Hạ Như Thanh cong môi cười, gảy nhẹ lông mày đối với bên tai Bách Lý
Lương mị hoặc nói nhỏ: “Tiểu Lương, ngươi còn muốn Bổn cung nằm trên giường bao lâu ?”
Bách Lý Lương đỏ mặt lập tức quẫn bách, làm nổi lên hoa trâm trên búi tóc của hắn, càng kiều diễm ướt át, không nghĩ tới Bách Lý Lương giả làm con gái còn mang theo vài phần mùi vị phong tình khác.
“Như thế nào không giúp Bổn cung thay quần áo?” Hạ Như Thanh câu dẫn khóe môi, mặt mũi lại tràn đầy khờ dại nghi hoặc nhìn Bách Lý Lương, về phần chuyện này tình cảm có vài phần thực, có vài phần giả, chỉ có chính nàng biết thôi.
“Coi như xong rồi, đấu không lại ngươi. . . . . .” Bách Lý Lương thất bại đem sa y ném ở trên giường rồng, một đôi con ngươi đen lẳng lặng dừng ở Hạ Như Thanh.
“Đúng rồi ngươi lần này tới sẽ không phải chỉ là muốn nhìn Bổn cung a? Chẳng lẽ tiểu Lương ngươi đã si mê Bổn cung đến độ này sao?” Hạ Như
Thanh vẻ mặt tự nhiên thở dài, hoàn toàn không thấy khuôn mặt của Bách
Lý Lương đã biến thành màu đen. Thật là một hài tử đáng yêu, làm cho Bổn cung không nhịn được đi trêu chọc. . . . . .
“Mới không phải. . . . . .” Bách Lý Lương từ trong quần áo móc ra một chuỗi khối xanh ngọc hình dáng giọt lệ, đưa cho Hạ Như Thanh, “Khụ khụ, đây là tín vật Bách Lý Điện, ngày nào đó trên giang hồ có chuyện gì, trực tiếp đưa chuỗi này ra, bình thường không người nào dám trêu chọc ngươi, hơn nữa vật ấy cũng có thể dẫn đầu bọn thuộc hạ của một bộ phận
Bách Lý điện . . . . . .”
Hạ Như Thanh tiếp nhận chuỗi, chỉ cảm thấy trên tay lạnh buốt một hồi, chất nhẹ mềm mại cảm xúc phảng phất da thịt cô gái, đọng lại nhiều tơ lụa, xanh ngọc lộ ra không chứa một chút tạp chất, toàn thể trong suốt sáng long lanh, xem ra là ngọc tốt nhất được chế tạo mà thành.
Mà hình dáng giọt lệ càng mượt mà hiếm thấy vừa không mất tinh xảo, được mài bóng loáng, cảm xúc tuyệt hảo, ngọc điêu khắc này cũng là người tài nghệ đặt biệt cao siêu.
“Như vậy lần này ngươi tới chính là vì cho Bổn cung cái này?” Hạ Như Thanh hỏi thăm đến, trong mắt bạc mới thả ra chút dấu vết.
“Bằng không ngươi cho là gì ? Ngươi biết ta tới hoàng cung có bao nhiêu vất vả sao?” Bách Lý Lương không có chút tức giận đối Hạ Như Thanh nói ra, kỳ thật cái hoàng cung này ra vào đối với hắn vẫn tương đối dễ dàng, nhưng muốn tiếp xúc cái tẩm cung này chỉ sợ cũng không có đơn giản như vậy, vì muốn thuận tiện hắn mới bất đắc dĩ mặc trang phục nữ.
“Vậy thì thật là tốt, làm hộ vệ cho Bổn cung a, ngươi ở lại hoàng cung này a. . . . . .” Hạ Như Thanh đương nhiên nói, thuận tiện nhấc cái chuỗi lên trên tay, nhắc nhở lấy lời nói của hắn mới vừa nói qua.
Truyện khác cùng thể loại
305 chương
9 chương
37 chương
23 chương
11 chương
235 chương