Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

Chương 407 : Hạ Sương?

Qua lời giới thiệu của Hạ Sương, Tiêu Thần mới biết tên của cô gái đi giày cao gótlà Từ Nhược Đồng, cái tên nghe rất hay. Cô ta vốn là cháu gái của hiệu trưởng, ở trường cũng giữ chức vụ chủ nhiệm giáo viên hướng dẫn. Trước mặt học sinh cô ta là một Diêm Vương mặt sắt, chấp pháp vô tình động một cái là dùng hình phạt hành xác đối với học sinh. Dù rất xinh đẹp, dáng người lại cũng chuẩn nhưng các nam sinh đều phải tránh xa cô ta, còn các nữ sinh thì chỉ cần thấy cô ta một cái là phải trốn chạy đi rất rất xa. Nhưng cả học sinh và giáo viên đều không biết rằng cô ta là một kẻ đồng tính nữ đầy bạo lực chuyên cưỡng bức phụ nữ khác. Hạ Sương mới chuyển đến trường trong học kỳ này được hai tuần lập tức đã bị Từ Nhược Đồng để mắt tới. Trong một lần vô tình, hai người tắm chung trong phòng tắm tập thể, có thể vì thèm muốn dung mạo và thân hình tuyệt mỹ của Hạ Sương mà từ đó Từ Nhược Đồng luôn nghĩ cô ta và Hạ Sương là một đôi. Hơn nữa đã nhiều lần bày tỏ cái ý nghĩ này với Hạ Sương nhưng cô không nghe. Cô ấy vốn là một cô gái chính hiệu, đối với phụ nữ chỉ có tình chị em còn chuyện giường chiếu nào đâu có thể đáp ứng được Từ Nhược Đồng. Ban đầu Từ Nhược Đồng kiên nhẫn chờ đợi song suốt hai tuần qua chưa làm gì được Hạ Sương thế là bèn dùng thủ đoạn hạ lưu. Mấy hôm trước, cô ta biết được ông chú hiệu trưởng của mình đang nắm giữ một cái USB mà dường như có điều gì đó liên quan tới Hạ Sương mà cô không hề biết. Thế là cô ta đành nghĩ cách tìm cái thứ đó để uy hiếp Hạ Sương nhưng ông chú lại sống chết không chịu giao USB cho cô ta và còn nói thứ đó đến bản thân ông ta cũng chưa từng xem. Có người bạn nhắc ông ta rằng không thể để người khác biết được. Hết cách, Từ Nhược Đồng đành nhân lúc học sinh nghỉ học chạy đến phòng làm việc của ông chú ăn trộm, không ngờ tìm nửa ngày cũng không thấy. Không tìm thấy cái USB mà ông chú nói, lần này cô ta theo dõi Hạ Sương đến trường học, theo cách đơn giản thì cứ trực tiếp cư xử thô bạo đi cho rồi. Xem ra chuyện này cũng không phải ngay từ đầu cô ta muốn vậy. Nhắc đến việc của bản thân trải qua, Hạ Sương bất giác nước mắt tràn mi. Một cô gái đã trải qua những việc hoang đường và kinh khủng như thế này thì làm sao có thể tránh khỏi bị khủng hoảng cơ chứ, cô nói: - Hôm nay thật sự cảm ơn cậu, Tiêu Thần. Nếu như không có cậu tôi thật sự... Tiêu Thần an ủi cô mấy câu liền hỏi: - Cô còn chưa nói sẽ xử trí mụ đàn bà này như thế nào. Cô nhìn xem, cô ta đang lườm chúng ta đấy! Tiêu Thần mồm lẩm bẩm, Hạ Sương thì nhìn Từ Nhược Đồng bị trói chân trói tay trên sàn, tròng mắt như muốn nổ ra, cái ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người đàn ông trước mặt. Trói một phụ nữ rồi tìm cách xử lý cô ta thế nào thật sự là một việc không dễ, đánh không xong, chửa mắng cũng chẳng ra sao, đến cả việc trói lại rồi tống cô ta vào phòng tối nào đó rồi xử một trận, Tiêu Thần lại cảm thấy không nỡ. Vì cảm giác của Tiêu Thần cho biết là người đàn bà này thực sự ghét đàn ông tới tận xương tủiy. Nếu như thực muốn quan hệ với cô ta, Tiêu Thận chỉ sợ lúc đang trong quá trình đó bị cô ta đánh lén. Chẳng may cô ta vớ được cái kéo gì đó, á, Tiêu Thần không dám tưởng tượng nữa. Vả lại Tiêu Thần cũng chẳng còn cách nào lợi hại hơn để xử lý cô ta, loại phụ nữ này thực sự quá biến thái. Nếu muốn cưỡng bức cô ta làm chuyện đó xem ra bản thân Tiêu Thần cũng sẽ trở nên biến thái mất. Huống hồ bản thân có không ít vợ, Tần Vận, Hồ Tú còn không có nhiều thời gian này nọ nữa là. Giờ lãng phí thời gian, lãng phí tinh lực trên thân thể của người phụ nữ biến thái này thật chẳng có ý nghĩa gì. Hạ Sương nhìn Từ Nhược Đồng trên sàn cảm thấy có chút khó xử, nghĩ đưa cô ta đến đồn cảnh sát cũng không ổn, chẳng lẽ cảnh sát lại tin Từ Nhược Đồng muốn cưỡng hiếp mình? Nếu cảnh sát mà nhìn thấy vết thương trên khóe mắt cô ta, sợ rằng sẽ còng tay mình luôn. Chưa biết chừng còn bị Từ Nhược Đồng cắn lại ý chứ, bảo mình có ý định làm tổn thương cô ta. Hạ Sương ngẩng đầu nhìn Tiêu Thần, hỏi ý Tiêu Thần: - Chi bằng đưa cô ta về nhà đi? Tiêu Thần gật gật đầu nói: - Vậy cũng được, nhưng không biết nhà cô ta ở đâu. Hơn nữa, chẳng may đưa cô ta về nhà rồi, cô ta lại làm khó cô thì làm thế nào? Hạ Sương than một tiếng: - Cũng chẳng còn cách nào nữa! Tôi chỉ có thể từ bỏ công việc này tìm một công việc khác thôi. Cô sắc mặt có chút đau khổ, xem ra công việc này đối với cô mà nói thật không dễ dàng chút nào. Từ Nhược Đồng là cháu gái của hiệu trưởng, hơn nữa còn là chủ nhiệm hướng dẫn của trường. Chỉ cần Hạ Sương còn ở lại trường này thì Từ Nhược Đồng sẽ tìm ra cách hoặc đủ loại lý do để tiếp cận cô. Lần này, cô ta bị Hạ Sương làm bị thương sợ rằng sau này sẽ trả thù làm những việc còn khủng khiếp hơn với cô. Tiêu Thần trong lòng có chút hồ nghi: “Lẽ nào, cô ta không phải là Hạ Sương của trường đại học Thanh Hoa.” Lần đầu gặp tại vũ hội hóa trang, ai nấy đều đeo mặt nạ lên mặt nên Tiêu Thần không thể thấy gương mặt của Hạ Sương. Chỉ là mơ hồ thấy thân hình nàng rất giống cái cô gái Hạ Sương này. Nhưng đàn ông chỉ nhìn dáng vẻ thôi thì thật khó phán đoán bởi vì cũng có rất nhiều phụ nữ có dáng người rất đẹp. Hơn nữa, nếu hai người là một thì cảnh ngộ của Hạ Sương bây giờ rất khó hiểu, một người là hoa khôi trường đại học Thanh Hoa, một người lại là giáo viên mới vào trường. Với cả, cái người Hạ Sương trong buổi vũ hội hóa trang đó có khí chất kiêu kì chẳng coi ai ra gì. Còn cái cô gái Hạ Sương này lại có phần e thẹn, xuất thân cũng không giống. Tiêu Thần nhìn cái bộ đồ thể thao mà cô ấy mặc, xem ra cũng không đến một trăm đồng, còn cả cái váy hoa rách vừa nãy cũng chẳng đắt như vậy. Hạ Sương này với Hạ Sương ở đại học Thanh Hoa đúng là một trời một vực. Tiêu Thần thở dài nói: - Cứ như vậy đi, chỉ hy vọng cô nàng này không đi hại cô gái khác là tốt rồi. Hạ Sương bất đắc dĩ cười khổ: - Tôi phải nói lời xin lỗi với cậu rồi! Việc em gái cậu lên lớp e rằng tôi không giúp nổi. Hạ Sương ra đi. Về việc học của Mễ Kỳ Á cô giúp không nổi gì rồi. Tiêu Thần lắc đầu nói: - Việc này cô nhầm rồi. Hôm nay nếu không phải tôi gặp chuyện như này thì không biết chừng em gái tôi sẽ là người kế tiếp cô đó. Tôi sẽ liên hệ với trường khác, trường này bỏ đi. Có một người phụ nữ như Từ Nhược Đồng ở trong trường, Tiêu Thần nghĩ thôi đã rợn cả tóc gáy. Chẳng may cô ta hôm nào đó nhìn thấy Mễ Kỳ Á, rồi cũng bị cô ta ra tay như vừa rồi, có khi còn bị hạ độc thủ nữa. Nghĩ đến khả năng này, Tiêu Thần ngứa ngáy cả răng miệng bèn chửi: - Cái đồ Khỉ ốm, làm việc kiểu mẹ gì mà dám giới thiệu trường như thế này cho ông đây à. Hạ Sương gập người nói lời xin lỗi: - Thật sự rất xin lỗi cậu! Cậu Tiêu làm khó cậu rồi. Tiêu Thần vẫy tay không nói thêm lời nào nữa. Hạ Sương biết địa chỉ của cô nàng Từ Nhược Đồng này, Tiêu Thần cũng chẳng buồn động thủ bèn gọi điện cho Khỉ ốm chửa mắng một trận rồi quẳng ả ở phòng làm việc, bảo anh ta phái người đến mà xử lý. Tiêu Thần dẫn Hạ Sương ra khỏi tòa nhà văn phòng, còn Mễ Kỳ Á và Chu Tử Y đã đợi khá lâu ở bên ngoài.