Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu
Chương 341 : Đầu lâu màu hồng, người dị năng không gian hắc ám
Tám người đàn ông, tụ hợp thành một con quái vật lớn
Nghĩ thôi cũng đã thấy ghê tởm và rối rắm, tám anh chàng đẹp trai, chẳng mấy chốc đã hợp thành một thể, không những có tám cái đầu, mười sáu cái chân, mười sáu cánh tay, mà vòng eo cũng tăng lên
- Không biết có phải thằng này cũng có mười sáu…
Lý Hán nói chưa dứt lời, Tiêu Thần đã đánh vào đầu của y.
Thằng này, ở đây còn nữ đồng chí nữa, đừng có như vậy được không,
Rống!
Tổ hợp quái thú lại rống lên những tiếng kinh thiên động địa, tám cô hồng y đều ngã trên mặt đất, hoảng sợ nhìn tổ hợp quái thú ở sau lưng.
- Ủa? Chuyện gì thế này? Tổ hợp quái thú đó không phải do tám người con trai tự nguyện hợp lại sao? Tại sao những người con gái đó lại sợ như vậy?
Đầu óc Lý Hán hiếm khi linh hoạt như vậy, lập tức nghĩ ra mấu chốt của vấn đề.
Pằng, pằng, pằng!
Trong lúc mấy người họ đang nói chuyện, vài tiếng súng dồn dập vang lên, lại hướng ánh mắt mọi người tập trung qua bên này, một đoàn trai tráng mặc áo tay ngắn không biết từ đâu xông ra, cầm súng máy, xả một trận mưa đạn vào tổ hợp quái thú.
- Đây lại là tình huống gì đây? Sặc, lại trò gì đây!
Tiêu Thần không còn chú trọng hình tượng nữa, buộc miệng chửi, kỹ thuật bắn súng của đám người đó quả thật không ra sao, có một số viên đạn lại còn bắn lên những tảng đá nơi ẩn nấp của năm người, trong đó có một viên xẹt qua cổ mình bay đi!
- Anh!
Em gái Mễ Kỳ Á vừa dứt lời, lại nghe thấy tiếng súng, tâm hồn trẻ thơ lại bị tổn thương lần nữa, lại lần nữa nhảy vào lòng Tiêu Thần, lần này ôm càng chặt hơn.
Cố sức ôm mạnh đến nỗi có một cảm giác “chết đi mới buông tay”.
Hỗn loạn đến quá nhanh, Tiêu Thần đám người cũng chỉ có thể đợi sự hỗn loạn này kết thúc, mới chuồn đi.
Nhưng trận hỗn loạn này không nhanh như trong suy nghĩ của họ, ngay khi đội xạ thủ xuất hiện chưa được năm phút, từ dưới đất ứa ra hàng trăm người.
Trang phục của một trăm người này không giống nhau, bốn năm mươi người xông ở phía trước, cũng đều mỗi người cầm một cây súng máy, càng làm đám người Tiêu Thần không thể rời đi chính là mấy trăm người này là đám người của Vương Thiết Lâm!
- Xem ra lần này chúng ta đỡ được rất nhiều sức, để chúng nó cắn lẫn nhau!
Lý Hán cười ha hả nói, bên Vương Thiết Lâm vừa xuất hiện, đã giao chiến với đội trai tráng kia, “đùng đoàng” hai đám người đó vòng qua xác của tổ hợp quái thú, bắt đầu xử lý nhau.
Bùm Bùm!
- A!…
Tiếng kêu thảm thiết, tiếng kêu kỳ quái, tiếng súng, thỉnh thoảng dưới đất còn xuất hiện tiếng nổ, đan chéo thành giai điệu chính của trận đấu tranh sa mạc này, núp sau tảng đá lớn cách khoảng hơn 50m là chiến đội Đẫm Máu bốn người cùng cô em gái Mễ Kỳ Á ở Hà Trấn thành năm người.
Mười mấy phút sau, cuối cùng tiếng súng cũng dừng lại, tiếng kêu thảm thiết của người bị thương nghe càng rõ hơn.
Đội súng xuất hiện trước, rất rõ là cùng phe với tám cô hồng y, lúc này đã tụ lại một chỗ, bọn họ núp sau xác của tổ hợp quái thú bắt đầu đối mặt với đoàn người của Vương Thiết Lâm .
- Đầu lâu hồng phấn, tốt nhất là mau giao vật đó ra! Nếu không hôm nay sẽ là ngày chết của các ngươi!
Từ trong đoàn người của Vương Thiết Lâm hét ra một tiếng lớn, mặc dù là ở hơn 50m, đám người Tiêu Thần cũng nghe rõ âm thanh này, thậm chí công lực yếu hơn nhiều như Mễ Kỳ Á còn cảm thấy màng nhĩ sắp thủng, âm thanh này vừa xuất hiện, Lưu Kiệt liền nghe ra cảm giác chán nản.
Lưu Kiệt nhăn mày nói:
- Đây là người dị năng sóng âm, có thể khuếch trương âm thanh của nó và có sức mạnh xuyên việt, từ âm thanh của người này mà xem, ít nhất là người dị năng sóng âm cấp ba .
- Bà mẹ nó chấn động đến nỗi đầu lão tử cũng có chút choáng!
Lý Hán vụt miệng chửi, dùng sức lắc đầu vài cái.
Tả Hàn vỗ đầu của y, lạnh lùng nói:
- Khoan hãy nói nhảm! Nghe xem bọn họ nói gì!
- Vương đoàn trưởng, anh hà tất đuổi cùng diệt tận chứ, chúng ta đâu phải địch thủ sống chết!
Bên phía nữ hồng y cũng vang lên một âm thanh lớn, âm thanh này thậm chí còn lớn hơn âm thanh vừa nãy, càng thêm chói tai.
- Móa, bên đó cũng có người dị năng sóng âm! Vương Thiết Lâm này sao lại thành Vương đoàn trưởng rồi?
Đồng chí Lý Hán lại mắng lên.
Tả Hàn lại vỗ cho một bạt tai, khẽ nói:
- Lập tức câm miệng cho lão nương! Không thì đạp ngươi xuống đó, cho hai người đó xử lý ngươi!
- Ặc!
Lý Hán rụt cổ lại, nhanh chóng trốn phía sau Tiêu Thần…
…
- Đừng nói lời vô ích, hôm nay nếu ngươi không giao vật đó ra, thì đừng hòng rời khỏi chỗ này!
Người dị năng sóng âm trong đội ngũ của Vương Thiết Lâm gào lên, một trận cuồng phong thổi qua người bọn Tiêu Thần, cũng may Tiêu Thần nhả ra một lớp mỏng Cầm long chân khí, bao gọn nguyên tảng đá lớn cùng mọi thứ xung quanh, mới làm cho sức gió giảm xuống không ít.
- Tôi đã nói từ lâu rồi, vật đó không ở chỗ tôi, Vương đoàn trưởng sao anh không tin chứ? E rằng hôm nay anh mang đoàn quân Hắc Sát của anh đến đây, là muốn mượn đao giết người?
Người dị năng bên phía nữ hồng y gầm lên
- Lão đại, hãy để tôi qua xem tình hình bên đó.
Giọng nói của Daniel vang lên trong đầu Tiêu Thần, Tiêu Thần gật đầu, nói câu cẩn thận, ý niệm của Daniel liền bay đi.
- Đầu lâu hồng phấn, ngươi đừng tưởng lão đây là con nít ba tuổi, thằng cha đáng chết của mày trước khi chết, chẳng lẽ không mang đồ vật đó giao cho ngươi, mà giao cho ta sao?
Người dị năng sóng âm khì cười nói:
- Ngươi đã ngoan cố không linh hoạt như vậy, vậy thì đừng trách Vương Thiết Lâm ta không khách khí, hôm nay mảnh đất xanh này sẽ là nơi chọn thân của ngươi, đầm suối đen dưới đất sẽ cùng ngươi chôn dưới lòng đất!
…
Cuộc đàm phán của hai bên đã đã thất bại, toàn bộ thuộc hạ của Vương Thiết Lâm đã đổi thành áo chống đạn, cầm súng tiểu liên hướng về phía đầu lâu Hồng Phấn mà xông tới.
Mấy quả lựu đạn nhỏ, bị thuộc hạ của Vương Thiết Lâm ném qua đó, “bùm” “bùm” “bùm”, mục tiêu của quả lựu đạn không phải đầu lâu Hồng Phấn, mà là đám người che chắn của đầu lâu Hồng Phấn, cái xác của tổ hợp quái thú.
Dưới sự oanh tạc của lựu đạn, tổ hợp quái thú rất không may biến thành khối vụn, mất đi vật che chắn, tay súng thuộc hạ của Vương Thiết Lâm liền xông lên, cùng lúc đó phía dưới xuất hiện một khoảng không đen tròn khoảng 10m, đám người Tiêu Thần liền mất đi tầm nhìn, chỉ có thể nghe thấy bên dưới tiếng súng không ngừng, tiếng lựu đạn ầm ầm cuồng vang.
- Sặc, mẹ nó! Là người dị năng không gian hắc ám!
Lưu Kiệt luôn luôn nói năng cẩn thận khoảnh khắc này hình tượng tổn hao nhiều, thấy không gian hắc ám vừa xuất hiện, liền buộc miệng chửi ầm lên.
- Sao rồi? Người dị năng không gian hắc ám rất trâu bò ư?
Tiêu Thần nhíu mày hỏi
Lý Hán cười ha hả nói:
- Cũng không phải tụi nó rất trâu, mà bọn nó là người dị năng tà ác, lại còn có người dị năng hệ không gian. Mỗi một người dị năng không gian hắc ám, đều là kẻ địch của gia tộc Lưu Kiệt, là kẻ thù mà bọn họ thề phải giết!
- Ặc, bá đạo vậy sao?
Tiêu Thần không nói nên lời.
Một người tà ác, một người chính nghĩa, nhưng xã hội hiện thực, có ai phân biệt rõ được “tà ác” và “chính nghĩa”, sự chém giết không khác biệt này, dường như quá tùy tiện rồi…
Lưu Kiệt phẫn nộ nói:
- Phó đội trưởng ngài không biết, phương thức tu luyện của người dị năng không gian hắc ám vô cùng ác độc, nghiêm khắc mà nói, bọn chúng không phải người dị năng thực sự, bọn chúng là thông qua việc cướp lấy khả năng thiên phú của những người dị năng khác mà biến thành người dị năng.
- Cướp lấy khả năng thiên phú của những người dị nhân khác?
Trong lòng Tiêu Thần bị chấn động mạnh, lập tức hỏi:
- Lần trước không phải anh nói nếu không có thiên phú thì không thể thành người dị năng sao? Không lẽ còn thủ đoạn khác?
Ha ha, nếu như còn có phương pháp khác, vậy mình cũng có thể có được dị năng như mắt nhìn xuyên thấu, tuệ nhãn rồi, vậy sau này đến nơi như long vực, không phải càng trâu sao?
- Thông thường mà nói, căn bản thiên phú là không cách nào cướp được, nhưng đám người dị năng hắc ám này, sẽ giải phẫu thân thể của người dị năng, hoặc sẽ rút máu của người dị năng để bản thân dùng. Từ đó kế thừa một phần năng lực của người dị năng, những kẻ thông qua phương pháp bí truyền này trở thành người dị năng, thường có đặc tính tâm lý khác máu, thích giết chóc.
Sắc mặt Lưu Kiệt tái xanh khẽ nói:
- Từ cách người dưới kia phóng thích không gian hắc ám mà xem, ít nhất đây là người dị năng không gian hắc ám cấp bốn, điều này nói rõ ít nhất hắn đã tàn sát một người dị năng không gian cấp năm! Người dị năng không gian cấp năm đó, vậy trong số người dị năng hệ không gian, đều là người vượt trội, và cũng là người dị năng cao cấp trong số người dị năng loài người, lại bị hắn giết chết!
Với tư cách là một người dị năng hệ không gian ngay thẳng, lại còn xuất thân từ gia tộc dị năng như Lưu Kiệt, từ nhỏ đã chịu sự giáo dục của gia tộc, đối với loại người dị năng hắc ám này, nhất là bọn người tàn sát người dị năng hệ không gian làm vật chủ, cho dù liều cả mạng sống, cũng phải chém chết bọn chúng.
- Ồ, thì ra là như vậy.
Tiêu Thần có chút thất vọng gật gật đầu, vốn dĩ còn tưởng rằng có cách chính quy nào đó có thể đạt được thiên phú, kêu bản thân đi tàn sát người dị năng từ đó đạt được dị năng thiên phú, bản thân tuyệt đối không làm hành vi thiếu đức như vậy.
Đột nhiên Lưu Kiệt đứng dậy, muốn xông xuống dưới, Lý Hán liền vội vàng kéo y lại!
- Anh muốn làm gì!
Lý Hán quát lên, bên dưới đang đánh đến túi bụi, mưa bom bão đạn, bây giờ Lưu Kiệt xông vào đó tuyệt đối là đi tìm cái chết!
Lưu Kiệt giận dữ hét :
- Tôi phải đi giết hắn!
Dứt lời gạt bỏ tay Lý Hán, y đã mất đi lý trí thường ngày, Tiêu Thần đứng bên nhìn rất kinh ngạc, cho dù thề không đội trời chung với người dị năng không gian hắc ám, Lưu Kiệt cũng không kích động đến như vậy chứ.
Lý Hán làm gì chịu buông tay, y đã hợp tác với Lưu Kiệt 4 – 5 năm rồi, sớm đã có tình huynh đệ thắm thiết, y kéo Lưu Kiệt cứng ngắc, một bạt tai tán vào mặt Lưu Kiệt, lớn tiếng mắng:
- Mẹ nó mày là thằng ngốc hả! Mày là thằng đao thương bất nhập hay có pháp lực thần tiên? Bây giờ mày xông xuống dưới chỉ có một chữ chết! Mày sẽ bị mìn nổ đến nỗi lông lá cũng không bảo toàn được!
- Tôi mặc kệ!
Lưu Kiệt không bị một cái bạt tai đánh tỉnh, trong mắt y hiện đầy những tia máu, móng tay đã khảm vào trong lòng bản tay.
Tả Hàn thấy Lưu Kiệt thái độ khác thường, cũng vội vàng khuyên nhủ:
- Nghi Đạt, Hà Á Đồ nói đúng, bây giờ không phải thời cơ anh ra tay, anh xông vào đó chỉ là chịu chết mà thôi.
- Đúng vậy, anh gấp như vậy làm gì, đợi chúng ác chiến xong, chúng ta mới xông ra nhặt cái có sẵn là được rồi.
Tiêu Thần cũng lên tiếng an ủi, Lưu Kiệt này cũng thật là, làm sao một người bình thường rất bình tĩnh, hôm nay lại manh động như vậy.
- Các người biết gì chứ!
Lưu Kiệt giận dữ hét lên:
- Ông nội tôi chính là một vị dị năng không gian cấp năm! Ba năm trước, ông ấy bị giết hại tàn nhẫn!
…
Nói như vậy, vị dị năng không gian cấp bốn thần bí này, rất có thể là hung thủ giết hại ông của Lưu Kiệt rồi!
Truyện khác cùng thể loại
439 chương
72 chương
12 chương
4 chương
107 chương