đương nhiên bọn họ biết.
Nếu bây giờ hòa bình, không có chiến tranh, bách tính an cư lạc nghiệp thì chuyện này cũng chỉ là đề tài nói chuyện phiếm ở các quán trà thôi, cười ha ha một tiếng là xong. Nhưng giờ, bách tính đang phải chịu cảnh chiến loạn mênh mông, hai người đã có trong tay bốn nước, tiếp theo sẽ là cuộc chiến cuối cùng hết sức căng thẳng với Đông Sở, vậy thì…….
Đây chắc chắn sẽ không còn là chuyện phong lưu của hai Hoàng đế!
Sức tưởng tưởng của bách tính rất phong phú, hơn nữa còn có kẻ cố ý ly gián, chờ xem, hôm nay là Đông Phương Nhuận ái mộ Lãnh Hạ, ngày mai sẽ là chiến tranh do Lãnh Hạ gây nên, sau đó có lẽ Tây Vệ Nữ hoàng sẽ thành hồng nhan họa thủy, rồi cuối cùng có lẽ nếu Tây Vệ Nữ hoàng chưa chết, thiên hạ sẽ không được thái bình!
Không đến năm ngày, Lãnh Hạ sẽ trở thành đối tượng đả kích của khắp thiên hạ!
Chiến Bắc Liệt phân tích xong, Chiến Bắc Việt trừng mắt: “Nhị ca huynh đã biết thế, sao không nghĩ cách đi!”
Dù Tiểu bá vương lớn lên dưới sự che chở của hai huynh trưởng nhưng tốt xấu gì cũng là Đại Tần Việt Vương gia, từ nhỏ đã được dạy dỗ nên rất mẫn cảm với những điều này, sự nguy hiểm do điều này gây ra hắn hiểu rất rõ.
Bách tính nghi ngờ, lòng quân bất ổn, nếu Đông Sở phát binh vào lúc này thì Đại Tần sẽ vô cùng bất lợi.
Chiến Bắc Diễn gõ đầu hắn một cái, kéo một cái ghế ra ngồi xuống: “Đệ quá nôn nóng, bao nhiêu năm vẫn thế!”
Trên thế gian này, thứ khó dẹp nhất, chính là lời đồn đại.
Bốn ám vệ không hẹn mà cùng gửi thư về đã đủ để nói lên, họ từng tìm cách trấn áp lời đồn nhưng không thành công.
Mọi người đều cau mày, ngay cả Chiến Thập Thất cũng nhíu mày lại, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó.
Việc cấp thiết nhất bây giờ là trước khi lời đồn đại lan truyền rộng hơn, phải đè xuống!
Bốp!
Tiêu Phượng vỗ bàn một cái: “Không thì chúng ta dán hoàng bảng khắp thành, bác bỏ tin đồn này, không được thì dán khắp Đại Tần…… lão nương không tin là dân chúng sẽ đi tin cái lời đồn nhảm kia mà không tin triều ddinhf1″
Nói xong, hạnh mâu lóe sáng nhìn mọi người.
Chiến Bắc Việt sáng mắt lên rồi lập tức lắc đầu: “Hoàng tẩu, chúng ta đều đứng về phía Nhị tẩu, nếu triều đình dán hoàng bảng, sẽ khiến bách tính cảm thấy giấu đầu hở đuôi.”
Niên Tiểu Đao vuốt cằm, cắn nhánh cỏ lầu bầu: “Rốt cuộc phải làm thế nào để ngăn chặn chuyện này đây……”
“Ngăn chặn…….” Chiến Bắc Diễn ngẫm nghĩ hai từ này, rồi đột nhiên nheo mắt lại, gương mặt đa mưu túc trí.
Bộ dáng này, nhất thời hấp dẫn sự chú ý của mọi người, ai mà không biết hồ ly mặt cười này, đầu óc cong cong vòng vèo không kém Đông Phương Nhuận tý nào!
Tiêu Phượng nghểnh cổ sang tò mò hỏi: “Hồ ly, ngươi có cách?”
Mỗ Hoàng đế cười gian trá: “Nếu không đè xuống thì sao?’
“Ngươi ngốc à?” Tiêu Phượng dí tay vào trán hắn, nước miếng tung bay: “Không đè xuống thì để lời đồn lật lại sao?”
Đột nhiên, hạnh mâu chớp, rồi lại chớp, nàng chợt quay đầu lại, nhìn vào phượng mâu trong trẻo của Lãnh Hạ.
Tiêu Phượng nhảy dựng lên, nhào vào lòng Chiến Bắc Diễn, giơ ngón tay cái lên, cọ cọ: “Hồ ly, ngươi giỏi nhất!”
Lãnh Hạ cười nhạt một tiếng, liếc nhau với Chiến Bắc Liệt.
“Nếu không đè xuống thì để lời đồn lật lại!”
Truyện khác cùng thể loại
66 chương
252 chương
13 chương
14 chương
51 chương
82 chương
63 chương