Viên Doanh: “Rốt cuộc là cô ăn chúng tôi hay là chúng tôi tiêu diệt cô còn chưa biết đâu nha!” Nói xong, cô ấy hướng về tôi, cho tôi một ánh mắt, tôi hiểu ý lập tức kéo Chu Tiên, đem cô ấy kéo ra phía sau tôi, cùng lúc đó Trương Tiểu Mẫn cũng bị kéo qua. Sau khi sắp xếp xong cho Chu Tiên và Trương Tiểu Mẫn, tôi và Viên Doanh hai người nhanh chóng hành động. Tôi lập tức móc ra đồng tiền ném về phía nam quỷ. Viên Doanh từ trong lòng lấy ra một tấm lưới to màu đỏ ném qua, trực tiếp đem nữ quỷ chụp lại. Tôi nghe thấy một trận tiếng kêu thê thảm, nữ quỷ sắc mặt tái nhợt, khóe miệng lộ ra vệt máu, ngẩng đầu gắt gao trừng mắt nhìn Viên Doanh. Tôi nghe thấy một trận tiếng rống, nam quỷ bị tôi ném trúng đột nhiên xé mở quần áo, trên thân màu đỏ nhạt, thân thể của cậu ta dần dần bành trướng, biến cao, biến to, cánh tay tráng kiện đem theo tư thế hủy thiên diệt địa. Viên Doanh: “Không hay rồi! Tình Thiên, cậu mau đem Chu Tiên và Tiểu Mẫn đi trước.” Tôi: “Còn cậu thì phải làm sao? Ngoài lưới đỏ thì cậu còn có pháp khí nào khác không?” Viên Doanh: “Mình mặc đạo bào của bà nội, sẽ không có chuyện gì đâu, nếu các cậu còn không đi, một người cũng không thể sống được. Con quỷ này đột nhiên biến lớn!” Cô ấy vừa nói vừa đẩy tôi, Chu Tiên dùng sức bóp tôi, lo lắng nói. Chu Tiên: “Làm theo lời Viên Doanh nói đi, cậu ấy biết pháp thuật, chúng ta ở đây sẽ chỉ làm liên lụy cậu ấy thôi.” Tôi nhìn thấy lo lắng trong mắt Viên Doanh, vì thế tôi không tiếp tục chậm trễ, kéo Chu Tiên và Tiểu Mẫn chạy. Tới khi chúng tôi chuẩn bị tới cửa phòng ngủ, nam quỷ đột nhiên chuyển phương hướng, vươn lệ trảo chộp tới tôi. Mắt thấy cậu ta sắp chộp tới, tôi lập tức đẩy Chu Tiên ra. Khi cậu ta tới gần tôi, tôi lấy ra đồng tiền lập tức đâm vào hai mắt của cậu ta, nào biết cậu ta quay đầu đi, đồng tiền trực tiếp cắm vào trong lỗ mũi to của cậu ta. Mắt cậu ta trừng lên, lỗ mũi nặng nề hổn hển, đinh! Một tiếng, đồng tiền rơi trên mặt đất, âm thanh phá lệ vang dội. Trương Tiểu Mẫn: “Chạy mau, cậu ta đang ngây ngẩn cả người. Viên Doanh, chúng mình cùng đi!” Nói xong, Trương Tiểu Mẫn bước lên phía trước, mở cửa xông lên, Chu Tiên theo sát mà lên. Tôi và Viên Doanh liếc nhau, dùng hết sức của đôi chân mà chạy về phía trước. Hai con quỷ trong phòng ngủ chúng tôi đối phó không nổi, nhất định phải ra ngoài để tìm quân cứu viện. Bốn người chúng tôi liều mạng mà chạy, kỳ quái là bây giờ đang là ban ngày tại sao trong hành lang lại không có người? Một chút âm thanh ồn ào cũng không có, quá quỷ dị rồi. Chúng tôi chạy rất lâu nhưng lại không tìm thấy cầu thang. Trương Tiểu Mẫn: “Cầu thang đâu rồi nhỉ? Tại sao lại chỉ có hành lang?” Chu Tiên: “Không biết a, để mình đi gọi những người ở phòng ngủ khác, nhiều người thì sẽ không sợ nữa.” Tôi thấy cô ấy đi tới trước phòng ngủ khác liều mạng gõ cửa, nhưng gõ đến chết cũng không có người nào đáp lại, càng không có người mở cửa. Dần dần tôi đoán được là quỷ đánh tường, chúng tôi hoàn toàn bị bịt kín trong một không gian, không cách nào liên hệ với thế giới bên ngoài. Viên Doanh: “Tức chết ta rồi, cư nhiên đem ta vậy trong quỷ đánh tường, các cậu ai bà dì tới rồi? Lấy băng vệ sinh ra dùng.” Trương Tiểu Mẫn: “Mình tới rồi, nhưng bên dưới của mình vẫn đang đổ máu nha, mình đang đóng mà, cho cậu rồi thì mình phải làm sao?” Tôi thấy khuôn mặt cô ấy đỏ lên, dưới cái nhìn bức bách của Viên Doanh cô ấy chỉ có thể cúi đầu lấy ra. Chính tại lúc này, Trương Tiểu Mẫn không biết bị làm sao, đột nhiên ngã xuống không dậy nổi, ngất đi. Mà phía trước nam quỷ và nữ quỷ đều xuất hiện rồi! Nam quỷ cười khanh khách vang vọng cả hành lang, âm thanh không ngừng “bữa tiệc lớn, bữa tiệc lớn.” Viên Doanh: “Mau chạy thôi!” Tôi: “Trương Tiểu Mẫn thì làm sao bây giờ?” Viên Doanh: “Cậu ấy có bà dì hộ thể, sẽ không có chuyện gì, đi thôi!” Thấy nam quỷ chạy tới bên này, tôi không kịp nghĩ nhiều, tôi túm chặt Chu Tiên đang bị dọa phát ngốc chạy theo Viên Doanh. Nhưng bất luận chạy như thế nào, chúng tôi cũng không thể tìm thấy cầu thang.” Viên Doanh: “Người chia làm hai hướng, Tình Thiên, cậu đem Chu Tiên đi tìm lối ra, mình ở lại đây đối phó với bọn chúng. Cậu trên đường đi, một đường sờ tường, sẽ phát hiện ra chỗ khác thường. Mau!” Tôi: “Được, mình đi, cậu chú ý an toàn!” Chu Tiên: “Tình Thiên, chúng ta mau tìm lối ra, mình cùng cậu sờ.” Tôi: “Cậu cuối cùng cũng hồi phục lại tinh thần rồi.” Cô ấy cuối cùng cũng khôi phục lại lý trí rồi. Tôi không tiếp tục kéo cô ấy nữa, tự chiếu cố mình, tự sờ tường. Tôi vừa đi vừa sờ, đợi tới khi tôi sờ thấy chỗ ngoặt ở phía trước, một cỗ kình lực đột nhiên đánh úp lại. Lúc tôi quay đầu lại, thấy Chu Tiên cầm một con dao găm chói mắt, hai mắt đỏ rực. Chu Tiên: “Giết chết ngươi!”