Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu
Chương 388 : Cô Đường xấu hổ rồi
Vừa nghe Tiêu Thần gọi như vậy, Lương Yến Yến vội quay đầu qua, cảnh tượng trước mắt làm cô hoảng sợ, cô giáo chủ nhiệm xinh đẹp bình thường có chút nghiêm túc Đường Diệm Vân, tay đang nắm vào bộ phận ấy của Tiêu Thần…
Ầm!
Trong khoảnh khắc này Lương Yến Yến, đại não bị chập mạch rồi, đầu óc của cô thật sự không đủ dùng rồi.
- A!
Không thể chịu được nữa rồi, đồng thời lấy tay che mặt mình, không dám nhìn nữa.
Muốn chết, muốn chết, chết thật rồi, nhịp tim của mình đang tăng! Tăng cao!
Làm sao đây, làm sao đây, làm sao mình có thể nhìn cái đó của Tiêu Thần… cô Đường càng quá đáng hơn, làm sao cô ấy có thể, lại còn dùng tay nắm nữa chứ?
Trời ơi, cái vật kia hình như rất lớn? Cái đó chính là vật đó của đàn ông? Cái vật có thể làm cho phụ nữ sinh con?
…
- A!
Tiếp đến căn phòng lại vang lên một tiếng thét chói tai, đột nhiên Đường Diệm Vân tỉnh ngộ ra, lại thấy phía trên mình là thân thể trần truồng của Tiêu Thần, nhưng trong tay mình lại nắm lấy…
Xém chút nữa tim đã nỗ tung, đột nhiên cô bóp một cái vào mệnh căn tử của Tiêu Thần, lập tức bật dậy, chạy qua một bên, dùng tấm thảm quấn chặt thân thể.
- Đây, đây là chuyện gì?
Đường Diệm Vân nhìn thấy Lương Yến Yến trong phòng, cô đang đứng trong phòng che mặt, đỏ mặt tía tai, xem ra bị dọa không nhẹ.
Vừa nghĩ đến cái thứ vừa ở trong tay, mặt của Đường Diệm Vân đỏ đến sắp rỉ máu, lấy tấm thảm che đầu, căn bản không dám rút đầu ra, thật sự quá mất mặt rồi.
- Tiêu Thần! Em còn không mau mặc quần áo vào!
Đường Diệm Vân trốn trong tấm thảm, tức giận la lớn:
- Chẳng lẽ còn muốn dạy hư bạn học Lương Yến Yến sao!
Tà hỏa của bụng dưới Tiêu Thần cũng vừa bị tiếng thét chói tai của Đường Diệm Vân làm cho xìu xuống, thầm nghĩ, cái chết tiệt này là sao chứ, ông đây có lòng tốt qua đây xem cô, kết quả bị cô đẩy ngã không nói, mấu chốt là cô có chút đạo đức nghề nghiệp được không, muốn đẩy ngã thì cô cũng phải đẩy cho xong chứ, lại ngay lúc một nửa, lúc ngọn lửa đang mạnh, tạt cho một gáo nước lạnh. Cũng may ta thiên phú dị bẩm, nếu như là những đứa nam sinh nhát gan khác, bị làm cho giật mình khiến cho chỗ đó nửa đời sau cũng bất lực rồi.
- Sao lại thành em dạy hư Lương Yến Yến chứ…
Tiêu Thần nói nhỏ vài câu trong miệng, lão đại không tình nguyện cột chiếc khăn tắm vừa bị Đường Diêm Vân cởi ra ngay eo, che cơ thể trần như nhộng của mình.
Tiêu Thần bất đắc dĩ cười khổ nói với Lương Yến Yến:
- Yến Yến, bạn chăm sóc tốt cho cô Đường nha, nếu có chuyện gì thì lại gọi mình.
- Uh.
Mặt Lương Yến Yến lúc này vẫn còn đỏ bừng, căn bản không dám đưa tay xuống nhìn Tiêu Thần, chỉ là thông qua khe hở của ngón tay nhìn thấy khuôn mặt khổ sở của Tiêu Thần.
Nghĩ kỹ lại thì Tiêu Thần cũng khá vô tội, lúc đầu hắn không làm việc gì quá đáng, tuy là ôm Đường Diệm Vân vào lòng, nhưng cũng có thể tha thứ, dù sao cũng là do Đường Diệm Vân đang run, hơn nữa còn đang gọi tên của Tiêu Thần, vậy Tiêu Thần ôm cô ấy coi như là an ủi cô ấy rồi. Nhưng cử động lúc sau của Đường Diệm Vân, cô ấy nhìn thấy trong mắt, từ lý luận mà nói, Tiêu Thần không làm việc đưa đẩy gì hết, chỉ là Đường Diệm Vân dưới tình trạng vô thức đã quá kích động rồi. Đối với bất kỳ người đàn ông bình thường nào mà nói, trong tình huống này e là khó có thể khống chế được.
y, tuy là háo sắc lưu manh một chút nhưng đích thực cũng là một chú bé đáng thương.
Tiêu Thần có chút buồn bực muốn rời đi, Đường Diệm Vân vẫn đang dùng tấm thảm quấn quanh người, cô không dám nói lời nào, nhịp tim của cô đã tăng đến 180, nhiệt độ trên khuôn mặt đã tăng đến 60 mấy độ. Nếu lại tăng thêm một chút, e rằng tấm thảm này cũng sẽ bị đốt cháy.
Phù phù…!
Trốn dưới tấm thảm Đường Diệm Vân thở hổn hển một lúc, cho đến mức cô có chút khó chịu, cô mới lấy tấm thảm xuống, nhưng vừa thấy Lương Yến Yến vẫn đứng trong đó, mặt cô càng trở nên nóng hơn nữa.
Vừa rồi Lương Yến Yến đứng một bên nhìn thấy chuyện xấu của mình với Tiêu Thần, trời ơi, em ấy là học sinh của mình, bản thân là giáo viên chủ nhiệm của em ấy, Tiêu thần là học sinh nam của mình, đây là chuyện gì chứ! Mình sao có thể xảy ra chuyện đó với Tiêu Thần chứ, rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì đây!
- Ặc, Yến, Yến Yến…
Đường Diệm Vân nói chuyện cũng có chút lắp bắp rồi, cũng không dám nhìn thẳng Lương Yến Yến, chỉ yếu ớt hỏi:
- Vừa rồi là, là chuyện gì vậy?
Cho dù câu nói này không dài, nhưng đối với Đường Diệm Vân dường như là khoảnh khắc khó xử nhất của đời cô! Câu nói này tiêu hao hết toàn bộ chí khí của cô, hỏi Lương Yến Yến câu này thật sự cần dũng khí rất lớn.
Lương Yến Yến nhùn nhìn giáo viên chủ nhiệm lớp mình, cô đại khái có thể hiểu tâm trạng cô ấy lúc này, đổi lại là bất cứ giáo viên nữ nào, phát sinh chuyện vừa rồi e rằng đều phát điên, càng miễn bàn đây là một giáo viên nữ xinh đẹp, vẫn chưa kết hôn. Hơn nữa lại nói chuyện của tối nay, bản thân cũng có trách nhiệm không nhỏ, nếu như mình không gọi Tiêu Thần tới, căn bản sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Cô có chút tự trách nói:
- Chuyện này đều tại em, là em gọi Tiêu Thần đến, nên mới xảy ra chuyện vừa rồi.
- Em gọi Tiêu Thần đến? Gọi em ấy đến làm gì?
Đường Diêm Vân hỏi một cách khó hiểu, trong lòng có chút trách Lương Yến Yến, thầm nghĩ, chẳng lẽ em không biết Tiêu Thần là con ác lang hay sao, đêm hôm khuya khoắt em dám gọi hắn đến phòng của hai người con gái chúng ta!
Đứa con gái này vẫn còn quá trong sáng rồi, nếu là mình, làm sao gọi hắn đến phòng của mình chứ, đây không phải là tự mình dụ sói sao!
~ Lương Yến Yến nghe ra trong giọng của Đường Diêm Vân mấy phần trách cứ, cuối đầu tự trách nói:
- Là như vậy, hôm nay cô Đường luôn nói mớ, toàn thân lại còn đổ mồ hôi lạnh, sau đó trong mơ lại hay gọi tên của Tiêu Thần, cho nên em mới gọi bạn ấy đến…
- Cô nói mớ gọi tên Tiêu Thần?
Đường Diệm Vân xấu hổ đến nỗi chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống cho xong, bản thân vẫn chưa đến mức ấy chứ? Tuy rằng tính theo tuổi tác của mình, chính là gái trinh già, nhưng cũng không muốn làm chuyện đó đến mức đó chứ, không ngờ lại chủ động lột bỏ khăn tắm trên người Tiêu Thần, lại còn cầm vật kia trong tay…
Nếu như không phải mình kịp thời thức tỉnh, vậy e rằng vừa rồi mình đã dùng miệng…
Đường Diêm Vân sợ đến nổi mồ hôi lạnh lại túa ra, nếu như sự việc xảy ra theo những gì mình nghĩ, vậy hậu quả thật không dám nghĩ. Một nữ giáo viên đẩy ngã học sinh nam, lại còn trước mặt một học sinh nữ khác của mình.
Trời ơi! Mình bị sao thế này?
Đúng, nhất định là có liên quan đến chuyện hồi chiều, mình đã trải qua chuyện đáng sợ như thế, hơn nữa lúc đó là do Tiêu Thần cứu mình ra.
Đường Diệm Vân vẫn còn nhớ mang máng, mình bị nhốt ở dưới nước, đã không thể thở được nữa, tiếp đến một đôi môi lớn ấn lên, truyền một chút không khí cho mình, đó chính là Tiêu Thần.
Chẳng lẽ lại để ý thằng nhóc này như vậy?
Không nên nha!
Truyện khác cùng thể loại
439 chương
72 chương
12 chương
4 chương
107 chương