Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

Chương 82 : Ngôi nhà rách nát.

Khí được giải thích trong từ điển là năng lượng của vật chất phản ứng với không khí tự nhiên sinh ra. Tử khí nghe tên đã biết là do thi thể sau khi mới tỏa ra loại khí này. Tử khí có thể kích thích người có thần kinh mẫn cảm, với người thường sẽ không xuất hiện cảm giác. Vương bài sát thủ như Tiêu Thần càng cảm nhận rõ ràng hơn từ bên ngoài ngôi nhà rách nát mười phần này tồn tại không ít tử khí. Hơn nữa còn có một hơi thở rất mỏng, rất mỏng, xem ra chính là Chu Tử Y đã cầu cứu hắn. Ôn Thông là một cậu nhóc bình thường, thậm chí so với bình thường còn nhát gan hơn. Đặc biệt nghe tới quỷ thần này nọ càng thêm mẫn cảm. - Em nói này đại ca. Anh đừng dọa em được không? Sắc mặt gã trắng bệch, mau chóng vòng ra sau Tiêu Thần, tay gắt gao túm áo hắn. Nhìn biểu hiện nhát gan của Ôn Thông, Tiêu Thần càng dọa: - Anh thấy nơi này chắc chắn có độc vật, không cương thi thì cũng là vật bị quỷ ám... - Đại ca. Cầu xin anh đừng nói nữa. Ôn Thông căng thẳng, đưa tay ôm lấy eo Tiêu Thần: - Hay là chúng ta nhanh trở về thôi. Người đã chết rồi đừng liên lụy bản thân nữa. Nói đùa sao? Nơi âm tà như vậy, ngôi nhà này thậm chí cao hơn những ngôi nhà xung quanh phân nửa. Từ những ngôi nhà xung quanh chí ít vang lại tiếng nam nữ giao hoan. Chỉ duy nhất ngôi nhà này phía trước không có chút hơi người, toàn bộ cửa gỗ lung lay sắp dổ. Hơn nữa Tiêu Thần càng suy đoán càng mơ hồ. - Trở về? Tiêu Thần cười ha hả: - Anh mày đi cứu bạn bè, sao có thể trở về? Nếu muốn về chú mày cứ về trước. Hoặc là anh đưa chú mày hai trăm đồng, chú mày kiếm gái tâm sự, chờ anh cứu bạn ra sẽ gọi. - Đừng. Đừng. Em cùng anh vào tốt hơn. Vừa mới nghe Tiêu Thần nói sẽ để gã lại nơi này Ôn Thông cảm thấy thà tình nguyện tiến vào ngôi nhà âm tà trước mặt còn tốt hơn. Gã không tin thứ âm tà gì gì đó lắm bởi phim ảnh xem không ít, cũng biết được thật ra ma quỷ không có thật. - Đã thế thì nhanh chân lên. Tiêu Thần cười gỡ cánh tay Ôn Thông đang ôm chặt cứng eo hắn. Tiếp đó hắn rút ra từ túi quần một cây ngân châm ngắn, trịnh trọng đưa tới trước mặt Ôn Thông: - Đây là một chiếc châm độc. Nếu dính máu sẽ khiến đối phương không thể cử động trong thời gian ngắn. Nhỡ kỹ, chú mày theo sau anh, nếu có chuyện anh sẽ hô lớn. Nhớ kỹ khi đó chú mày lập tức lăn dưới đất, thấy cái gì khác phải cầm châm đâm loạn xạ biết chưa? - Đại ca. Anh không phải đọc nhiều truyện võ hiệp quá chứ? Cái châm nhỏ này có thể khiến người ta không thể cử động sao? Nhìn cây châm nhỏ trên tay Tiêu Thần, Ôn Thông bật cười. Trong não người thường như hắn chưa từng có khái niệm về đồ vật như vậy. - A. Anh đâm em... Ôn Thông vừa nói xong đã bị Tiêu Thần đâm châm trúng tay, một giọt máu tươi nhỏ xuống khiến gã muốn dùng miệng hút đi. - Dừng. Trong máu có độc. Tiêu Thần ngăn cản Ôn Thông đồng thời hỏi: - Hiện tại chú mày cảm thấy thế nào? Không tới một phút nữa đầu ngón tay sẽ mất cảm giác. - Anh nói đúng. Hiện tại thật sự có cảm giác tê dại...Hiện tại không nhúc nhích được đầu ngón tay nữa. Làm sao đây? Đại ca cứu em... Ôn Thông ban đầu vốn không tin, hiện tại đã cảm giác ngón tay mất dần cảm giác. Hơn nữa cảm giác này càng lúc càng lan rộng. - Há miệng. Tiêu Thần cười nói. Ôn mập mạp sao dám chậm trễ vội vàng mở lớn miệng. Tiêu Thần không nhanh không chậm lấy viên thuốc màu đỏ ném thẳng vào đó. - Thật là thần kỳ. Đại ca. Anh không phải nhân vật trong tiểu thuyết võ hiệp xuyên không tới đây chứ? Kiếp trước anh là độc tiên hay y tiên vậy? Vui mừng cầm cây ngân châm trong tay, Ôn Thông đã bắt đầu tự kỷ. " Ha ha. Nếu cầm cây ngân châm này ngâm vào rượu tại quán bar...một chút thôi...các em gái trong đó còn thoái được sao? Ha ha..." - Được rồi. Không cần nhiều lời. Vòng ra sau, chúng ta trèo vào từ phía sau... Tiêu Thần kéo Ôn Thông về thực tại, hai người vòng ra sau thâm nhập ngôi nhà. Phía sau ngôi nhà này chính là núi Lệ Dương, sở dĩ ngọn núi này có tên như vậy vốn bởi truyền thuyết trong núi này tồn tại một lão đạo pháp danh Lệ Dương. Nghe nói người này chuyên thu thập âm nguyên phụ nữ, vô cùng âm tà. Chẳng qua điều này chỉ là truyền thuyết, gái làng chơi sinh sống dưới chân núi hai ba năm cũng chưa từng gặp được người phụ nữ nào bị lão đạo Lệ Dương kia hút âm nguyên. Toàn bộ núi Lệ Dương trên dưới đều yên bình. Hai người Tiêu Thần vòng ra phía sau nhà âm thầm đột nhập. Cho dù hiện tại cũng là thời điểm ban ngày nhưng từng cơn gió âm u vẫn đang tàn sát các phòng của ngôi nhà. Toàn bộ đồ đạc trong nhà ngoại trừ đống ghế đã mục nát ngay cả chiếc bàn lớn cũng không có. - Đại ca. Sao em cảm giác ngôi này âm u như chưa từng có người ở. Ôn Thông theo sát Tiêu Thần, tay phải gắt gao nắm chặt chiếc ngân châm, tiếng gió trong phòng khiến cả người gã cảm thấy không thoải mái. - Không cần nhiều lời. Nơi này chắc chắn có người. Tiêu Thần thấp giọng quát: - Chú mày nhìn xem. Mặc dù mặt đất có chút bụi nhưng ngay cả mạng nhện cũng không có. Phải biết thời điểm chúng ta quan sát ngôi nhà từ bên ngoài đã thấy rất nhiều mạng nhện. Nhất định đó là nguy trang. Người anh em, lên tầng hai thôi. - Được. Đại ca. Em theo anh. Ôn Thông gật đầu tiến sát hơn Tiêu Thần một chút. Cầu thang đi lên tầng hai nằm tại trung tâm tầng một. Chỉ có điều chiều cao tầng hai so với tầng một có chút thấp hơn khiến cảm giác khi bước lên đó có chút đè nén. Tiêu Thần đi phía trước, Ôn Thông nấp phía sau thân thể cao lớn của hắn, cả hai chậm rãi bước lên cầu thang. Tiêu Thần khẽ đưa tay quyệt lên lan can cầu thang phát hiện một lớp bụi không khỏi nhíu mày. Kế đó hắn móc ra hai viên thuốc đưa Ôn Thông một viên.