Cuồng Hoan Đi! Loài Người
Chương 15 : Trận đấu thứ hai
Editor: mèomỡ
Con đường bên ngoài bãi đỗ xe đã bị ai đó phá hỏng, bảo vệ cũng không thấy bóng dáng đâu. Tống Tân cứ thế lái xe vào bãi đỗ xe ngầm, bật đèn xe trước, nhàn nhã mà chuyển đồ ăn trên xe vào thang máy rồi đi về nhà.
Thức ăn nước uống có không ít, cô chuyển mấy mới hết, tốn kha khá mồ hôi.
Chuyển đồ xong, Tống Tân vốn định đi tắm. Nhưng ngay khi cô mới cởi áo liền nghe thấy bên ngoài đột nhiên có tiếng động rất mạnh.
Cô lập tức mặc quần áo chạy ra bên cửa sổ nhìn.
Sau khi mở cửa sổ, tiếng cánh quạt liền càng rõ. Tống Tân ngẩng đầu, nhìn thấy ít nhất mười chiếc trực thăng.
Có vài chiếc rất xa, cũng có vài chiếc ở gần đây.
Từ máy bay không ngừng phát ra đoạn ghi âm tuyên truyền đinh tai nhức óc. Tống Tân nghe hai lần mới nghe rõ…. Đây là máy bay do chính phủ phái tới, mục đích chủ yếu là trấn cảm xúc của người dân.
Không biết là ai viết, từng câu từng chữ đều cực kỳ cảm động, khuyên mọi người không cần hốt hoảng, không nên nóng nảy, lại càng không nên làm những chuyện giết người cướp bóc trái pháp luật v…v…
Bọn họ nói, dân số trên trái đất rất nhiều, nếu như ai cũng vì sợ hãi nhất thời mà bỏ bê công việc, bỏ bê sản xuất, thì trước khi hoàn thành tất cả trò chơi, loài người đã tự diệt vong rồi.
Nói xong, lại dùng thái độ cực kỳ cứng rắn thông báo sẽ mau chóng phái quân đội vũ trang tiến hành tuần tra khắp cả nước. Một khi phát hiện có người thực hiện hành vi vi phạm pháp luật, quân đội có quyền trực tiếp bắn chết!
Nhưng tất cả những ai có hành vi phạm tội trước khi thông báo được đưa ra sẽ không bị định tội…. Điều này rất quan trọng, nhìn như bảo vệ những kẻ phạm tội lúc ban đầu, nhưng trên thực tế là đang bảo vệ người bị hại.
Ngoài ra, chính phủ sẽ thành lập khu cứu trợ ở khắp mọi nơi, thu nhận dân chạy nạn có hoàn cảnh khó khăn, điều kiện cụ thể thì tùy vào địa phương đặt khu cứu trợ.
Trong lòng Tống Tân nghĩ thầm, tốc độ của chính phủ thật nhanh, có lẽ chiều hôm nay hoặc sáng ngày mai quân đội sẽ tới thôi.
Đối với phần lớn mọi người, đây đều là chuyện tốt.
Cô quay đầu nhìn đồ ăn chồng chất trong phòng khách, hơi nhướng mày. Vốn cô định ngày mai mang một phần đi cho đôi vợ chồng già kia, nhưng giờ xem ra có thể tiết kiệm rồi.
Tiếng trực thăng và radio tuyên truyền vang lên gần một ngày, mãi cho đến hơn năm giờ chiều mới rời đi.
Ngày hôm sau, Tống Tân đứng ở cửa sổ đã có thể nhìn thấy dưới tầng có thêm vài hộ gia đình. Bọn họ tụ tập ở bãi cỏ phía trước, không biết đang nói gì.
Cô cũng đi xuống một chuyến, lúc này mới nghe nói trên đường đã xuất hiện rất nhiều binh sĩ mang súng. Những binh lính kia võ trang đầy đủ, chia làm mười người một đội, tuần tra khắp nơi.
Mà cư dân trong khu chung cư cũng dần dần ra đường.
Tống Tân đi ra gần cửa khu chung cư, còn chưa nhìn thấy người đã nghe thấy tiếng bước chân đều nhịp… Một đội binh lính khiêng súng, từ đằng trước đi tới.
Bởi vì bọn họ mang đến cảm giác an toàn, trên đường dường như cũng náo nhiệt hơn, người đi đường cũng nhiều hơn rất nhiều.
Mặc dù còn lâu mới bằng lúc chưa xảy ra tai ương, nhưng đối với hoàn cảnh hiện nay thì đã là chuyện rất hiếm có rồi.
Thậm chí còn có cửa hàng mở cửa buôn bán, chỉ có điều trước cửa lại dán cách thu phí mới…. Lấy đồ đổi đồ.
Tống Tân trông thấy có người đang đi đột nhiên ngừng lại, ánh mắt nhìn chăm chú vào khoảng không phía trước, giống như thật sự có gì ở đó vậy.
Chẳng bao lâu sau anh ta đột nhiên vỗ đầu, vừa rầu rĩ vừa tức giận thở dài, nghiến răng nói: “Thằng vô dụng! Sao lại ngu thế cơ chứ, lại thua trong tay tên kia rồi! Con mẹ nó đền phiếu cho tao!”
Tình huống tương tự dần dần xảy ra rất nhiều lần, có người lại đột nhiên vui sướng nhảy cẫng lên, có người lại hối tiếc tức giận giống như người đàn ông này, còn có người bi quan, vẻ mặt cực kỳ căng thẳng.
Dù sao, mỗi người chỉ có ba phiếu mà thôi, thua sạch là chết.
Tống Tân đi không bao xa, chỉ đi tới cửa hàng tạp hóa của đôi vợ chồng già kia, lại thấy trong cửa hàng không một bóng người.
Cô đứng lại một lát, liền quay đầu đi về.
Nhưng đi chưa được mấy bước, trên con đường trống rỗng phía bên phải lại đột nhiên xuất hiện một người!
Không… Thay vì nói là người, không bằng nói là một thi thể không có đầu.
Tống Tân dừng bước, nhìn vẻ thê thảm của thi thể, trong lòng khó tránh khỏi sinh ra chút cảm giác buồn bã.
Đêm tối cứ thế kéo dài bảy ngày.
Khi Tống Tân trong lúc ngủ mơ bị ánh mặt trời chiếu tỉnh thì cũng sửng sốt mất một phút.
Đa số mọi người trong khu chung cư đều chạy ra khỏi nhà, có người ngay cả đồ ngủ còn không kịp thay, vài người đàn ông còn để trần luôn.
Bọn họ ở phía dưới hoan hô, nụ cười sáng lạn còn chói mắt hơn mặt trời trên cao. Có người nắm tay người bên cạnh vui vẻ nhảy nhót, thỏa thê khiêu vũ giống như trong quán rượu.
Tống Tân đứng trước cửa sổ nhìn một lát, đột nhiên nghĩ tới một câu chúng nó từng nói…. Cuồng hoan đi, loài người.
Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cửa kính chiếu lên da thịt, hơi ấm thấm vào tim. Tống Tân nheo mắt lại, ép mình nhìn về phía mặt trời trên trời xanh, trong lòng đột nhiên cảm thấy bùi ngùi xúc động.
Có lẽ tất cả loài người trên trái đất chưa bao giờ ngờ sẽ có một ngày, ngay cả chuyện bình thường như trời sáng cũng khiến bọn họ hưng phấn như thế.
Nhưng mà… Trò chơi tiếp theo khi nào bắt đầu?
Tống Tân nâng tay trái lên nhìn vòng tay màu đen trên cổ tay.
Cô thật sự không thể nào vui mừng như những người kia được…. Những chuyện xảy ra lúc trước luôn luôn nhắc nhở cô, đừng vui mừng quá sớm.
Mà điều duy nhất cô có thể làm chính là sống hết mình mỗi ngày.
Ban ngày, cô mang quần áo thể thao ra sửa một chút, dùng tài may vá sứt sẹo của mình may thêm một túi nhỏ bên trong quần áo. Chờ khi vào trò chơi có thể dùng để cất một vài thứ đồ quan trọng.
Mỗi ngày cô vẫn chạy bộ, ngoài ra còn tập thêm vài động tác rèn luyện đơn giản như hít đất, hy vọng có thể nâng cao thể lực lên một chút.
Ngày thứ năm sau khi trời sáng lại, mọi người bắt đầu dần dần quay lại làm việc. Mặc dù chỉ là một phần nhỏ, nhưng đây là dấu hiệu tốt, rất nhiều người đều tin tưởng không bao lâu nữa thế giới này sẽ khôi phục lại như xưa.
Nhưng mà suy nghĩ lạc quan này cũng không kéo dài lâu.
Bảy giờ sáng ngày thứ tám, trời không sáng, mà giọng của chúng nó lại vang lên trên bầu trời.
“Tinh tinh tinh tình…. Ta tới rồi đây, loài người iu dấu, ta nhớ các ngươi chết mất!”
Tống Tân choàng tỉnh, không nghĩ nhiều liền lập tức cầm lấy bộ quần áo thể thao vẫn luôn đặt bên cạnh mặc vào, cũng nhét thẻ đạo cụ vào túi áo bí mật bên trong.
Nhìn cục đá màu đen bên cạnh, cô do dự một chút liền mang nó theo.
Nếu như cô có thể sống sót qua trò chơi lần này, mà cục đá cũng không xuất hiện bất kỳ phản ứng bất thường nào, cô sẽ không mang theo nó nữa.
“Qua trận đấu lần trước, chúng ta đã đào thải một bộ phận người chơi không đủ tư cách, lần này, sẽ có thêm bao nhiêu người chơi thất bại đây?”
“Các vị người chơi xin chú ý, sau khi trò chơi lần hai chấm dứt sẽ mở khóa chức năng thông tin của vòng tay nha~. Ngoài ra còn có ‘điểm thuộc tính’ để cộng thêm đó!”
“Trên đây chính là phần thường người chơi có thể đạt được, các bạn khán giả đương nhiên cũng có đặc quyền mới nha…. Sau khi trận thứ hai kết thúc, bên màn hình trực tiếp sẽ có thêm chức năng tự chọn, khán giả đã có thể bầu phiếu cho một trong số chín người chơi không ở gần, cũng được phép vào phòng trực tiếp chọn người mình muốn bầu!”
“Thế thôi, không nói nhảm thêm nữa, chắc hẳn tất cả mọi người đều muốn nhanh chóng xem livestream trò chơi rồi! Tiếp sau đây, trận đấu thứ hai mà mọi người chờ mong sắp bắt đầu, các vị sẽ phải cảnh giác cao độ nhé, lựa chọn người chơi đáng tin cậy nhất để bỏ phiếu nha!”
Chúng nó nói nhiều như vậy, Tống Tân vẫn chỉ quan tâm nhất đến ‘tăng điểm thuộc tính’.
Đây là từ thường hay xuất hiện trong tiểu thuyết, bình thường đều là chỉ điểm thuộc tính cho thị lực, thính lực v..v… Nếu thật là như vậy… Sau khi hoàn thành trò chơi thứ hai này người chơi sống sót cũng sẽ trở nên mạnh mẽ hơn?
Cô đang nghĩ, trước mắt đột nhiên lóe lên ánh sáng.
Sau một giây hoa mắt, cô phát hiện mình lại xuất hiện trong không gian màu trắng tinh kia.
Ngay sau đó giọng chúng nó lại vang lên.
“Người chơi Tống Tân xin chú ý, trò chơi lần này là thi đấu đơn, tám mươi người chơi sẽ được đưa ngẫu nhiên vào bản đồ, trong bản đồ sẽ có chút vật tư. Muốn lập tức chạy tới nhặt vật tư hay núp đi chậm rãi đợi thời cơ, tất cả đều phụ thuộc vào suy nghĩ của người chơi.”
“Các người chơi phải sống sót và chiến đấu, giới hạn số người sống sót đến cuối cùng là năm người. Sau khi số người sống sót chỉ còn lại năm thì trò chơi tự động chấm dứt
P/s: Để tránh tình trạng người chơi cố tình kéo dài thời gian ảnh hưởng đến cảm nhận của người xem, người chơi chỉ được ở lại cùng một địa điểm tối đa hai mươi tiếng. Sau khi vượt quá thời gian hạn mức nếu như người chơi vẫn ở nguyên vị trí cũ, thì cho năm giây cảnh cáo sau đó sẽ tiến hành loại bỏ.”
Tống Tân nhíu mày…. Tổng cộng tám mươi người chơi, chỉ có thể sống năm người?
Mặc dù thể lực của cô so với phụ nữ có thể coi là không kém, nhưng cô thật sự đánh thắng được đám đàn ông sao?
Hay là… Khi vừa bước vào trò chơi cô nên tìm ngay một chỗ trốn kéo dài thời gian?
Nhưng chỉ sợ sẽ không đơn giản vậy đâu.
Tống Tân ngồi ở trong không gian màu trắng, lông mày nhíu chặt.
Trò chơi lần này không chỉ khó ở sống sót, mà còn… Khó ở giết người. Nếu như cô may mắn gặp được kẻ địch yếu hơn, vậy phải ra tay giết đối phương!
Nhưng bây giờ cũng không nghĩ ra cách cụ thể gì, tất cả còn phải chờ vào trò chơi rồi tính.
Mười phút đếm ngược trôi qua rất nhanh, trước mắt Tống Tân tối sầm rồi lại sáng ngời, cảnh tượng trước mắt cũng đã thay đổi.
Mùi thuốc súng đậm đặc gay mũi ập vào mặt, xung quanh là đống đổ nát, những tòa nhà sụt lở cao thấp chằng chịt kéo dài đến tận cuối tầm mắt, trong đó còn một vài tòa nhà mà phía trên vẫn đang cháy tỏa khói đen.
Tống Tân không nhìn kỹ hoàn cảnh xung quanh, sự chú ý của cô đa phần tập trung vào bên cạnh mình…
Hai bên trái phải cô đều có người chơi, cũng may đều ở xa, có đủ thời gian để thoát đi.
Xung quanh cô và hai người chơi cô nhìn thấy đều được bao phủ bởi một quầng sáng màu xanh hơi mờ. Cô đưa tay đụng một cái, phát hiện quầng sáng như có thực thể ngăn cản cô.
Sau vài giây, ở các hướng khác nhau trên bầu trời xuất hiện ba mũi tên lớn màu vàng. Đầu mũi tên chúc xuống phía dưới chỉ vào một điểm, mà tầm mắt Tống Tân bị chặn bởi những tòa nhà, không nhìn thấy bên kia có gì.
Nhưng không cần nhìn cũng biết, ba chỗ này chính là vật tư trong quy tắc đã nhắc đến.
Tống Tân đưa tay sờ lên bụng mình…. Túi bí mật trong quần áo ở đây, cô sờ thấy hình cục đá và tấm thẻ, nhưng con dao Thụy Sĩ cô lén giấu vào đã… Không thấy rồi.
Lúc này, giọng chúng nó đột nhiên vang lên…
“Chú ý, trò chơi sắp bắt đầu, mười giây đếm ngược kết thúc, các người chơi có thể hành động tự do! Mọi người cố gắng lên, xông lên nào!”
Truyện khác cùng thể loại
111 chương
25 chương
100 chương
94 chương
8 chương
42 chương
115 chương