Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu
Chương 338
Sau cơn lốc hắc ám hai ngày, thức ăn loại mềm mà năm người mang theo đã ăn hết sạch, chỉ còn lại những miếng thịt cứng cắt từ thân con lạc đà chết không lâu.
Ba ngày sau, nước ngọt chỉ còn lại nửa khối.
Năm ngày sau, nước ngọt chỉ còn lại một phần tư khối.
Không có trợ giúp của lạc đà, việc đi lại trong sa mạc thực sự quá khó khăn, lượng nước ngọt ngày càng tiêu hao, sự mệt mỏi trong lòng người gia tăng từng ngày, đặt biệt là hướng đạo Mễ Kỳ Á trong đội ngũ, sức khỏe cô ấy vốn không tốt, ở nhà không hề ăn qua thức ăn có dinh dưỡng, nếu không phải bốn người suốt đường chăm sóc cô ấy, chỉ sợ là cô ấy không thể kiên trì được nữa.
Lại một đêm tối kéo đến, mặc dù cơn gió ban ngày hôm nay không lớn, nhưng thời tiết ở sa mạc luôn thay đổi, thực sự khó biết trước, mọi người vẫn trước mười giờ tối dựng xong lều, sớm vào lều nghỉ ngơi.
Lần này dựng lên ba cái lều, nhưng khác mọi lần là hôm nay Mễ Kỳ Á và Tiêu Thần ngủ chung, còn Tả Hàn thì ngủ một mình, Lưu Kiệt và Lý Hán hai tên đàn ông chen chung như cũ.
Ở trong lều Lưu Kiệt và Lý Hán.
- Hì hì, Lưu Kiệt à, anh nhìn xem thằng nhóc Tiêu Thần đen tối chưa kìa, không ngờ lại đưa em gái Mễ Kỳ Á về trong lều, thật tà ác! Thật không có chút nhân đạo.
Lý Hán mời nằm xuống, liền nói mấy câu như vậy mấy lần.
Mầm tốt thế này, đưa cho gia súc thật là uổng.
Con người có tính tình tốt như Lưu Kiệt, cũng bị Lý Hán bôi xấu đi, khinh khi Lý Hán nói:
- Tôi thấy như anh muốn làm gì em gái người ta thì có? Chỉ có anh là suy nghĩ lung tung, Tiêu phó đội trưởng người ta sẽ không tà ác như vậy.
- Sẽ không sao?
Lý Hán mở to hai mắt
- Trời ạ, tôi nghĩ là anh không biết được bộ mặt thật của tên tiểu tử kia rồi, đó là một con ngựa giống cao lớn thuần túy! Anh xem không phải đội trưởng của chúng ta cũng bị hắn dụ đó sao, bây giờ ngay cả em gái Mễ Kỳ Á cũng vậy, rơi vào ma trảo của hắn…. đáng tiếc… đáng tiếc…
Lý Hán lắc đầu liên tục thở dài. . .
Ở trong lều Tả Hàn.
Tả Hàn lăn qua lăn lại nửa tiếng mấy đồng hồ, cũng không ngủ được.
- Tên tiểu tử kia thật không biết xấu hổ, mới nhận một người em gái, đến em gái cũng không tha! Có gan thì anh đến đây với bà đây.
Tả Hàn lẩm bẩm trong miệng.
- Đúng là người đàn ông không có lương tâm.
- Có gì to tát đâu… không phải là Môn thần Hoa Hạ sao? Không phải lấy được huân chương Hoa Hạ sao? Cho dù có tặng không bà đây bà cũng không lấy.
- Mày cũng đừng nằm mơ, người ta tại sao phải tặng cho mày, mày si tình sao?
- Đúng không?
Không ngừng đấu tranh trong đầu, hai tiếng nói không ngừng cãi vã, cãi vã, suy tính nửa tiếng mấy đồng hồ, Tả Hàn cảm thấy mình hơi mệt.
- Mình bị làm sao thế này? Mình tại sao lại quan tâm đến tình hình của hắn vậy.
Tả Hàn biết tình huống của mình không ổn, cô ấy không phải cô gái mười lăm sáu tuổi, cô ấy đã sớm bước qua độ tuổi đó, cô biết rất rõ tâm trạng bây giờ của mình rất không tốt, hoặc là rất tồi tệ.
- Không phải mình thích hắn rồi chứ?
Rút ra kết luận này, Tả Hàn càng ngủ không được.
Ở trong lều của Tiêu Thần và Mễ Kỳ Á.
- Mễ Kỳ Á, cởi áo trên xuống đi, anh giúp em khôi phục thể lực.
Tiêu Thân cười vỗ vai của Mễ Kỳ Á.
Cởi quần áo? Khôi phục thể lực?
Nếu ở trong một số trường hợp, bạn nghe được từ ngữ như vậy, nhất định sẽ nghĩ bậy.
- Vâng, em biết rồi anh.
Kỳ lạ là Mễ Kỳ Á không chút xấu hổ, mà là nghe lời kéo áo lên một chút, lộ ra cái lưng màu lúa mạch, Tiêu Thần dùng bàn tay nhẹ nhàng vuốt lên.
- Mễ Kỳ Á, làn da của em thật mềm mại, thật kỳ lạ, tây bắc gió cát lớn, lại khô khan, em làm sao giữ được vậy? Làm người ta không nỡ bỏ tay ra, rất thoải mái rất mềm.
Tiêu Thần có chút tham lam lưng thơm mượt của con gái, nhẹ nhàng vuốt ve lưng của Mễ Kỳ Á trì trệ không muốn ra tay.
Đôi bàn tay to và ấm phía sau, đang vuốt ve thân thể mình, Mễ Kỳ Á chưa chịu qua đùa giỡn như vậy, trong nháy mắt nhịp tim tăng lên, mặt đỏ đến bỏng rát, nhưng mà Tiêu Thần ngồi sau lưng cô, không nhìn thấy nét mặt thay đổi của cô.
- Anh à anh… em cũng không biết nữa.
Làn da mình có mịn không, Mễ Kỳ Á không rõ lắm, mịn hay không cô cũng không nghe người khác so sánh qua.
- Ồ, vậy đó có thể là trời sinh rồi.
Tiêu Thần cười nhạt thu tay về, Mễ Kỳ Á lập tức nhẹ người hẳn.
Tiêu Thần không phải thằng ngu, vừa rồi một phen vỗ về và đùa giỡn của mình, chỉ là để toàn bộ năng lượng trên cơ thể của Mễ Kỳ Á chuyển động, rất thích hợp mình dùng cầm long chân khí giúp thông kinh mạch của cô ấy, khôi phục thể lực.
- Nhắm mắt lại, tập trung tinh thần, bỏ ra tất cả các suy nghĩ nham tạp.
Bàn tay của Tiêu Thần lần nữa ấn vào lưng của Mễ Kỳ Á, lần này tay của hắn lạnh hơn nhiều.
Hôm qua nhất định là một đêm khó ngủ, may là buổi tối ở sa mạc không quá dài, mấy tiếng sau, bầu trời lộ ra màu trắng như bụng cá, lại bắt đầu một hành trình mới.
Trải qua điều trị của Tiêu Thần tối qua, thể lực của Mễ Kỳ Á căn bản đã hồi phục lại, thậm chí cô ấy cảm thấy thể chất của mình so với lúc trước mạnh hơn một chút, năm người đứng thành một hàng, phần eo đang buộc một sợi dây thừng thô với nhau, đề phòng gió mạnh đột kích.
- Anh à, đi thêm vài chục km, gần như có thể thấy ốc đảo rồi.
Mễ Kỳ Á bị kẹp giữa Tiêu Thần và Tả Hàn, Tiêu Thần ở phía trước, Mễ Kỳ Á ở giữa, Tả Hàn ở phía sau, sau cùng là Lý Hán và Lưu Kiệt hai anh em dị năng.
Gió hôm nay không lớn, mấy người lại ở gần nhau, cho dù không dùng tai nghe mini truyền âm, Tiêu Thần cũng nghe rõ.
Tiêu thần cười cười, nói:
- Vậy là tốt rồi, chỉ cần đến ốc đảo, chúng ta có thể bổ sung nước ngọt rồi.
- Vài chục km, nói thì dễ, đi mới khó.
Tả Hàn lành lùng hừ một câu.
Mễ Kỳ Á mỉm cười nói:
- Chị Ba Lợi Á, đừng lo, nhiều lắm là ba mươi km, buổi chiều chúng ta sẽ đến nơi, chỉ cần đến ốc đảo, chúng ta có thể tạm thời nghỉ thật dài.
Trải qua tiếp xúc thân mật cả đêm qua với Tiêu Thần, em gái Mễ Kỳ Á trở nên hoạt bát rất nhiều, cảm thấy mình tự tin hơn nhiều, rõ ràng nghe ra lời nói của Tả Hàn có chút ghen, nhưng cô ấy không cho là vậy.
Chị mới không phải là người phụ nữ của anh, anh Tiêu Thần làm sao có thể cưới người phụ nữ lạnh lùng như chị, muốn cưới cũng phải cưới cô gái ngoan hiền như tôi.
- Cô gái à, trong sa mạc không phải như cô có thể tưởng tượng đơn giản như vậy, mỗi tiếng chúng ta đi nhiều nhất là ba km, nếu không có bất kỳ tình huống ngoài ý muốn nào, đi mười tiếng đồng hồ, cô tưởng dễ vậy sao?
Tả Hàn lạnh lùng nói, cô gái này còn dám tranh cãi với bà sao? Bà đây hôm nay với cô đấu đến cùng.
Đêm hôm khuya khoắt chen chung một chỗ với đàn ông, có thể xem là cô gái tốt sao?
Mễ Kỳ Á ngạo nghễ nói:
- Chỉ cần người nào đó cả ngày không bày ra vẻ mặt khó coi, nếu trở nên có cười có nói thì hành trình của mọi người nhất định sẽ nhanh hơn.
Lời nói của cô nàng ngụ ý chính là Tả Hàn cô cả ngày bày ra vẻ mặt khó coi, ảnh hưởng đến tốc độ của mọi người.
- Tôi tin chỉ cần người nào đó không có động một chút là than chịu không nổi, nuốt không trôi để liên lụy đến chúng ta, tốc độ của chúng ta có thể nhanh hơn đấy, đừng nói là mười tiếng đến đó, sáu tiếng thì có thể đến đó rồi.
Tả Hàn dường như không nhượng bộ chút nào, nhìn cô ấy, mình là cô gái hai mươi mấy tuổi, lại bị một cô gái mười lăm tuổi coi thường, điều này thật sự mất mặt.
- Chị yên tâm đi, tôi nhất định không liên lụy mọi người đâu, cho dù chết, tôi cũng phải đi về phía trước, hừ.
Mễ Kỳ Á cũng điên lên, chịu không nổi người phụ nữ điên này, quá kiêu ngạo.
“- Ách, xảy ra chuyện gì vậy?
Vẻ mặt mờ mịt của chú Lý Hán cười khuyên nhủ:
- Hai người đẹp một lớn một nhỏ à, tại sao lại tức giận chứ, dù sao thì chúng ta không vội, tới sớm tới muộn cũng vậy thôi.
- Im đi.
Hai người đẹp cùng lúc trừng mắt nhìn Lý Hán, sau đó nhìn nhau một cái, sau đó ai nấy quay đầu đi, không ai để ý ai.
- Còn không phải tại con ngựa kia.
Trong lòng Lý Hán không cam tâm nói, lời này tự nhiên lọt vào tai của hai cô gái, mặt ai nấy đều đỏ lên, nhưng ở trong sa mạc như vậy, tuy mặt ửng đỏ, cũng không thể hiện được bao nhiêu phong tình, bởi vì càng đỏ cũng không đỏ bằng khi bị ánh nắng rọi vào. .
- Ai chà, đều là chị em với nhau, có gì đáng để cãi.
Tiêu Thần lúc này đứng ra giả làm người tốt, quay đầu cười hì hì với hai người phụ nữ “tranh giành ghen tuông”.
Là một con ngựa giống loại tốt, mắt nhìn thấy mấy người phụ nữ của mình ở cùng nhau tranh giành ghen tuông, đó là thời khắc vui nhất của hắn, Tiêu Thần của lúc này đang nếm trải hạnh phúc này, nhưng rất hiển nhiên, loại hạnh phúc này được tạo trên đau khổ của hai người phụ nữ
- Vợ à, tôi biết hôm qua để cho em gái ngủ với tôi, cô không vui.
Tiêu Thần tiếp đó đắc ý cười nói:
- Nhưng không sao, hôm nay tôi định để cô ngủ với đàn ông, nếu hôm nay chúng ta có thể thuận lợi đến Lục Châu, tới lúc đó tôi nhất định chuẩn bị sẵn cho cô một bình nước lớn, đến lúc đó chúng ta vừa uồng vừa ngủ, không phải rất thích sao?
- Còn em gái à, em cũng không được so đo với chị dâu của em, đều là người một nhà mà phải không?
- Nếu là người một nhà, thì không nên tranh cãi, cùng lắm anh khuyên chị dâu, để chị ấy đồng ý em cùng ngủ chung đi, tất cả ba người buổi tối giúp đỡ nhau, em biết mà, tuy ốc đảo này nguồn nước vẫn có thể đáp ứng, đồng thời cũng có không ít côn trùng vây quanh, nào những con vật nhỏ như rắn, hai người chia ra ngủ, anh cũng không yên tâm lắm, như vậy cùng lắm anh thiệt thòi một chút, anh ngủ ở giữa hai người ngủ hai bên, còn không buổi tối anh thiệt thòi thêm một chút, để hai người đẩy qua đẩy lại, nhưng cũng hy vọng hai người giữ gìn một chút, bình tĩnh một chút, vạn lần đừng dùng sức xâm phạm anh, anh còn là một thằng đàn ông trong trắng
Khi người đàn ông ra uy, thực sự có chút kinh sợ, tuy rằng rất thích, nhưng lại kèm theo mạo hiểm rất lớn.
- A!
- A!
Đầu tiên là eo bị véo, sau đó là lỗ tai bị vắt, tiếp theo là mông bị đá, miệng bị tát.
- Đi chết đi.
Hai người phụ nữ vừa nãy cãi đến không thể hòa được, bây giờ thì đoàn kết lại, đều hướng về Tiêu Thần lao qua, thực sự đem Tiêu Thần đánh gục.
Truyện khác cùng thể loại
439 chương
72 chương
12 chương
4 chương
107 chương