Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn
Chương 321
Lúc quay về lều, Chiến Bắc Liệt vẫn còn đang ngủ.
Lãnh Hạ vươn tay, chọc chọc hai cái vào lông mi hắn.
Nhất thời, mỗ Chiến thần nhíu mày, môi hơi mím lại, có chút tức giận lầu bầu: “Tức phụ, đừng nghịch…..”
Lãnh Hạ chớp chớp mắt, thấy người này vẫn còn đang ngủ say, rõ ràng là nói ra câu này trong tiềm thức, bỗng nhiên nở nụ cười, rón rén bò lên giường, ôm cổ hắn chìm vào giấc ngủ.
Ngủ ngọt ngào đến tận bữa tối, mới bị những tiếng động ồn ào ở ngoài làm tỉnh giấc.
Lãnh Hạ nhìn Chiến Bắc Liệt đã tỉnh từ lúc nào nhưng sợ động đến nàng nên vẫn duy trì một tư thế, hôn hắn một cái hỏi: “Bên ngoài có chuyện gì thế?”
Mùi rượu và mùi thịt thơm phức bay đến, Chiến Bắc Liệt cười nói: “Chuyện lương thảo tạm thời đã được giải quyết rồi, chỉ còn đợi nàng lấy bảo tàng đến tiếp viện nữa thôi. Ngày mai đại quân sẽ xuất phát, giờ đang cuồng hoan!”
Lãnh Hạ gật đầu, ghé sát vào tai hắn thổi khí: “Vậy thì, chúng ta cũng cuồng hoan đi?”
Mỗ Chiến thần cảnh giác, ưng mâu lặng lẽ liếc về phía tức phụ mình, mẫu sư tử ôn nhu như vậy, lẽ nào bản vẽ vừa rồi đã bị……
Hỏng?
Đại Tần Chiến thần nuốt nước miếng một cái, nhớ tới bao nhiêu máu đã hy sinh của mình, nhớ tới dằn vặt chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, khóc không ra nước mắt: “Tức phụ, còn muốn?”
Lãnh Hạ nghi hoặc chu môi, quả nhiên nam nhân rất nhạy cảm với loại chuyện này sao?
Nếu đã nói thì nàng sẽ không ngại ngùng, nhẹ nhàng cởi áo khoác ra ném đi.
Một bàn tay bốc nắm lấy vai nàng, mỗ nam run rẩy nói: “Tức phụ, không chịu được nữa a….”
Cuối cùng Lãnh Hạ cũng hiểu!
Nàng hung tợn trừng mắt: “Không phải bảo ngươi vẽ!”
Đại Tần Chiến thần sáng ngời hai mắt, tiện tay kéo luôn cái áo Lãnh Hạ đang cởi: “Vậy thì?”
Mỗ nữ cắn răng, không nói hai lời kéo nốt áo trong ra, rồi nhào tới cắn vào cổ hắn, bản tính mẫu sư tử được phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, dùng hành động thực tế nói cho hắn biết.
Đầu lưỡi ấm áp khẽ liếm chỗ hầu kết, cuối cùng mỗ nam cũng hiểu……
Hú một tiếng, biến thành sói vồ mồi!
“Cẩn thận con gái ngươi.”
“Đương nhiên!”
==
Sáng sớm hôm sau.
Dù vừa cuồng hoan một đêm nhưng dù là Chiến Bắc Liệt, Lãnh Hạ, hay các binh sĩ trong quân doanh đều dậy rất sớm.
Chiến Bắc Liệt tự chọn năm vạn binh tinh nhuệ trong hai mươi vạn binh, lấy quân nhu lương thảo đầy đủ, rồi lệnh cho mọi người chuẩn bị hành lý để lên đường.
Lãnh Hạ cũng đưa Thí Thiên cho hắn, hắn không từ chối vì muốn tức phụ an tâm.
Dù sao chuyến này cũng cực kỳ nguy hiểm!
Trừ Chiến Bắc Liệt, Lãnh Hạ và đám người lão ngoan đồng, Tiêu Trấn Kiền cũng lãnh đạo đại quân xuất phát vào hôm nay.
Một đi theo Tùng lâm hẻo lánh, đánh thẳng vào trung tâm Nam Hàn; một phô trương thanh thế đánh vào Nam Hàn, thực hiện kế dương đông kích tây; một dẫn mọi người đến Khi Lan hoang mạc, tìm kiếm bảo tàng bổ sung quân nhu.
Mọi người đứng ở cửa quân doanh, hàn huyên vài câu rồi yên lặng lui xuống để không gian lại cho hai người.
Chiến Bắc Liệt ôm lấy tức phụ, chậm rãi xoa bụng nàng, nhẹ giọng dặn dò: “Trong bảo tàng Phù thành, ngay cả lão ngoan đồng cũng không rõ toàn bộ, nhất định phải cẩn thận.”
Lãnh Hạ gật đầu, ôm lấy cổ hắn, hứa hẹn: “Nhất định phải bình an tiến vào trung tâm Nam Hàn, trong vòng hai tháng ta sẽ đến!”
Mỗi người nói một câu, không cần nhiều lời nữa, ưng mâu phượng mâu lẳng lặng nhìn nhau…..
Một lát sau, cùng mỉm cười, dùng khẩu hình nói:
“Còn sống!”
Truyện khác cùng thể loại
66 chương
252 chương
13 chương
14 chương
51 chương
82 chương
63 chương