Cuồng Luyến Pharaoh Vương
Chương 44
Hai tháng sau, Thượng sông Nile.
Sông Nile là con sông cái của Ai Cập, nó đem trọn Ai Cập phân cách thành Thượng Ai Cập và Hạ Ai Cập, Thượng Ai Cập bắt đầu từ Á Tư kéo dài đến phía nam Cairo, khu vực này chủ yếu là đất cằn cỗi, chỉ có dọc theo hai bờ sông là đồng ruộng hẹp nhưng kéo dài; phía nam Sông Nile là vùng châu thổ, hay còn gọi là Hạ Ai Cập, địa hình giống như hình cây quạt đang bung mở, kéo dài đến Địa Trung Hải, là khu vực có đất đai phì nhiêu. Sông Nile đúng là đã liên kết Thượng Ai Cập và Hạ Ai Cập, cũng chính là nơi cung cấp nguồn nước cho Ai Cập.
Ở Ai Cập cổ đại, không sử dụng khoa học kỹ thuật để khống chế sông Nile, vào mùa bão hàng năm làm cho nước sông dâng lên, trực tiếp tràn lan lên các cánh đồng, một năm tu sữa chưa xong thì bão lại đến, chồng chất một tầng đất dày. Bởi vì Ai Cập cơ hồ cả năm không có mưa, cư dân nuôi trồng hoàn toàn dựa vào nước sông.
(Rim: Đoạn trên mình chém:v)
Nguyệt Thiên chính trực tươi đẹp, ban ngày nhiệt độ mặc dù có hơi cao, nhưng vẫn thấy những chiếc thuyền Ai Cập tham quan trên Sông Nile, hưởng thụ từng đợt gió mát nhè nhẹ, lại có thêm một cảnh quan phong tình.
Hơn mười chiếc thuyền cực lớn trên mặt Sông Nile xếp thành một đường thẳng, trên cao giơ lên một cánh buồm nhỏ biểu tượng hoàng thất, chậm rãi đi về phía trước.
Cách đội thuyền ước chừng 20m, những chiếc thuyền đánh cá nhỏ phải đỗ lại để nhường đường, trên thuyền ngư dân chiêm ngưỡng đội thuyền hoàng gia từ xa, quả là một cảnh tượng đồ sộ, dưới ánh sáng, sông Nile trong như gương, trên mặt sông tạo thành một bức họa thiên nhiên tuyệt đẹp không sao tả xiết.
Không có gì phải nghi ngờ, trên con thuyền dẫn đầu xa hoa kia, đẹp mắt kia, chính là Oropesa Seth và Khải Nhạc đang ngồi trên đấy. Trên thuyền vật dụng đều đầy đủ hết, ghế nằm, rượu ngon, món ăn ngon, cùng với những màn biểu diễn đặc sắc của những vũ công xinh đẹp trên bụng đeo một dây lưng được gắn lục lạc bao quanh, kịch liệt đong đưa lấy phần hông, làm cho lục lạc đinh đương đinh đương reo lên.
Hết thẩy tất cả những thứ này, đều là Oropesa Seth cố ý chuẩn bị cho Khải Nhạc, để làm cho cậu vui vẻ, đáng tiếc người trong cuộc tựa hồ cũng không quan tâm, bởi vì cậu giờ phút này chính là lòng không yên hướng mắt nhìn chăm chăm bờ sông, mặt thì không cảm xúc, nhìn không ra bất luận tâm tư gì.
Mà ngay cả người ngồi bên cạnh cậu, chỉ cách nhau một cái chiếc bàn trà nhỏ, Oropesa Seth đã lặng lẽ hạ lệnh cho tất cả hạ nhân trong khoang thuyền lui xuống, cậu cũng không hề phát hiện.
“Khải? Khải?”
Oropesa Seth gọi liền vài tiếng, Khải Nhạc đều không đáp lại.
Oropesa Seth bất đắc dĩ lắc đầu, tự tay lột một quả bồ đào (quả nho) đưa tới bên môi Khải Nhạc, hi vọng có thể khiến cho cậu chú ý, không nghĩ tới Khải Nhạc chỉ há miệng đem quả bồ đào tươi nhiều nước nuốt vào tuy nhiên cũng không quên đem hạt bồ đào nhả ra, mà bàn tay Oropesa Seth đương nhiên đã trở thành “cái gạt tàn thuốc”.
(Rim: Cưng chiều quá sức tưởng tượng ròi:v)
Oropesa Seth sủng nịnh nhìn Khải Nhạc nuốt quả bồ đào, âm thầm cười khổ. Từ hai tháng trước hắn và Khải Nhạc lưỡng tình tương duyệt đến nay, Khải Nhạc đối với hắn vẫn biểu hiện phi thường dịu dàng và ngoan ngoãn.
Đây vốn là điều hắn hi vọng nhất, thậm chí là tha thiết ước mơ nhất, nhưng mà, không biết vì nguyên nhân gì, những ngày gần đây hắn thỉnh thoảng sẽ lâm vào tâm tư xa xôi, có những suy nghĩ làm cho người ta cân nhắc không thể thấu, hắn cảm thấy càng tiếp xúc với cậu dường như càng xa cách.
Giống như hạnh phúc hiện tại đều là hư ảo khiến cho hắn cảm thấy một chút hoảng hốt, mặc dù khi hắn vương tay ra là có thể chạm vào Khải Nhạc, hắn lại cảm giác rằng một giây sau cậu liền biến mất trước mắt hắn.
Như là để chứng minh những suy nghĩ của hắn là sai Oropesa Seth đem chiếc bàn trà đang cách trở bọn hắn dời qua một bên, đem Khải Nhạc nhẹ nhàng kéo vào lồng ngực của mình, cảm nhận nhiệt độ cơ thể cùng nhịp tim của cậu, hắn trấn tỉnh bản thân cậu là thật, không phải ảo ảnh.
Rõ ràng cậu đang ở trong lồng ngực của hắn, chẳng lẽ là hắn nghĩ nhiều sao? Hắn gần đây tự nhận bản thân mình là một người nhát gan, đụng một cái liền nghĩ đến việc đem giam Khải Nhạc lại, hắn hiện tại rất rối loạn, vì yêu khiến hắn suốt ngày nghĩ ngợi lung tung, hắn là yêu người này đến hết thuốc chữa rồi, còn cậu có yêu hắn như vậy không?
Truyện khác cùng thể loại
167 chương
8 chương
79 chương
29 chương
26 chương
41 chương
31 chương