“Bổn cung không cùng ngươi náo loạn nữa, vẫn là tự Bổn cung làm thôi. . . . . .” Hạ Như Thanh cười trộm xoay người sang chỗ khác, từ chính giữa cái tủ quần áo khác lấy ra mấy bộ của nam trang. “Hiện tại Bổn cung phải thay quần áo? Tiểu Lương sao ngươi còn không đi ra ngoài? Chẳng lẽ lại muốn rình Bổn cung?” Hạ Như Thanh ngước mắt đem ánh mắt chuyển qua trên người Bách Lý Lương, muốn đem áo ngoài cởi ra. Mặt của Bách Lý Lương cũng theo lời nói của Hạ Như Thanh mà lúc đỏ lúc trắng, một vòng đỏ ửng bay lên hai gò má, thật là xấu hổ và giận dữ nói: “Ai muốn rình ngươi. . . . . .” Sau đó phất tay áo mà đi, hai con ngươi đều đóng lại, lông mi dài như loại lông đuôi chim màu đen, tơ lụa sáng mềm, giống như Hồ Điệp sinh trưởng cánh có chút rung động. Uống cạn chun trà đã hơn nửa thời gian, thì Hạ Như Thanh mới thay xong nam trang đang từ trong phòng đi ra. Một bộ cẩm bào ngà voi y phục dính vào da thịt, một cái đai màu xanh ngọc vòng quanh eo. Màu tóc đen trút xuống phía sau lưng, màu sắc đen trơn như tơ, lông mày cao dùng bút lông mày kẻ đen tăng thêm vài phần, bay xéo phía trên con mắt bạc, hai đầu lông mày có nhiều phần anh khí tiêu sái. Lông mi dài hoàn toàn mềm mại, gần như cánh mỏng của Hồ Điệp tử vong, có chút rung động. Một đôi mắt bạc lóe ra ánh mắt sắc bén, làm cho người ta sợ hãi. Hạ Như Thanh khóe miệng câu dẫn ra một nụ cười, phất tay áo hướng Bách Lý Lương nhìn lại, nói ra: “Tiểu Lương, có phải Bổn cung mặc cái trang phục nam nhân này lại đặc biệt cảm thấy đẹp mắt ?” “Nếu ngươi nghĩ lấy thân báo đáp cho Bổn cung, Bổn cung đến lúc đó có thể suy nghĩ một chút. . . . . .” Hạ Như Thanh cầm ngọc phiến trong tay, nâng càm dưới của Bách Lý Lương, nhướng đuôi lông mày, như trước kia liều lĩnh vẫn không thay đổi, nhưng ý trong mắt lại không có nửa điểm lỗ mãng. “Thiên tài muốn lấy thân cũng phải cho phép !” Bách Lý Lương không tức giận trừng liếc Hạ Như Thanh, nhưng kinh diễm ở trong mắt lại khó có thể che dấu, bị Hạ Như Thanh bắt rồi. Nàng trong lòng không khỏi cảm khái nói, tham luyến sắc đẹp Bổn cung còn không dám thừa nhận, thật sự là không đáng yêu. . . . . . “Vẫn là nhanh đi hiệp cùng Tể tướng a, về phần xuất hành của Hà phi, tin tưởng hắn sẽ làm thỏa đáng . . . . . .” Hạ Như Thanh xoa xoa lòng bàn tay, cất bước hướng cửa cung đi đến. Về Hà phi thì Kỳ Lạc Hi sẽ phải an bài tốt, dù cho không thể chữa cho khỏe, cũng sẽ có hình nhân thế mạng, lần xuất hành này không riêng gì muốn đích thân tiếp nhận thành phù, quan trọng hơn là muốn xác thực chuyện Tể tướng cùng Dạ Hàn Quốc có tư thông. Chỉ sợ lần xuất hành này không có thái bình như vậy, bất quá muốn mạng của nàng, phải trả giá thật nhiều. Hạ Như Thanh có chút nâng khóe môi lên, đóng mí mắt lại, hết thảy đều ở trong lòng bàn tay của nàng. . . . . .