Ô đại ca, Ô nhị ca……」 Nhảy bắn vào cửa, Cừu Y Nùng, vẻ mặt vui vẻ đem vô số những bọc giấy gói thức ăn đặt bừa bãi lên bàn, còn chưa bày xong, giọng nói trong trẻo lại vang lên 「 Đến đây, xem Nùng nhi giúp các người mua bao nhiêu là điểm tâm trở về này……」 Đang ngồi trên ghế ở phòng khách đàm sự, hai huynh đệ Ô Hạo, Ô Lặc đều đồng thời quay đầu, nhìn tiểu thân ảnh đang luống cuống tay chân, mở hết bao giấy này đến bao giấy khác…. 「 di? Kỳ quái…… Ta rõ ràng……」 nàng nói nhỏ, bàn tay không ngừng tìm kiếm, đột nhiên quay đầu, hướng Miễn Tử Tuấn theo ở phía sau nàng, vừa mới vào cửa, hô: 「 Tuấn ca ca, ngươi còn nhớ rõ không, vừa rồi chúng ta có mua riêng một phần điểm tâm nổi tiếng nhất trấn này, mang về cho Ô đại ca, Ô nhị ca ăn, cái kia kêu phượng…… Phượng cái gì cao ……」 「 Phượng Văn cao.」 Miễn Tử Tuấn tiếp lời nàng, sau đó giơ lên tay trái, trong tay là một túi giấy đựng thức ăn. 「 nàng không phải nói sợ nó lẫn lộn với những loại điểm tâm khác nên muốn ta cầm riêng ra sao?」 hắn có chút bất đắc dĩ nhắc nhở nàng. Đúng nha! Cừu Y Nùng ngây ngô cười vài tiếng, vội vàng đưa tay tiếp nhận túi giấy trong tay hắn,「 ta nhất thời đã quên thôi!」 「 Nàng nha!」 Miễn Tử Tuấn cười, mắng yêu một tiếng, sau, chuyển hướng Ô gia hai huynh đệ,「 dùng quá bữa tối chưa?」 「 Dùng qua. Chờ nửa ngày, cũng không thấy các người trở về, nghĩ đến hai người chắc đã ở bên ngoài dùng bữa, cho nên ta cùng đại ca ăn trước.」 Ô Lặc giành trả lời trước. 「 Vốn ta định quay về khách điếm, cùng các ngươi dùng bữa, nhưng không nghĩ tới, đường lớn ở ngã tư, về đêm càng thêm náo nhiệt, Nùng nhi vui đến quên cả trời đất, thế nào cũng không chịu quay về dùng bữa tối.」 Miễn Tử Tuấn sủng nịch nhìn Cừu Y Nùng, liếc mắt một cái, “bất quá theo ta thấy, từ buổi chiều cho đến giờ, trong khoảng thời gian này, nàng nhét vào trong bụng không biết là bao nhiêu bánh ngọt, điểm tâm ngọt, cho dù tới tối mai mới dùng bữa cũng không thành vấn đề.” Hắn chưa bao giờ nhìn thấy một nữ nhi nào thích ăn ngọt như nàng. Nùng nhi không chỉ có đối với điểm tâm ngọt có một cỗ cuồng nhiệt, hơn nữa nàng cũng thực có thể ăn. Thậm chí vừa đi vừa ăn, làm cho mọi người xung quanh nhìn thấy, nàng cũng tuyệt không để ý. 「 Ai nói , ta không ăn nhiều như vậy đâu!」 Cừu Y Nùng nghe hiểu hàm ý trong lời nói của hắn, nhịn không được lẩm bẩm kháng nghị, đô đô ồn ào, thanh âm trong trẻo, môi đỏ tươi còn bĩu ra, bộ dáng đáng yêu, chọc cười. 「 hảo, hảo, nàng không ăn nhiều như vậy.」 Miễn Tử Tuấn nghễ mắt, thấy bàn tay nhỏ của nàng đang lấy một khối điểm tâm, ánh mắt diễn đọc, biểu tình đứng đắn nói: 「 ta tin tưởng, ngày mai, đồ ăn sáng, ngọ thiện, nàng “ nhất định” cũng có thể ăn được bình thường. Về mấy phần điểm tâm này, nàng không phải nói là mua về cho Ô đại ca cùng Ô nhị ca ăn, không phải sao?」 Miễn Tử Tuấn vừa nói xong, Ô Lặc nhịn không được bật cười ra tiếng, còn Ô Hạo lại rất phong độ, xoay nửa người ra sau, mới cười cười, run run cả người. Bốn người ở chung suốt mấy ngày,ba người bọn họ đều rất rõ ràng, Cừu Y Nùng đối với điểm tâm, đồ ngọt đặc biệt yêu thích, nàng thà rằng cái gì cũng không ăn, cũng muốn ăn điểm tâm ngọt. Xem ra, trước kia nàng bị đường huynh hạ độc, cũng không phải chuyện ngạc nhiên. Dù sao độc là hạ ở trong canh ngọt, nàng hội bỏ qua không uống mới là lạ. Cừu Y Nùng nhìn ánh mắt trêu chọc của Miễn Tử Tuấn, có chút xấu hổ, buông bánh ngọt trong tay, hơi xoay người, mở ra một cái bao giấy khác trên bàn. 「 Ô đại ca, Ô nhị ca, các người đến nếm thử, này là bọn họ nói , là điểm tâm nổi tiếng nhất ở trấn này đó.」 nàng vừa nói vừa đặt vào tay mỗi người một khối bánh ngọt. Ô gia huynh đệ cười, tiếp nhận điểm tâm, cho dù không thích đồ ngọt, bất quá không đành lòng từ chối hảo ý của nàng, vẫn là cổ động, cắn mấy miếng. 「 Của ngươi đâu? Không ăn sao?」 Ô Hạo cắn một miếng điểm tâm có vị ngọt ngọt như hoa quế, lại hỏi Cừu Y Nùng đang nhìn bọn họ chằm chằm. 「 Vừa rồi ở trên đường đã ăn một khối ……」 nàng đột nhiên hạ giọng,「 Ô đại ca, ngươi có cảm thấy bọn họ nói hình như có chút khoa trương hay không? Phượng Văn cao này cũng đâu có gì đặc biệt, ăn hình như cũng giống y như hoa quế cao ……」 nàng càng nói càng nhỏ giọng. 「 Ngươi đã ăn qua trước, cũng hiểu được nó hữu danh vô thực, vì sao lại mua trở về cho chúng ta ăn?」 Ô Hạo kinh ngạc hỏi, nhìn Cừu Y Nùng trong mắt mang theo một tia chột dạ. 「 Bằng vào một mình ta, cảm giác có vẻ quá chủ quan, không đủ khách quan.」 Cừu Y Nùng đúng lý hợp tình phản bác,「 còn không bằng các ngươi cùng nếm thử, rồi mới đưa ra kết luận.」 「 Ta đây sẽ làm cái kết luận tốt lắm.」 cá tính thẳng thắn lại nói thẳng, Ô Lặc cũng không cảm thấy một khối điểm tâm nho nhỏ, có cái gì đáng giá mà nổi tiếng nhất địa phương này chứ,「 Khối điểm tâm này thực bình thường, không khó ăn, cũng không đặc biệt ăn ngon.」 「 Quả nhiên……」 Cừu Y Nùng vừa nghe, liền thì thào,「 Tại sao có thể như vậy? Nó nếu nổi danh như vậy, vì sao hương vị lại bình thường như vậy?」 nàng như thế nào cũng nghĩ không thông. 「 Cái gì ăn ngon không nhất thiết phải nổi danh, mà cái đã nổi danh cũng không nhất thiết ăn phải ngon, nàng không biết sao?」 Miễn Tử Tuấn ở một bên, xen mồm giải thích. 「 Ta không hiểu.」 Cừu Y Nùng không hiểu ra sao, phe phẩy đầu. 「 Người làm ăn, mặc kệ dùng phương pháp gì, đầu tiên là đánh bóng thương hiệu cho bản thân, đợi cho danh khí khai hỏa, cho dù sở buôn bán không như giới thiệu ban đầu, dân chúng lại tin vào quan niệm của chủ thương, cứ theo lẽ thường nguyện ý tiêu tiền mua hạ.」 Miễn Tử Tuấn hoãn thanh giải thích khái niệm kinh doanh sinh ý thô thiển. Cừu Y Nùng nghe xong, nhìn Miễn Tử Tuấn một lúc lâu, đột nhiên mở miệng hỏi:「 Kia, Phong thiếu gia cũng dùng loại phương pháp kinh doanh sinh ý này sao? Như vậy không phải là không thành thật sao?」 「 Chờ một chút, ta nghe không hiểu ý tứ của nàng…… Nàng là nói Phong Dục Vũ buôn bán không thành thật?」 Miễn Tử Tuấn có chút hoang mang lại có chút kinh ngạc hỏi. 「 Ta nhớ rõ, lúc Phong thiếu gia giúp ta bắt mạch giải độc, Tiểu Nhi nói hắn nguyện ý giúp ta. Lúc ấy, ta cùng Tiểu Nhi tuyệt không hiểu được, Phong thiếu gia cùng chúng ta không thân cũng chẳng quen, mà hắn còn là khách quý của đường ca, vì sao lại chịu giúp ta? Sau đó, Tiểu Nhi hỏi thăm, mới biết được Phong thiếu gia là tổng quản của “Minh ký thương hành”. Vì nể mặt hắn, đường ca mới bằng lòng cho ta rời đi Cừu gia trang, đến Yên Liễu trang làm khách. Nói như vậy, “Minh kí thương hành” này là rất nổi danh, đúng không?」 Cừu Y Nùng nhìn chằm chằm Miễn Tử Tuấn hỏi. 「 Rất nổi danh.」 Miễn Tử Tuấn gật đầu khẳng định. 「 Vậy theo như lời ngươi nói lúc trước, Phong thiếu gia cũng phải dùng rất nhiều thủ đoạn mới có thể đem thanh danh của “Minh kí” vang danh thiên hạ, kia không phải đại biểu, hắn cũng là người làm ăn không thành thật……」 nàng nghiêng đầu, suy nghĩ một chút, “Nhưng mà, tại sao hắn lại không đàm điều kiện khi muốn giúp ta rời khỏi bàn tay của đường huynh, đã xin đường huynh cho ta đến Yên Liễu trang rồi?” Cá tính của nàng tuy rằng đơn thuần, nhưng từ lúc gặp gỡ Phong Dục Vũ, trong lòng nàng liền càng cảm thấy bất an. Hơn nữa, Lạc Nhi chưa từng rời xa nàng, cho nên trong lòng nàng cũng vô cùng sợ hãi. 「 Đừng nghĩ quá nhiều.」 Miễn Tử Tuấn thấy được đáy mắt của nàng là bất an cùng khủng hoảng, trong lòng dâng lên thương tiếc. 「 Ta không phải đáp ứng nàng rồi sao, chờ ta đem nàng dàn xếp ổn thỏa, thì sẽ phái người đến Hàn Châu, tìm hiểu mọi việc rõ ràng, hơn nữa giúp nàng đem Tiểu Nhi đến?」 hắn an ủi nói, nhưng mà, hắn chưa từng an ủi nữ nhân bao giờ, nên ngữ khí cũng có chút gượng gạo. 「 Ta nhớ rõ a!」 Cừu Y Nùng có chút đáng thương hề hề nhìn hắn,「 nhưng mà chúng ta không phải không đi kinh thành nữa sao?」 Hắn bật cười,「 không đi kinh thành cũng không đại biểu chuyện ta đã đáp ứng nàng sẽ không làm nha!」 「 Thật ư?!」trong mắt Cừu Y Nùng lập tức bật ra tia hưng phấn. 「 thật sự.」 Miễn Tử Tuấn gật đầu. 「 Mặt khác, nàng đã hiểu lầm một chuyện. Việc buôn bán của Phong Dục Vũ cũng không phải không thành thật như nàng suy tưởng như vậy, mà “Minh ký” cũng không phải dùng thủ đoạn bất chính để đanh bóng thanh danh nha! Ta còn quên nói cho nàng biết, Tuấn ca ca của nàng cũng là một trong bốn tổng quản của “Minh ký thương hành” nha!」 nói đến này, Miễn Tử Tuấn nhìn thấy nàng hai mắt tròn xoe, mở to nhìn hắn, bộ dáng “ngốc nghếch” đáng yêu, nhịn không được, vươn một bàn tay, khẽ nhéo lấy chóp mũi của nàng. 「 Hồi hồn ! Nha đầu ngốc. Ta là tổng quản của “Minh ký” cũng không đáng sợ như vậy đi!」 「 Tuấn…… Tuấn ca ca…… Ngươi…… Ngươi là……」 Cừu Y Nùng lắp bắp mở miệng, khuôn mặt bé nhỏ lộ ra hoảng sợ. Thiên a! Vừa rồi nàng mới phê bình “Minh ký thương hành” có khả năng không phải là thương gia thành thật, ngay sau đó lại lập tức biết được, Tuấn ca ca, người luôn tận tình chăm sóc nàng, ân cần tỷ mỷ mấy ngày qua là một phần tử của “Minh ký”. Kia…… Kia nàng vừa rồi không phải là cũng mắng luôn Tuấn ca ca sao? Nha! Nàng không còn mặt mũi gặp người ! 「 Đúng vậy, ta là…」 Miễn Tử Tuấn nhìn nàng vẫn không thể hoàn hồn, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn cứng đờ như cũ,「 Lại trừng, trừng nữa tròng mắt sẽ rơi xuống nha!」 hắn trêu tức giễu cợt nàng. Cừu Y Nùng nghe vậy, lập tức chớp chớp mắt, tay nhỏ bé không ngừng vỗ nhẹ nhẹ vào mắt, bộ dáng mười phần đáng yêu, ngốc nghếch làm cho Miễn Tử Tuấn ý cười càng sâu, mà làm cho hai huynh đệ Ô gia ngồi kế bên “xem diễn” cũng bậc cười thành tiếng. Cừu Y Nùng đang chột dạ, xấu hổ không thôi vì lời nói vô tâm của mình, thì lại càng bối rối nhìn tình cảnh trước mặt, ba nam nhân cứ cười không ngừng, làm nàng luốn cuốn, chỉ biết chớp chớp mắt, cúi đầu, không nói được lời nào . 「 Dục Vũ nếu biết được vì hắn hành sự cứ dấu dấu diếm diếm, kỳ lạ khó hiểu, khiến cho “ai đó” hiểu lầm hắn là gian thương, kinh doanh “Minh ký” không thành thật, không biết sẽ có cảm tưởng gì?」 Miễn Tử Tuấn cư nhiên rất hứng thú với phản ứng của Phong Dục Vũ, tin rằng rất thú vị nha. 「 Hẳn là không có gì cảm giác đi!」 Ô Hạo cười phản bác. Phong gia biểu tình lúc nào cũng trầm tĩnh ít nói, chỉ sợ đã sớm có thói quen đối với người ngoài là “miễn bình luận” . Ô Lặc ở một bên cũng liên tiếp gật đầu tán thành lời nói của huynh trưởng. Bọn họ đều biết, tứ đại tổng quản của “Minh kí thương hành”, người người đều là nhân trung chi long (rồng trong loài người), nếu không uy danh của “Minh kí” làm sao càng ngày càng lớn mạnh, không người có thể địch lại a! Bất quá tứ đại tổng quản, mỗi người lại có một cá tính riêng biệt. Như là phụ trách khu vực Tây Nam – Phương Lăng, Vũ Dương Lăng tổng quản, trên mặt luôn mang tươi cười, kì thực trong lòng hắn đang nghĩ cái gì thì không ai biết được. Mà phụ trách khu vực Tây Bắc, Kiều Kiếm Vân, Kiều tổng quản lại luôn tao nhã hữu lễ, là cho người ta cũng không đoán được thái độ của hắn. Về phần Phong Dục Vũ, Phong tổng quản, bởi vì nhị gia thường nam hạ xử lý thương vụ cùng hắn, mới làm cho bọn họ có thể hiểu rõ một chút tính tình của Phong gia. Đơn giản mà nói, nếu có người chưa biết rõ đầu đuôi mà nhắm vào Phong gia mắng to, hắn cũng sẽ không lập tức trở mặt, nhưng nếu để hắn phải “ra tay chỉnh lại” thì người đó nhất định “sống không bằng chết” a! Trong bốn vị tổng quản của “Minh ký”, chỉ có chủ tử, nhị gia của bọn họ, Miễn Tử Tuấn, là người có vẻ ngôn hành hợp nhất hơn cả, cá tính dũng cảm, có chuyện nói thẳng, khôn khéo tỷ mỹ. Đợi mọi người đã bình tĩnh một chút, tiếng cười cũng trầm xuống, Miễn Tử Tuấn với tay, lấy mấy bao điểm tâm còn đặt trên bàn, nhếch người, đi đến bên cạnh Cừu Y Nùng, đem những túi giấy đó đặt vào tay nàng, nhỏ giọng dịu dàng. 「 Nùng nhi, nàng ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này đợi một lát, ta còn có việc muốn cùng Ô Hạo và Ô Lặc đàm. Trễ một chút, ta lại mang nàng trở về phòng.」 「 Nga.」 Cừu Y Nùng ngoan ngoãn gật đầu lên tiếng, nhìn hắn quay lại bàn tròn, cùng ô gia huynh đệ đàm luận công sự. Di, hắn không sinh khí sao? Dù sao nàng cũng vừa mới phê bình cửa hàng của bọn họ nha! Như thế nào bọn họ lại một chút cũng không tức giận, ngược lại còn cười đến thực vui vẻ? Nàng thật không thể nào hiểu được mà. Mặt khác, ở bên này, Miễn Tử Tuấn đang tập trung giải quyết công việc cùng hai cộng sự đắc lực, trao đổi về tình hình thương vụ cấp bách trước mắt. Chờ bọn hắn trở lại mục trường, hắn hy vọng có thể toàn tâm hỗ trợ xử lý nguy cơ mà mục trường có khả năng gặp phải, cho nên trên đường chạy về mục trường, hắn lợi dụng thời gian này xử lý tốt công sự. Trong lúc chờ đợi hai huynh đệ Ô gia báo cáo, Miễn Tử Tuấn cũng không quên liếc mắt nhìn về phía thân ảnh bé nhỏ đang ngồi ở góc phòng, tiểu đầu của nàng không biết đang suy nghĩ điều gì mà thi thoảng lại “gật đầu” rồi lại “lắc đầu”, tay nhỏ bé cũng không quên cầm lấy một khối điểm tâm, hung hăng cắn một ngụm. 「 Nùng nhi, nếu cảm thấy mệt, vậy nàng cứ trở về phòng trước, ta làm xong việc liền đi qua.」 Miễn Tử Tuấn trong mắt dâng lên ý cười, nói. Từ lúc bọn họ thay đổi lộ trình, Bắc thượng cho đến nay, dọc theo đường đi, khi dừng lại ở một khách điếm tìm chỗ nghỉ chân, luôn là Ô gia huynh đệ một gian phòng, mà hắn và Cừu Y Nùng cũng cùng một phòng. (^o^ há há, Tuấn ca ghê nha ) Nguyên nhân để hắn tự giải thích khi mình có “hành động” này là “bảo hộ” nàng, lạ một điều, một người luôn suy nghĩ thấu đáo như hắn, lần này lại phá lệ, không hề suy nghĩ sâu xa, xem việc cùng phòng này sẽ dẫn đến phá hủy danh dự con gái khuê môn của nàng nha! ( ha, bắt quả tang~ing, Tuấn ca mau chịu trách nhiệm đi ) Cừu Y Nùng suy nghĩ đơn thuần, nàng chỉ thấy có hắn ở bên cạnh, sẽ cảm thấy vô cùng thoải mái, hơn nữa lại thực an toàn, nàng đã quen với cảm giác ỷ lại vào hắn. Hơn nữa đối với việc nam nữ “phức tạp” này, nàng hoàn toàn không hiểu biết, cho nên, nàng một chút cũng không cảm thấy cùng Miễn Tử Tuấn cùng phòng, cùng ngủ một giường thì có gì không đúng nha. 「 Nha!」 Ra ngoài ngoạn cả tối, Cừu Y Nùng cũng đã thực mệt mỏi, mí mắt cũng sắp nhíu lại rồi, nên vừa nghe Miễn Tử Tuấn đề nghị, lập tức ngồi dậy, xoay người, hướng phòng ngủ đi đến… 「 Nùng nhi, cửa ra nằm bên tay phải của nàng.」 Miễn Tử Tuấn lại ra tiếng, ngăn cản thân ảnh đang mơ hồ đi đến hướng cửa sổ. (ack, pó tay =. =) 「 Nha!」 Cừu Y Nùng nỗ lực mở to hai mắt, thế này mới phát hiện, mình quả thực đi nhầm phương hướng. Nàng hơi xoay người, đi ra khỏi sương phòng, hoàn toàn không nghe thấy phía sau truyền đến tiếng cười ngặc nghẽo của Ô Lặc. *** Trăng treo đầu cành, bóng nguyệt cao cao rọi xuống nhân gian một vầng sáng nhu hòa. Ba nam nhân vừa mới chấm dứt thảo luận, đang muốn bưng chén trà nhấp một ngụm, bên tai Miễn Tử Tuấn đột nhiên ẩn ẩn truyền đến một thanh âm va chạm từ sương phòng cách vách. Miễn Tử Tuấn mày rậm giương lên, thầm nghĩ, hắn như thế nào chưa phát hiện, thì ra Nùng nhi khi ngủ lại nháo như vậy, đã ngủ thế nhưng còn khươ chân múa tay, đá văng đồ đạc…… hình ảnh buồn cười ở trong đầu hắn chợt lóe rồi biến mất. Trong miệng, nước trà mới nuốt vào, trong đầu cảnh linh vang lên, một cảm giác bất an, không thích hợp quấy rầy lí trí của hắn – Không đúng! Buổi chiều, tuy rằng hắn chỉ là liếc mắt một cái mà thôi, nhưng mà hắn lại rõ ràng nhớ rõ, trong sương phòng mà hắn thuê cho hắn cùng Nùng nhi qua đêm nay, bên cạnh giường không hề có bất cứ vật gì nha, cho nên, nàng không thể ngủ mơ mà hất văng cái gì được. Như vậy, tiếng vang bất thường kia sẽ là…… Có người ở trong sương phòng! Miễn Tử Tuấn trong lòng căng thẳng, sắc mặt đại biến, lập tức từ ghế nhảy lên, phi thân ra ngoài, bôn chạy đến sương phòng. Ô gia huynh đệ chưa bao giờ từng gặp qua chủ tử có thần sắc bối rối lo lắng như thế, vì thế hai người sắc mặt cũng nghiêm lại, đồng thời từ ghế nhảy lên, nối gót theo sau Miễn Tử Tuấn. *** “Oanh” Hai tay còn chưa kịp đẩy đại môn, chân đã gấp rút, đá phăng một cước, cửa gỗ cứ thế bị đá văng ra, đập mạnh vào tường. Cửa vừa bị đá tung, trong bóng đêm mập mờ, thị lực của Miễn Tử Tuấn lại tinh diệu vô cùng, lập tức phát hiện một hắc y nhân đang mặc y phục dạ hành, trên tay còn đang khiên một “gói hàng khổng lồ”, quấn bằng chăn, chuyền ra ngoài cửa sổ cho một kẻ bịt mặt đứng tiếp ứng bên ngoài. 「 Buông nàng ra!」 thanh âm giận dữ nóng vội vang lên, phá tan không khí tĩnh mịch của đêm tối. Vừa vào phòng, Miễn Tử Tuấn liền tìm kiếm thân ảnh trên giường, rõ ràng không thấy, lại nhìn thấy một màn trước mắt, hắn lập tức biết được “gói hàng khổng lồ” kia nhất định là Nùng nhi, bởi hắn cũng đã từng dùng cách thức tương tự đem nàng rời khỏi Yên Liễu trang. Thanh âm tức giận vừa vang lên, thân hình của Miễn Tử Tuấn cũng đồng thời vọt tới, vươn tay muốn đoạt lấy “gói hàng” từ trong tay hắc y nhân nhất thời còn chưa kịp phản ứng, tiện đà đấm thẳng một quyền vào mặt hắn. 「 a –」 Thanh âm thảm thiết vang lên, hắc y nhân đau đớn buông tay, ôm lấy mặt, “gói hàng” vì thế cũng theo quán tính, không còn cân bằng, liền rơi xuống đất. Miễn Tử Tuấn nóng lòng, nhìn thấy “gói hàng” sắp rơi xuống, tâm chấn động, dùng hết sức bật, tung người đỡ lấy Nùng nhi, sợ nàng rơi như vậy sẽ bị thương. Thân thủ nhanh nhẹn, hắn vừa lúc đỡ được nàng, vội vàng ôm vào trong ngực, phóng đến bên giường, đặt “gói hàng” lên nhuyễn tháp, mở đệm chăn, nhìn xem một lượt, muốn xác định rõ ràng nàng thực có hay không bị thương. Miễn Tử Tuấn tạm thời rời khỏi “vòng chiến”. Ở bên này, Ô gia huynh đệ nối gót theo sau hắn, vừa bước vào liền hiểu được chuyện gì đang diễn ra, không nói một lời, liền nhanh chóng bắt được tên hắc y nhân mới lồm cồm ngồi dậy sau cú đấm trời giáng của Miễn Tử Tuấn, cùng với tên hắc y nhân bên ngoài đang tính chuồn êm. Chỉ khoảng nửa khắc, không cần tốn nhiều sức, thậm chí cũng không kinh động đến các lữ khách khác đang ngủ trọ trong khách điếm, hai gã hắc y nhân ý đồ lợi dụng đêm tối, bắt cóc người, đã bị tóm gọn, bị điểm ma huyệt, làm cho toàn thân bất động, bắt ngồi trên ghế, khuôn mặt tràn đầy âu lo, hoảng sợ. Không cần nhiều lời ép hỏi, hai gã lâu la vừa rồi đã bị võ công kinh người, một thân tu vi của Miễn Tử Tuấn cùng hai huynh đệ Ô gia làm cho sợ đến hồn vía lên mây, vội vàng thành thật khai báo, mong nhận được khoan hồng. *** Nguyên lai hai hắc y nhân này chính là hai võ sư, được thuê làm hậu vệ, đi theo bảo đảm an toàn cho con trai độc nhất của vương gia – Vương Dụ Tông ở Long Hoa trấn, trấn kế cạnh Phượng Khâu trấn này. Vương Dụ Tông trời sinh háo sắc, bản tính dâm tà, lại ỷ vào tài lực và quyền thế của dòng tộc mà ức hiếp mọi người. Chỉ cần là cô nương nhà nào bị hắn nhìn trúng, hắn sẽ không từ thủ đọan để chiếm được nàng. Vương Dụ Tông mặc dù thê thiếp đã thành đàn, nhưng bản tính háo sắc vẫn chút không thay đổi, thậm chí ngày càng tác tệ, điên cuồng, không có việc gì liền đi chung quanh tìm kiếm “hàng mới”. Cho nên, toàn bộ Long Hoa trấn, chỉ cần vừa nghe phong phanh Vương Dụ Tông ra khỏi đại môn liền hoảng sợ đến gà bay chó chạy, nhà nào có con gái, phụ nữ lập tức đóng cửa tắt đèn, khuê nữ sợ hắn còn hơn sợ ma quỷ, mà xu hướng này càng ngày càng nghiêm trọng. Vì cảm thấy Long Hoa trấn càng lúc càng khó tìm thấy “hàng mới”, Vương Dụ Tông liền nhân cơ hội Phượng Khâu trấn tổ chức hội chùa, lên đường sang đây, bắt đầu cuộc “săn bắn”. (>...