Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

Chương 330 : Quán bar Mưa Thịt

Trấn Trát Mã là một trấn quan trọng trong mạng lưới giao thông vùng Tây Bắc, người dân ở đây có chút giang hồ, thậm chí vài kẻ có chút máu mặt. Cách trấn Trát Mã về phía Bắc hơn 100km, đó chính là sa mạc Tháp Can rộng mênh mông, hoang mạc lớn nhất nước Cộng Hòa. Căn cứ theo tin tức nước Cộng Hòa cung cấp thì vừa rồi Vương Thiết Lâm đã dẫn theo thủ hạ tiến vào sa mạc Tháp Can, nghe nói nơi đó có một căn cứ bí mật của Vương Thiết Lâm. Đội trưởng chiến đội Đẫm Máu, Tả Hàn, dường như cô quen biết với ông chủ của hộp đêm Hương Nữ nhân. Sau khi dẫn ba nam vào trong hộp đêm, chưa đầy 5 phút sau, có mấy vệ sĩ riêng dẫn bốn người bọn họ vào văn phòng Tổng giám đốc ở tầng năm, Tổng giám đốc là một người mập lùn, thân cao chưa đầy 1,6m. - Đội trưởng Tả, chào cô, ba vị khỏe chứ? Tên lùn mập tuy rằng nhìn qua khiến người khác cảm thấy vô cùng hèn mọn, nhưng khi thấy Tả Hàn dẫn người vào, biểu hiện lại vô cùng cung kính, cúi 90 độ, thậm chí trong mắt còn có chút sợ hãi với Tả Hàn, cũng không dám nhìn thẳng. Đương nhiên cho dù y nhìn thẳng vào cũng không thể thấy mặt Tả Hàn, vẫn là chiếc mạng che mặt kia, hơn nữa hôm nay còn đặc biệt hơn, có một chiếc kính râm lớn. - Tôi giới thiệu cho mọi người một chút, vị Tổng giám đốc Trần đây là một thành viên của Long Tổ chúng ta, danh biệt Bát Lượng, là một thành viên quan trọng trong mạng lưới tình báo ở trấn Trát Mã. Tả Hàn chỉ vào Bát Lượng, sau đó giới thiệu với ba người: - Lần này tiểu đội chúng ta muốn tiến vào sa mạc Tháp Can tác chiến, chúng ta cần chuẩn bị một chút vật phẩm và tình báo quan trọng, tất cả đều do Bát Lượng cung cấp. - Mời bốn vị ngồi, tôi sẽ từ từ giải thích với ba vị tình huống nơi này. Bát Lượng vô cùng khách khí, tự mình đưa ghế, rót trà cho mọi người. … - Sa mạc Tháp Can cách trấn Trát Mã hơn 100km, muốn đi vào sa mạc Tháp Can nhất định phải đi qua nơi này. Bát Lượng giới thiệu tình hình chung, nói rất cặn kẽ: - Tình báo Long Tổ và Phượng Tổ là chính xác, trước đó không lâu có một đoàn trên trăm người đến trấn Trát Mã mua sắm lượng vật tư lên tới hơn hàng triệu. Căn cứ theo người quan sát của chúng ta thì bọn chúng rất có thể là đoàn người Vương Thiết Lâm. - Việc này diễn ra bao lâu rồi? Tả Hàn hỏi, lạnh như băng. Bát Lượng nghĩ một chút, nói: - Khoảng trăm người kia tiến vào trấn Trát Mã vào 8h05’ tối bốn ngày trước, sau đó liền để gần 80 người đi xung quanh mua vật tư, ở lại khách sạn Phong Kiều ba giờ. Vào 11h05 phút đêm thì rời khỏi trấn Trát Mã, hướng rời khỏi chính là sa mạc Tháp Can - Hô… anh Bát Lượng đúng là có năng lực nha. E là toàn bộ trấn Trát Mã đều có tai mắt của anh! Tình báo do Bát Lượng cung cấp rất chính xác, thậm chí là chính xác tới tận phút, Tiêu Thần không khỏi nhìn đối phương thêm vài lần. Thời gian vài năm đã có thể thành lập một mạng lưới tình báo mạnh ở vùng đất hỗn loạn, thế lực phức tạp, kẻ này quả thực là không đơn giản. Không hổ là đi ra từ Long Tổ! - Bọn chúng có mang theo vật gì lớn? Tả Hàn hỏi tiếp. Nhiệm vụ của chiến đội Đẫm máu chính là cướp lấy chiếc phi thuyền ngoài hành tinh kia, theo bản vẽ do nước Cộng Hòa cung cấp thì thể tích chiếc phi thuyền ngoài hành tinh kia cũng không nhỏ, một đám người mang theo thứ đó tiến vào sa mạc Tháp Can rất khó mà không khiến người khác chú ý. Bát Lượng ngẫm nghĩ một chút, lắc lắc đầu, nói: - Người của ta không nhìn thấy, khi họ tới căn bản đều là tay không, ngoài trừ khoảng 10 người có mang theo súng tiểu liên, đồ vật lớn thì không có. - Vậy đúng là kỳ quái, chẳng lẽ chúng không mang thứ kia tiến vào sa mạc Tháp Can? Lý Hán không hiểu nói, nếu chúng không mang phi thuyền ngoài hành tinh theo thì chẳng phải bốn người họ đã tốn công vô ích sao. Lưu Kiệt lắc lắc đầu, cười nói: - Mọi người chớ quên tôi, tôi là một dị năng giả hệ không gian, khó mà khẳng định trong đội ngũ của đối phương không có kẻ như vậy. - Đúng vậy, khả năng này rất lớn. Tiêu Thần gật gật đầu, đối phương có hơn trăm người, rất có thể có một dị năng giả hệ không gian. - Ừ, các ngươi phân tích rất đúng. Tả Hàn hừ lạnh nói: - Lưu Kiệt là dị năng giả hệ không gian cấp hai, có không gian đặc dị lớn 3 m2. Như vậy dị năng giả hệ không gian của đối phương khẳng định vượt qua Lưu Kiệt, vì ít nhất chiếc phi thuyền ngoài hành tinh kia cũng đạt tới thể tích 10 m2, vậy ít nhất cũng là một dị năng giả cấp ba. Là đội trưởng chiến đội Đẫm máu, Tả Hàn cũng đồng thời là Phó tổ trưởng tổ điều tra Phượng Tổ, Tả Hàn khẳng định quen thuộc dị năng giả hơn Tiêu Thần. - Đúng vậy, đội trưởng Tả nói cũng có lý. Bát Lượng không quên hùa vào, y lại nói: - Còn có một chuyện quan trọng khác. Trước khi đoàn người họ xuất hiện chừng một tháng, cũng có vài người thần bí tiến vào trấn Trát Mã, bọn họ dùng thủ đoạn sấm sét thu phục được vài tên đại ca ở nơi này, lợi dụng thủ hạ của đám người này để thành lập một mạng lưới tình báo không thua gì ta. Vào đêm trăm người đối phương xuất hiện, mấy nhân vật thần bí kia đã gặp mặt thủ lĩnh của đoàn người. Tôi nghĩ mấy nhân vật thần bí kia rất có thể là nanh vuốt Vương Thiết Lâm cài vào trong trấn Trát Mã. - Nếu là nanh vuốt, vậy bọn chúng rất có thể sẽ biết được tình hình của đám người Vương Thiết Lâm, xem ra chúng ta cần phải đi gặp chúng. Tả Hàn hừ lạnh, Tiêu Thần không khỏi nhìn cô vài lần. Hắn có thể cảm nhận được Âm Phong của không gian thứ ba trong cơ thể Tả Hàn đang rục rịch, tuy rằng lần trước Tiêu Thần dùng chân khí Cầm Long giúp cô bồi dưỡng kinh mạch, nhưng trong thời gian ngắn thì khó mà diệt trừ Âm Phong không gian thứ ba. Nếu muốn diệt trừ hoàn toàn, vậy có lẽ cũng chỉ có phương pháp của Daniel, Âm Dương hợp thể! “Tuy nhiên cô nàng này khẳng định dù chết cũng không đồng ý…” Tiêu Thần thầm nghĩ trong lòng, không chỉ Tả Hàn không chịu, bản thân hắn cũng cảm thấy không vui. Tả Hàn nhìn Tiêu Thần và Lý Hán, ra lệnh: - Đội phó Tiêu, Lý Hán, nhiệm vụ lấy tin tức từ miệng những nhân vật thần bí kia giao cho hai người, yêu cầu hai người hoàn thành nhiệm vụ trong 24h, đoạt tin tình báo cần thiết tới tay. - Vâng! Lý Hán hưng phấn hừ nói: - Cứ để cho ta! - Được. Tiêu Thần lại có vẻ có chút ôn hoà, hay thật mình lần này thành lính Tả Hàn rồi, còn hô trước gọi sau mình nữa chứ. Cô gái nhỏ, cô còn non lắm, lần tới nhất định phải giáo huấn cô một chút. Tiêu đại gia là thứ làm lính người khác sao? … Mới vừa đặt chân tới trấn Trát Mã, còn chưa kịp nghỉ ngơi, Tiêu Thần dẫn theo Lý Hán đi tới một quán bar tên Mưa Thịt. Quán bar Mưa Thịt này chính là do nhân vật thần bí mở không lâu trước đây. Tầm này chính là thời gian cao điểm của quán bar, quán bar Mưa Thịt trang hoàng hoành tráng, bàn lớn, quầy lớn, sàn nhảy lớn, nhạc lớn. Quán bar này làm ăn không tệ, hiện giờ đã có gần trăm người ở trong, khách phần lớn là nam, thiếu phụ, phu nhân trung niên tầm 30 tuổi, cũng có không ít cô nàng xinh đẹp. - Chậc chậc… Lace loại mới nhất… Con bà nó… Thật lớn nha… Dáng ngon quá! Ở một góc sáng trong đại sảnh quán bar, một con gia súc chảy nước miếng đầy đất, quả thực khiến người khác xấu hổ! Con gia súc này chính là đồng chí Lý Hán, nhưng nơi như này chính là chỗ y thích, hắn có thể sử dụng không hạn chế dị năng nhìn xuyên thấu của mình, nói là điều tra sự khác thường của mỗi người, trên thực tế là mở rộng tầm mắt, hơn nữa chuyên môn nhìn chằm chằm vào những vị trí đặc biệt của phụ nữ! - Lý đại ca… Năng lực nhìn xuyên thấu của anh sao mà đạt được? Tiêu Thần ngồi cạnh hâm mộ muốn chết, tuy rằng hắn dùng năng lực cảm giác của Cầm Long chân khí cũng có thể nhìn xuyên thấu quần áo của phụ nữ, nhưng làm vậy cần tiêu hao tinh thần lực và Cầm Long chân khí, không giống như con gia súc Lý Hán, chỉ cần mở lớn mắt liền có thể nhìn thấy thân hình những phụ nữ nhân, quả thực khiến Tiêu Thần đố kỵ mà. Đây đúng là máy gian lận siêu nhiên mà, có cặp mắt xuyên thấu này, lại có thể không duyệt phụ nữ khắp thiên hạ sao? Lý Hán lau nước miếng ở khóe miệng, nói với Tiêu Thần: - Tôi cũng không rõ, trước năm tám tuổi tôi cũng không có khả năng nhìn xuyên thấu, nhưng vào ngày sinh nhật tám tuổi, cha nói với tôi rằng tôi có một cặp mắt có thể nhìn xuyên thấu, đưa cho tôi nước Khai Quang gia truyền, tiến hành khai quang, theo đó tôi liền có khả năng nhìn xuyên thấu. - Nước Khai Quang? Tiêu Thần kinh ngạc hô: - Sau khi dùng nước Khai Quang là hai mắt có thể nhìn xuyên thấu? Vậy chẳng phải tôi dùng nước Khai Quang cũng sẽ có một đôi mắt nhìn xuyên thấu hay sao? - Đó đương nhiên là không thể, nhìn xuyên thấu là một loại dị năng, là một loại thiên phú. Nếu như dùng nước Khai Quang có thể khiến người ta đạt được, vậy chẳng phải nước Cộng Hòa sẽ có mấy chục vạn dị năng giả có thể nhìn xuyên thấu sao! Lý Hán cười lớn: - Nước Khai Quang chỉ là một đồ vật phụ trợ, hay nói cách khác thì nó là một chất xúc tác, khiến thiên phú nhanh chóng thể hiện ra. Trong gia tộc của tôi có mấy ông lão mấy đời trước cũng có đủ loại thiên phú, có thể nói tôi sinh ra trong một gia tộc dị năng đi. Ông nội của tôi là một dị năng giả hệ Thủy cấp năm, cha tôi là một vị dị năng giả không gian cấp bốn, còn tôi là một dị năng giả nhìn xuyên thấu cấp hai. - Vì sao năng lực của mấy người không giống nhau? Tiêu Thần rất hiếu kỳ, ba người ông cha cháu, nhưng mỗi người lại có một loại dị năng, đúng thực là quỷ dị. Lý Hán lắc đầu nói: - Đây cũng không nhất định, thiên phú dị năng kế thừa trong gia tộc không nhất định là cùng một loại thiên phú. Nói đơn giản một chút, con cháu đơn truyền trong gia tộc chúng tôi đều có vài dị năng nào đó, nhưng không cố định làm một loại. Chỉ có điều cha và ông tôi đều là thiên phú dị năng chính thống, chỉ có thiên phú dị năng của tôi đúng là gân gà mà! - Thứ này còn gân gà? Tiêu Thần quăng ánh mắt khinh bỉ cho đối phương, mỗi ngày dùng mắt xuyên thấu nhìn thân hình phụ nữ khắp thiên hạ, đây đúng là quá sung sướng rồi, đây quả thực đúng là dị năng vô địch từ trước tới nay. Mặc dù không có năng lực công kích gì, nhưng dị năng này tuyệt đối là giấc mộng của nam giới. - Anh không biết đấy chứ, chính là vì mắt xuyên thấu mà tôi bị người nhà quở trách! Mọi người đều nói rằng rôi không có ý chí tranh đấu, không ngờ có một cặp mắt gian tà! Lý Hán nói tới đây, trong lòng có chút phẫn hận. Lý Hán xuất thân từ trong gia tộc dị năng, đám người cổ lỗ sĩ này đều chỉ chú trọng vào tính thực dụng và tính công kích, bản thân y có một đôi mắt xuyên thấu, cả ngày ra đường cái nhìn xuyên quần áo phụ nữ, sao có thể không bị ăn mắng.