Viên Chiêu Quân bị giọng nói của hoàng đế mà sợ run người, lấy lại tinh thần nhìn hoàng đế cùng hoàng hậu, Thuần Dương Chi Khí cũng càng đến gần, mùi vị này hấp dẫn lỗ mũi nàng, khiến nàng không khỏi nhìn chung quanh.
Mọi người nhìn thấy hoàng thượng cùng hoàng hậu cũng quỳ lạy hành lễ, chỉ có Viên Chiêu Quân vẫn còn nhìn chung quanh, hoàn toàn không để ý tới Hoàng đế hoàng hậu.
Hoàng đế thấy thế không khỏi nhíu lại hàng lông mày thô, "Lớn mật, thấy trẫm mà lại không hành lễ."
Tứ hoàng tử nghe giọng nói nóng nảy, lặng lẽ đưa tay giựt vạt sáo Viên Chiêu Quân xuống.
Viên Chiêu Quân lấy lại tinh thần nhìn Tứ hoàng tử khó hiểu, chỉ thấy hắn dùng khẩu hình nói: "Hành lễ."
Luôn luôn không thích hành lễ, Viên Chiêu Quân quay đầu nhìn sắc mặt hoàng đế tức giận, lúc này mới miễn cưỡng ngồi xổm i xuống hành lễ nói: "Hoàng thượng vạn...... Vạn tuế." Nàng đảo mắt liền thấy thái tử, vì vậy nhất kích động, nói chuyện liền phun ra nuốt vào.
Hoàng hậu thấy thế, cảm thấy nữ hài nhi này không câu nệ tiểu tiết, là loại người nàng thích, vì vậy lặng lẽ giựt tay sáo hoàng đế, mở miệng nói: "Bệ hạ mau cho bình thân đi”
Hoàng đế thấy hoàng hậu như thế, lạnh mặt nói: "Bình thân!"
Mọi người đứng lên, Hoàng đế lại bắt đầu làm khó dễ, " Viên Chiêu Quân to gan, ngươi mới vừa nói Tứ hoàng tử vạn tuế, lúc này lại nói trẫm vạn tuế, đối với lòng ngươi đến tột cùng ai là hoàng thượng?"
Tất cả mọi người đều lo lắng nhìn hoàng tử Vũ Văn Nhạc cùng Viên Chiêu Quân, có người ở trong lòng suy nghĩ, hai người này là thế nào, là muốn công khai tạo phản sao?
Thái tử Vũ Văn Dục nhàn nhạt liếc mắt nhìn Viên Chiêu Quân, nhìn khuôn mặt nàng không khỏi nhớ đến việc nàng nói hắn như chân gà bự thơm phức, hắn không khỏi đưa ánh mắt chuyển qua cổ họng của nàng, trong đầu lập tức hiện lên âm thanh nơi cổ họng nàng ngày đó, hắn không khỏi cảm thấy lạnh đến buồn nôn.
Thấy Hoàng đế hỏi tội nàng, trong lòng hắn không khỏi có chút hả hê.
Viên Chiêu Quân không có thời gian nhìn Vũ Văn Dục lâu, hiện tại quan trọng nhất là giải quyết hiểu lầm của hoàng thượng.
Nàng nhíu lại đôi mày thanh tú, suy nghĩ một chút, hai mắt tỏa sáng, sau đó cười nói: "Tứ hoàng tử cũng có thể sống vạn tuế, nhưng hoàng thượng ngài không giống nhau! Hoàng thượng dĩ nhiên là vạn vạn tuế sao! Đương nhiên là vì hoàng thượng là hoàng thượng sao!" Viên Chiêu Quân nói xong, trong lòng thêm câu, vạn vạn tuế, người với người bị cắm sừng rồi nha.
Hoàng đế nghe giải thích của nàng, cũng coi là miễn cưỡng đón nhận, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, nói: "Ngươi mới vừa nói là vạn vạn tuế?"
Viên Chiêu Quân ở trong lòng cảm thấy may mắn vì hoàng tử mà nói lắp, tiếp nàng cười nói: "Đúng! Hoàng thượng mới vừa rồi không nghe thấy sao? Thật sự ta nói là hoàng thượng vạn... Vạn tuế nha!" Nàng nói qua chữ “ Vạn” ở giữa liền kéo dài ra, nhắc nhở hoàng đế nhớ lại lúc nàng hành lễ.
Hoàng đế hình như cũng không tìm được phản bác, lúc này lại nghe Viên Chiêu Quân giải thích: " Tứ hoàng tử cũng không phải là con trai ngài sao? Người hiển nhiên cũng không muốn hoàng tử chỉ sống có trăm tuổi, so sánh cùng lão nhân gia vạn tuế, chẳng phải là quá ngắn mệnh sao."
Tất cả mọi người bị miệng lưỡi lưu loát của nàng sợ ngây người, có người phản ứng kịp, nhỏ giọng nói: "Thật là lớn gan, dám mắng Tứ hoàng tử đoản mệnh."
Nghe âm thanh, Viên Chiêu Quân một cái cũng biết là Viên Tiểu Điệp. Viên Chiêu Quân cười lạnh hạ xuống, ngược lại đối với Hoàng đế cùng Tứ hoàng tử mặt cẩu thối cười nói: "Hoàng thượng, Tứ hoàng tử người ngàn vạn đừng hiểu lầm, ta mới vừa rồi cũng chỉ là suy luận mà thôi, vả lại nói thêm để sửa chữa cũng không có tội chứ.?
Nói thêm để sửa chữa dĩ nhiên không có tội, lại nói nước Đông Vũ cũng không có luật pháp này.
Hoàng thượng bị chặn không có phản bác, Vũ Văn Dục lại nhàn nhạt nhìn Viên Chiêu Quân, thầm nghĩ, nữ nhân này quả thật không đần.
Qủa Khế cùng Cây Dương Mai ở bên cạnh lo lắng thấy tiểu thư Viên Chiêu Quân biến nguy thành an, hai người cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp có công công tuyên bố Thưởng Hoa hội bắt đầu, vì vậy tất cả mọi người đi theo Hoàng đế hoàng hậu tới Ngự Hoa Viên.
Cả vườn các loại hoa cỏ liên tiếp mở ra, mọi người nhìn đến hoa cả mắt, mà Viên Chiêu Quân lại một lòng nghĩ đến gần thái tử. Bất đắc dĩ thái tử một mực sau lưng Hoàng đế hoàng hậu, bên cạnh còn có hậu cung Tần phi, văn võ đại thần, nàng là nữ nhi của thừa tướng căn bản không có biện pháp đến gần thái tử, còn bị mấy nhà làm quan chen lấn khiến khoảng cách ngày càng xa.
Trong lỗ mũi tràn đầy Thuần Dương Chi Khí trên người Vũ Văn Dục thoát ra, trong lòng nàng táo động không dứt, cũng nóng lòng không dứt, nàng thật muốn hiện tại tiến lên ôm lấy này thân người thái tử, sau đó hung hăng giày xéo một phen.
Viên Chiêu Quân làm gì biết rằng không có dễ dàng tiếp cận thái tử như vậy, chính là vì bên cạnh hắn các đại thần cũng bị thị vệ cho cách ly ra, người cách thái tử cũng một hai thước. Trừ hoàng hậu Hoàng đế, thái tử đối với người ngoài còn ít nói chuyện, chớ nói chi là đến gần.
Thêm nữa trên người Vũ Văn Dục tỏa ra khí lạnh lẽo, cũng khiến không ai dám đến gần. Đối với tiểu thư nhà các đại thế gia quan viên, mặc dù đối với Vũ Văn Dục đều có ảo tưởng, nhưng không ai dám chân chính đến gần hắn. Mọi người chỉ sợ chọc giận thái tử, ngay cả cái chết mình cũng sẽ biết đến.
Lại nói ba năm trước đây, có một nữ nhi của Tứ Phẩm quan viên, hướng Vũ Văn Dục tỏ tình, sau đó một tháng nữ nhi đấy liền tử vong, tiếp đó quan viên kia liền phạm vào tử tội, bị mãn môn tịch thu tài sản, giết kẻ phạm tội. Cứ như vết xe đổ, không người nào dám vượt qua Lôi Trì nửa bước.
Hiển nhiên Viên Thừa Tướng cũng không dám chú ý tới thái tử, vì vậy mới đem nữ nhi ưu tú nhất Viên Tiểu Điệp gả cho Tam hoàng tử.
Đối với thái độ thái tử, dáng vẻ hoàng hậu nóng nảy, đi tới bên cạnh Vũ Văn Dục nói: "Dục nhi, sư phụ ngươi nói trong vòng ba tháng phải thành thân, hôm nay tất cả thế gia tiểu thư đều ở đây không bằng liền chọn mấy người đi!"
Nghe hoàng hậu nói, Vũ Văn dục xụ mặt xuống sắc, lạnh nhạt nói: "Mấy ư? Người cho rằng nhi tử là heo?"
Hoàng hậu cúi đầu cười, "Ha ha, ta không có nói như vậy, ngươi không thích một chồng nhiều vợ, chọn một cũng có thể!" Hoàng gia cần nối ngôi, đối với việc hai mươi mấy tuổi vẫn chưa có nhi tử, hoàng hậu cũng hết sức gấp gáp. Hơn nữa có một số việc là phải thành thân mới có thể làm, điều này làm cho sư phụ Phong Cốc tiên của Vũ Văn Dục cũng gấp gáp.
Vũ Văn Dục không nói lời nào, ánh mắt nhàn nhạt nhìn các loại hoa cỏ trong vườn hoa.
Nhi tử không nói lời nào, hoàng hậu dĩ nhiên là cho là đồng ý, vì vậy vẻ mặt tươi cười nói: "Dục nhi, ngươi nếu không chọn, vậy để mẫu hậu giúp ngươi chọn đi!"
Vũ Văn Dục lông mi thật dài giật giật, không lên tiếng, nghe hoàng hậu đề nghị.
"Thái tử chọn phi đương nhiên là phải long trọng, hơn nữa muốn chọn cô nương ngươi thích, ta xem chúng ta có thể tranh cử, hôm nay chỉ có những thế gia tiểu thư, ai có thể trở thành Ngắm hoa tiên tử, chính là người đó rồi." Hoàng hậu nói xong thấy thái tử không có phản đối, cười không khép miệng.
Xoay người tuyên bố: "Hôm nay, người nào trở thành Ngắm hoa tiên tử, là có thể…..”
"Là có thể vào thái tử điện." Vũ Văn Dục cướp lời nói, Ngắm hoa tiên tử chưa có thể là nữ nhân của hắn được, vì vậy chỉ có thể giải thưởng là được vào thái tử điện.
Các tiểu thư cũng bắt đầu nghị luận ầm ĩ, "Đây không phải là nói thái tử muốn chọn phi rồi sao?"
"Không phải chọn phi, là có cơ hội tiến vào thái tử điện, nói đúng là có thể sống chung lâu ngày với thái tử. Nếu thái tử chấp nhận, nói không chừng còn có thể trở thành thái tử phi.” Có người hưng phấn nói.
"Tiến vào thái tử điện coi như không làm thái tử phi, có thể làm một thị thiếp cũng là thiên đại vinh dự nha!" Lại có người nói.
Các tiểu thư nói xong, một gương mặt hồng hồng, mỗi một người đều ở trong lòng nghĩ tới mình chuẩn bị một tháng biểu diễn phải biểu hiện như thế nào mới có thể đoạt được Tiên tử.
Viên Chiêu Quân nghe đến có cơ hội tiến vào thái tử điện, hưng phấn đến không được, lôi kéo Cây Dương Mai nói: "Ta nhất định phải là Ngắm hoa tiên tử, ta muốn vào thái tử điện."
"Nhưng tiểu thư, ngắm hoa tiên tử, thứ nhất là phải thi về thơ cùng thư pháp hội họa, người làm được không?” Ở trong trí nhớ của Qủa Khế tiểu thư không giỏi về thơ, vì vậy năm trước Thưởng Hoa hội nàng đều không có tư cách tham gia.
Cây Dương Mai cũng cười nói: "Cửa thứ hai là so tài đánh đàn, tài múa, tiểu thư người làm được không?”
Viên Chiêu Quân nghe xong, đau đầu nhức óc.
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
9 chương
52 chương
10 chương
80 chương
10 chương
10 chương
10 chương