Đông Phương Tố đưa Viên Chiêu Quân đặt lên giường, tiếp theo lấy một chiếc bình nhỏ văn hoa cổ xưa đưa lên trước mũi Viên Chiêu Quân. Chỉ thấy Viên Chiêu Quân mê mệt tỉnh lai. Nàng mặt mê mang, nhìn lướt qua trong phòng, biết đã ở khuê phòng của mình, thoáng nhớ lại, ánh mắt lạnh lẽo bắn về phía hai sư muội, "Là các ngươi đánh ngất xỉu ta sao?" Quả Khế cùng Cây Dương Mai bất ngờ không kịp đề phòng run run hạ xuống, đồng thời chỉ vào đối phương, cơ hồ đồng thanh nói: "Là Cây Dương Mai đánh ngất xỉu tiểu thư." "Là Quả Khế kêu ta đánh ngất xỉu tiểu thư." Cảnh tượng này không cần phải nói cũng biết chuyện gì xảy ra, Viên Chiêu Quân cố ý mặt lạnh nhìn chằm chằm hai người, hai người chưa bao giờ gặp qua ánh mắt lạnh lẽo của tiểu thư như vậy, trong lòng cảm thấy thật lạnh. Viên Chiêu Quân thấy hai người bị lừa, không khỏi xì cười ra tiếng, còn giả bộ vẻ tức giận nói: "Ta thật đói, phạt hai người các ngươi đi lấy thức ăn." Hiện tại mặc dù nàng gầy, nhưng sức ăn lớn đến kinh người, nàng thật sợ lần nữa ăn mập, nhưng cũng không nên nhịn ăn đến đói bụng tâm hoảng. Hai người sững sờ, mới phản ứng được Viên Chiêu Quân là cố ý đùa họ, không khỏi vui vẻ, cũng chu mỏ kêu lên, "Tiểu thư, người thật là hư, người thế nhưng trêu chọc chúng ta." "Ha ha, ai dám ức hiếp các ngươi?" Viên Chiêu Quân cười đến không có hình tượng. Quả Khế cùng Cây Dương Mai hai người cười ha hả ra khỏi viện, đi vào phòng bếp Tướng phủ lấy thức ăn. Hai người bây giờ càng ngày càng thích tiểu thư, hoạt bát không ít, dễ dàng thân thiết hơn. Thật ra thì Viên Chiêu Quân vẫn luôn muốn Quả Khế Cây Dương Mai gọi nàng là sư tỷ, hai người thế nào cũng không nguyện ý, nói đó là sư phụ phân phó. Đối với điểm này, Viên Chiêu Quân không có cách nào sửa lại, chỉ có theo các nàng thôi. Đông Phương Tố mặt nghiêm nghị, "Chiêu Quân, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì? Họ nói ngươi tẩu hỏa nhập ma?" Viên Chiêu Quân nhìn sư phụ lo lắng, cười nói: "Không phải tẩu hỏa nhập ma, sư phụ đừng nghe sư muội họ nói bậy." Đông Phương Tố cau mày, mặt không hề gì lại khiến nàng xuất hiện nếp nhăn nhàn nhạt. "Chẳng qua ta cũng không biết là chuyện gì xảy ra, thấy nam tử mang mặt nạ đầu óc cũng không nghe lời, liền muốn...... Muốn nhào tới cắn một cái." Viên Chiêu Quân nói qua cảm giác mình giống như thành sắc lang, đỏ mặt một cái. "Còn gì nữa không?" Đông Phương Tố mặt nghiêm nghị tiếp tục truy vấn. "Còn có trên người của hắn mùi vị rất thơm, để cho ta nhịp tim tăng nhanh, trong lòng cũng trống không, giống như đói bụng vậy." Viên Chiêu Quân nói cảm giác của mình, hi vọng sư phụ có thể cho nàng đáp án. "Thật là như vậy phải không?" Đông Phương Tố cười hỏi, mặt kích động. Thấy Viên Chiêu Quân gật đầu, nàng nở nụ cười, "Nha đầu, người nam nhân kia là Thuần Dương nam tử, ha ha...... Chúng ta rốt cuộc cũng tìm được Thuần Dương nam tử." "Cái gì? Thuần Dương nam tử? Tại sao xác định như vậy?" Viên Chiêu Quân lòng cũng một hồi táo động. "Nghe sư phụ của ta nói, người luyện Tam Dương thần công đối với Thuần Dương nam tử đặc biệt nhạy cảm, Thuần Dương nam tử đối với người luyện Tam Dương thần công đặc biệt thu hút. "Có thật không? Ý tứ của sư phụ như vậy chính là ta có thể chính mình tự đi tìm Thuần Dương nam tử?" Hưng phấn đi qua, Viên Chiêu Quân lại một mặt nhục chí, "Nhưng người nam nhân kia là ai cũng không biết, thế nào mới tìm được!" Đông Phương Tố cũng làm mặt rối rắm, "Nghe nói Thuần Dương nam tử cực kỳ hiếm thấy, 60 năm mới có thể ra một người như vậy." "Cái gì? 60 năm ra một? Như vậy không phải ta chắc chắn chết sao?" Viên Chiêu Quân cả kinh há to miệng, xong rồi, nàng thân trọng sinh [1] sẽ sống không quá ba tháng "Bất quá cũng không tuyệt đối như vậy." Đông Phương Tố làm vẻ mặt thăm thẳm. "Sư phụ, người còn có chuyện gì chưa nói cho ta?" Viên Chiêu Quân nghiêm mặt nói. Đông Phương Tố cười, từ trên thân lấy ra một tờ giấy cho Viên Chiêu Quân, "Xem đi! Đây là Vân Du đại sư tính ra kết quả, cõi đời này sẽ có ba Thuần Dương nam tử trẻ tuổi, chỉ là phải xem số mệnh của ngươi ra sao, có lẽ ngươi có thể may mắn gặp gỡ những người này, không phải chết đây?" Viên Chiêu Quân nửa tin nửa ngờ nhìn chữ trên tờ giấy, sửng sốt thật lâu, nở nụ cười, "Được rồi! Có hi vọng là được." Thật ra thì đối với kết quả của Vân Du đại sư khiến Đông Phương Tố vui mừng, nhưng nếu đột nhiên ba người kia bất hạnh chết thì phải làm sao? Nhưng thấy nàng lạc quan như vậy, Đông Phương Tố cũng yên tâm. Đêm này, Viên Chiêu Quân trong mộng tất cả đều là bóng dáng của nam tử đeo mặt nạ kia, trong mộng nàng tham lam hô hấp mùi vị của nam tưe, toàn thân cũng đi theo nóng lên, một thân mồ hôi hậu, da trên người đang lặng lẽ xảy ra biến hóa, mềm hơn trợt, chặt hơn dồn rồi. Khi nàng tỉnh lại, hạ thân ướt một mảnh, để cho nàng hết sức ảo não quẫn bách. —— Viên Chiêu Quân một thân y phục trắng ngà, tóc dùng lục ngọc trâm nhẹ nhàng vén lên, tùy ý nhóm tán trên vai, làm cho người ta có cảm giác siêu phàm thoát tục. Khi nàng xuất hiện như vậy trước cha, tất cả mọi người đều kinh ngạc.. "Cha." Viên Chiêu Quân khẽ gọi một tiếng, thanh âm kia vẫn như trước kia, đẹp nhưu tiên nhạc, nhưng dáng vẻ cũng không vừa đen lại mập nữa, mà là đẹp như tiên tử. Thừa Tướng thật lâu mới lấy lại tinh thần, "Ngươi...... Ngươi là......" "Cha không nhận ra nữ nhi Chiêu Quân nữa sao?" Viên Chiêu Quân nhìn lướt qua Nhị phu nhân bên cạnh thừa tướng cùng Viên Tiểu Điệp, thấy hai người mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn nàng chằm chằm, nhếch miệng lên nụ cười nhạt nhòa. Nghe âm thanh kia không sai, nhìn lại ngũ quan đó cũng không sai, Thừa Tướng lại nhìn về phía Đông Phương Tố, "Đông Phương sư phụ chuyện này......" Đông Phương Tố trên mặt mang nhàn nhạt mỉm cười, "Tướng gia, đây quả thật là nư nhi Chiêu Quân. Nàng vì giảm mà chịu không ít khổ." Thừa Tướng nghe xong, mặt hưng phấn, nói: "Đi thôi! Vào cung." Nhìn gương mặt cha mang theo nụ cười tính toán, Viên Chiêu Quân ở trong lòng mắng một câu, sau đó cùng ra khỏi Tướng phủ. Nhị phu nhân cùng Viên Tiểu Điệp chỉ là hung hăng nhìn Viên Chiêu Quân rời đi,, Nhị phu nhân nói: "Tiểu Điệp đừng lo lắng, Tam hoàng tử đã là vị hôn phu của ngươi, coi như Viên Chiêu Quân biến thành tiên trời cũng vãn không lấy lại hôn sự." "Mẹ, nhưng nàng tại sao có thể xinh đẹp như vậy đây?" Viên Tiểu Điệp trong lòng tất cả đều là hận ý, nàng lúc này rất sợ, sợ Viên Chiêu Quân được cha sủng ái, sợ Tam hoàng tử vì vậy không muốn từ hôn liền đón Viên Chiêu Quân vào phủ. Nhị phu nhân trong mắt lóa ra tia sáng ác độc, giọng nói vô cùng âm trầm, "Nếu Tiểu Điệp không thích, vi nương có biện pháp đem nàng biến thành xấu xí." "Cám ơn mẹ." Viên Tiểu Điệp mặt nụ cười âm lãnh. —— Hoàng cung Ngự Thư Phòng Hoàng đế cùng Tam hoàng tử thấy Viên Thừa Tướng cùng Đông Phương Tố đi vào Ngự Thư Phòng, thấy đi sau bọn họ là một cô nương xinh đẹp, nhưng không thấy nữ nhân Viên Chiêu Quân xấu xí vừa đen vừa mập trong truyền thuyết, Hoàng đế mở miệng nói: "Viên khanh gia, vì sao không thấy con gái ngươi Viên Chiêu Quân?" Tam hoàng tử kinh ngạc nhìn Viên Chiêu Quân, trong lòng suy nghĩ, cô gái đẹp này là ai đây? Vì sao hắn tại chưa từng thấy qua? Chỉ là có chút quen mắt đây? "Thần, bái kiến hoàng thượng, Tam hoàng tử." "Dân phụ bái kiến hoàng thượng, Tam hoàng tử." Viên Thừa Tướng cùng Đông Phương Tố cùng nhau hành lễ. Viên Chiêu Quân đứng bất động, không muốn quỳ lạy, lại thấy Đông Phương Tố ánh mắt ý bảo, vô cùng miễn cưỡng chào một cái nói: "Ta Viên Chiêu Quân bái kiến hoàng thượng." Viên Chiêu Quân nhất thời cũng không còn phản ứng kịp xưng hô như thế nào, liền trực tiếp tự xưng ‘ ta ’. Hoàng đế sắc mặt trầm xuống, một đôi mắt trừng được giống như ngưu nhãn lớn như vậy, tiếp theo đó là âm thanh như chuông lớn vang lên, " Nữ nhân lớn mật, lại dám giả dạng Viên Chiêu Quân lừa gạt trẫm.” Viên Thừa Tướng cùng Đông Phương Tố vội vã giải thích, lại nghe Hoàng đế lại nói: "Người đâu, đưa ả này ra chém đầu vì tội khi quân.” Trùng sinh: Chết đi sống lại