Cường Giả Tuyệt Thế,vương Phi Yêu Nghiệt Của Chiến Thần Vương Gia
Chương 4 : Không Gian Nhẫn Chỉ Giới , Bạch Tề Linh Sư
Lúc này Như Phong đang ở trong viện của mình rồi lại tự hỏi bản thân nên làm gì tiếp theo!Đột nhiên Thanh Nhi như đang nhớ ra chuyện gì bật thốt lên:
- Á..a..! Làm sao mà nô tì mau quên như zậy chứ!
Rồi lại tự cốc vào đầu mình 1 cái sau đó thì chạy tọt đi , để lại Như Phong ngay ngẳn tự hỏi chuyện gì xảy ra !!? . Một lát sau khi nàng ta quay lại, trên tay còn cầm một chiếc hộp gỗ trong khá cũ kĩ.
- Tiểu thư đây là vật mà trước khi phu nhân qua đời đã để lại cho người , nàng nhờ nô tì chuyển cho tiểu thư - Giọng Thanh Nhi vừa bi thương vừa nói.
Mộ Dung Như Phong thấy vậy bèn đi qua , mở chiếc hộp ra :bên trong có vài quyển sách khá cũ và một chiếc nhẫn bạc. Khi nàng tò mò thử lật 1 trong 3 quyền ra thì vô tình phát hiện nó là 1 quyển công pháp tụ khí trong thời gian ngắn thậm chí còn ghi cách làm thế nào để đạt đến cấp bậc tiên thiên.Càng ngày càng kích động quyển thứ 2 là phương pháp tu luyện luyện dược sư a! Hưng phấn mở ra quyển thứ 3 nhưng thật mất hứng là nó lại chẳng có gì!!? Điều đó càng khiến lòng nàng sinh ra nghi hoặc với quyền cuối cùng này càng lớn. chắc có lẽ phải thấm nước hoặc gải cái gì đó lên mặt giấy rồi chữ mới hiện lên chăng !? Vì 2 quyển trước thì thật là hết sức quý giá nga.Đóng tâm pháp lại nàng ngày càng tò mò với thân phận của mẫu thân rồi nga !
Chẳng phải mẫu thân nàng là công chúa Phong Vưc quốc thôi hay sao, nếu chỉ có như thế thì làm sao lại có những thứ trân bảo như thế này!Thôi quên đi , tạm thời ta phải lo chỗ ăn chỗ ngủ trước đã , nếu cứ ở tạm chỗ này thì cũng ko phải là cách tốt.Có thể sẽ bị mẹ con đại nương kia phát hiện , suy nghĩ xong xuôi nàng liền mang a đầu Thanh Nhi đi.Sẵn tiện chôm lun những thứ trân bảo trong phòng bà ta cùng các tỉ muội " yêu dấu ".Coi như là đại lễ gặp mặt của nàng dành cho lão bà đó cùng các tỉ tỉ đi vì những ngày tháng bình an của bọn họ sắp kết thúc rồi!Hắc hắc...
Tuy là trong lòng Thanh Nhi rất là nghi hoặc ko biết tiểu thư nhà nàng đang âm mưu chuyện gì như khi nhìn đến nụ cười rợn tóc gáy kia khiến nàng càng muốn lựa chọn im lặng hơn bao giờ hết!Nàng bán đi những vật đã lấy đc , cũng đc kha khá ít nhất cũng cho người ta sống trong vài năm no đủ mà ko sợ bị cơm ko no áo ko đủ ấm.Nàng cùng Thanh Nhi rời khỏi kinh thành đi đến một thành trì nhỏ rồi đem số ngân lượng vừa đổi đc ( dĩ nhiên là đã chừa lại 1 ít ình ) đưa cho Thanh Nhi rồi nói :
- Người cầm lấy số ngân lượng này rồi tìm một nơi thật tốt để ở đi ,sau thời gian 1 năm ta sẽ quay lại tìm người và nếu người ko thích đi theo ta , ngươi cũng có thể lựa chọn rời đi, giấy bán thân của ngươi ta sẽ trả lại.
- Ô...ô..Ô! Tiểu thư như thế nào hội ghét bỏ nô tì, nô tì đã làm gì sai hay sau a.Em chỉ muốn ở bên cạnh tiểu thư để chăm sóc người thôi a!Xin tiểu thư đừng đuổi em đi!!- Thanh Nhi vừa nói vừa khóc, nước mắt nước mũi tèm lem làm cho nội tâm nàng dao động ko ít.
- Ta hiện giờ rất yếu ko có năng lực để bảo vệ ngươi , nhưng ta hứa trong thời gian 3 năm ta sẽ quay lại tìm ngươi vậy nên trong vòng ấy thời gian ko có ta bên cạnh hãy hảo hảo sống tốt , bảo vệ chính mình.
-Ô...ô! Vậy người ko ghét bỏ Thanh Nhi chứ !!?
-Ừ!
Qua một hồi khuyên nhủ đến hết cả nước bọt , Thanh Nhi mới ko đành lòng cuốn gối ra đi.Nhìn khuôn mặt kia chẳng khác nào tiểu nương tử bị trượng phu bỏ rơi , nàng có cảm giác một đàn quạ đen đang bay ong ong trên đầu mình!
Sau khi chia tay tạm biệt Thanh Nhi, nàng đi vào một nơi gọi là U Minh cốc.Nơi này là 1 trong 5 nơi kì bí nhất đại lục Phá Thương.Cốc này trong như một khu rừng âm u với từng tầng sương mù dày đặc (t/g: viết tới đây ta định thêm vào : người ta từng nghe tiếng hú của u hồn chết thảm nơi đây về đòi mạng ka..ka.. rùng rợn hông rồi kéo theo từng lớp sương lượn lờ là những đôi mắt đỏ như máu nhìn bạn chầm chầm - Như Phong : xin đc giải thích đôi chút đó là do ma thú tru chứ ko phải là hú của âm hồn và những đôi mắt đỏ như máu trong lời nói là của những con ma thú lun ,xin hết! - t/g:oa..oa..ngươi ăn hiếp ta... ta đang tưởng cho nó đặc sắc kì bí chứ bộ..oa..ta..ta..ko cho ngươi gặp Triệt Ca lun! đọc giả: ngươi chê mình sống wá ít hay sao ! t/g:câm như hến ) nhưng khi quan sát một lúc nàng có thể tổng khái quát là nơi này địa hình hiểm trở ,sương mù che khuất tầm mắt của con người dễ a thú tấn công thế nên đi vào đây chẳng khác nào nạp mạng cả thế nhưng nàng là ai, kẻ lun sống trong bóng tối thế nên thị lực của nàng rất tốt cộng thêm thân thủ lợi hại địa hình hiểm trở ko làm khó đc nàng kẻ kó đối phó nhất chỉ có bọn ma thú thôi!
Nàng chọn một nơi khá thanh tỉnh có thể dễ dàng tránh tầm nhìn của ma thú và người khác để làm nơi cư trú. Bất giác nhớ tới hộp đàn gỗ mà mẫu thân để lại cho nàng trong đó như có một vật đang ko ngừng kêu gọi nàng,mỗi chiếc hộp ra cầm lấy chiếc nhẫn bạc có hoa văn tinh xảo có vẻ như là chú ngữ nào đó hay là ấn kí cùa một gia tộc cổ xưa.Không biết từ lúc nào nàng bất giác đeo lên tay.Chiếc nhẫn trong bình thường kích thước hơi rộng so với ngón tay nhỏ bé nhưng khi vừa chạm vào tay nàng thì tự động thu nhỏ cho vừa kích cỡ với tay chủ nhân.Khi nàng còn đang kinh ngạc thì một luồng ánh sáng từ trong chiếc nhẫn phát ra, theo nó là một trận cuồng phong chúng kéo thân thể nàng về phía chiếc nhẫn.
Trong phút chốc bốn bề lại trở lại một trận thanh tịnh vốn có , từng làn gió xào xạc lướt qua rồi sương mù lại một lần nữa trở lại với ngôi báu.
- Đi !Đây có phải là ko gian chỉ giới trong truyền thuyết đi!!?-Nhưng mà nàng nghe nói chẳng phải những cường giả tiên thiên mới có thể mở ra nhẫn chỉ giới sao.
-Ha...ha...!Ko ngờ đợi lâu như zậy rốt cuộc cũng có người đc chọn , nha đầu ngươi thật là may mắn a!
Nương theo giọng nói phát ra, ngước nhìn lên là một ông lão râu tóc bạc phơ quần áo bạch y đang bay lơ lửng giống với hình tượng thái bạch kim tiên hay ông bụt nhưng giọng điệu lại thập phần giống với mấy lão ngoan đồng trong tiểu thuyết kiếm hiệp của Kim Dung nha! Cộng thêm dáng vẻ lười biếng đứng ko ra đứng ngồi ko ra ngồi kia, bộ dạng này so ra có thể làm trưởng bang khất cái nha!H a i r! Lãng phí tạo hình wá!
- Con nha đầu kia ngươi dám so sánh ta với mấy lão khất cái a! Ta ko thèm để ý đến ngươi nữa.Ô...ô..ô thật là tuổi thân mà!
gì lão già này có thể biết được ta nghĩ gì sau ko lẽ là thuật đọc tâm nhưng mà lão ngoan đồng này là ai!!?
- Hừ ! Ta chẳng thèm so đo zới con nít ranh , tưởng ta ko biết ngươi là tá thi hoàn hồn sao!!?Vắt mũi chưa sạch mà bày đặc suy đoán thân phận của ta , nghe đây bản tôn chính là đại danh đỉnh đỉnh Bạch Tề linh sư , ta chính là nhất trong không gian nhẫn chỉ giới thần khí này.Nhớ khi xưa ko biết bao nhiêu người chém giết lẫn nhau để có đc nhưng ko biết lý do vì sao lại rơi vào tay ngươi a!
-Vậy chẳng phải ta là chủ nhân của lão ngoan đồng ông đây sao! Ta chính là chủ nhân nhẫn chỉ giới mà ngươi lại ở trong này cho nên ta chính là chủ nhân ngươi . Nhưng mà tại sao lại chọn ta a !?
-Phi...phi! Ta đâu có biết! Nha đầu người đang tự đề ình đấy à!Ta ko phải là nhẫn chỉ giới, xác thực ta là cao thủ là cao thủ trên tiên thiên đó nghe chưa.Ta bị người ta ám toán trong lúc say tét bét nên linh hồn ta mới trôi dạt vào trong này, còn hỏi ta tại sao lại chọn chúng cái đứa độc mồm độc miệng như người thì làm sao ta biết đc a!
-A!Thì ra người đang ở ké nha,đã ở nhờ ở đậu mà còn nói nhiều wá zậy!Hên cho ngươi là ta tốt bụng nga, nên mới nể tình ngươi đã lên tây thiên rồi nên ko đuổi ngươi đi.Nhưng mà ngược lại ngươi phải giúp ta nga!Giúp ta trở lên mạnh hơn chứ cứ yếu xìu thế này lỡ đâu ngày mai đi chầu ông bà thì ngươi rơi vào tay kẻ xấu đó,kẻo lỡ bị người ta tống khứ khỏi đây nga!
-Ô...ô..ô! Ta sống đã đến chừng này tuổi mà còn bị người ta khi dễ bóc lột sức lao động a! Ta chỉ ở tạm thôi mà có ăn thịt ăn cá gì nhà ngươi đâu.Ô....ô..ô - Nói tới đây đối mặt Bạch Tề lóe lên giảo hoạt nhưng tức khác thì biến mất, tiếp tục khóc bù lu bù loa.
-Im cho ta! Nói đi ngươi muốn gì!!?
-Hắc..hắc..!Nếu ngươi muốn ta giúp thì người cần phải bái ta làm sư phụ thì ta sẽ làm cho người biến thành cường giả chân chính.Còn ko thì thôi, cho dù ngươi có đuổi ta đi ta cũng ăn và bám theo coi người làm gì đc ta! (t/g: thay đổi 360 độ... :eat: )
Hừ! Cái lão ngoan đồng này còn bày đặt muốn tính kế ta! Được , được ta sẽ bái lão làm sư rồi bóc lột hết bảo bối , cho người nghèo xơ xác chính thức trở thành khất cái luôn a ! Ha...ha... (giọng cười ác quỷ)
Lão ngoan đồng vừa biết suy nghĩ của Nhu Phong không khỏi tức muốn hộc máu mà!Tính kế người ta ko thành ngược lại còn bị tính kế a,tại sao ta làm gì cũng đều thua con nha đầu ranh ma này a!Ô....ô...ô tạm biệt cuộc đời tươi đẹp của ta. ( 1mặc niệm cho Bạch Tề tiên sinh bắt đầu! )
Truyện khác cùng thể loại
80 chương
161 chương
7 chương
146 chương
81 chương
102 chương
242 chương