Đúng! Cậu nhất định phải lòng đầy căm phẫn mà chỉ trích hắn, cậu cần phải cảm thấy chán ghét cùng phẫn hận hắn mới đúng, cậu nhất định phải hận hắn mới hợp lý! Nhưng mà… Tại sao nghe đến mấy cái này làm cho cậu kinh sợ, cậu không thể xác định đây là loại cảm giác gì nữa? Cho dù có cùng chỉ là cảm động cùng tiếc hận. Thật kỳ quái, thực rất rất kỳ quái! Hắn cho là cậu sẽ lại bởi vì không cách nào bỏ trốn mà hận hắn, nhưng mà, hắn lại cảm giác được sự an tâm, đây rốt cuộc là sao? Lòng thương người của cậu đi đâu rồi? Con người chánh nghĩa của cậu cũng đi đâu rồi? Niềm kiêu ngạo của cậu, lạnh lùng của cậu, tôn nghiêm của cậu đều đi nơi nào cả rồi? Không! Cậu không hận hắn! Thật sự không hận, trong nội tâm… Chỉ có một loại cảm giác chậm rãi thăng hoa gọi là yêu, cảm giác rất kỳ diệu, loại cảm giác này thật ấm áp, cũng rất an tâm. Có lẽ như Tác Baker nói, yêu một người, sẽ dễ dàng tha thứ tất cả mọi thứ, cũng sẽ không để ý hắn đối với mình làm những gì, cũng sẽ không oán trách, cậu cuối cùng đã hiểu hàm nghĩa của tình yêu! Nguyên lai thật sự là như vậy. Tuy nhiên, cậu không có tư cách nói ra là cậu hiện tại đã có thể xác minh tình cảm của mình, cậu thật sự đã yêu Bội. “Còn nữa, em biết không! Ta đã hạ lệnh cho toàn bộ Ai Cập, từ nay về sau, Ai Cập sẽ không còn buổi lễ săn bắn nào cả, mà thay vào đó hình thức sẽ đổi thành lễ hiến sinh!” Đối mặt với Khải Nhạc không có cảm xúc gì, Oropesa Seth lại cũng không thể chịu đựng được mà lên tiếng, chẳng lẽ khi cùng mình nói chuyện cậu đều cảm thấy khinh thường sao? “Em nói đi! Sao không nói lời nào?” “Tôi yêu anh!” Khải Nhạc trấn định mà thừa nhận khi Oropesa Seth vẫn đang tức giận, đầu cuối xuống lẩm bẩm nói. “Em thật sự tàn nhẫn đó! Đến hiện tại vẫn muốn lừa gạt ta, thật lợi hại! Thật sự là con người ác độc!” Lời Khải Nhạc lại khiến cho Oropesa Seth cảm thấy tâm đều nguội lạnh, đồng thời cũng cảm thấy chính mình vô lực. “Tôi yêu anh!” Giọng nói nhu hòa vẫn từ trong miệng Khải Nhạc buông ra, như là nói không đủ, cậu không ngừng lặp lại: “Tôi yêu anh! Tôi yêu anh! Tôi…” Ba~ ──! “Câm mồm! Em đừng tưởng là ta không biết em lại muốn nói dối, lừa gạt ta! Hết thảy đều chỉ là lừa người!” Oropesa Seth điên cuồng mà quát, nghe thấy Khải Nhạc nhu tình như vậy, giống như âm thanh mê hoặc lòng người khiến hắn cảm giác như có một cây đao phóng thẳng vào tim mình, hắn không hề lưu tình xuống tay cũng theo lấy tiếng ho rơi xuống. “Ách! Khục khục… Khục…” Một tát này nhanh mà cũng mãnh liệt, lại không chút lưu tình nào, Khải Nhạc bị đánh nên cả người nằm sấp trên giường, gò má non mịn lập tức sưng phồng lên, cậu trì độn mà chậm rãi quay đầu nhìn Oropesa Seth, không có biểu lộ oán hận, nhưng mà thuận theo bờ môi chảy xuôi xuống một chuyến màu đỏ huyết dịch lại như vậy rất chói mắt, Oropesa Seth cũng theo đó mà khẽ giật mình, tim lập tức chậm một nhịp. Biểu lộ đó của cậu là gì? Tại sao lại ủy khuất như vậy? Tại sao lại áp lực như vậy? Cậu không phải nên dùng vẻ mặt vô tình lạnh như băng với hắn mới đúng sao, mà thời khắc này, nét mặt của cậu lại như người bị oan uổng, như một người vô tội, loại vẻ mặt này hắn chưa bao giờ thấy ở Khải Nhạc, đây rốt cuộc là tại sao? Khải quá lãnh đạm cũng quá tỉnh táo rồi, giờ phút này, với hắn mà nói đã không rõ là thật hay là giả, nếu để cho hắn lựa chọn, hắn tình nguyện lựa chọn tin tưởng, bởi vì hắn yêu Khải Nhạc, nếu như có thể được cậu yêu lại, hắn cần phải dùng hết tất cả những gì của hắn để trao đổi hắn cũng nguyện ý! Vừa rồi có trong nháy mắt, hắn cảm giác tâm mình dao động, nhưng mà hắn còn có thể tin tưởng cậu sao? Hắn còn có dũng khí tin tưởng lần nữa sao? Lại lọt vào lừa dối như vậy. Hắn không cách nào xác định! Cứ thế những lời an ủi đã đến bên miệng nhưng vẫn là kiềm nén mà nuốt xuống. Cậu tại sao muốn trưng ra vẻ mặt như thế với hắn? Hại trong lòng của hắn loạn lên…