Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn
Chương 116
Đỗ Thành kéo xiềng xích ra khỏi cửa, rồi kéo then cài ra.
Cửa thành rất nặng, một mình hắn pahỉ khó khăn lắm mới kéo ra được một khe hở.
Thị vệ trên thành nghe thấy thanh âm, quá sợ hãi liền quát lên: “Hai người các ngươi đang làm gì thế hả? Không muốn sống nữa sao? Mau đóng cửa!”
Ngưu Chính ném miếng bánh ra ngoài, nhanh chóng nói: “Cầm lấy, cứu mạng con ngươi.”
Nam nhân đầu đầy máu ôm một đứa bé xanh xao bò lên phía trước, run rẩy nhận lấy miếng bánh, dập đầu lạy ba cái, nước mắt giàn giụa chảy trên khuôn mặt lem luốc: “Cảm ơn đại nhân, cảm ơn đại nhân. Đại ân đại đức của đại nhân, kiếp sau tiểu nhân xin làm trâu làm ngựa báo đáp.”
Hắn ôm đứa trẻ khóc nức nở: “Con của ta……… con ơi, con được cứu rồi!”
Ngưu Chính gật đầu, trong mắt ẩn chứa vài phần vui mừng.
Hắn không dám trễ nãi, lập tức giúp đỡ Đỗ Thành đóng cửa thành lại.
Đúng lúc này!
Có một sức mạnh đẩy vào từ bên ngoài, Ngưu Chính bị đẩy ngã xuống đất, cửa thành đã bị mở ra một khoảng nhỏ bằng quả đấm.
Đỗ Thành sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, hét lớn: “Mau lên! Lại đây giúp ta.”
Ngưu Chính nhanh như cắt bò dậy, hai người dùng sức đóng cửa thành lại, nhưng sức lực của người kia lớn vô cùng, cửa thành không di chuyển một phân nào.
Đột nhiên, một cánh tay tráng kiện thò vào trong, nắm lấy khe cửa.
Hai người mới thấy rõ người kia, lưng hùm vai gấu, làn da ngăm đen, không hề gầy yếu như lưu dân.
Hán tử hét to một tiếng: “Cửa thành đã mở! Mọi người mau tới giúp đỡ. Chúng ta có thể vào thành.”
Lúc này, trong mắt lưu dân dấy lên hy vọng.
Hán tử lại hét lên: “Muốn sống hãy cùng ta mở cửa thành.”
Muốn sống, có ai không sao?
Cánh đồng ngoài thành nay đã đầy tiếng kêu rên, khắp nơi toàn thi thể, người chết cóng, người chết bệnh, mỗi một ngày thậm chí mỗi một canh giờ, đều có vô số người bỏ mạng.
Trong mắt hán tử hiện lên tia gian xảo, tiếp tục bỏ thêm dầu vào lửa: “Đến đây! Không phá được cửa thành cũng chết! Chúng ta liều mạng một lần, chúng ta không muốn chết!”
Có lưu đân hung ác giậm chân một cái, gia nhập vào hàng ngũ phá cửa thành.
Noi theo họ, càng ngày càng nhiều lưu dân tràn tới, trong mắt tràn đầy lệ nóng, điên cuồng đẩy cửa.
Đây là hy vọng sống.
Đây là mong muốn giữ lại mạng sống của mình.
Thị vệ trên tường thành vừa thấy tình hình không tốt, liền gọi một đám người tới hỗ trợ, một nhóm người cầm cung tên, bắn ra vô số những mũi tên sắc nhọn về phía lưu dân.
Bên ngoài thành, máu tươi văng khắp nơi, vô số người đã ngã xuống, dần dần, máu tươi chảy thành một dòng xuối nhỏ, đỏ tươi rực rỡ giữa tiết trời giá lạnh.
Tiếng kêu rên thảm thiết, tiếng khóc thê lương vang lên, toàn bộ cánh đồng hoang vu biến thành một địa ngục nhân gian!
Thủ đoạn cứng rắn của đám thị vệ càng kích thích lưu dân, hán tử kia quát to một tiếng: “Giết a! Đi vào trong!”
Lưu dân đã mất đi lý trí, trong đầu chỉ có một ý niệm, đó là mạng sống!
Muốn có mạng sống thì phải vào trong.
Dù có là giết chóc cũng phải vào trong.
Từng người từng người ngã xuống, biến thành thi thể lạnh như băng, mùi máu tanh nồng đậm trong không khí, cả trời đất ngập trong màu máu.
Xác chết khắp nơi, nhìn thấy mà giật mình.
Bọn thị vệ trên thành đã không dám bắn tên nữa, nhiều lưu dân như vậy bắn tên mãi không có tác dụng.
Bọn họ đồng loạt chạy xuống dưới, cố gắng giữ cửa thành.
Lúc này lưu dân đã mất đi lý trí, một khi bọn họ phá được cửa vào thành thì hậu quả là không thể tưởng tượng!
Không ai có thể ngờ, một viện thiện mở cửa thành cho bánh, lại phát triển thành một hồi tinh phong huyết vũ. (Tinh phong huyết vũ: gió tanh mưa máu.)
Lúc Chiến Bắc Liệt tới đã thấy một hình ảnh như vậy.
Cửa thành bị hai nhóm người đẩy tới đẩy lui, lúc thì hở ra một khe, lúc thì lại đóng vào, nhưng chưa kịp đóng hẳn thì lại bị mở ra.
Mùi máu tanh buồn nôn tràn ngập ở trong không khí, có mùi tanh và cũng có sự xót xa.
Chiến Bắc Liệt hung hăng nhắm hai mắt lại, thanh âm nhàn nhạt phân phó ba người Cuồng Phong: “Đi hỗ trợ.”
Ba người Cuồng Phong vâng lệnh, đột nhiên dừng bước, sửng sốt hỏi: “Gia, giúp bên nào?”
Nếu giúp lưu dân mở cửa thì lúc này bọn họ đã điên cuồng mất rồi, không thích hợp cho vào thành, đến lúc đó lỡ như không thể khống chế họ thì có khi lại trở thành tai vạ lớn hơn.
Nếu giúp thị vệ đóng cửa thì những người lưu dân này phải làm sao.
“Đóng cửa thành trước đã.” Chiến Bắc Liệt lạnh lùng nói, nói xong đi nhanh về phía trên tường thành.
Mộ Nhị đi ở phía sau lưng hắn, trong mắt cũng có vài phần bi thương, đi được nửa đường thì quay đầu lại, nhíu nhíu mày.
Nhìn một lát rồi đi về phía nơi cửa thành hỗ trợ.
Hán tử kia ở ngoài thành còn đang lớn tiếng kích động: “Giết a! Giết rồi đi vào! Đi vào thì có thể giữ mạng sống rồi. Giết hết những cẩu quan này! Chúng ta phải………. A!”
Thanh âm chợt ngừng lại, biến thành một tiếng hét thảm.
Hán tử bị một mũi tên xuyên qua bả vai, cả người đổ về phía sau, ngã ngửa trên mặt đất.
Đã chết.
Trong nháy mắt, những lưu dân này ngừng động tác, hán tử này có thư thế dẫn đầu, người đầu tiên phá cửa chính là hắn.
Hiện giờ, người cầm đầu này đã chết, lưu dân vô cùng kinh ngạc, mũi tên này bay ra từ trên tường thành, bây giờ không biết phải làm sao đây.
Vừa rồi giao tranh ở cửa thành đều là dân chúng thông thường và thị vệ, dân chúng số lượng đông đảo, mà bọn thị vệ lại có chút công phu mèo quào.
Ba người Cuồng Phong và Mộ Nhị lại đều có nội lực, thêm bốn người vào, chắc chắn là rất dễ dàng đóng cửa.
Lưu dân ngừng động tác trong chốc lát làm bọn thị vệ trong thành nắm lấy cơ hội, lại có bốn người kia giúp đỡ nên nhanh chóng đóng cửa thành lại.
Ầm!
Cửa thành đóng chặt.
Lưu dân ở ngoài thành ngơ ngác nhìn cửa thành đã bị đóng lại, cũng không còn hy vọng mở nó ra nữa.
Bọn họ đồng loạt đứng ngẩn ngơ ở tại chỗ, mắt không chớp lấy một cái, chỉ nhìn chằm chằm cửa thành, trong ánh mắt đờ đẫn có sự mất mát vô cùng lớn, giống như đột nhiên mất hồn.
Hy vọng sống…….
Đã không còn nữa!
Trong sự trầm mặc ấy, không biết là ai đã nức nở đầu tiên, sau đó giống như lây nhiễm, càng ngày càng nhiều người khác than.
Tiếng nức nở theo gió bay vào trong thành, khiến cho những dân chúng ở trong cũng khóc theo.
Ngay cả bọn thị vệ dưới tường thành cũng đỏ mắt, bọn họ chưa từng tự hận mình như bây giờ.
Đúng lúc này, Tiết Nhân Nghĩa cũng đã chạy tới, sáng sớm đã nghe được tin tức như thế, sắc mặt của hắn nặng nề, mặt mày thì cau có.
Tiết Nhân Nghĩa bước đến cạnh thành, không nói hai lời, tiện tay rút ra một thanh kiếm bên hông của một người thị vệ, rồi ngay lập tức chặt đầu hắn.
Động tác này của hắn hoàn toàn không có dấu hiệu báo trước, ai có thể ngờ hắn chạy tới đây, chưa làm gì hết mà đã tiện tay giết một người.
Người nọ cũng không kịp tránh mà mấy người Cuồng Phong cũng không kịp ngăn hắn lại.
Tiết Nhân Nghĩa vô cùng tức giận, ánh mắt tàn nhẫn đảo qua đám thị vệ, trầm giọng hỏi: “Ai là Ngưu Chính? Ai là Đỗ Thành?”
Bọn thị vệ đồng loạt cúi đầu, không người nào dám nói, nhưng mà đều siết chặt nắm đấm.
Người huynh đệ kia chết không nhắm mắt, hai mắt mở lớn nhìn bọn họ.
Ánh mắt của Tiết Nhân Nghĩa dừng ở trên người Ngưu Chính và Đỗ Thành, những người khác chỉ run nhè nhẹ, nhưng hai người này thì run lẩy bẩy.
Hắn cầm lấy thanh kiếm dính máu, từng bước từng bước tới gần hai người.
Ngưu Chính đang run lẩy bẩy, đột nhiên trấn định hẳn, ngẩng đầu đỏ mắt hét lớn: “Lão tử là Ngưu Chính! Ngươi tới giết đi! Giết đi! Con mẹ nó, ngươi là đồ không có tính người! Đồ cẩu quan!”
Hắn hét lớn bước lên phía trước hai bước, có lẽ đã xác định là phải chết, sợ đến cực hạn, ngược lại đã thông suốt.
Trong mắt Tiết Nhân Nghĩa hiện lên một tia hung tàn, giơ kiếm lên, đâm về phía Ngưu Chính.
Thanh âm kiếm đâm vào thịt vang lên, nhưng mà chỉ cắm vào một chút, thân kiếm không thể đâm sâu thêm được nữa.
Mộ Nhị một tay kẹp thân kiếm, một tay kéo Ngưu Chính ra ngoài, máu tươi văng ra ngoài theo vết thương của Ngưu Chính.
Ngón tay thon dài dùng sức một chút, thoáng chốc thân kiếm đã vỡ nát.
Tiết Nhân Nghĩa bị chấn động, lảo đảo lui về phía sau vài bước, như muốn ngã sấp xuống, nhưng lại được thuộc hạ đỡ lấy.
Mộ Nhị cũng không thèm nhìn hắn, ánh mắt cứng nhắc rơi xuống vết thương của Ngưu Chính, lấy ra một viên thuốc, nhét vào trong miệng hắn.
Lúc này Ngưu Chính đã run lẩy bẩy, máu tươi chảy liên tục, sắc mặt trắng bệch.
Suýt thì hắn đã chết.
Trải qua mùi vị tử vong mới biết thế nào là sợ chết.
Hắn kéo kéo tà áo của Mộ Nhị, thanh âm suy yếu, lắp ba lắp bắp nói, lời nói không sao rõ ràng cho nổi.
“Ta ta ta……… ta không chết! Tạ ơn tạ ơn đại hiệp, tạ ơn đại hiệp, tiểu nhân vừa có con trai, tiểu tử mập mạp, đại hiệp, tạ ơn đại hiệp, con của ta vẫn còn có cha, vẫn còn có cha!”
Mộ Nhị hung hăng nhíu nhíu mày, nhìn vạt áo bị hắn túm, đã bị bẩn rồi, trên mặt hiện ra biểu tình ghét bỏ khó nhịn, nhưng cũng khó được một lần không tránh ra.
Đúng lúc này một thanh kiếm đâm về phía hắn, Ngưu Chính hô to một tiếng: “Đại hiệp, cẩn thận!”
Keng!
Từ trên thành lại bắn xuống một mũi tên, lần thứ hai làm thanh kiếm trong tay Tiết Nhân Nghĩa vỡ nát.
Chiến Bắc Liệt lạnh lùng nhếch miệng: “Tiết thành chủ, bằng hữu của Bản vương mà ngươi cũng dám động vào sao?”
Tiết Nhân Nghĩa sửng sốt, trong yến tiệc trưa qua, Liệt Vương vẫn luôn mỉm cười, tính tình nóng nảy, cũng yếu đuối, không phải là một người đáng để cho hắn xem trọng.
Thế nhưng hôm nay, khí thế của hắn lại hoàn toàn khác!
Cương quyết mà bá đạo!
Tiết Nhân Nghĩa ném chuôi kém đã mất thân xuống đất, thái độ cũng có thêm vài phần cương quyết.
Hắn thử dò xét lần thứ hai: “Liệt Vương gia, chẳng qua là hạ quan dạy bảo thuộc ha của mình thôi! Thế mà bằng hữu của Vương gia lại nhúng tay vào, làm gì có đạo lý nào như thế?
Chiến Bắc Liệt cong cong khóe môi, vẫn chưa đáp lời hắn, trực tiếp xoay người sang chỗ khác, nhìn về phía lưu dân ở phía dưới, dùng nội lực khiến thanh âm vang xa: “Bản vương là Đại Tần Liệt Vương!”
Tiết Nhân Nghĩa hai mắt chợt lóe, nhạy cảm nhận ra là có gì đó không đúng, để tay ra sau lưng ra dấu với thuộc hạ.
Hắn ở Tiết thành đã nhiều năm, thế lực phức tạp, khắp thành đều có tai mắt của hắn, sau khi ra dấu, nhất định sẽ có người bắt đầu bố trí mọi việc.
Hắn là một người cẩn thận cảnh giác, một khi xảy ra chuyện gì bất ngờ, cho dù sự bố trí này có cần thiết không thì cũng phải để lại đường lui cho mình trước.
Lưu dân ngoài thành nghe thấy lời hắn nhưng cũng không ai ngẩng đầu lên nhìn.
Có lẽ nếu không hy vọng thì sẽ không thất vọng.
Như lúc nãy, khi thấy cửa thành được mở ra, có thể thấy ánh sáng của hy vọng, nhưng rồi lại phải trơ mắt nhìn cánh cửa đại diện cho mạng sống kia……………
Đóng lại!
Đả kích như vậy đã làm cho lưu dân chết lặng.
Mới đầu còn có người nức nở, nhưng bây giờ tất cả lưu dân đều im lặng chảy nước mắt, ngơ ngác nhìn cửa thành, hai mắt không chớp lấy một lần nhìn chằm chằm cửa thành.
Chiến Bắc Liệt thở dài, tiếp tục nói: “Cửa thành sẽ mở! Các ngươi có thể vào thành!”
Những lời này như nổ ra bên tai lưu dân.
Ngón tay của bọn họ run rẩy, rốt cục bắt đầu nhìn về phía trên tường thành, nhìn về phía hắn, ánh mắt nửa tin nửa ngờ.
“Sao chúng ta có thể tin ngươi được? Vừa rồi ngươi còn giết hắn!” Một người lưu dân chỉ vào thi thể hán tử đang nằm trên mặt đất, thanh âm sắc nhọn chứa đầy nghi vấn.
Vừa dứt lời, trong mắt lưu dân lại khôi phục sự cảnh giác.
Vừa rồi chính là người này đã giết hán tử kia, khiến cửa thành đóng lại, hiện tại còn nói sẽ cho bọn họ vào thành?
Chiến Bắc Liệt nhìn về phía người vừa nói chuyện, mày kiếm giương lên, âm lãnh hỏi: “Ngươi cùng phe với hắn phải không?”
Người nọ sửng sốt, hai mắt lóe lên, quát to: “Ngươi nói cái gì? Ta chỉ biết là ngươi đã giết người của chúng ta, hiện tại còn nói là sẽ cho chúng ta vào thành, chúng ta không tin!”
Chiến Bắc Liệt nhếch miệng: “Các ngươi đói bụng đã bao nhiêu này? Từ Bắc Yến, Đông Sở đi tới đây, một đường màn trời chiếu đất, không được ăn no, đến đây lại phải ở ngoài thành nhiều ngày như vậy……..”
Người nọ không hiểu tại sao hắn nói vậy nên quát: “Ngươi có ý gì? Đừng có đùa giỡn chúng ta! Chúng ta sẽ không tin tưởng ngươi!”
“Những người ở ngoài thành đều đã mấy tháng chưa được ăn một bữa cơm no, thậm chí có người đã nhịn đói vài ngày……” Chiến Bắc Liệt nhìn thẳng vào hắn, chất vấn: “Vì sao sức lực của ngươi lại lớn như vậy? Vì sao hắn tử kia lại cường tráng như vậy, thậm chí có thể đẩy mở được cửa thành? Vì sao ngươi không giống như dân chúng bình thường, trên tay đầy vết chai mà chỉ có dấu vết ở nơi cầm kiếm?”
Ba câu hỏi vì sao, làm người nọ lui về phía sau, hắn không tự chủ mà nắm chặt tay lại.
Những lưu dân khác nghe xong, trong mắt đều có sự nghi hoặc.
Thậm chí có người đã chạy tới cạnh thi thể của hán tử kia, vạch tay hắn ra xem, kinh ngạc nói: “Là thật! Trên tay chỉ có nơi cầm kiếm là có vết chai!”
Vừa dứt lời, ánh mắt mọi người nhìn kẻ kia đã có phần cảnh giác.
Chiến Bắc Liệt tiếp tục chất vấn: “Ngươi có dám đưa tay cho họ kiểm tra không?”
Người nọ ấp úng, đột nhiên nuốt nước miếng một cái, ngẩng đầu lớn tiếng nói: “Ta vốn là con nhà giàu có, trên tay không có vết chai thì có gì là sai, chỉ là mấy năm gần đây gia đình gặp nan, ngươi đừng có ngậm máu phun người!”
Chiến Bắc Liệt không nói nữa, giương cung tên lên, hướng về phía người nọ, bắn.
Người nọ cả kinh, mũi tên của Đại Tần Chiến thần dễ đối phó sao?
Hắn không ngờ Chiến Bắc Liệt không cãi vã với hắn nữa mà trực tiếp muốn giết hắn!
Hắn không che giấu nữa, thi triển khinh công bỏ chạy, Chiến Bắc Liệt khinh thường cười một tiếng, mũi tên trong tay phóng ra nhanh như chớp.
Ngay lập tức, cắm thẳng vào tim người kia.
Chiến Bắc Liệt nhìn thi thể của hắn, nói với lưu dân: “Công phu tốt như vậy, thế mà vừa rồi không ra tay, chỉ kích động các ngươi cùng hán tử kia……..”
Chiến Bắc Liệt chưa nói hết lời nhưng lưu dân mặc dù là dân chúng bình thường, không hiểu biết nhưng họ cũng không phải kẻ ngu, nói đến đây bọn họ sẽ tự có phán đoán trong lòng.
Hắn ném cung tên trên tay ném xuống đất, nói tiếp: “Bản vương lấy tư cách của Đại Tần Chiến thần cam đoan với các ngươi, các ngươi không chỉ được vào thành mà còn được triều đình cho vay lương thực quần áo mùa đông, giúp các ngươi đảm bảo cuộc sống của mình.”
Trong mắt lưu dân dần dần dâng lên sự chờ mong, thần sắc trong mắt họ giống nhau, vừa tin tưởng lại vừa không dám.
“Liệt Vương gia!” Tiết Nhân Nghĩa hét lớn một tiếng, nói với Chiến Bắc Liệt: “Bọn họ chỉ là dân đen, ta không đồng ý cho bọn họ vào thành!”
Chiến Bắc Liệt vẫn không để ý tới Tiết Nhân Nghĩa, hoàn toàn không nhìn hắn, tiếp tục nói chuyện với lưu dân ở bên dưới: “Chỉ cần sau khi vào thành các ngươi coi mình như dân chúng Đại Tần, đồng thời nghe theo sự sắp xếp của triều đình, Bản vương nói được thì làm được.”
Lúc này lưu dân đã không còn nghi ngờ nữa, trong mắt tràn đầy kích động, đều quỳ xuống đất dập đầu.
“Liệt Vương!” Trong mắt Tiết Nhân Nghĩa hiện lên một tia sát khí, âm ngoan nói: “Ta mới là Thành chủ của Tiết thành! Ta không đồng ý…..”
Đúng lúc này, Cuồng Phong như quỷ mị xuất hiện ở trước người Tiết Nhân Nghĩa, bóp lấy cổ hắn, lạnh lùng nói: “Câm miệng!”
Tiết Nhân Nghĩa cả kinh, run rẩy trong thoáng chốc rồi lập tức khôi phục sự trấn định, lớn tiếng nói: “Ta là mệnh quan triều đình! Ngươi không được phép vô lễ!”
“Đừng dài dòng!” Cuồng Phong cười khinh miệt, lại dùng sức thêm vài phần ở tay, quay đầu sang nhìn đám thị vệ ở trước cửa thành: “Mở cửa thành!”
Bọn thị vệ không dám chậm trễ, thành chủ còn đang ở trong tay của Liệt Vương, hơn nữa bọn họ cũng không đành lòng nhìn lưu dân chịu đói chịu rét ở ngoài kia, hôm nay có thể để cho lưu dân vào thành, trong lòng bọn họ cũng kiên định hơn vài phần.
Khóa được tháo ra, gỡ then cửa xuống, cửa thành nặng nề mở ra từng chút từng chút một.
Lưu dân đã sớm đỏ hai hốc mắt, nước mắt giàn giụa trên mặt, thậm chí có người đã ngửa mặt lên trời thét lớn một tiếng.
Tự khóc tự cười, tự buồn tự vui.
Truyện khác cùng thể loại
88 chương
11 chương
64 chương
583 chương
31 chương
188 chương
33 chương
73 chương