Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu
Chương 379 : Tôi là trai tân ngươi tin không
- Cô Đường, cô nói xem vị của nó như thế nào, có độc hay không, như vậy chúng em mới dám ăn đó.
Lớp 12/ 7 dám nói với Đường Diệm Vân những lời như này, cũng chỉ mỗi Tiêu Thần cái tên xấu xa này rồi, Tiêu Thần vừa nói mấy lời lập tức dẫn tới một trận cười vang của đám học sinh.
Tuy nhiên Đường Diệm Vân cũng không quá để ý, con người này có lẽ là nếu như không nói mấy câu khó nghe thì sẽ không chịu được.
Cô quay sang bên Tiêu Thần mắng :
- Cậu đúng là đồ xấu xa, mong tôi trúng độc chết sao ?
- Đồ xấu xa ?
Tiêu Thần cảm thấy nóng ran, cái từ này sao nghe đều có cảm giác giống như có chút thân mật, giống như những từ hay dùng trong chuyện phòng the nhiều hơn thì phải?
Lẽ nào cô Đường muốn cùng mình thân mật, có khi nào cô ấy biết suy nghĩ của mình ?
Không tệ không tệ, việc đưa cô Đường nạp vào hậu cung lại tiến thêm một bước.
Tiêu Thần đang nghĩ những điều như thế nhưng ngoài miệng vẫn cười ha hả nói :
- Cô Đường nói như vậy giống như cô là một đại mỹ nhân bị trúng độc mà chết, không chừng có nhiều người khóc lắm ! Tôi đoán không 1000 thì cũng 800 người đi, đến lúc đó thật muốn làm ra như thế, chà, tất cả đài truyền hình, báo chí, tạp chí của cả Lĩnh Hải này đều đưa tin về sự tích vẻ vang của cô đó.
- Tiêu Thần, anh nói linh tinh gì vậy !
Cao Thi Nhu ở bên cạnh ra sức bấm Tiêu Thần một cái, đôi trẻ có những hành động thân mật khiến cho trong nhà ăn rộ lên những tiếng cười khoái chí.
- Cái miệng của cậu chỉ nói ra những lời lẽ không hay thôi.
Đường Diệm Vân nhắc nhở Tiêu Thần mấy câu rồi lại ăn miếng bánh nhỏ, miếng bánh trên tay nhỏ dần nhỏ dần.
Bữa cơm trưa chỉ có bánh ngọt chắc chắn là không đủ, kế tiếp vị chủ nhân của Long Tuyền sơn trang này lại mang đến một chuỗi niềm vui bất ngờ cho các học sinh lớp 12/ 7.
Đầu tiên là từ trên không hạ xuống bốn mươi năm mươi cái đĩa nhỏ, hình dạng khác nhau, phối hợp rất đẹp mắt, nắp chén mở hé, mùi thơm của thức ăn lập tức xông vào mũi làm cho đám người ngồi đấy nước miếng chảy ròng.
Giọng của người đàn ông trung niên lại vang lên :
- Các bạn học sinh và cô Đường nữa, bàn đồ ăn này, chúng tôi đặt tên là “ Tình trường đắc ý ” ngụ ý hy vọng các bạn học sinh, đương nhiên còn có cô Đường của chúng ta về sau trong cuộc sống, có thể tìm được ý trung nhân của chính mình, có một cuộc sống tốt đẹp, hạnh phúc.
- Tình trường đắc ý, tổng cộng có bốn mười chín món ăn, trong đó có ba mươi bảy món nóng, năm món canh, bốn đồ lạnh, ba đĩa hoa quả. Bốn mươi chín là một con số cát lợi, một tuần có bảy ngày, bảy bảy bốn mươi chín, ngụ ý hạnh phúc mỗi tuần, hạnh phúc mỗi ngày.
- Ngoài ra cái này là chúng tôi chuẩn bị cho mọi người, rượu vang England 1986 có tên gọi là “Hồng” ngụ ý các bạn học sinh và cô Đường có thể có một cuộc sống đẹp đẽ toàn màu hồng, cả trong học tập và tài vận.
Người đàn ông trung niên kia nói xong, trên không lại hạ xuống mấy bình rượu lớn và những cái ly chân dài, đưa cho mỗi người một ly rượu đỏ.
Tiêu Thần liền đứng lên, giơ cao chiếc ly trong tay, nói to :
- Các bạn học sinh, ly rượu đầu tiên chúng ta dành cho cô Đường đi, cảm ơn cô vì chúng ta mà nhọc công, cảm ơn cô.
- Cảm ơn cô Đường, cô vất vả rồi.
- Mời cô Đường!
Chén rượu này, chân thành, chân thực, thành tâm.
…
Không thể không nói, bữa cơm này thực là có sáng tạo, thị giác, vị giác, thính giác của các bạn học sinh đều ngập tràn những cảm giác mới.
Đến lúc gần 2 giờ chiều, bữa cơm này mới kết thúc, bởi vì sơn trang còn sắp xếp cho bọn họ đi dã ngoại lúc 3 giờ chiều, cho nên tất cả mọi người phải về phòng để nghỉ ngơi một lát, chuẩn bị cho hoạt động của buổi chiều.
Lớp 12/ 7 có ba mươi bảy người, một phòng hai người, Tiêu Thần lại may mắn được phân riêng một phòng.
Tiêu Thần ngồi trên giường lớn, không nghỉ ngơi mà đang nói chuyện điện thoại cùng ai đó.
Chỉ nghe thấy hắn khẽ mỉm cười nói :
- Long tổng à, hôm này cảm ơn ông, bữa cơm hôm này sắp xếp rất tốt, tôi rất thích .
- Ha ha, Tiểu Thần, cậu khách khí rồi, đều là người quen, chút việc nhỏ này không cần phải cảm ơn đâu.
Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói của người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên đó tên là Long Vũ Sinh, chủ tịch của tập đoàn Long Nhân nước Cộng Hòa, Long Tuyền sơn trang này cũng là sản nghiệp của ông, mấy năm trước, Tiêu Thần có lần từng cứu mạng vị Long Vũ Sinh này, lần này tới đây, Tiêu Thần trước đã đánh tiếng, việc lớp 12/ 7 đến đây nghỉ ngơi ba ngày, đều là Long Tuyền sơn trang chiêu đãi miễn phí, chẳng qua là không có học sinh nào biết, về phần bọn họ trong lòng có nghi ngờ gì thì cứ để họ đoán đi.
Mỗi người 50 đồng là có thể ở Long Tuyền sơn trang vui chơi ba ngày, nói ra cũng có người không tin.
Nhưng với số đông mà nói, có để chơi là được rồi, quản nhiều mà làm gì!
Tiêu Thần tiếp lời :
- Long tổng quá khách khí rồi, ngài bận bao nhiêu việc thế, còn tự mình đến chủ trì bữa tiệc nhỏ của chúng tôi, thật là khiến tôi có chút bối rối !
Nói cũng đúng, ông chủ tập đoàn lớn như Long Vũ Sinh, không ngờ lại tự mình đến chủ trì bữa tiệc của đám học sinh này, thật quá coi trọng rồi.
Long Vũ sinh cười nói :
- Tiểu Thần cậu đúng là thích nói những lời khách khí thế này, vậy qui tắc của ta không cần đến rồi. Việc dã ngoại chiều này của các cậu tôi không thể đưa đi được, xương cốt tôi thế này đi không được, tôi kêu Tiểu Giang đưa mọi người đi, mấy ngày này nước trên núi Long Tuyền có chút xiết, mọi người phải chú ý một chút.
Tiểu Giang chính là con của Long Vũ Sinh, thiếu gia của tập đoàn Long Nhân, Long Giang.
Tiêu Thần nói :
- Không sao, chúng tôi sẽ cẩn thận.
- Đúng rồi, ba giờ chiều mới xuất phát, bây giờ vẫn còn hơn nửa tiếng nữa, cậu một mình trong phòng, có muốn tôi kêu mấy cô gái qua chăm sóc không?
Long Vũ Sinh cười lớn ở đầu dây bên kia .
Hóa ra vị chủ tịch tập đoàn Long Nhân này cũng là một con sói già háo sắc!
Tiêu Thần đang muốn nói có, nhanh nhanh đưa vài cô gái đến đây, lời còn chưa nói ra đã có cảm giác có người đứng trước cửa phòng mình rồi.
Hắn cười rồi nói với Long Vũ Sinh:
- Cái này cũng không cần đâu, ngài biết rồi đấy, tôi luôn giữ mình trong sạch, bây giờ tôi vẫn là trai tân đấy, không nói nhiều với ngài nữa, tôi phải tranh thủ nghỉ ngơi đây.
Nghe Tiêu Thần nói như thế, Long Vũ Sinh trong lòng cảm thấy tụt hứng nên cũng không trêu đùa Tiêu Thần nữa.
Chẳng qua Long Vũ Sinh thoáng nhớ lại rằng năm đó Tiêu Thần cứu mình, lúc đó trong quán rượu lãng mạn uống rượu bỗng dưng xuất hiện mấy kẻ du côn muốn hại ông, kết quả là từ đâu xuất hiện một thiếu niên đánh nhau với đám người đó, bản thân ông bị thương phải đưa vào viện, khi tỉnh lại liền nhìn thấy cậu thiếu niên đó đang ôm ấp một nữ y tá xinh đẹp, chính là lúc tán tỉnh đó, còn nhẹ nhàng nháy mắt mấy cái, theo như kinh nghiệm tình trường thì cách tán tỉnh của cậu thiếu niên đích thị là một tay già đời trên tình trường.
Nhưng hôm nay, cậu thiếu niên này sao vẫn nói mình là trai tân !
Ách, ác quỷ mới tin ngươi !
Truyện khác cùng thể loại
439 chương
72 chương
12 chương
4 chương
107 chương