Cuồng Hoan Đi! Loài Người

Chương 63 : Hoàn thành ván hai

Editor: mèomỡ “Tinh tinh tinh tình, chúc mừng chư vị người chơi đã mở được cửa mật thất!” Một âm thanh thông báo vui sướng vang lên từ bên trên. “Đạo cụ vô địch ở ngay bên ngoài mật thất, mọi người hãy tiếp tục cố gắng nhé~ Nào, 20 phút đếm ngược…. Chính thức bắt đầu!” Âm thanh kết thúc nhưng không người chơi nào động đậy. Tất cả mọi người sững sờ nhìn thi thể dưới đất. Một lúc lâu sau, Bạch Thần hai tay đầy máu mới hỏi: “Không… Không phải dùng thẻ mở cửa sao? Không phải nói ở trong bụng nội gián sao? Tại sao… Cửa lại tự mở?” “Chúng nó đang đùa giỡn chúng ta.” Tống Tân cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái, cô cầm tay Trọng Phong mới cảm thấy được an ủi, sau đó nghiêm túc nói: “Trong chúng ta vốn không hề có nội gián. Chúng nó… Chỉ là đang đùa chúng ta mà thôi.” Một người chơi ngã ngồi xuống đất, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy: “Chúng ta bị đùa giỡn? Không những giết anh ta, còn mổ bụng anh ta nữa?! Chúng ta, chúng ta làm những chuyện tàn nhẫn như vậy còn coi là người sao?!” Có người túm cổ áo Bạch Thần, hung hăng nói: “Con mẹ nó không phải anh chắc chắn anh ta là nội gián sao?! Hiện giờ chuyện này là sao, nói đi! Nói điii!” Bạch Thần lắc đầu, dồn dập đáp: “Không, tôi thật sự thấy được, tôi nhìn thấy anh ta… Không đúng, không phải do tôi, là chúng nó, chúng nó đùa giỡn tôi! Năng lực của chúng ta vốn là do chúng nó cho, chúng nó muốn gian lận rất dễ dàng! Cho dù tôi sử dụng năng lực này với ai đi nữa thì chúng nó cũng sẽ khiến tôi nhìn người kia thành nội gián!” “Con mẹ nó rốt cuộc có năng lực vô dụng gì vậy!” Người nọ nói xong, giơ đấm lên muốn đánh Bạch Thần. Lúc này một người chơi khác lại chặn quả đấm của anh ta lại, nghiêm túc nói: “Không thể trách anh ta, hôm nay chúng nó đùa giỡn chúng ta như vậy là để nhìn thấy chúng ta giết chết một người chơi, hơn nữa còn mổ bụng người kia. Không thấy được cảnh đấy, chúng nó sẽ không mở cửa.” “Đúng vậy.” Con nhóc nói: “Mặc dù trong bụng anh ta không có thẻ, nhưng kỳ thật thi thể này chính là thẻ. Mọi người nên cảm thấy may mắn vì người chết là anh ta, nếu không… Sẽ là một trong số chúng ta đấy.” Lúc này, Tống Tân khẽ siết tay Trọng Phong, sau đó buông ra. Trọng Phong quay đầu nhìn cô, ngay sau đó liền hiểu ý, xông thẳng về phía cửa chính! Hành động của anh khiến những người khác hoàn hồn, mọi người không quan tâm thi thể ở đây nữa mà đều chạy như điên ra ngoài. Trọng Phong là người đầu tiên chạy ra cửa, bên ngoài đại sảnh là một phòng trống càng rộng hơn…. Giống một khu xưởng bỏ hoang. Chính giữa sân trống rộng lớn đặt một thứ duy nhất, đó là một chiếc bàn đá hình tròn màu trắng. Không cần nghĩ cũng biết, những đạo cụ kia nhất định được đặt trên đó. Trọng Phong chạy như bay về phía bàn đá, người chơi khác phía sau anh cũng đuổi theo, nhưng không ai có thể đuổi kịp anh, càng không thể vượt qua. Chẳng mấy chốc anh đã chạy đến bên bàn đá, cầm lấy hai tấm thẻ, sau đó rời xa bàn đá, đứng ở bên tường chờ Tống Tân. Người chơi chạy ở phía trước đã nhanh chóng cướp đi ba tấm thẻ còn lại, một người trong đó là Bạch Thần. Vốn con nhóc chạy thứ ba, lại bị người đàn ông đằng sau túm tóc giật ra sau. Con nhóc đương nhiên không khỏe bằng anh ta, huống chi còn bị giật tóc, liền bị kéo ra sau. Chẳng qua khi người thứ ba cướp được tấm thẻ, thì con nhóc cùng người chơi còn lại lập tức bắt đầu ra tay. Nhưng trùng hợp chính là mục tiêu hai người bọn họ lựa chọn lại là Bạch Thần…. Hẳn là vì ở vòng đầu tiên hôm qua Bạch Thần biểu hiện giống như mình không hề có năng lực tấn công hoặc phòng ngự nào, cho nên anh ta chính là người dễ đối phó nhất. Nhưng ngoại trừ hai người này tấn công Bạch Thần còn một người chơi không cướp được thẻ đạo cụ lại bỗng nhiên quay người lại, tấn công Tống Tân đằng sau! Trọng Phong cách Tống Tân một đoạn, anh thấy được nhưng chưa kịp chạy tới. Tống Tân cũng không yếu đến mức ấy, huống hồ cô được Trọng Phong dạy chiêu thức phòng thân. Cô né đòn của anh ta, sau đó thuận thế túm được tay anh ta, dùng sức kéo giật về sau, khiến anh ta nhào về phía mình, sau đó lên gối thụi vào giữa hai chân anh ta! Người chơi này hét lên, sắc mặt lập tức biến thành màu gan heo, đau đến mức ngũ quan vặn vẹo. Chỉ một đòn anh ta gần như hoàn toàn mất hết sức tấn công, chỉ có thể dùng hai tay ôm lấy chân giữa, người cong lại như con tôm. Tống Tân áy náy cười: “Xin lỗi, tôi không đủ khỏe, chỉ đành dùng kế bẩn vậy.” Trọng Phong đã chạy tới, nhìn Tống Tân, thấy cô không sao, liền muốn rút đao động thủ. Tống Tân ngăn anh, nói: “Thôi, dù sao cũng lấy được thẻ đạo cụ rồi.” Bọn họ cùng đi về phía cạnh tường, người chơi kia sau khi đỡ đau liền hung dữ nhìn Tống Tân, không dám đuổi theo mà xoay người chạy về hướng đám người chơi bên kia. Lúc này, người chơi vừa nãy cùng con nhóc lựa chọn Bạch Thần đã sử dụng năng lực tấn công một người chơi khác. Mà con nhóc cũng dùng châm nhỏ của mình, điều khiến cô không ngờ là Bạch Thần hóa ra cũng năng lực dùng để tấn công! Con nhóc kia biết sức của mình không thể nào so được với một người đàn ông trưởng thành, cho nên vừa bắt đầu liền liên tiếp sử dụng ba châm nhỏ. Bạch Thần tránh thoát hai châm, còn một châm đâm trúng cánh tay phải của anh ta. Sau đó, anh mới dùng năng lực. Tống Tân trông thấy phía sau anh ta đột nhiên xuất hiện một cái bóng giống hệt hình dáng cơ thể anh ta. Anh ta vẫy tay một cái, bóng đen kia liền bay vút đi, tấn công con nhóc kia. Lúc này con nhóc kia đành sử dụng một kỹ năng khác. Tống Tân chỉ mắt nó đột nhiên biến thành màu đỏ, ngay sau đó, bóng đen cùng với Bạch Thần đứng phía sau đều đột nhiên dừng lại giống như hóa đá. Tống Tân không bảo Trọng Phong lên giúp…. Đối thủ của Bạch Thần chỉ là một con nhóc choai choai, nếu như cô giúp chính là ba người lớn cùng bắt nạt một đứa nhỏ… Có chút quá đáng. Con nhóc nhân lúc Bạch Thần không nhúc nhích được liền nhanh chóng chạy tới, sau đó cướp lấy con dao nhuốm máu trong tay anh ta, hai tay cầm thật chặt chuôi đao, dùng sức đâm Bạch Thần! Nhưng đúng lúc đó, Bạch Thần khôi phục. Anh nắm lấy con dao kia, kéo mạnh, kéo cả dao lẫn hai tay con nhóc chệch hướng sang bên cạnh. Mặc dù mũi dao đã đâm vào một chút, nhưng cũng may chỉ là vết thương nhẹ. Con nhóc hoảng sợ, vừa định một lần nữa sử dụng kỹ năng thì Bạch Thần đã cướp lại con dao, chuẩn bị cắt cổ con nhóc! Tống Tân quay mặt đi, không nhìn nữa. Ngay sau đó cô nghe được tiếng vật nặng ngã xuống đất. Nhưng…. Người ngã xuống là Bạch Thần! Hai mắt anh ta mở to, trong mắt là không cam cùng tuyệt vọng. Một cái lỗ to như bát cơm xuất hiện trước ngực anh ta, xuyên qua thân thể. Máu tươi chảy ra tạo thành một vũng trên mặt đất. Tống Tân kinh ngạc, trong lòng không rõ là cảm giác gì. Bạch Thần ngừng thở, đầu nghiêng về bên mắt, không cam lòng trong mắt tan dần, trở nên trống rỗng vô thần. Con nhóc sững sờ cúi đầu xuống nhìn tay phải của mình, không biết thì thầm câu gì, sau đó mới vội vàng ngồi xuống lấy đạo cụ vô địch từ túi áo Bạch Thần. Tống Tân vừa rồi không nhìn thấy chuyện gì đã xảy ra liền quay sang hỏi Trọng Phong: “Vừa rồi xảy ra chuyện gì, không phải Bạch Thần sắp giết con nhóc kia sao?” Trọng Phong nói: “Anh ta đột nhiên bất động, con nhóc kia đưa tay đẩy anh ta một cái, ngực anh ta liền biến thành như thế.” “Đẩy một một?” Tống Tân nghi ngờ hỏi, “Chỉ là đẩy một cái sao?” Trọng Phong gật đầu chắc chắn: “Phải.” Tống Tân nhíu mày, nó còn có năng lực mạnh như vậy sao, chỉ đưa tay đẩy một cái có thể khiến Bạch Thần trong vài giây ngắn ngủn chết thảm như vậy… “Đếm ngược chấm dứt, chúc mừng các người chơi lấy được đạo cụ vô địch, đồng thời, chúng ta cũng rất lấy làm tiếc cho những người chơi không lấy được đạo cụ. Xin mọi người đứng nguyên tại chỗ đừng tùy tiện đi lại. Sau đây, hình phạt bắt đầu….” Âm thanh này đột nhiên vang lên, Tống Tân không nghĩ nữa, nhìn về phía người chơi khác. Hiện giờ ngoại trừ cô và Trọng Phong, cùng với con nhóc kia thì còn có hai người đàn ông lấy được đạo cụ. Trạng thái hai người kia nhìn có vẻ không tốt lắm, giống như ngay cả đứng cũng không đủ sức. Nhưng tình hình hai người không cướp được đạo cụ còn tệ hơn, mặc dù chưa chết nhưng cũng đã hấp hối, khắp người đều có thương tích. Hình phạt dành cho bọn họ rất nhanh đã đến rồi…. Trong gian đại sảnh lúc trước vang lên tiếng kim loại ma sát. Dưới ánh nhìn của mọi người, một người đàn ông bị mổ bụng kéo theo chiếc rìu nhuốm máu đi ra. Cán rìu ở trong tay anh ta, lưỡi rìu lại kéo lê trên mặt đất, theo bước đi của anh ta mà không ngừng phát ra tiếng ma sát. Bụng anh ta bị mổ một đường dài, ruột cùng nội tạng nhầy nhụa lòi ra ngoài. Anh ta không nhanh không chậm từng bước đi về phía hai người người chơi này. Tống Tân nuốt xuống nước bọt, trong lòng cảm thấy kinh hãi. Cô không ngờ, trong trò chơi nảy người thi hành hình phạt… Sẽ là người chơi vừa rồi bị bọn họ mổ bụng! Chỉ có điều, trong tay anh ta có thêm một chiếc rìu lúc trước không tồn tại. Anh ta chậm rãi lướt qua chỗ Tống Tân và Trọng Phong đứng, để lại trước mặt bọn họ một vết máu từ ruột kéo ra. Tống Tân phát hiện, sắc mặt của những người khác đều rất khó coi, cho dù là có đạo cụ hay không. Hai người chơi kia giãy dụa muốn chạy trốn, nhưng cũng giống như ván lần trước, bọn họ không thể động đậy được, chỉ có thể hoảng sợ chờ đợi cái chết đến gần. Sau đó… “Người chơi” kia giơ rìu lên, chém lên bụng một người trong đó, sau đó vứt rìu đi, đưa tay ra, dùng hai tay cầm lấy vết thương, dùng sức kéo về hai bên! Người nọ hét thảm thiết nhưng vẫn chưa chết, trơ mắt nhìn ruột cùng nội tạng mình bị lôi ra! Tống Tân không nhìn nổi nữa, chỉ cảm thấy thời gian trôi qua dài vô cùng tận. Qua rất lâu sau, hai người chơi mới chết hẳn. Ngay sau đó, âm thanh nhắc nhở vang lên. “Chúc mừng người chơi còn lại đã hoàn thành ván thứ hai của trò chơi thoát khỏi mật thất, sau đây mọi người có thể nghỉ ngơi! Nhắc nhở thân thiện nè: Ván thứ ba của trò chơi thoát khỏi mật thất, sẽ có ba tấm thẻ đạo cụ vô địch nhé!” *** p/s: Thôi, bye anh Bạch