Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu
Chương 361 : Bãi biển
Phòng làm việc bên kia phản ứng rất nhanh, một đối tác họ Phó lập tức gọi điện cho Hà Phương Nhã, yêu cầu cô đưa ra lời giải thích hợp lý.
Ông Phó nói, năm người kia là ông đặc biệt mời đến để làm bảo vệ cho phòng làm việc, hơn nữa cách đây không lâu đã đưa năm người bọn họ vào danh sách nhân viên chính thức của phòng làm việc rồi. Đồng thời tuyên bố Hà Phương Nhã lợi dụng chức vụ, thuê côn đồ làm thương tổn đến nhân viên chính thức của công ty, yêu cầu Hà Phương Nhã nói ra hung thủ, còn nói đã đem hành động bạo lực lần này báo cho cục cảnh sát Đông Thành của thành phố Lĩnh Hải rồi.
Nhưng Tiêu Thần lại nhớ rằng trước đây đã hỏi qua người thanh niên đó, anh ta nói không phải là nhân viên của phòng này, rất rõ ràng là người họ Phó kia đang nói dối, hơn nữa hai đổng sự trưởng của công ty, còn có Hà Phương Nhã nữa, cũng có quyền phê chuẩn năm nhân viên chính thức của công ty như thế này, ông Phó làm cá nhân như vậy cũng không được tính.
- Tiểu Thần, cậu cứ về trước đi, chuyện này tôi sẽ giải quyết.
Hà Phương Nhã ngỏ lời khi cùng Tiêu Thần đi đến cạnh chiếc xe Jetta, cô không muốn để Tiêu Thần đến cục cảnh sát, nếu thật sự phải làm như vậy, cô không có cách nào để giải thích cho con gái Thi Nhu của mình.
Tiêu Thần không phải là không quan tâm, vài cơn gió nhẹ thổi cũng đủ làm sóng gợn rồi, những vấn đề của tập đoàn Hà Phương Nhã hắn đã lưu tâm rất nhiều.
Tiêu Thần đưa Hà Phương Nhã đến bên chỗ ngồi phụ, còn hắn ngồi ở ghế lái nói :
- Chị Phương Nhã, đưa chìa khóa cho tôi, tôi đưa chị về nhà trước đã.
- Không được, cậu không thể lái xe, thế này hơi nguy hiểm.
Hà Phương Nhã dứt khoát xua tay, cô chỉ cho rằng Tiêu Thần là một cậu thanh niên chưa đến mười tám tuổi, nếu để cho cậu ta lái xe như này, nhỡ trên đường đâm chết người hay xảy ra sự cố tông vào đuôi xe đều rất rắc rối.
Tiêu Thần đột nhiên lấy một vật màu đỏ từ trong túi quần đưa ra, Hà Phương Nhã vừa xem, bất ngờ kêu 1 tiếng :
- Bằng A?
- Đưa chìa khóa cho em, em lái là chị cứ yên tâm đi nhé, mấy năm trước em đã có bằng lái xe rồi ! Khà khà !
Tiêu Thần đắc ý chìa tay ra trước mặt Hà Phương Nhã, thầm nghĩ, thật tốt mấy thứ giấy tờ này đều để trong không gian, thuận tay lấy ra, đúng là rất tiện.
- Này không phải là đồ giả chứ?
Hà Phương Nhã cầm vật trên tay xem đi xem lại, còn quay ra dò xét Tiêu Thần mấy lần, cảm thấy có chút không đúng với thực tế.
Một tên tiểu tử chưa đến 18 tuổi đã có bằng lái, hay là mấy năm trước, những người học lái như này nếu không đâm xe chết rồi cũng được tính, lẽ nào bằng lái xe của nước Cộng Hòa người nào cũng có thể có sao ?
Đương nhiên không phải vậy, chính Hà Phương Nhã năm đó cũng tự mình thi được bằng C, cũng phải vào học ở trường lái 1 tháng, mới thi được qua.
Tiêu Thần nhanh tay nhanh mắt, hai ngón tay lướt nhẹ bên hông Hà Phương Nhã, lấy từ trong túi áo của cô chiếc chìa khóa, nhanh chóng cắm vào lỗ khóa, Tiêu Thần rất nhanh đã khởi động được chiếc xe Jetta.
- Giả hay không thử là biết!
Tiêu Thần thả tay ga, chiếc xe Jetta lập tức chuyển bánh phóng đi !
- A, cậu điên à! Chậm lại, từ từ thôi!
- Á, cẩn thận bên đó có xe, có xe tới đó!
- Yaaaa! Cậu muốn chết sao, thiếu chút là đâm vào hông xe BMW ! Sao lại xe nữa kìa, muốn bị phạt à!
…
Hà Phương Nhã lần đầu tiên biết được cảm giác lái xe tốc độ nhanh là như nào, bình thường cô tự mình lái rất từ tốn, chậm rãi, đâu như Tiêu Thần bộ dáng giống một kẻ điên. Mặc dù chân đang đau, nhưng tâm hồn cô dường như trẻ lại mấy tuổi, thậm chí mười mấy tuổi, hóa ra cô cũng thích cảm giác đua xe.
- A!
Xe Jetta chạy nhanh đến một con đường nhỏ ở ngoại ô, xung quanh không có tòa nhà nào cả, cũng không có những chiếc xe qua lại, Hà Phương Nhã đưa tay ra bên ngoài cửa xe, hét to 1 tiếng.
Niềm vui, hạnh phúc cực độ, còn cả vết thương ở chân, kết lại thành mớ cảm xúc hỗn độn trong cô.
Tiêu Thần giữ xe đi chậm lại, quay sang Hà Phương Nhã cười nói:
- Chị Phương Nhã, muốn hét thì hãy dùng hết sức của chị mà hét to lên đi!
Đây là một người phụ nữ mạnh mẽ nhưng dù sao thì vẫn là 1 người phụ nữ, lại sớm li hôn với chồng, hơn nữa trước đây cũng nghe cô ấy nói qua chồng cô là người qua giải phẩu thẩm mĩ, bây giờ cũng trở thành tập đoàn tài chính khổng lồ trong nước. Phải chịu bao nhiêu loại áp lực, đã đến lúc thoát ra khỏi đó rồi.
…
Tiêu Thần lái xe, đưa Hà Phương Nhã tới bên bờ biển, để xe dừng lại trên đường lớn, hai người ngồi xuống trên một bãi cát khô.
Đã hai giờ chiều rồi, hai người vẫn chưa ăn gì cả, vừa mới ngồi một lát, dạ dày Hà Phương Nhã đã phản ứng rồi.
- Chị Phương Nhã, chị đợi ở đây, em đi bắt cá cho chị ăn.
Tiêu Thần đứng đậy, quay sang Hà Phương Nhã cười mỉm nói.
Hà Phương Nhã kinh ngạc:
- Bắt cá sao? Đi đâu bắt cá thế?
- Vậy còn phải nói sao, đương nhiên là ở biển rồi!
Tiêu Thần cười 1 tiếng rồi cởi từng chiếc cúc trên áo sơ mi ra.
Hà Phương Nhã vội nói:
- Cậu điên sao? Sóng biển đang đánh như này, cậu bắt cá thế nào được?
Nghe nói ở ao thì mò cá, ở kênh thì bắt cá, nhưng chưa xem ở bộ phim nào hay trên TV thấy diễn viên chính bắt cá giữa biển sóng cả. Cá là một loài vật rất linh hoạt, chúng cả đời đều sống trong nước, ở trong nước chúng tất nhiên có được ưu thế, một người muốn bắt cá dưới tác động của sóng là điều gần như không thể.
Dĩ nhiên 1 câu quảng cáo dùng để hình dung Tiêu Thần là không hết, với hắn mọi thứ đều có khả năng.
Just do it ( chỉ cần dốc lòng dốc sức làm là có thể đạt được mục tiêu )
Không thể không khen ngợi, động tác cởi cúc áo của bạn học Tiêu Thần thực sự là hạng nhất, không đến mấy giây đã nhìn thấy thắt lưng rồi, hắn còn tháo tiếp thắt lưng quần bò nữa, Hà Phương Nhã nhìn ngay trước mắt, cô vội lấy tay che mắt lại.
- Cậu thế này làm gì chứ ! Nhanh mặc đồ vào đi ! Mặc vào đi !
Hà Phương Nhã thoáng đỏ mặt ngượng, cô gấp gáp.
Cô tuy rằng lớn tuổi hơn, nhưng vẫn cảm thấy mất bình tĩnh trước nay chưa từng có, trong mắt cô cậu thanh niên trẻ tuổi này còn là bạn trai của con gái, cậu ta cởi đồ trước mặt mình như thế, cái này coi như nào đây.
Nếu như để lộ ra, không phải tự mang tiếng xấu sao, trước mặt con gái cũng không ngẩng đầu lên được.
Tiêu Thần đâu quan tâm nhiều như vậy, Hà Phương Nhã càng tỏ ra ngượng ngùng hắn lại càng tự nhiên,vô cùng nhanh nhẹn, đặt dây lưng và quần bò bên cạnh Hà Phương Nhã, trên người chỉ còn lại một chiếc quần con.
- Chị Phương Nhã, trông đồ hộ em nhé, em xuống nước bắt hai con cá to cho chị bồi bổ!
Nói xong Tiêu Thân lao nhanh về phía biển, động tác của hắn rất nhanh, đương nhiên là do hắn cố ý che giấu điều gì đó, nếu như để Hà Phương Nhã nhìn thấy hắn ta 1 bước mười mấy mét, cô ấy chắc chắn cho rằng gặp quỷ rồi.
-Ùm một tiếng, Tiêu Thần mạnh lẽ lao xuống nước, đón sóng lặn xuống.
Truyện khác cùng thể loại
439 chương
72 chương
12 chương
4 chương
107 chương