Nàng nhìn lão ngoan đồng, ông liền giải thích: “Hai thứ này nếu dùng riêng thì không sao, tuy rằng bình thường ít dùng nhưng cũng có thể làm thuốc, nếu trộn vào nhau thì với người bình thường cũng không có hại gì, tuy nhiên với phụ nữ có thai thì lại vô cùng độc, sẽ xảy thai, nếu không cứu chữa kịp thời thì rất có khả năng xuất huyết, thậm chí một xác hai mạng.” Lãnh Hạ bình tĩnh nghe hết nhưng có người lại không thể bình tĩnh. Chiến Bắc Liệt cầm bát cháo lao đến, toàn thân đầy sát khí, ánh mắt kia, khiến mọi người không tự chủ được mà lui về sau một bước. Hắn trầm giọng hỏi: “Vậy giờ sao rồi?” Lão ngoan đồng nuốt nước miếng một cái, buồn bực suy nghĩ, lão nhân gia đã sống hơn trăm tuổi, mà lại bị tên Liệt tiểu tử này dọa sợ, mất mặt! Ông khoát khoát tay: “Chẳng phải lão nhân gia đã nói rồi sao, hai thứ này không phải độc gì, chỉ là hơi tương khắc thôi, chúng ta mới đến đây tầm bảy ngày, thời gian ngắn nên không sao cả!” Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt cùng thở phào nhẹ nhõm. Hôm đó, tổng quản nội vụ bị truyền vào, cung nữ thái giám phụ trách quét dọn cung điện này và nội vụ quản sự liên quan đến cỏ cây huân hương, chỉ cần hơi liên quan đều bị lôi đi thẩm vấn. Nhưng mới đổi triều đại, nô tài trong cung thay thay thế thế rất nhiều, tuy nói không đến mức hỗn loạn không chịu nổi, nhưng cũng rất lộn xộn, hơn nữa vì Lãnh Hạ đã quen kiếp trước làm sát thủ nên ít khi để cung nữ chăm sóc, trong phòng ít khi có người, cho nên dù có người lén lút vào cũng không ai biết, mà nếu muốn tra trong toàn Hoàng cung này thì chắc chắn là mò kim đáy bể. Cho nên cuối cùng, chuyện này vẫn không hề có manh mối. Ngày nào chưa điều tra rõ thì ngày ấy vẫn còn căng thẳng. Dù đây chỉ là thủ đoạn hạ cấp nhưng giờ Lãnh Hạ đang mang thai, đối với Chiến Bắc Liệt mà nói, chỉ cần có một chút xíu nguy hiểm cũng đã là chuyện rất lớn. Có người muốn hại mẫu sư tử và con gái hắn…… Dù là ai thì thù này hắn nhớ! Mà trước khi tìm được người kia thì việc quan trọng nhất bây giờ là phải phòng bị, kế thứ nhất không thành chưa chắc đã không có kế thứ hai. Vì thế nên Chiến Bắc Liệt rộng lượng một phen, buổi tối hắn trông nom tức phụ còn ban ngày thì lôi kẻ lỗ mãng đến, theo sát tức phụ không rời một bước, trong sự an toàn của mẫu sư tử và con gái, ghen tuông chỉ là mây trôi thôi. Đối với chuyện này Mộ Đại thần y có thái độ rất tốt, bình dấm chua nhà ngươi đã rộng lượng, ta cũng không thể hẹp hòi đúng không? Cho nên dù lưu lạc từ thần y đến cận vệ, Mộ Nhị vẫn nhịn. Cũng luôn căng thẳng còn có Chiến Thập Thất. Sau hôm đó, nó không nói gì cả, bắt đầu nghiêm túc luyện võ, trước đó nỗ lực luyện tập khinh công là để chống lại cha, giờ còn nỗ lực hơn trước gấp trăm lần, là để bảo vệ mẹ, ngày nào cũng dậy từ lúc trời còn chưa sáng, đối với Thập Thất thích ngủ nướng mà nói, đây là sự thay đổi to lớn, luyện công từ sáng sớm đến tối muộn, không nghỉ một phút nào. Nghiêm túc như thế khiến Chiến Bắc Liệt liên tục gật đầu, rất tự hào vì nó. Nhóc con ngoan, có trách nhiệm! Tuy Lãnh Hạ yêu thương con trai nhưng cũng không ngăn, dù sao muốn nổi bật thì phải phấn đấu, muốn có thành tích thì phải nỗ lực, nàng rất hiểu điều này, năm đó nàng cũng vậy, nếu không đã không có danh hiệu Sát thủ chi vương. Nhưng cần cù luyện võ hằng ngày như thế cũng có một cái tệ…… Chính là Chiến Thập Thất…….. Đái dầm! Đối với mỗ tiểu hài tử luôn kiêu ngạo mà nói, đây tuyệt đối là một sỉ nhục to lớn, nhất là sỉ nhục này, còn bị cha ruột phát hiện! Lúc này. Một đứa trẻ đang đỏ mặt, mím môi, chọc chọc ngón tay, mũi chân vẽ vòng tròn trên mặt đất…… đứng gằm mặt trước cha ruột, đánh chết cũng không chịu ngẩng đầu lên! Nhìn cái giường sau lưng nhóc con và một góc rõ ràng trên giường, Đại Tần Chiến thần cười to, không để cho nó chút mặt mũi nào: “Nhóc con, đưa nhược điểm cho lão tử a!” Khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ hơn, đầu càng cúi thấp hơn…… Hắn cười gằn bước lên, rất sảng khoái nói mát: “Ai nha, nam nhân bốn tuổi còn….. đái dầm… ưm!” Mỗ tiểu hài tử hai mắt đẫm lệ, nhảy lên ôm lấy cổ hắn bịt miệng lại: “Không được nói!” Mỗ nam trừng mắt: “Ưm ưm, ưm ưm ưm ưm ưm ưm!” Không nói, không nói ngươi cũng đái dầm! Chiến Thập Thất sắp khóc rồi, nghĩ một chút……. Lại nghĩ một chút…… Đấu tranh a đấu tranh, cuối cùng mím môi, cắn răng nói: “Không tranh mẹ với ngươi nữa.” Ưng mâu sáng lên: “Ưm ưm!” Thành giao! Chiến Thập Thất bỏ tay ra, Chiến Bắc Liệt cười ha ha vui vẻ, túm con trai vác lên vai rồi đi về phía phòng tắm. Trong phòng tắm đầy hơi nước, một lớn một nhỏ, mắt lớn trừng mắt nhỏ. Chiến Bắc Liệt nhướn nhướn mày, từ lúc tiểu tử này chọn đồ vật đoán tương lai, đây là lần đầu tiên tắm cùng nó. Chiến Thập Thất cũng nhướn nhướn mày, từ lúc có ý thức đến giờ, đây là lần đầu tiên tắm cùng phụ thân. Hai khuôn mặt Chiến thần giống nhau như đúc, cùng vặn vẹo kỳ dị, chép chép miệng cùng lẩm bẩm: “Rất mất tự nhiên.” Chiến Bắc Liệt túm lấy nó rồi trợn mắt nói: “Ngươi kêu cái gì, lúc còn bé toàn là lão tử tắm cho ngươi!” Chiến Thập Thất bĩu môi, đột nhiên, tiểu ưng mâu xẹt qua phần thân dưới của mỗ nam, nhìn vào…… chỗ đó, rồi kinh hãi trừng mắt, rồi lại cúi đầu nhìn của mình, nhất thời yên lặng…… Chênh lệch này, cũng quá lớn đi! “Khụ…..” Đại Tần Chiến thần ho khan một cái, nhìn theo ánh mắt của nó rồi rất tự hào ưỡn ngực, đắc ý: “Tiểu tử, ngươi còn non lắm!” Mỗ tiểu hài tử bị đả kích, quay đầu sang một bên, mím ôi không nói lời nào. Chiến Bắc Liệt giữ nó rồi bắt đầu tắm, vừa tắm vừa huýt sáo, tiếng cười vui vẻ hòa cùng tiếng nước, hát lên một khúc nhạc thích thú, trẻ con đái dầm a! Chiến Thập Thất ngoan ngoãn đứng, tiểu ưng mâu trong veo như nước luôn lén nhìn về chỗ nào đó của cha ruột mình, rất ngạc nhiên…… Bốp! Đại Tần Chiến thần búng trán nó rồi cười tủm tỉm: “Không cần nhìn, chờ ngươi trưởng thành, chim nhỏ cũng sẽ trưởng thành!” “Thật sao?” Tiểu ưng mâu lóe sáng. “Ừm…..” Chiến Bắc Liệt nghĩ một chút rồi cười to: “Nhưng nhất định không bằng lão tử!” Thập Thất rầu rĩ hừ một tiếng. Xoay người lại để cha kỳ cọ sau lưng, không phục kêu: “Chờ ta trưởng thành, nhất định sẽ lợi hại hơn ngươi!” Thấy da con bị chà đỏ cả lên, Chiến Bắc Liệt tự giác giảm nhẹ lực tay, lắc đầu nói: “Ngươi có lớn lên cũng không lợi hại bằng lão tử! Không nghĩ xem, ngươi là do lão tử sinh!” “Nói bậy!” Chiến Thập Thất quay đầu lại trừng mắt: “Ta là do mẹ sinh.” Bốp! Chiến Bắc Liệt vỗ vào mông nó một cái, vấn đề tôn nghiêm kiên quyết không thể thỏa hiệp! Đại Tần Chiến thần quay người nó lại, ngồi xổm xuống đối mặt với nó, dạy dỗ: “Không có lão tử chinh chiến sa trường, sao mẹ ngươi sinh ngươi được?” Mỗ tiểu hài tử nghiêng đầu, trợn tròn mắt, khó hiểu, nghi hoặc, tò mò. Nó hỏi: “Cái này liên quan gì đến chinh chiến sa trường?” Rất liên quan là đằng khác! Chiến Bắc Liệt hít sâu một hơi, đang định giải thích mối liên quan kỳ diệu giữa hai vấn đề này thì đột nhiên sửng sốt, phải giải thích thế nào bây giờ…….. Nói cái này với con trai mới bốn tuổi, nếu mẫu sư tử biết, không ăn mình mới là lạ! Vì vậy, Chiến Bắc Liệt buồn bực, bối rối, không biết trả lời thế nào1 Thông thường vào thời điểm này, cách hữu hiệu nhất là —— bốp! Chiến Bắc Liệt búng trán con trai rồi khinh bỉ nói: “Cái này mà cũng không biết, ngốc! Quá ngu ngốc! Khó trách lại đái dầm……” Hiệu quả ngay tức khắc! Mỗ tiểu hài tử nhảy dựng lên vịn cổ hắn gào thét: “Không được nói!” “Ừ, không nói thì không nói.” Trong ưng mâu hiện lên một tia gian trá, Đại Tần Chiến thần chép chép miệng, quả nhiên là trẻ con a: “Xuống, chân còn chưa kỳ đâu.” Tiểu quỷ nhảy vào trong nước, giơ cao chân lên vẫy vẫy trước mặt hắn, tuyệt không khách khí. Chiến Bắc Liệt cẩn thận kỳ cọ cho nó, bỗng thấy nhóc con len lén nhìn hắn một cái, hỏi nhỏ: “Lúc bé ngươi có đái dầm không?” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn u oán kia, dù là ai cũng không nỡ đả kích. Hắn đáp: “Ừ, từng.” Tiểu hài tử mà, không thể để nó tự ti vì đái dầm được, phải dùng cách dạy dỗ cổ vũ, mẫu sư tử dạy thế, chắc chắn đúng. Chiến Thập Thất lập tức nhảy lên cười to: “Thì ra ngươi cũng từng đái dầm!” Ngụ ý là giống nhau cả, giữ bí mật cho nhau đi! Mỗ tiểu hài tử càng nhảy nhót vui vẻ, giơ một chân nữa vào mặt hắn, cười nói: “Lớn thì sao, cũng đái dầm!” Mỗ cha ruột: “……” Một lớn một nhỏ tắm xong. Chiến Bắc Liệt rất buồn bực thay một bộ y phục thơm ngào ngạt cho nhóc con, rồi để nó ngồi lên bả vai mình, bước ra khỏi phòng tắm. Vừa ra khỏi cửa đã thấy Lãnh Hạ. Nàng ngạc nhiên nhìn hai cha con nói: “Sao các ngươi lại cùng đi tắm?” Ưng mâu liếc lên trên………. Tiểu ưng mâu liếc xuống dưới…… Hai cha con trăm miệng một lời: “Bí mật!” Một cơn gió thổi qua, Lãnh Hạ ngẩn người nhìn phía trước vắng tanh. Vừa nghiêng đầu đã thấy một lớn một nhỏ cãi cọ chạy xa rồi……. Khóe môi không tự chủ mà cong lên, ài, tức phụ với mẹ ruột như mình mà cũng có lúc bị bỏ rơi a! Đứa bé vừa chạy vừa nhảy, cứ đòi nhảy lên vai cha ngồi, nam nhân vẻ mặt ghét bỏ đẩy ra, nhưng trong mắt lại đầy ý cười, hai cái bóng một lớn một nhỏ in lên tường, thỉnh thoảng gộp lại, thi thoảng lại tách ra……. Cuối cùng, cái bóng nhỏ nhảy lên vai cái bóng lớn, hai cái bóng hòa thành một.