Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

Chương 369 : Vốn lấy vợ con đã có rồi

Một vài tin tức có thật mà Tạ Khánh Phương nghe được thì theo điều tra một số nhà báo về Top 10 thành phố nước Cộng Hòa mà người đàn ông phải chi một khoản không nhỏ để lấy vợ. Trong đó, Lĩnh Hải cũng được liệt vào danh sách đó, riêng lấy một cô vợ Lĩnh Hải bình quân phải bỏ ra hơn một triệu sáu nhân dân tệ để chi trả các chi phí mua nhà, quà tặng, ăn uống... Xếp sau Lĩnh Hải là BJ, Thẩm Quyến, Hàng Châu, Thành Đô và Tô Châu, có thể nói để lấy vợ ở những thành phố này trung bình phải chi một khoản trên một triệu nhân dân tệ. Tạ Khánh Phương dù học không được bấy nhiêu chữ, nhưng dẫu sao cũng nghe được cái thông tin đó từ miệng mọi người, lấy vợ mất đến hơn một triệu, con số không khỏi khiến bà phải giật mình. Trong suy nghĩ của bà, con trai nông thôn lấy vợ bỏ ra mấy trăm ngàn đã là sang lắm rồi. Quả thực những cô gái ở đây thật có giá. Tính cả đứa con Tiêu Thần mới nhận này nữa, coi như bà đã có hai đứa con, giờ mỗi đứa lấy một vợ tính ra cũng mất hai ba triệu. Bà vốn tưởng số tiền hai mươi ngàn Tiêu Thần cho đó đã đủ để cho cả ba người sống cả đời, nào ngờ cũng chỉ là cọng lông tơ chưa đủ lấy vợ cho hai đứa chúng nó. Lại thêm, vừa mới điều trị sức khỏe, cho nên Tạ Khánh Phương lại phải tiếp tục bắt đầu dành dụm từ giờ. Vì chuyện này bà đã đi khắp nơi nhờ người giúp, muốn tìm một công việc, nếu không thì Nhị Oa đưa đi rửa rau rửa bát cho một quán cơm nhỏ mấy hôm trước. Giờ Tiêu Thần đã là đứa con thành phố nên lấy vợ thành phố mới xứng, còn Nhị Oa chỉ cần bà nói với bà mối dưới quê là ổn. Thực sự bà cũng muốn nó tìm được đứa con gái nào trên này, nhưng quá tốn kém. Coi như một đứa lấy vợ trên này, một đứa lấy vợ dưới quê cũng tốn hơn một triệu. Điều này khiến Tạ Khánh Phương cảm thấy đau buồn vô cùng. … Tiêu Thần đặt tay lên vai bà, mỉm cười nói: - Mẹ à, đừng nghĩ nhiều vậy. Con không kiếm nhiều tiền thật nhưng chí ít vốn lấy vợ cũng phải có chứ. Tạ Khánh Phương mà biết trong tài khoản ngân hàng của tên này có hơn hai trăm triệu nhân dân tệ, thừa đủ để lấy một trăm bà vợ ấy chứ. Nhị Oa đứng bên cũng lên tiếng. Biết mẹ dành dụm là để lo hôn sự cho mình, không đồng ý nói: - Mẹ à, con và anh còn chưa tới 18 vẫn còn trẻ mà mẹ. Sau này, con sẽ kiếm tiền báo hiếu mẹ, mẹ đừng bận tâm chuyện hôn sự của chúng con nữa mà. Tạ Khánh Phương cau mày nói: - Sao không lo được, hai đứa mày đã lớn cả rồi. Ở quê 18 tuổi chúng nó có hết cả rồi đấy. Bản thân Tạ Khánh Phương lúc trước cũng rất muộn mới có con, giờ cũng có tuổi bà chỉ có tâm nguyện tận mắt nhìn thấy Nhị Oa thành hôn. Bỗng giờ lại thêm một đứa con Tiêu Thần nữa, tâm nguyện của bà là thấy hai đứa nó thành hôn. Nếu như ông trời có thể chiếu cố lời thỉnh cầu của bà một lần nữa, thì cho bà có thể được bồng bế cháu gái cháu trai, thì thật sự cảm tạ trời đất biết bao. Tiêu Thần thấu lòng của bà, cười khổ nói: - Mẹ, chúng ta đừng nói chuyện này nữa, sau này duyên phận sẽ đến anh em chúng con sẽ tự tìm được vợ thôi. Hôm nay chúng ta cứ rời chỗ này đã, con và Nhị Oa đi thu xếp đồ đạc. Con thuê một ngôi nhà ba phòng ở một khu phố nhỏ rồi, sau này chúng ta sẽ sống ở đó. Tạ Khánh Phương và Nhị Oa hoan hỷ nói: - Ba phòng? Tạ Khánh Phương lập tức cau mày thở dài: - Ta sống ở đây quen rồi! Chuyển nhà làm gì? Nhị Oa vốn còn trẻ, tính khí chưa chín chắn. Cậu ta từ lâu đã không muốn sống ở cái khu lụp sụp này. Nghe Tiêu Thần nói đã thuê một căn nhà ba phòng, tự nhiên trong lòng cảm thấy vui sướng: - Mẹ, ở đây làm gì có cái gì. Khắp nơi thì lộn xộn, an ninh kém, đến trạm xá cũng không, con đưa mẹ đi viện cũng bất tiện nữa. Tiêu Thần cười nhạt, liếc nhìn ánh mắt Tạ Khánh Phương phần nào hiểu được ý bà: - Mẹ đừng có từ chối nữa mà, con trả tiền phòng mấy tháng rồi, mẹ và em không đến chủ thuê cũng đâu có trả lại tiền thuê. Tiêu Thần vốn không phải con bà, tính ra hắn cũng chỉ có hai lần gặp mặt bà, lần đầu ở bệnh viện khi mà Tạ Khánh Phương bị mắc bệnh đục thủy tinh thể, lần thứ hai chính là ngay lúc này. Tình cảm mẹ con giữa hai người không hoàn toàn xuất phát từ việc nuôi dưỡng, vì thế mà Tiêu Thần đang cố gắng kéo gần khoảng cách giữa hai người lại. Đầu óc Nhị Oa bỗng cũng trở nên lanh lợi, khoác lấy bờ vai bà, cười hi hi: - Mẹ à. Tiền phòng anh Thần trả rồi, chúng ta không chuyển đến đó có phải lãng phí không. Mẹ bảo phải tiết kiệm cơ mà? Tạ Khánh Phương cười khổ, nhìn Tiêu Thần, nhìn Nhị Oa, gật đầu: - Cái thằng quỷ này! … Đã 11 giờ đêm, cả ba người cuối cùng quyết định dọn đến nhà mới. Căn nhà nằm ở trong Ngũ Hoàn Lĩnh Hải, diện tích hơn 130 mét vuông có 3 phòng 2 sảnh, nội thất dù không phải xa hoa nhưng cũng được thiết kế tiêu chuẩn. Vừa mới đến nhà mới, Nhị Oa đã vui mừng hân hoan nhảy múa, cậu ta từ lâu đã mong được sống trong căn nhà đẹp như thế này. Trong phòng đồ điện gì cũng có, Nhị Oa cũng rất thích dùng chúng. Điều khiến Tạ Khánh Phương cười đau khổ không chịu nổi là thằng bé Nhị Oa này chưa bao giờ sử dụng bồn cầu. Kết quả là bị dọa một phen gào khóc om sòm vì vừa ngồi lên bồn cầu đã bị nước xả bắn tung toé lên. Tiêu Thần đã nói dối, thực ra căn nhà cũ này không phải thuê, mà là hắn nhờ Khỉ ốm tìm kiếm trong một tuần rồi quyết định mua lại. Đồ dùng trong nhà cũng đều là của chủ nhà cũ, mọi thứ đều khá mới nên sử dụng vẫn rất ổn. … Sau khi thu xếp cho hai mẹ con họ, nhân lúc trời vẫn tối Tiêu Thần lái xe mô tô quay về chỗ ở. Hai nơi cách nhau khoảng ba mươi cây. Lái xe ra quốc lộ khu Tây Thành, không hiểu phía trước có phải xảy ra vụ tai nạn giao thông không mà tắc một hàng dài xe. Tiêu Thần vội xuống xe, đỗ sau một chiếc BMW. Tiêu Thần nhìn về phía trước thấy xe xếp hàng hơn hai trăm mét, có mấy đứa khùng không chịu nổi nhấn còi inh ỏi, phải đến lúc cảnh sát giao thông đến cảnh cáo mới thôi. Tiêu Thần nghi ngờ, 12 giờ rồi đáng lẽ giao thông phải thông suốt chứ: - Lúc nào rồi mà xe ở đâu lắm thế? Tiêu Thần phóng Cầm Long Chân Khí, thị lực bỗng trở nên rõ mạnh hơn, phóng nhìn hai trăm mét về phía trước. Hóa ra phía trước không có trạm soát, mười mấy cảnh sát đang kiểm tra xe ở phía trước. Tiêu Thần giật mình thấy phía trước khoảng hơn hai trăm mét một nữ cảnh sát trong quân phục xanh lam đang vẫy dùi cui chỉ huy xe. - Là cô bé đó? Tiêu Thần nhìn rõ ràng, người phụ nữ đó chính là Chu Tử Y. Tiêu Thần cười khổ mấy tiếng, lập tức quay xe lách khỏi dòng xe rẽ vào một lối đi bộ đằng sau rồi lái về phía trước. Pằng! Khi Tiêu Thần chỉ còn cách Chu Tử Y hơn 50 mét nữa, bất chợt phía trước có nổ tiếng súng, mọi thứ bắt đầu hỗn loạn. Tiêu Thần chỉ nhìn thấy Chu Tử Y ngã xuống, những cảnh sát cạnh cô cũng bắt đầu sợ hãi rối loạn. Chương 370: Tử Y trúng đạn rồi Nguồn dịch: Nhóm dịch Friendship - Biên tập: Nguồn truyện: feiku. Spoiler Mời xem: Chương 370: Tử Y trúng đạn rồi Bạn sẽ ủng hộ 15 Điểm cho Dịch Giả khi đọc bài viết này: Vừa thấy Chu Tử Y ngã xuống, đôi mắt Tiêu Thần như sắp nổ tung ra, trái tim thiếu chút nữa tan vỡ, hắn lập tức cho xe chạy hết tốc lực, phóng như bay lên tiền tuyến! Khốn kiếp, chuyện quái quỉ gì đang diễn ra vậy, khó khăn lắm mới gặp được cô gái mình thích, rốt cuộc xảy ra trận cái kiểu như vậy, thật là bực mình mà! Pằng! Tạch~ Tạch~! Tiếng súng vừa vang lên, hàng trăm chiếc xe ngã ngổn ngang lập tức hỏng nát, tiếng kèn, tiếng thét chói tai, còn cả tiếng súng hỗn tạp trong đêm khuya an tĩnh, khiến cho người ta có một cảm giác vô cùng hỗn loạn. Ánh mắt của Tiêu Thần dán chặt vào người Chu Tử Y, bốn thanh niên nấp sau chiếc Mazda kiểu cũ, trong tay mỗi người là một khẩu súng lục, đang đối đầu với hơn hai mươi cảnh sát, mà Chu Tử Y thì ngã xuống ngay trước chiếc Mazda đó. Tạch tạch tạch! - Chạy mau đi, trúng đạn là mất mạng đó! Tiêu Thần tinh mắt chú ý thấy, phía sau chiếc Mazda có một cậu khoảng chừng hai mươi tuổi, quay lại đằng sau hò hét một hơi, liền khiến cho vài tài xế phát hoảng, cậu nhóc này hóa ra là muốn làm loạn đây, bốn người âm thầm đi chầm chậm vòng sang phía bên phải chiếc xe. Bởi vì cách bên phải chiếc xe năm mét là vỉa hè, kế bên vỉa hè có một lối đi xuống, hướng đó dẫn vào bãi đỗ xe dưới hầm. Có năm sáu lối ra khỏi bãi đỗ xe, đó là những đường rút lui dễ dàng nhất của bọn họ. Tiêu Thần lái xe máy đi, không lâu sau đã đến được tiền tuyến, từ trên xe phóng người nhảy lên không trung, đám người phía dưới chỉ nghe một tiếng nổ lớn “Ầm ầm”, mấy chiếc xe trên mặt đất gặp chấn động bị hất tung lên, một bóng người phóng vọt qua, nữ cảnh sát bị thương nằm trên mặt đất lúc nãy đã biến mất dạng. Một luồng sáng phát ra từ phía vỉa hè bên phải, liền biến mất rất nhanh trong bóng đêm mờ mịt. Chu Tử Y trúng một viên đạn, cũng may là không trúng vào bộ phận nguy hiểm, chỉ trúng vào vai phải của cô, tuy là chỉ có như vậy nhưng sắc mặt của cô ấy cũng đã trắng bệch rồi, đau đớn đến độ ngất đi. Tiêu Thần ôm lấy Chu Tử Y, cố gắng hết sức mình, hai phút sau đó đã đưa được Chu Tử Y tới một bệnh viện gần đó để cấp cứu. Vị bác sĩ nhìn thấy một nữ cảnh sát trúng đạn, liền lập tức tiến hành tổ chức công tác cấp cứu ngay. Đèn đỏ trước cửa phòng cấp cứu sáng liên tục, mãi cho đến hai giờ sáng, đèn mới chợt tắt, một vị bác sĩ từ trong phòng đi ra. Tiêu Thần vội vàng đi đến phía trước hỏi thăm: - Bác sĩ, tình hình cô ấy thế nào rồi? Vị bác sĩ tuổi trung niên thở dài một hơi, khuyên nhủ Tiêu Thần: - Cậu yên tâm đi, cô ấy không sao, viên đạn đã được gắp ra. Nhưng do mất máu nhiều quá, nên trong thời gian ngắn cô ấy không thể tỉnh lại được, chúng tôi đã chuyển cô ấy sang phòng chăm sóc đặc biệt rồi, nghỉ ngơi ở đó vài ngày chắc là cô ấy có thể tỉnh lại thôi. - Cảm ơn bác sĩ.Tiêu Thần cầm tay vị bác sĩ tuổi trung niên, nói lời cảm ơn. Hắn đã nắm được tình trạng sức khỏe của Chu Tử Y, biết là không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng dù sao nghe được lời nói của bác sĩ, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều. … Hai giờ rưỡi sáng, Chu Tử Y được bệnh viện chuyển đến một phòng bệnh cao cấp, Tiêu Thần đi làm thủ tục nhập viện, còn phải đến một cửa hàng 24h trong thành phố mua một bộ đầm mặc mùa hè và một ít đồ phụ tùng cá nhân của phụ nữ cho Chu Tử Y. Vì muốn chăm sóc cho Chu Tử Y, tối hôm nay Tiêu Thần không thể về nhà được, hắn gọi điện thoại cho Mễ Kỳ Á ở nhà, hai tuần trước vừa mua cho cô ấy một cái điện thoại di động, tiện việc liên lạc. Mễ Kỳ Á cũng chưa ngủ, Tiêu Thần nói hôm nay sẽ không ngủ ở nhà, bảo cô ấy đừng xem sách nữa, đi ngủ sớm một chút. Cô nàng này quả thực rất ham học, chỉ sợ đi học rồi trình độ sẽ thua kém bạn bè, gần đây đang học bù. Nhưng cũng phải nhờ vào “Ngọc Chân Quyết” mà Tiêu Thần cho cô, tuy rằng bây giờ cô không giống Tạ Tiểu Như đã ngộ được tầng thứ nhất, nhưng Ngọc Chân Quyết có lợi ích rất lớn đối với các chức năng của cơ thể con người, trí nhớ của Mễ Kỳ Á đã tốt hơn nhiều so với trước đây. Trí nhớ tốt, học tập cũng nhanh hơn rất nhiều, cho nên cô nàng càng thêm điên cuồng học tập cho dù Tiêu Thần vẫn hay khuyên cô nàng nên học tập điều độ, đừng có phung phí quá độ sức lực của cơ thể. Màn đêm dày đặc, Tiêu Thần cũng không thấy buồn ngủ, ngồi cạnh bên giường Chu Tử Y, vuốt lại tóc Chu Tử Y cho ngăn ngắn. - Lão Đại, sao không dùng Cầm Long Chân Khí giúp cô ấy bình phục nhanh hơn một chút? Trong đầu Tiêu Thần vang lên tiếng nói của Daniel. Nếu dùng Cầm Long Chân Khí chữa trị cho Chu Tử Y, hiệu quả chắc chắn tốt hơn truyền dịch từ từ rất nhiều lần, gã không hiểu vì sao Tiêu Thần không sử dụng nguồn tài nguyên tốt như vậy. - Không phải ta không nghĩ đến, mà là hiện tại tình trạng sức khỏe của cô ấy rất yếu, cần tĩnh dưỡng vài ngày rồi hẵn dùng Cầm Long Chân Khí để giúp cô ấy thì tốt hơn, bằng không thì không có lợi cho cô ấy. Tiêu Thần thở dài nói, hắn cũng muốn nhìn thấy một Chu Tử Y khỏe mạnh, xinh đẹp hoạt bát vậy. Nhưng nếu như bây giờ dùng Cầm Long Chân Khí chữa trị cho Chu Tử Y, kinh mạch, khí quan trong cơ thể Chu Tử Y đều đang trong tình trạng suy yếu, hiện tại nếu động thủ có thể sẽ gây ra hậu quả khó lường, Tiêu Thần không muốn mạo hiểm như vậy. Lúc này nên tin tưởng vào nền y học hiện đại là một sự lựa chọn sáng suốt nhất. - Này, lão đại, Cầm Long Quyết của anh dạo này tiến triển thế nào rồi? Daniel nhìn thấy sắc mặt Tiêu Thần ngưng trọng, bèn lấy đề tài tu luyện ra tán gẫu với Tiêu Thần. Tiêu Thần nói: - Tu luyện hả, hai tháng nay ta không thể nào dụng công được, mà dù sao cũng còn ngươi mà, ngươi cố gắng chăm chỉ là được rồi. Daniel đổ mồ hôi lạnh, giọng điệu bất mãn nói: - Không thể nào! Lão đại anh thật là lười biếng, chỉ có mỗi mình em tu luyện. Cầm Long Quyết mà luyện như thế sao mà thành? Cho dù một mình em cố gắng cũng được đi, nhưng đến lúc cơ thể anh lĩnh hội được thành quả, anh sẽ gặp khó khăn để khống chế Cầm Long Chân Khí, mà nếu tu luyện của anh lạc hậu rồi, đến lúc muốn lấy lại thì vô cùng khó khăn, hơn nữa tiềm lực sẽ mai một, rất khó đạt cảnh giới cao nhất. - Ngươi nói rất có lý, sau này ta sẽ chú ý tu luyện. Tiêu Thần thở dài, hắn cũng không phải không muốn tu luyện, mà gần đây có quá nhiều việc, trước đó không lâu là việc ám sát Vương Thiết Lâm, gần đây lại là việc của những người thân bên cạnh, quá nhiều việc phải gánh trên vai khiến hắn không còn thời gian tu luyện, nhưng những gánh nặng này lại không thể trút đi đâu được. Daniel nói: - Lão đại, em biết anh sống trên địa cầu có nhiều vướng bận, nhưng anh cũng biết đó, mấy việc này đều là tối kị khi tu luyện, phàm một người lòng có nhiều vướng bận, ràng buộc, sẽ khó tu luyện thành công. Em còn nhớ vài Đại Ma Thần trong Vũ Trụ Hắc Ám, tất cả đều là mấy lão máu lạnh vô tình, nhưng mà tu vi của bọn họ thật đúng là kinh thiên động địa, thậm chí chỉ vài tên liên kết lại với nhau cũng đủ để tạo ra một thế giới, còn về thực lực mỗi tên Đại Ma Thần thì chỉ cần giơ tay lên là có thể hủy diệt hàng trăm hành tinh ngay. - Daniel! Tiêu Thần đột nhiên nghiêm mặt nói. - Mấy tên ngươi vừa nói tới đều là Ma Thần của Vũ Trụ Hắc Ám, bọn chúng máu lạnh vô tình, xem bách tính sinh linh như con ong cái kiến, cho nên bọn chúng chỉ xứng đáng làm mấy cỗ máy giết người. Mà ta là một con người, xuất thân từ Địa Cầu, từ nhỏ đã được người thân họ hàng thương yêu nuôi nấng, ta không có cha mẹ, ăn cơm trăm họ mà lớn lên. Ta có người yêu, có bạn bè, ta không muốn trở thành cỗ máy giết người như bọn chúng. - Nếu như chỉ vì công lực, hoặc chỉ để nắm quyền sinh sát trong tay thôi, thì trở thành một cường giả như vậy thì có ý nghĩa gì đâu?