Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

Chương 250 : Tầng ngầm thứ hai

- Giết chết mày!  - Đi chết đi, lũ tạp chủng!  Năm anh em tổ thứ ba đều mang đầy sát ý xông tới, năm tên tổ thứ nhất còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị năm người tổ thứ ba đánh ngã lên trên mặt đất, cây châm Tiêu Thần vừa đủ cho bọn họ mỗi người một châm.  - Ha ha, có phải rất kỳ quái không? Có phải rất ngạc nhiên không? Có phải rất không cam tâm không?  Tiêu Thần ngồi xổm xuống trước mặt Đội trưởng Từ, trái tim người này toàn bộ đã nát, mạch máu cũng đứt. Nhưng nên súc sinh này vẫn không nhắm mắt, lời nói cuối cùng còn chưa nói ra, có chút không cam tân trừng nhìn nhìn Tiêu Thần.  - A Man, vị Đội trưởng Từ này giao cho anh giải quyết.  Tiêu Thần đứng sang một bên, ra hiệu cho A Man đi tới.  A Man đi tới, thật sâu liếc mắt nhìn Tiêu Thần, thầm nghĩ, sao mới nửa ngày không thấy tên tiểu tử này, tiểu tử này đã trở thành như vậy rồi? Một cây châm có thể đâm chết tên Đội trưởng Từ, thực lực của tên Đội trưởng Từ này anh ta rất rõ ràng, bản thân không chắc có thể xử lý được gã, một chiêu của tiểu tử Trần Vượng này lại giết chết gã, hay là tên tiểu tử này vẫn luôn giả chết bắt quạ?  - Đội trưởng Từ, đành phải xin lỗi rồi, dù sao mọi người đều là chết! Anh liền đi trước một bước đi!  A Man khinh thường liếc mắt nhìn Đội trưởng Từ trên mặt đất, chân phải nâng cao lên, một cước dẫm lên mặt gã, sau đó dùng chân thật mạnh xoa vài cái trên mặt gã, bạn học Đội trưởng Từ này cứ như vậy mà xong đời.  - Nhanh chóng đưa thi thể bọn chúng vào trong phòng!  A Man sau khi xử lý vị Đội trưởng Từ này lập tức ra lệnh, mặc dù tỷ lệ sống của mấy người trong tổ thứ ba kia không quá lớn, nhưng vẫn phải cố gắng.  Các anh em tổ thứ ba bắt đầu di chuyển, đem thi thể của mấy người tổ thứ nhất đưa vào trong phòng, Tiêu Thần quét một phòng gian phòng có bốn camera ở góc kia, hệ thống theo dõi phòng dưới đất này nhất định đã thấy được cảnh tượng trong phòng.  - Anh A Man, em nghĩ chúng ta lập tức phải rời khỏi nơi này, hệ thống camera đã ghi lại hình ảnh chúng ta giết người rồi, nói không chừng hiện tại đã phái người tới rồi.  Tiêu Thần lên tiếng nói, cái hắn muốn chính là như vậy, thừa dịp hỗn loạn đi xuống tầng ngầm thứ ba.  - Đúng, anh A Man, chúng ta vẫn nên chạy mau thôi!  - Nhân lúc bọn chúng còn chưa đuổi tới, chúng ta chạy về hướng đại sảnh, ra được một người thì tốt một người!  …  A Man đứng tại chỗ suy nghĩ nửa phút, vẫn không có mở miệng nói chuyện, Tiêu Thần lúc này lại có cảm giác trăm mét bên ngoài đã có một đội chạy về hướng bên này, trong đó không có yêu nhân kia, phỏng chừng tên đó đã rời khỏi nơi này.  - Có người tới rồi!  Tiêu Thần cả kinh kêu lên.  - Được! Tất cả mọi người theo tao, Trần Vượng mày đưa thêm một ít châm cho các anh em, hiện tại bọn họ đều không có binh khí!  A Man quyết định thật nhanh, ngoại trừ A Hổ đã chết đi kia, trừ đi Tiêu Thần, tổ thứ ba cũng chỉ có sáu người, còn một người khi nãy bị Đội trưởng Từ đá một cước trọng thương, tính ra tổ thứ ba cũng chỉ có năm người có lực chiến đấu, còn một người bị thương.  - Được, châm còn cũng không nhiều, mỗi người ba cây, nhất định phải tiết kiệm dùng.  Tiêu Thần lấy châm ra từ trong ngực, cho mỗi người ba cây, thận trọng nói,  - Chỗ châm này, mọi người trực tiếp đâm vào lưng là có thể trí mạng, tôi đã bôi kịch độc, sau khi xử lý bọn họ chúng ta trực tiếp lao ra khỏi tầng hầm, có thể ra ngoài hay không còn xem vận may của mọi người.  - Ừ, các anh em tổ thứ ba, chúng ta liền làm một cuộc chiến cuối cùng đi!  A Man tay cầm châm, mạnh mẽ giận dữ gầm lên một tiếng, vung tay lên, ra hiệu cho mọi người ra khỏi phòng, bản thân thì cùng với Tiêu Thần lui về sau cùng.  - Tuy không biết cậu là ai, nhưng hôm nay dù sao cũng cảm ơn, nếu ngày nào đó có duyên gặp lại, chúng ta sẽ là anh em!  A Man quay lưng nói với Tiêu Thần.  - Ách.  Tiêu Thần sửng sốt cười nói,  - Thì ra anh nhận ra tôi rồi, tôi cũng không phải Trần Vượng thật sự, tên tôi là Tiêu Thần, nếu anh có thể sống được, đến Lĩnh Hải tìm tôi!  - Được, tạm biệt!  A Man nét mặt tươi cười thong dong đi ra bên ngoài.  - A Man này có chút thú vị đấy.  Tiêu Thần đứng trong phòng thì thào lẩm bẩm.  Hắn cũng không vội vã ra khỏi phòng mà đi tới ghế ngồi bên cạnh nhân xà linh tuyền, tám dòng chất khí màu tím không ngừng tuôn ra, hơn nữa Tiêu Thần phát hiện, chất khí màu tím đó thời gian dần qua bám vào thi thể trên mặt đất, đang hấp thu máu tươi trên thi thể. Máu tươi theo nhân xà linh tuyền chảy cùng một chỗ, nhìn qua rất đồ sộ.  - Hóa ra phía dưới này không phải cái gì rắn lớn vạn năm, chỉ là một bản mạng rắn mà thôi!  Khóe miệng Tiêu Thần lộ ra nụ cười quỷ dị, tay phải vung lên, bốn cây châm từ ngón tay bay về camera ở trong bốn góc.  Oành.  Oành.  Bốn camera đồng thời báo hỏng, Tiêu Thần lại đi tới tám cái ghế bên cạnh, từ trong ngực lấy ra tám cái châm màu lục, từ tám hướng của nhân xà linh tuyền này mỗi nơi ném ra một cây châm.  Ngao!  Ngao!  Mỗi một cây châm rơi xuống, từ nhân xà linh tuyền phát ra tiếng gào thét… Sau khi bản mạng rắn ở phía dưới trúng kịch độc của châm, đang thống khổ gầm rú.