Chương 57: Nhưng Thiệu Tuấn chỉ trả lời lạnh nhạt một câu: "Ra ngoài, hiện giờ anh đang ở trên xe trước cửa bệnh viện đợi em." Vừa nói xong lập tức cúp điện thoại tỏ vẻ mình đang rất tức giận. Tăng Tĩnh Ngữ đi tới cửa nhìn xung quanh mấy vòng, cũng không thấy Thiệu Tuấn, cho đến khi điện thoại của Thiệu Tuấn gọi đến lần nữa, nói cho cô biết Audi màu đen ở cửa chính đối diện mới quay đầu lại thấy Thiệu Tuấn ngồi ở vị trí tài xế. Tăng Tĩnh Ngữ vui sướng nhảy nhót đến đối diện, lên xe, đánh Thiệu Tuấn một cái, rất lâu rồi không gặp, lúc làm việc thì không thấy gì cả, nhưng vào lúc này, thấy anh, cảm thấy nhớ nhung vô cùng, vì vậy, người nào đó kích động hận không thể hôn anh một cái thật nóng bỏng, nhưng không ngờ lại bị Thiệu Tuấn đẩy ra. Tăng Tĩnh Ngữ duy trì hai cánh tay giang ra, suy nghĩ một lúc, cô hoàn toàn không hiểu được Thiệu Tuấn bây giờ là thế nào, không giải thích được hừ một tiếng, rất không kiên nhẫn hỏi: "Thiệu Tuấn , anh muốn thế nào đây?" Gương mặt Thiệu Tuấn không chút biêu cảm nhìn Tăng Tĩnh Ngữ, không nói câu nào. Tăng Tĩnh Ngữ thấy Thiệu Tuấn đột nhiên lạnh lùng rất tức giận, quyệt miệng trừng anh, sau đó Thiệu Tuấn vẫn không nói lời nào, rốt cuộc, cô không nhịn nổi, dùng cả tay chân đánh đá lung tung lên người Thiệu Tuấn nói: "A a a a a a a a a a a a, em không chịu nổi, anh rốt cuộc muốn cái gì, tại sao không nói lời nào! ! ! ! ! !" Thiệu Tuấn đưa tay ngăn Tăng Tĩnh Ngữ phát điên lại, sau đó một tay người ôm vào trong ngực. Tăng Tĩnh Ngữ giả bộ khóc lóc gào khan, kêu to "Thiệu Tuấn anh khi dễ em." Thiệu Tuấn ôm cô thật chặt, hận không thể đem cô vê vào trong thân thể, như vậy cũng không cần lo lắng hãi hùng nữa rồi, anh thật không dám tưởng tượng nếu Tăng Tĩnh Ngữ thật sự gặp chuyện gì không may thì anh nên làm gì bây giờ. Đầu tiên, đứng ở góc độ người yêu, anh yêu cô như vậy, nếu như cô gặp chuyện không may, anh không biết mình sẽ làm ra hành động gì. Tiếp theo, xét đến vấn đề đạo nghĩa, Tăng Tĩnh Ngữ là vì anh mới tới căn cứ, nếu như Tăng Tĩnh Ngữ có chuyện bất trắc, anh phải giao phó như thế nào với vợ chồng quân trưởng đây, nếu như là anh, cho dù phải đánh cuộc tính mạng của mình anh cũng không nhíu mày, bởi vì đó là chức trách của anh, nhưng Tăng Tĩnh Ngữ, diendanlequydon.comnếu như cô không đồng ý cũng không có bất kỳ ai nói cô nửa câu, nhưng cô lại liều mạng đồng ý như vậy, hoàn toàn không quan tâm ý nghĩ của anh. Hồi lâu, chờ đến khi Tăng Tĩnh Ngữ an tâm, Thiệu Tuấn mới buông cô ra, tận lực khống chế giọng điệu của mình, bình tĩnh hỏi: "Trước khi đến đây tại sao em không bàn bạc với anh một tiếng, dù em có trải qua kỳ huấn luyện tuyện chọn nữ bộ đội đặc chủng, hay trở thành một nữ bộ đội đặc chủng, nhưng cuối cùng em vẫn là một thầy thuốc, chức trách của em là cứu người, loại nhiệm vụ này không phải là chức trách của em." Giờ khắc này, Thiệu Tuấn đã hoàn toàn quên thiên chức của quân nhân là vì nhân dân phục vụ. Hiển nhiên, Tăng Tĩnh Ngữ cũng không nghĩ như vậy, cô cho là Thiệu Tuấn làm một lính đặc chủng, nên hiểu rõ tầm quan trọng cùng tính nguy hiểm của chuyện này, anh phải thông cảm và ủng hộ cô, lại nghĩ rằng phản ứng của Thiệu Tuấn như vậy, hoàn toàn ngoài dự đoán của cô. Cô dùng ánh mắt xa lạ nhìn Thiệu Tuấn, chất vấn anh: "Tại sao anh lại có thể nói lời như thế, chẳng lẽ anh không biết thân là một lính đặc chủng phải luôn chuẩn bị tinh thần hy sinh bất cứ lúc nào sao?." "Anh có chuẩn bị, nhưng. . . . . . . . . . . . . . . ." Đó là tự anh hy sinh, mà không phải người yêu của anh. Lời còn chưa nói dứt, Tăng Tĩnh Ngữ đã tức giận sập cửa đi rồi. Tâm tình Tăng Tĩnh Ngữ khó chịu vô cùng, bước đi cũng hùng hùng hổ hổ, trên đường còn đụng phải một vị bác sĩ mang khẩu trang y tế, cô vốn định nói lời xin lỗi, không có nghĩ rằng người ta so với cô còn gấp hơn, không đợi cô mở miệng, đã đi trước rồi. Trương Minh mặc áo khoác trắng, mang khẩu trang y tế trên mặt, thành công thoát khỏi tai mắt của cảnh sát. Chính xác mà nói hắn không chắc chắn là có tai mắt hay không, nhưng cái loại buôn bán như bọn hắn, quả thật cần phải thận trọng mọi lúc mọi nơi, tùy thời đều có thể bị bắt hoặc bị bắn chết, cho nên làm bất cứ chuyện gì, bất cứ lúc nào cũng sẽ không lưu lại tung tích của mình. Ngay từ lúc ra khỏi phòng bệnh hắn liền đến nhà vệ sinh thay quần áo, hơn nữa sau khi thay xong cũng không vội vã rời đi, mà đứng bên bệ cửa sổ trên lầu quan sát phía dưới, hắn thấy rõ ràng sau khi thế thân đi, có một chiếc Audi màu đen theo sát phía sau, xem ra rất có thể đã bị theo dõi. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Vừa rạng sáng ngày kế tiếp, Lý Hà liền ấn chuông gọi điện thoại nói phải xuất viện, ở đây đã được một tuần lễ rồi, nhưng cô lại đặc biệt gấp gáp muốn đi, Tăng Tĩnh Ngữ vốn muốn cùng Lý Hà ngây ngô lâu một chút, có thể thu thập dduocj nhiều tin tức hơn một chút, nhưng không ngờ cô ta lại đột nhiên vội vã như vậy, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Tăng Tĩnh Ngữ cảm giác chuyện có chút không đơn giản, vì vậy cố ý kích thích cô nói:D♡iễnđànL♡êquýĐ♡ôn. "Cô hôm nay muốn xuất viện đúng không, tốt nhất là cũng không nên thay băng đổi truyền dịch làm gì, như vậy sẽ không cần nằm lâu chờ đợi nữa, về sau cũng không cần phiền não nữa." "Cô có ý gì?" Lý Hà cau mày, thật sự không thể lý giải tại sao cô ta lại nói như vậy, hơn nữa còn ước gì cô lập tức đi. Tăng Tĩnh Ngữ biết cô mắc câu, hả hê cười một tiếng, đôi môi giơ lên cao cao, vẻ mặt hống hách nói: "Không thể mang thai, tự nhiên cũng không có sanh non." Nói xong, Tăng Tĩnh Ngữ còn cố ý cầm bút ghi chép loạn xạ mấy cái, nói: "8h đi làm, y tá sẽ đem thức ăn nhẹ cùng giấy thông báo xuất viện đưa tới, sau đó đến lầu một tính tiền, đem phí dụng kết toán là có thể đi." Lý Hà kiêng kỵ nhất chính là chuyện sanh con này, nhưng Tăng Tĩnh Ngữ còn cố tình không ngừng kích thích cô. Trong lòng cô vô cùng đau xót, khóe miệng lộ nụ cười nhạt ác độc , lòng nói đây là tự cô chuốc lấy phiền phức, đến lúc đó cũng đừng có trách tôi ra tay ác độc với cô. Vốn cô và Trương Minh nói chuyện Tăng Tĩnh Ngữ, Trương Minh cũng đồng ý tìm người thay thế Tăng Tĩnh Ngữ, nhưng tối ngày hôm qua, Trương Minh đột nhiên nhắn tin đên nói, nói cô hôm nay nhất định phải xuất viện, buổi tối giao dịch, xong chuyện liền rời đi, vì vậy chuyện trả thù Tăng Tĩnh Ngữ cũng không tính toán gì nhiều, cô vốn muốn nói coi như cô ta mạng lớn, tôi tha cho cô một mạng, ai ngờ cô không phải mạng lớn, quả thật chính là không biết trời cao đất rộng, cùng tôi đấu, bảo cô chết thế nào cũng không biết. Nhiều ngày như vậy, vết thương Lý Hà cũng tốt hon bảy tám phần rồi, chỉ là ra máu quá nhiều, khí huyết không được thông, cả người nhìn qua trắng phờ phạc, nhưng hành động cũng tương đối dễ dàng. Chính cô vội vã tiến hành thủ tục xuất viện, lúc làm thủ tục xuất viện thì y sĩ cường điệu nói, sanh non không thể khinh thường, tốt nhất nên thay băng và truyền dịch hôm nay cho xong, thuốc ngày mai cũng để cho cô, đến lúc đó mang về nhà mình tìm bác sĩ khác. Lý Hà thấy không cần ở bệnh viện nữa, cũng không nói thêm cái gì nữa, để cho y tá thay băng truyền dịch.Di●ễnđànL●êQuýĐ●ôn. Lúc 12 giờ trưa Lý Hà đã truyền dịch xong, liền xách theo hành lý đi, trước khi đi còn cố ý chạy đến phòng làm việc của bác sĩ tìm Tăng Tĩnh Ngữ, nói là cám ơn cô mấy ngày qua chăm sóc. Trong phòng làm việc, Tăng Tĩnh Ngữ cười rực rỡ như hoa, nói thẳng bác sĩ chăm sóc bệnh nhân là cần phải vậy. Lý Hà cũng không chọc phá, chỉ nói nếu là tương lai hữu duyên gặp mặt mới hảo hảo cám ơn cô, sau đó trực tiếp xuất viện, cùng lúc đó, cảnh sát và lính đặc chủng mai phục ở lân cận chờ cũng theo Lý Hà rời khỏi đều rút lui, nhưng không ngờ Tăng Tĩnh Ngữ vừa đúng lúc sau khi cảnh sát rút lui thì xảy ra chuyện. Sau khi Lý Hà rời đi, Tăng Tĩnh Ngữ nghĩ làm hết chuyện hôm nay rồi bàn giao lại cho người trong bệnh viện sau đó trở về căn cứ, vì vậy cũng giống như thường ngày kiểm tra phòng, xem bệnh. Buổi chiều Tăng Tĩnh Ngữ xem bệnh nhân xong rồi đi vệ sinh, nhưng không ngờ đột nhiên sau lưng có người đàn ông nhảy ra bịt thuôc mê vào miệng mũi cô, Tăng Tĩnh Ngữ cố gắng phản kháng, nhưng không kháng nổi thuốc mê, chỉ trong thời gian vài giây đã bất tỉnh nhân sự rồi. Bắt cóc Tăng Tĩnh Ngữ chính là thủ hạ củaTrương Minh, Trương Minh đã thông báo chuyện này, nhưng mà bởi vì tình huống đột phát nên cuối cùng hủy bỏ. Mà buổi sáng lại nhận được điện thoại của Lý Hà nói là kế hoạch không thay đổi, cô nói: "Lý ca, anh cũng biết những năm này em theo Trương ca cũng không dễ dàng, hi vọng lớn nhất của em không phải là sinh cho Trương ca một đứa con trai ư, nhưng nữ nhân chết tiệt kia lại rủa em đoạn tử tuyệt tôn, anh nói một chút, em sao có thể chịu được." Vừa nghe như vậy, Lý ca bên kia điện thoại cũng nổi giận, Lý Hà ỷ vào chuyện mình và anh đều là người trong nhà, die»ndٿanl«equ»yd«on bình thường luôn lo cho hắn như một người chị, Lý ca đó rất vui mừng có một người như cô. Hôm nay chị mình bị chọc tức, dĩ nhiên là hắn phải lấy lại công đạo. Nghĩ thầm TMD, lão tử tha cho cô một cái mạng cô còn ác mồm ác miệng, thiên đường có lối cô không đi, địa ngục không cửa cô lại xông tới, xem tôi giết chết cô như thế nào. Lý Hạ nói làm thì làm ngay, bắt đầu gọi điện thoại sai người chuẩn bị đồ, sau đó hỏa tốc chạy tới bệnh viện, ngay cả Lý Hà xuất viện là cũng không có lộ diện, mà vẫn bí mật quan sát Tăng Tĩnh Ngữ, cuối cùng ở ngay cửa nhà vệ sinh chật hẹp ít người lui tới, thừa dịp bên cạnh không ai trực tiếp đem Tăng Tĩnh Ngữ bắt đi, trải qua một phen cải trang, rốt cuộc cũng thành công dẫn người ra ngoài bệnh viện, lái xe đến một nhà kho bị bỏ hoang. Di‿ễnđ‿ànL‿êQu‿ýĐ‿ônDiễღnđànLêQღuýĐôn