Ba ngày sau, bờ tây hạ lưu Sông Nile, Giza. “Bội! Anh đưa tôi đến nơi này làm gì?” Oropesa Seth ôm Khải Nhạc xuống xe ngựa, Khải Nhạc không thể chờ đợi được mở miệng hỏi, kỳ thật, trên đường đi cậu đã hỏi vô số lần câu hỏi như vậy, đều nhận được đáp án là ‘Đến nơi em sẽ biết’. Còn nhớ rõ lần thứ nhất Bội đã từng đưa cậu đến đây trước kia, một công trình thi công hoành tráng, hiện tại nhớ đến vẫn khiến cho cậu cảm thấy không được tự nhiên, một màn tàn khốc lần kia dường đang hiện ra trước mắt, nổi lên cảm giác tràng ngập tội ác, làm cho cậu đối với nơi này thật sự là phi thường bài xích, cậu không rõ vì cái gì Oropesa Seth còn muốn đưa cậu tới nơi này, cậu vô thức đóng chặt đôi mắt, không dám nhìn cảnh tượng sẽ khiến cho cậu cảm thấy đau lòng nữa. “Khải! Ta biết rõ em không thích nơi này, nhưng ta có một thứ nhất định phải cho em xem.” Oropesa Seth thấy Khải Nhạc nhắm chặt hai mắt, nhận ra là sự tình lần trước đã tạo cho cậu một bóng mờ, không khỏi cảm thấy một chút áy náy, hắn an ủi bằng cách yêu thương hôn lên trán Khải Nhạc một cái. Những động tác thân mật này cũng không có bất luận kẻ nào lấy làm lạ, nguyên nhân là cả nước Ai Cập từ cao đến thấp đều đã biết Pharaoh quyết định cưới Khải Hoành Tư làm vợ, cái này là chính Oropesa Seth hai ngày trước tuyên bố, như hắn đoán trước, trước quyết định của hắn cơ hồ tất cả mọi người đều phản đối, còn nhớ ngày trước khi Khải Nhạc mới nhận chức, Đại Tế Ti ở trước mặt mọi người đã đưa ra lời tiên đoán là Khải Nhạc cũng không phải là Hạnh Vận Tinh, mà sẽ mang đến tai họa cho Ai Cập, những người đe dọa giết cậu đã bị Tràng là cận vệ của Oropesa Seth ở trên đại điện bị đánh chết. Sau đó, trong triều đa số người đều tỏ thái độ tán thành, về phần thành tâm có bao nhiêu, Oropesa Seth cũng không muốn đi truy cứu. Mà đổi lại bên ngoài thành một số ít cựu thần thì tức tử thề sống chết phản đối, dùng hưng thịnh của Ai Cập cùng cái gọi là hại nước hại dân tới dọa hắn, điều này rõ ràng đã xúc phạm đến cấm kỵ của hắn, hắn tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào xúc phạm tới Khải, cho nên, bọn hắn cư nhiên cũng vì lần này mà bỏ ra một cái giá lớn, kết quả hắn yêu cầu cái gì là tuyệt đối phục tùng. Cuối cùng, hắn lợi dụng tăng lữ cùng tế tự, dùng hưng quốc lợi dân cùng một bộ phận đàm phán, thuận lợi mà thắng, khiến cho thần dân đối với hôn nhân này hết mực khen ngợi, và hắn cũng hứa sẽ giảm một năm thu thuế. Tất cả chuyện hắn làm tuyệt nhiên sẽ không để cho Khải Nhạc biết, hắn chỉ cần mọi người đến chúc phúc là tốt rồi, tuy nhiên bằng tài trí thông minh của Khải Nhạc, không có khả năng không hoài nghi âm mưu của hắn, nhưng mà, cậu dù sao cũng không muốn tìm tòi tra cứu, có tất cả điều này cũng đã đủ rồi, vừa nghĩ tới ba ngày sau cử hành hôn lễ, Oropesa Seth không khỏi vui mừng, không cần nói cũng biết tâm tình tung tăng như chim sẻ. “Không muốn!” Mặc dù đang nhắm mắt lại, nhưng Khải Nhạc vẫn quay đầu chui vào lồng ngực Oropesa Seth, cậu cũng không muốn nhìn cái công trình bi tráng kia, lỡ như đến lúc Oropesa Seth một mất hứng, còn nói muốn giết người, cậu thật sự không thể chịu được. Nghe nói hắn muốn làm một cái Nguyệt Hậu để giải dược ở cổ chân, tuy nhiên không biết tính chân thực là bao nhiêu, hay là Oropesa Seth cố ý, dù sao hiện tại đi đến nơi nào đều có thể tự do ôm cậu, ban đầu cậu cảm thấy không quen, dần dần trở nên bình thản ung dung, ngoại trừ hơi nóng, còn lại có thể cũng rất hưởng thụ, nhưng thật sự nặng chết cậu rồi. Đáng tiếc chính là Oropesa Seth giống như không biết mệt, tưởng tượng đến ba ngày sau cậu cũng bị ôm như vậy trong ngày cử hành hôn lễ, cảm thấy không khỏi một hồi phiền muộn, cho dù cậu mơ hồ biết rõ Oropesa Seth là có sử dụng chút thủ đoạn, mới khiến cho cả nước từ cao đến thấp đối với hôn lễ không bình thường này tràn đầy chờ đợi, nhưng mà, cậu không thể không thừa nhận trong lòng của mình là có chút vui mừng, thử hỏi ai không muốn cùng người mình yêu bạch đầu giai lão đây! Coi như bên ngoài giấu kín cũng tốt, là cậu ích kỷ, cậu chỉ muốn đắm chìm vào giờ phút hạnh phúc này, mặc kệ kết quả đến tột cùng sẽ như thế nào, tình yêu này rốt cuộc đã tìm được người sở hữu, vậy thì cứ liều lĩnh mà tiến lên!