Cuồng mãnh minh phu đừng làm bậy

Chương 9 : Cô nói, tôi bây giờ không có thân thể?

Anh ta câu khóe môi, đáy mắt mang theo ý cười nhè nhẹ. Nhìn anh ta cười tôi càng cảm thấy sợ hãi. Nụ cười của anh ta rất âm lãnh, không có ý tốt, nổi lên từng trận hàn ý. Tây Thành đàn bà nhiều như vậy, tại sao lại chọn trúng tôi? Bát tự không phải là duy nhất, có rất nhiều người đều sinh cùng giờ. Dị Tư Ẩn: “Cô bây giờ vẫn còn dám phân tâm, tôi sẽ không khách khí nữa.” Vừa nói xong chân của tôi bị anh ta giữ chặt. Đánh không lại lực đạo của anh ta, chỉ có thể khuất phục tách ra. Chỗ ngượng ngùng nhất bị anh ta nhìn chằm chằm. Tôi nhắm mắt lại, thậm chí nghiêng đầu, không dám nhìn chính mình bị anh ta chiếm hữu. Dị Tư Ẩn: “Tô Tình Thiên, ở Tây Thành có bao nhiêu nữ nhân muốn được tôi thượng. Phúc phần rơi trên người cô, cô cư nhiên nhắm mắt!” Trong âm thanh mang theo sự tức giận ẩn nhẫn. Tôi biết anh ta đã bị chọc giận rồi. Cũng biết trận này tôi sẽ rất thảm, nhưng tôi chính là không muốn nhìn thấy anh ta, không muốn nhìn bộ dáng khi thực hiện của anh ta. Anh ta xuất hiện đã hủy hoại tôi. Vốn dĩ tôi có thể sống một cuộc sống bình thường, cho dù khó khăn nhưng sẽ cố gắng tiếp tục. Bây giờ thì sao? Tôi bị giam cầm ở Tinh Thủy Loan, muốn chạy trốn là một vấn đề nan giải. Dị Tư Ẩn: “Đàn ông trời sinh thích chinh phục. Tô Tình Thiên, đây là do cô tự chuốc lấy.” Tôi vẫn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy chân bị nâng lên cao. Trong nháy mắt bị xuyên qua, đau nhức chạy khắp toàn thân. Tôi: “A, đừng…” Tôi lập tức cắn môi, đem hết toàn lực nhẫn nhịn không kêu ra tiếng. Anh ta đang trừng phạt tôi, lực đạo càng lúc càng mạnh, động tác càng lúc càng nhanh, thậm chí cố ý khom người, một bên vừa động, một bên… Đến đến đi đi, không biết bị tra tấn bao lâu, tôi càng lúc càng cảm thấy mơ mơ màng màng. Sau cùng, tôi cái gì cũng không biết nữa, cảm giác duy nhất là đau. Lúc tôi tỉnh lại lần nữa, đèn tường màu lam chiếu sáng khắp phòng. Tôi từ từ mở mắt, muốn động nhưng lại không động được. Vừa nhìn dưới thân, tôi sợ tới mức mở to mắt, tất cả quần áo đều đã bị cởi ra. Trên người bị trói lại bằng dây thừng, mà tôi bây giờ vẫn đang ở trong quan tài! Hình ảnh bị Dị Tư Ẩn chiếm hữu thổi quét trong đầu tôi. Nếu không phải đích thân thể nghiệm, tôi căn bản không nghĩ được anh ta lại biến thái như vậy.Ở trong quan tài, không giúp tôi mặc quần áo mà trực tiếp đem trói lại. Nếu như không khuất phục thì tôi sẽ luôn luôn bị trói như thế này sao? Nghĩ tới đây tôi thở ra một ngụm khí lạnh. Chính ở lúc này, tôi nghe được một trận tiếng nước, ngay sau đó là tiếng thủy tinh va chạm vào nhau. Dị Tư Ẩn: “Uống rượu không?”Âm thanh rơi xuống, anh ta cầm một ly rượu đỏ, xuất hiện trước mắt tôi. Tôi nhìn rượu đỏ trong ly thủy tinh, theo động tác của anh ta mà lắc lư. Tôi thực sự hoài nghi một con quỷ không có thân thể lại có thể cùng tôi làm chuyện đó, còn có thể uống rượu. Dị Tư Ẩn: “Nếu như cô còn không nói chuyện, tôi sẽ làm cô trở thành người câm chân chính.” Lời nói rơi xuống, phanh một tiếng, ly rượu rơi xuống đất, ở trong phòng yên tĩnh đặc biệt vang dội. Tôi: “Đều nói người chết rồi linh hồn xuất khiếu. Anh bây giờ là linh hồn hay là thân thể?” Dị Tư Ẩn: “Một câu hỏi thú vị.” Nói tới đây, thân trên của anh ta đột nhiên nghiêng về phía trước, ngón trỏ gõ nhẹ quan tài, hứng thú nhìn tôi. Dị Tư Ẩn: “Nếu đã chết rồi, cơ thể tất nhiên là không thể giữ được.” Cảm xúc của tôi lên xuống phập phồng, không khỏi rống to ra tiếng. Tôi: “Không có thân thể, linh hồn còn có thể cùng tôi làm chuyện đó?” Dị Tư Ẩn: “Cô đã gặp luật sư tư nhân Dung Khuynh của tôi.” Tôi mím chặt môi. Ở một khắc này, tôi dường như quên đi sự đau nhức trên người. Trong đôi mắt toàn là hận ý. Dị Tư Ẩn: “Anh ta là một đạo sĩ, đạo hạnh rất cao thâm.” Anh ta nói xong thì cười khẽ, tiếng cười lọt vào tai của tôi, làm kẻ khác không rét mà run. Trong phút chốc tiếng cười im bặt, khuôn mặt của anh ta phóng đại cực nhanh trước mắt tôi, cùng lúc đó tay của tôi bị anh ta túm lấy. Dị Tư Ẩn: “Cô nói, tôi bây giờ không có thân thể?”