Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

Chương 139 : Mười tám triệu tám trăm nghìn

- Phòng 88, đã nâng giá lên tám triệu tám trăm nghìn! Còn có ai ra giá cao hơn nữa không? Còn ai ra giá cao hơn giá tám triệu tám trăm nghìn nữa không? Một bộ kim châm thần kỳ có thể đâm xuyên qua một tấm thép, bộ này trên thế giới tuyệt đối không có bộ thứ hai! Lý Hân Nhi vô cùng sung sướng, cái giá này đã gấp mười lần giá mà tổ định giá đưa ra, hơn nữa với điệu bộ này, hai bên vẫn còn đang tranh giành kịch liệt, phòng số 105 và phòng số 88, chỉ cần mình châm cho một mồi lửa, thì có thể bùng lên một ngọn lửa rất cao. - Số tiền đấu giá của vật phẩm này tất cả sẽ được gửi vào tài khoản của quỹ hội Chữ thập đỏ Nước cộng hòa, có ai ra giá cao hơn tám triệu tám trăm nghìn nữa không? Lý Hân Nhi ước gì phòng số 105 lại đưa ra một con số cao hơn phòng số 88 cùng đọ sức một phen. - Xem ra phòng 105 kia sẽ không đấu giá với anh nữa rồi, ha ha. Elizabeth mỉm cười nói với Tiêu Thần, nhìn tên tiểu tử này, không ngờ rằng lại giàu thế, không ngờ lại bỏ ra gần mười triệu để mua một món đồ chơi, ngay cả một quý bà tỉ phú như cô trong lòng cũng có chút xót của, nhất là toàn bộ số tiền đấu giá của món đồ này đều đem làm từ thiện, khiến cô không thể không nhìn Tiêu Thần với con mắt khác. - Ha ha, e rằng vẫn chưa kết thúc. Tiêu Thần lắc đầu cười. Đối phương không ngờ lại thêm vào hơn năm triệu, chắc hẳn là một người biết nhìn mặt hàng, thiết bị cao cấp như này, đối với một sát thủ mà nói, đó chính là công cụ bảo vệ tính mạng, bảo toàn tính mạng của người làm sát thủ. Đối với những sát thủ đẳng cấp mà nói, bọn họ có rất nhiều tiền, tốn vài triệu để mua công cụ bảo vệ tính mạng, thì cũng đáng lắm chứ. Những gì mà Lý Hân Nhi nói, trông cậy vào cất giữ đồ chơi này mà tăng giá, đúng là mù mà đi mò trứng, chẳng có ai lại tốn tiền đi sưu tập mấy cây châm, cho dù có đợi một nghìn năm nữa, thứ này cũng không đáng mười triệu. - Lần thứ nhất. - Lần thứ hai, nếu như không có giá cao hơn, tôi sẽ đập cây búa này xuống đây. Lý Hân Nhi hi vọng phòng 105 kia sẽ lại ra mặt gọi giá. - Lần… Ngay khi cô vừa mới giơ cây búa lên, lại vang lên âm thanh tăng giá. - Phòng 105, chín triệu tám trăm nghìn. - Phòng 105 lại ra giá rồi, bây giờ giá của nó là chín triệu tám trăm nghìn, còn có ai ra giá cao hơn nữa không? Lý Hân Nhi đang sôi máu lên. - Hả, anh ta quả thực lại tăng giá lên rồi! Nghe thấy cái giá này, Elizabeth kinh ngạc bưng cái miệng nhỏ lại, động tác có chút phong tình kì lạ, ngây dại nhìn Tiêu Thần vài giây. - Ha ha, xem ra đối phương cũng là tình thế bắt buộc nhỉ! Tiêu Thần thở dài, trong lòng xót xa, xem ra lúc này mình lại phải tốn tiền rồi, may là số tiền của vật phẩm này cuối cùng cũng được chuyển cho hội Chữ thập đỏ, nghĩ cũng không đáng tiếc gì, có thể giúp chút sức lực người vùng thiên tai, còn gì giá trị hơn! - Phòng 88, mười tám triệu tám trăm nghìn. Tiêu Thần trực tiếp ấn xuống điều khiển từ xa cái giá gần hai mươi triệu! Đã hơn mười giờ đêm, Tiêu Thần không muốn ở lại đây lâu hơn nữa, mặc dù bên cạnh có một nữ hoàng xinh đẹp ngồi cạnh, nhưng cũng không có ý nghĩ đen tối gì. Cho dù là dụ dỗ, bị cô ấy dụ dỗ, có thể làm nên chuyện tình một đêm hay gì gì đó, cũng chẳng có ý nghĩa gì, Tiêu Thần không thích thế, nếu đã không yêu thì cũng đừng có mà làm! - Á, mười tám triệu tám trăm nghìn? Lý Hân Nhi đầu óc trong thời gian ngắn bị chấn động, cho dù là có danh hiệu nhân viên bán đấu giá đặc cấp, nhưng tăng giá điên cuồng như này, đây cũng là lần đầu tiên cô gặp, hơn nữa bộ kim châm này lúc trước tổ chuyên gia thẩm định giá cũng không đến hàng triệu, bây giờ không ngờ lại được gọi giá lên hàng chục triệu, quá khùng điên rồi, thế giới này khùng điên hết cả rồi. - Người bạn phòng 88 đã tăng giá lên mức mười tám triệu tám trăm nghìn, còn có cái ra giá cao hơn nữa không? Cũng may Lý Hân Nhi có tâm lý tốt, sau hai giây run rẩy, lại phấn khởi chủ trì cuộc đấu giá. - Anh điên rồi à? Tiêu Đại Pháo anh không ngốc đấy chứ? Elizabeth thấy Tiêu Thần gọi ra cái giá này mà chấn động, không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào Tiêu Thần, tên tiểu tử này không phải là bị thần kinh rồi đấy chứ, có tiền cũng không nên tiêu xài hoang phí như vậy. Tiêu Thần lắc đầu không nói gì, tiếp tục hít một hơi thuốc lá, điếu thuốc cũng sắp hút hết rồi. - Lần thứ nhất! - Lần thứ hai! - Người bạn phòng số 88! Cho dù trong phòng đấu giá có điều hòa, Lý Hân Nhi cũng toàn thân toát mồ hôi rồi, một bộ kim châm định giá không đến một triệu, lại được cô đấu giá với mức cao ngất ngưởng mười tám triệu tám trăm nghìn, cái này cũng khiến danh vọng của cô trong công việc sau này cũng tăng lên không ít. Phù Thừa dịp Elizabeth vẫn còn nhìn vào màn hình, Tiêu Thần phả hơi thuốc cuối cùng vào mặt cô. - Khụ khụ, cái đồ đáng chết này, em vẫn còn mở to mắt đấy. Elizabeth bị nghẹn, ho khan vài tiếng, dậm chân, đang muốn hướng về phía Tiêu Thần báo thù, vươn tay ra nhưng lại không túm lấy người Tiêu Thần được. - Nữ hoàng bệ hạ, Đại Pháo Ca đi đây, có duyên sau này gặp mặt! Làn khói thuốc tan hết, trong căn phòng trang nhã truyền đến tiếng cười của Tiêu Thần, cửa cũng bị đóng lại rồi. Nếu như lấy được đồ này rồi, Tiêu Thần cũng không định ở lại chỗ này nữa. - Đại Pháo Ca? Ha ha, đúng là một cái tên thú vị. Elizabeth khóe miệng lộ ra một nụ cười, ngồi xuống ghế tự rót cho mình một cốc rượu, lấy nửa điếu thuốc cài trên vành tai xuống, đây chính là điếu thuốc mà cô lấy từ miệng Tiêu Thần xuống, cười nói: - Cũng không biết, có thể gặp lại hay không? … Ngồi trên chiếc xe cũ nát về đến nhà, cũng đã là mười hai giờ đêm rồi, Tiêu Thần đi tắm một cái, rồi hưng phần ngồi xuống chiếc giường lớn của mình, trên có một hộp màu xanh lam xa hoa, chính là bộ kim châm mà hắn tốn mất mười tám triệu tám trăm ngàn mới mua được. Kích thước của chiếc hộp rất lớn, chiều dài rộng cao ước chừng khoảng một mét vuông, nhưng vừa mở chiếc hộp được đóng gói đẹp đẽ này ra, bên trong có ba lớp trong, ba lớp ngoài, sách hướng dẫn, quyển sách chuyên gia giám định, quyển chuyển nhượng đồ cất giữ, đơn kí kết số tiền đấu giá được chuyển cho hội Chữ thập đỏ, mấy thứ lung tung cũng được sắp đầy một hộp, cẩn thận lấy mấy thứ này ra khỏi hộp cũng tốn của Tiêu Thần mấy phút, điều này thực làm cho hắn bực mình. Một túi vải nhỏ làm từ tơ vàng được quấn trọn lấy bộ kim châm cực kỳ gọn gàng chặt chẽ, bên dưới túi vải nhỏ này chính là quyển sách cổ không tên, Tiêu Thần nâng niu cẩn thận mở túi tơ vàng ra, bảy mươi hai cây châm chỉnh tề xếp trên tấm vải, dưới kim châm còn đặt một tấm vải trắng, trên tấm vải trắng này ghi rõ cách thu thập được những thứ này, Tiêu Thần ném thẳng nó vào thùng rác, lấy một cây kim châm nhỏ nhất ngắn nhất, kẹp vào ngón giữa, nhẹ nhàng khéo léo phi ra ngoài, một tiếng “Vù” dứt khoát, cây châm nhỏ đâm thẳng qua chiếc cốc thủy tinh để lại một lỗ nhỏ, chiếc cốc nhỏ chỉ bị đâm thủng một lỗ nhỏ li ti, nhưng nó cũng không hề bị vỡ nát, may là chưa rót nước vào, nếu không thì đã ướt nhẹp sàn nhà rồi. - Thật tuyệt thật tuyệt. Tiêu Thần cầm lấy cốc thủy tinh, vẻ mặt lộ ra nụ cười hài lòng, rồi lại lần lượt thử những kim châm còn lại, mỗi loại đều có đặc điểm riêng của mình.