Cuồng Luyến Pharaoh Vương
Chương 55
Trong mỗi câu mỗi chữ Oropesa Seth nói, kiên định mà rõ ràng tâm của hắn, Khải Nhạc bắt đầu cảm giác được trái tim băng giá một tấc một tấc mà toái lạc…
Có lẽ là cậu tự ti về thân thế của mình nên trong lòng cậu đã dựng lên một bức tường kiên cố, ở trong quá trình phát triển, sự thật tàn khốc làm cho cậu học được dùng sự lạnh lùng để trốn tránh và bảo vệ lấy mình, ngay cả cha mẹ cũng không cần cậu, cậu còn có thể chờ đợi đến ai yêu đây?
Cho nên, từ trước tới nay cậu luôn có thói quen cô độc, thói quen hai bàn tay trắng. Những thứ đồ tốt với cậu mà nói đều ngắn ngủi mà hư ảo, thậm chí là không dám hy vọng xa vời, thời điểm có được thì hạnh phúc, thời điểm mất đi thì thống khổ.
Cậu cho tới bây giờ đều không cần yêu, không biết cái gì là yêu, thời gian lâu rồi, yêu là như thế nào cũng đều không hiểu!
Mà hiện tại thì sao? Cậu cuối cùng đã có chút minh bạch, nguyên lai yêu… Chỉ là chuyện trong nháy mắt, cái loại tình cảm này đột nhiên xuất hiện một loại cảm giác đem người ta cuồng nhiệt thôn phệ, phảng phất hết thảy đều trở nên rộng mở trong sáng rồi, thật giống như Vân Trung tìm thấy ánh sáng, chậm rãi… Chậm rãi mở rộng…
Nhưng mà, thời điểm cậu bắt đầu chậm rãi hiểu được là lúc cậu phản bội Oropesa Seth, là lúc cậu đem tình yêu chân thành tha thiết của hắn đặt ở dưới chân hung hăng chà đạp, là lúc cậu…
Cậu còn có tư cách để yêu sao? Hắn sẽ tin tưởng tình yêu của cậu sao?
“Anh còn muốn tôi trả lời những vấn đề của anh như thế nào đây?”
Khải Nhạc bình tĩnh trong ánh mắt lộ ra một loại tình cảm khó có thể nói thành lời, cậu hít một hơi thật sâu lạnh lùng nói, sau đó chậm rãi nhắm nghiền hai mắt.
Cậu thật sự rất bội phục dũng khí của Oropesa Seth, ít nhất hắn có thể ở trước mặt cậu thừa nhận tình cảm của chính mình. Còn cậu thì sao?
Cậu từ trước đến nay biết mình là người ích kỷ, không dám yêu ai, càng không dám nhận tình yêu của người khác, thậm chí không muốn cho đối phương một cơ hội, đến tột cùng là sợ bị tổn thương, sợ chính mình sẽ lún sâu.
Hay chính là, cậu là không muốn tin vào một tín niệm xa xôi!
“Khải! Ta thật sự hận sự lạnh lùng của em, có đôi khi ta nghĩ, có lẽ em ngay cả tình cảm cơ bản của con người đều không có. Nhưng mà… Ta càng hận chính mình, biết rất rõ em là người như vậy, vẫn không thể kềm chế được mà yêu em!”
Thoại ngữ Oropesa Seth bình tĩnh giống một ngọn núi băng, ung dung tản mát xung quanh, mà người kia làm cho người khác cảm thấy được sự hàn triệt đau đớn cả đời.
Có chút cảm nhận sâu sắc từ ngực mình truyền đến, sau khi cuối cùng đã minh bạch tâm ý của mình đối mặt với Oropesa Seth, tâm Khải Nhạc khó tránh khỏi đau nhói, nhưng cậu cũng không nghĩ sẽ nói ra, cậu sẽ xem đây là lần đầu, cũng có thể là lần cuối cùng cậu yêu, cậu thầm nghĩ sẽ đem tình cảm của mình ẩn sâu dưới đáy lòng, dù cho lún sâu hay vất vả cậu cũng thấy đủ.
Rốt cuộc chịu không được, Oropesa Seth tiến lên bắt lấy hai vai của cậu, hung hăng lay động nói:
“Tại sao hiện tại em còn chưa tỉnh táo? Em nói đi. Em đến cùng tại sao muốn lừa gạt ta? Tại sao muốn chạy trốn rời khỏi ta? Tại sao? Ta rõ ràng yêu em như vậy mà!”
Tiếng Oropesa Seth ám ách không thể che đi sự tức giận cùng bi thống.
Khải Nhạc bị đau mà nhíu mày, chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt bình tĩnh mà lạnh lùng nhìn thẳng lấy Oropesa Seth, cắn chặt môi dưới tựa hồ không muốn mở miệng. Lúc này hắn còn muốn cậu nói cái gì? Sự thật đã bày ở trước mắt không phải sao? Chẳng lẽ hắn còn muốn nghe cậu giải thích?
Thời điểm này Khải Nhạc chính là nghĩ như thế, lời nói Oropesa Seth lại một lần nữa khiến cho cậu chấn kinh. Cậu chính là không muốn hắn yêu cậu sẽ cố chấp đến loại tình trạng này.
Đôi mắt tinh khiết không động nhìn Khải Nhạc, Oropesa Seth lại một lần nữa thẩm luân, hắn buông hai tay trên vai Khải Nhạc ra đưa lên xoa mặt của cậu, nhẹ nhàng ma sát ôn nhu nói:
“Em có thể giải thích, nói em là có nỗi khổ tâm, nói em không phải tự nguyện, chỉ cần em nói, ta sẽ đều tin tưởng, em nói đi!”
Nghênh nhìn ánh mắt nóng bỏng của Oropesa Seth, Khải Nhạc quả thực không thể tin được vào tai mình, cậu sững sờ mà trừng mắt nam nhân trước mắt vì yêu mà hắn trở nên mê man như thế, nhất thời không biết nên phản ứng làm sao, chỉ cảm giác được tim của mình đập nhanh hơn.
Truyện khác cùng thể loại
167 chương
8 chương
79 chương
29 chương
26 chương
41 chương
31 chương