Anna nắm lấy bàn tay gầy gò của bà và bà vừa siết chặt tay nàng vừa thầm thì: − Con hãy mang lại hạnh phúc cho John, mẹ yêu nó tuy suốt đời mẹ đã dại dột tìm cách không cho nó thấy...Bây giờ thì đã quá muộn rồi, mẹ muốn rằng cuối cùng nó được hưởng những gì nó đã từng thiếu thốn cho tới nay. − Con sẽ cố gắng, Anna hứa . Nhưng nàng hơi xấu hổ về lời hứa của mình, nàng cảm thấy không sao mang lại hạnh phúc cho John chừng nào nàng còn sợ anh như hiện nay. − Anna , John nó yêu con, bà bảo. − Phải chăng do lỗi tại mẹ, phải chăng nó không thể bộc lộ tình cảm . Anna nhẹ nhàng siết bàn tay bà, nàng không muốn nói về John và về bản thân mình, nàng sợ không hiểu chính nỗi lòng sâu kín tận đáy lòng mình. Chắc hẳn bà đã cảm nhận điều đó, bà nhắc lại câu hỏi đầu tiên : − Thật là mẹ có thể trở về Guyliver chứ? − Dĩ nhiên thưa mẹ. − Thế khi mẹ trở về thì hai mẹ con ta sẽ là những người bạn cho tới…cùng phải không Anna? − Con cảm ơn mẹ, Anna xúc dộng đáp. Có tiếng gõ cửa, cô y tá bước vào: − Thưa Milton phu nhân, xin bà đừng ở lại quá lâu; nếu không bác sĩ sẽ không bằng lòng đâu . Anna xem đồng hồ, đã 1h15 nàng đứng dậy: − Con phải về. − Quả là mẹ còn mệt, nhưng mẹ hi vọng người ta cho phép mẹ một vài ngày nữa sẽ về nhà . Anna ngập ngừng một lát rồi nghe theo cảm giác ban đầu, cúi xuống và đặt một nụ hôn lên má bà, sợ bà chối từ nàng cảm thấy e lệ. Nhưng bà sung sướng thì thầm: − Mẹ cảm ơn con. Vừa chăm chú lái xe, Anna vừa hồi tưởng buổi nói chuyện với bà, càng nghĩ ngợi nàng càng ngạc nhiên, nhiều điều bắt đầu sáng tỏ, và một phần những gì làm nàng kinh hãi đã được những lời tâm tình của bà giải thích. Bỗng Anna tưởng như nghe tiếng cha nàng, giọng hóm hỉnh," ba không luôn luôn bảo con rằng, phía sau những cái bề ngoài đáng e ngại nhất , bao giờ cũng vẫn có một con người dễ thương hay sao?" . * Chia tay với hai đứa nhỏ, Anna xuống nhà, tối mùa hè nóng nực và cửa phòng khách để mở. Từ phòng khách vẳng ra tiếng ồn ào, nhưng không khí trong lành và êm ả của khu vườn thu hút nàng. Nàng bước tới tam cấp, một làn gió nhẹ mơn man trên mặt, nàng cảm thấy khoan khoái sau cái oi bức bên ngoài. Gió làm các nếp áo dài lụa của nàng phấp phới, như một sự vuốt ve từ những chốn xa xăm bí ẩn bên kia đại dương, nàng cảm thấy, nếu không phải lo âu, thì ít ra cũng như đang chờ đợi một điều gì. Nàng đinh ninh sẽ xảy ra một sự kiện liên qua tới nàng hoặc có thể chỉ là một cơn giông trên bầu trời còn quang đãng. " Mình bị lôi cuốn theo trí tưởng tượng mất rồi" nàng nghĩ bụng ngay. Nàng lại nghĩ tới những gì xảy ra trong mấy ngày vừa qua, nghĩ tới bà mẹ chồng nay đã trở thành người bạn, tới Vivian vừa từ London gọi điện cho nàng buổi chiều. Cô ta vừa cười vừa bảo nàng là đang đi tìm " một túp lều", nhưng giọng nói thì rõ ràng là của một người đang hạnh phúc. Nàng không khó gì mà không đoán được là căn nhà cô ta chung sống với Dawson dù có tầm thường tới đâu, cô ta cũng sẽ biến nó thành một vương quốc vì cô ta yêu và được yêu. − Họ hạnh phúc biết chừng nào. Anna thở dài . Nàng biết như vậy: nàng còn để trong phòng hai lá thư của họ cảm ơn nàng đã giúp họ tìm thấy hạnh phúc, nàng vui sướng khi đọc thư: nhưng cũng nhận ra là Vivian và Dawson đã chờ đợi nhau quá lâu . Còn riêng cuộc đời của nàng thì không hề thay đổi, John và nàng vẫn sống như hai con người xa lạ dưới cùng một mái nhà. Họ vẫn lịch sự và xa cách đối với nhau . Anna cố gắng nhìn anh bằng một vẻ mặt mới sau những lời tâm tình của bà Milton, nhưng không sao được. Đối với nàng John hình như vẫn là người đàn ông oai nghiêm mà nàng rất sợ hãi. Tuy vậy nàng vẫn dễ dàng nhận ra đứa trẻ thiếu tình thương bị mẹ hắt hủi và niềm an ủi duy nhất là được mang dòng họ quý tộc của tổ tiên. Trái tim người mẹ của Anna than khóc cho đứa trẻ xa lạ ấy, nàng bỗng muốn ôm nó vào lòng, nâng niu nó. Còn việc đồng nhất đứa trẻ ấy với con người oai vệ nghiêm trang và dường như sắt đá là John lại là chuyện hoàn toàn khác. Nỗi niềm sợ hãi khó giải thích anh gây ra cho nàng không hề giảm bớt. Nàng cảm thấy run rẩy mỗi khi anh bước chân vào phòng mình, cơ bắp nàng như co rút lại mỗi khi anh tiến lại gần, và nhớ lại cái đêm anh bất thần vào phòng mình tim nàng vẫn không ngớt hồi hộp. Nàng thường tự hỏi John có trở lại lần nào, trong khi mình ngủ không. Có khi trong đêm tối, sau lúc lên giường và tắt đèn, nàng lo lắng theo dõi động tĩnh. Nhưng mỗi sáng, lúc tỉnh giấc, nàng nghĩ bụng là anh đã không tới, hoặc nếu có tới thì nàng cũng không hay. Tối hôm ấy, sau khi nghĩ tới Vivian, Anna tự đặt cho mình câu hỏi mà nàng không sao giải đáp được " đúng ra mình muốn cái gì?" . Trời đã chạng vạng, bóng tối dưới hàng cây dày đặt, nước hồ màu chì và lấp lánh dưới bầu trời như một tấm kim loại sáng bóng. Anna sắp sửa lên lầu thì cửa phòng khách sịch mở và Charles bước vào: − Chị Anna đây rồi, tôi đi tìm chị mãi, băn khoăn không biết chị ở đâu? − Anh muốn gặp tôi?, nàng hỏi. − Bao giờ tôi cũng muốn gặp chị, nhưng đặc biệt tối nay tôi cần nói chuyện với chị. − Vậy thì tôi đây, nàng vừa cười vừa nói. − Vâng đúng thế, Charles đáp và ngắm nhìn nàng với ánh mắt cảm phục, tôi không dám nói là chị xinh đẹp tuyệt vời: chị sẽ cho tôi chỉ là một anh chàng tầm thường chán ngấy. − Anh có nói mấy cũng chẳng sợ thừa đâu, tôi muốn nghe những lời phỉnh nịnh về con người mình, anh có thấy kì cục không? − Chị muốn nói là chị không được nghe nhiều lời khen chứ gì? Cẩn thận chị Anna ạ, chị đừng làm tổn thương vẻ đẹp tự nhiên của chị đi vì thói kiêu căng. − Charles, anh khỏi day dứt về chuyện đó. Trong nhà cùng với Antony, anh là người duy nhất khen ngợi tôi, những lời khen ngợi đối với tôi hiếm hoi lắm và vì vậy được tôi đánh giá cao. − Mùa đông tới khi trở về London với John chị tha hồ nghe người ta ngợi ca, và lúc đó chị sẽ kiêu hãnh nhìn tôi và sẽ nghĩ là tôi chỉ nói với chị những lời nhàm chán. − Khiêm tốn quá đấy, hạ thấp mình quá đấy, anh làm sao vậy? Anna kêu lên, vẻ nghịch ngợm. − Vâng, tôi trở nên rụt rè và chính tôi muốn nói với chị về vấn đề ấy. Mời chị ra ngoài vườn cam, ở đấy chúng ta không bị ai đến quấy nhiễu cả... Băn khoăn Anna bước ra trước, Khu vườn cam trong toà lâu đài này được xây dựng dưới thời Charles II, một bảo ngọc với kích thước hài hoà và trang trí tinh tế, Milton phu nhân chọn lọc những thứ hoa làm nổi bật giá trị khu vườn mà vẫn không lấn át kiến trúc của nó. Những ô cửa sổ cao mở thẳng ra hồ nước, và bước vào vườn , người ta có cảm giác ở trên biển cả trong một con tàu, hoa lá bập bềnh trên làn sóng bạc. Anna tới ngồi trên tràng kỉ đặt trong góc, nàng lấy một chiếc gối to bằng vải màu da cam dựa đầu rồi hỏi: − Anh có điều gì nói với tôi nào? Điều lành hay điều dữ? − Cái đó còn tùy: chị sẽ là người phán quyết, Charles đáp giọng khó hiểu. Anna nhướn mày, ngạc nhiên: − Liên quan đến tôi hay sao? − Vâng liên quan nhiều đến chị . Khoảnh khắc ấy Anna nhận thấy Charles rất khác ngày thường. Nàng nhìn anh, tìm hiểu xem cái khác ấy ở chỗ nào. Thực tế đây là lần đầu tiên, nàng thấy Charles nghiêm túc, thậm chí nghiêm trang. Nụ cười thường xuyên trên môi, vẻ lấp lánh của đôi mắt hóm hỉnh, âm sắc cười cợt trong giọng nói, tất cả những thứ vốn quen thuộc ấy ở anh bỗng tiêu tan hết. Trước mắt nàng là một nhân vật xa lạ bắt đầu nói. − Tôi muốn nói với chị về Mira và về tôi. − Mira à, nàng giật mình thốt lên. − Tôi xin phép cưới em gái chị, Charles nói vẻ hết sức xúc động, Anna ngạc nhiên tới mức không trả lời được, nàng sững sờ nhìn anh. − Nhưng nó còn trẻ quá lấy chồng sao được, cuối cùng nàng đáp. − Tôi biết là chị sẽ trả lời như vậy, nhưng chị Anna, xin chị nghe tôi, tôi 27 tuổi, hơn Mira 9 tuổi. Chị biết là tôi đã trải quá cuộc sống nhàn rỗi và và vô vị từ tuổi thanh xuân. Lẽ ra tôi có thể làm chút gì bổ ích trong chiến tranh. Tiếc rằng ngay từ đầu, tôi đã bị thương nặng và không bao giờ được phép lên máy bay. Về sau không ai muốn cho tôi là đứa nghiêm túc cả, người ta luôn luôn bảo:" Cha nào, con nấy, suốt đời ông bố mảy chưa làm một việc lương thiện lấy một ngày.. " John nuôi tôi, tôi dựa vào anh ấy để sống trong lúc tôi kiếm thêm được chút ít với các bản vẽ . Tôi vẽ kiểu áo dài phụ nữ vì sở thích hơn là vì nhu cầu và đã có chút tên tuổi trong nghề nghiệp. Thực tế tôi chưa hề cảm thấy cần phải làm bất cứ cái gì cho tới hôm tôi gặp Mira, chị Anna, chị là một trong những người đàn bà đẹp nhất tôi từng gặp, tôi ưa thích chị và muốn tán tỉnh chị nhưng tôi chưa hề say mê chị như hiện nay tôi say mê Mira. − Thế còn Mira, nó có yêu anh không? Anna đột ngột hỏi. − Có, cô ấy yêu tôi, tôi biết vì sao chị lo lắng, Mira đã phải lòng không ít người, nhưng lần này thì khác hẳn và tôi xin cam đoan với chị là tình yêu của cô ấy đối với tôi sẽ sâu sắc và vĩnh viễn vì lẽ tôi yêu cô ấy say đắm. Charles rạo rực một niềm say mê và xúc động, nhưng Anna vẫn nhìn anh với vẻ lo âu : − Anh có tin chắc là quyết định của mình hợp lí không? Mira còn non nớt lắm, chưa hề từng trải gì đâu? − Mira cần có người trông nom chăm sóc, chị Anna, chị biết điều đó hơn ai hết. Đó là một điều kì diệu, lần đầu tiên có người cần đến tôi. Tôi sẽ chịu trách nhiệm về Mira, tôi biết là tôi sẽ thành công trong những việc tôi sẽ làm vì hạnh phúc và niềm vui của Mira tùy thuộc vào đấy. − Tôi nghĩ, Anna vui vẻ nói, anh đã cùng Mira dự định hết mọi việc và tôi không còn phải nói gì nữa. − Anna, chị thật tuyệt vời, chị không hỏi chúng tôi sinh sống bằng cách nào, tôi xin nói dự định của chúng tôi, trước đây vài hôm, tôi vừa đi London. Tôi tiếp xúc với những người tôi đã từng làm việc với họ. Rốt cuộc trong túi tôi hiện có một hợp đồng để mở một đại lí xuất khẩu quần áo may sẵn cao cấp ở miền Nam Châu Phi, tôi có đủ điều kiện tự tổ chức lấy công việc, tôi cam đoan với chị là tôi sẽ thành công, và khi trở về, tôi có đủ uy tín để hoạt động ở London theo ý mình. − Thế còn Mira? − Dĩ nhiên cô ấy sẽ theo tôi, chị biết rõ là cô ấy sẽ tạo cho tôi rất nhiều điều kiện thuận lợi trong công việc. Charles mỉm cười tin tưởng và vui sướng, Anna hết sức kinh ngạc nhìn anh, một con người hoàn toàn mới. Bắt đầu có uy tín, không bao giờ anh còn là một kẻ ăn không ngồi rồi nữa. − Tôi rất mừng cho anh. − Chúng tôi sẽ làm lễ cưới rất sớm. − Chờ lúc trở về có hơn không? − Để Mira ở lại đây một mình ư? Để cô ấy sẽ xiêu lòng trước người này, kẻ khác hả chị? Không bao giờ, Charles kêu lên, chúng tôi yêu nhau và muốn cưới nhau. Vâng tôi phải cưới ngay Mira và đưa cô ấy cùng đi. Khi người ta có một vật báu thì không ai bỏ lại dọc đường. − Cô chú chắc hẳn đã định xong mọi việc rồi, Anna thay đổi cách xưng hô và nói, tôi rất xúc động vì tuy vậy, cô chú vẫn xin phép tôi, cảm ơn Charles. − Ngày nay và mãi mãi sau nay chúng tôi muốn được chị đồng ý, chị ban phước. Chúng tôi cần đến chị, chị Anna. − Cô chú sẽ có tất cả cái đó, chú biết rồi đấy. − Hơn nữa đó là một niềm hạnh phúc cho cô ấy, nếu không tôi sẽ chết trong khi cố thực hiện điều đó, anh nói giọng sôi nổi của người tuyên thệ . Bất giác Anna chìa tay, Charles cầm đưa lên môi : − Chúng tôi muốn yêu cầu chị một điều, chị đừng nói gì hết với bất kì ai. − Vì sao? Anna ngạc nhiên hỏi. − Vì một sự cẩn trọng cần thiết: trước hết vị trí của tôi phải được ổn định đã, chị biết các nhà kinh doanh là người thế nào rồi: nếu biết tôi đã lấy vợ, họ có thể nghĩ là tôi sẽ làm việc kém sút và ít tận tụy với họ hơn. − Đúng tôi hiểu, Anna vừa nói vừa cười, vui mừng thấy Chareles không bỏ sót một chi tiết nào và không còn là chàng trai lơ đãng ngày nào nữa. − Mira muốn tôi báo với chị, nhưng chị phải hứa giữ bí mật cho tôi. − Tôi xin hứa, nàng đáp, không được bỏ sót bất kì điều gì để bảo đảm thành công cho chú chứ gì? − Chắc chắn sẽ thành công, Charles khẳng định. Chúng ta cùng đi báo cho Mira biết. Mai tôi sẽ đi London để mua nhẫn cưới nhưng sau này cô ấy mới đeo. − Nghĩ tới việc cô em gái bé bỏng của tôi sắp lấy chồng tôi có một cảm giác kì lạ, Anna vừa đứng dậy vừa nói, giọng mơ màng, nó còn trẻ con lắm, tuy đã có ý thức thực tế về một đôi điều, Charles chú hãy hứa với tôi là sẽ luôn luôn chăm sóc nó và chung thủy với nó. Tôi không thể chịu nổi ý nghĩ rằng nó đau khổ. − Tôi đã thề với chị là tôi sẽ yêu cô ấy suốt đời với tất cả khối óc và trái tim mình. − Charles, cầu chúa ban phép cho chú, Anna nói, mắt đẫm lệ, rồi vội cúi xuống đặt một nụ hôn thân yêu lên má Charles và nói: − Tôi rất vui mừng là chú trở thành em tôi . Anh quàng tay lên cổ nàng và hôn trả lại. Lúc quay lại cửa cuối vườn cam, Anna trông thấy John bước tới cùng với Xanhcle. Nàng thoáng nghĩ hai người đàn ông trông thấy họ hôn nhau, nhưng họ vừa đi vừa chuyện trò rất tự nhiên và nàng không băn khoăn gì thêm. − Đẹp quá, Xanhcle vừa nói vừa chỉ những tia sáng lấp lánh trên mặt nước, trong lúc Charles vội chạy đi tìm Mira . Đêm đã khuya và Anna lên gác bước vào phòng Mira, nàng bảo em nàng hết sức vui mừng về việc Charles xin cưới cô ta. − Em rất vui sướng, em chỉ lo chị giận. Mira nói, nét mặt tràn trề hạnh phúc. − Vì sao chị lại giận, kì cục thật. − Charles sợ chị cho là em còn trẻ con quá, riêng em thì em không hiểu vì sao, bởi vì chúng em yêu nhau. − Thật thế khi em tin chắc vào tình yêu của mình. − Ồ đúng chị Anna, em yêu anh ấy, chúng em sẽ cùng nhau sống hạnh phúc, em tin chắc như vậy . Anna ôm choàng lấy cổ Mira: − Mira, ngày nay em yêu chú ấy và phải tiếp tục yêu chú ấy như hôm nay suốt đời em, chỉ có điều đó là quan trọng, nàng bảo em giọng nghiêm trang. − Chị Anna, có thể đôi khi em là đứa nông nổi; nhưng em biết bổn phận làm vợ, em muốn được như chị, chị giúp đỡ khuyên răn, bày đường vẽ lối cho người ta, em muốn giống như chị. Anna xúc động hôn em rồi trở về phòng mình, những lời nói của Mira làm nàng phấn chấn và khi khoát chiếc áo mặc trong nhà bằng satin màu mỡ gà ra ngoài áo ngủ, nàng vẫn còn nghĩ tới lới cô em. Charles vừa mới mang về cho nàng ít quần áo anh đã chọn mua và dặn nàng: − Bao giờ chị cũng cứ phải mặc màu trắng hay màu mỡ gà , chị chớ dùng màu xanh hay màu hồng: những màu sắc ấy không hợp với nhân cách cũng như với nước da chị. Anna ngây ngất trước những bộ quần áo lộng lẫy nhưng hoàn toàn màu trắng và Mira trêu chọc nàng, bảo nàng giống một nữ tu sĩ. Trước khi bước lên chiếc giường lớn có cột, nàng đứng một lát ngắm nhìn khu vườn. Trong bầu không khí im phăng phắc, tiếng kẹt cửa sau lưng khiến nàng giật mình ngoảnh lại . John đứng trước ngưỡng cửa bóng anh in lên trên nền ánh sáng, anh vẫn mặc quần áo dạ hội. Anh không nói gì hết nên nàng hỏi anh , giọng ngạc nhiên: − Anh cần gì phải không? − Đúng! Anh đáp, giọng uy hiếp khiến nàng khiếp hãi . Nàng đứng sững giữa căn phòng hai tay ép chặt vào người. John bước tới gần và nhìn nàng , vẻ dữ dằn: − Đã tới lúc chúng ta phải nói thẳng thắn cùng nhau. − Thì chúng ta vẫn như vậy xưa nay chứ sao? nàng đáp và vẫn không tránh ánh mắt anh. − A, cô cho là cô thẳng thắn đối với tôi? anh thét lên. − Thì quả là như vậy. − Dối trá . Câu trả lời làm Anna đau nhói, như một phát đạn, nàng lảo đảo và ấp úng : − Em không hiểu, John,...vì sao? − Tôi không tin đâu…, anh cười khẩy. Buổi tối, tôi nhìn thấy cô trong vườn cam,...tôi nhìn thấy cô với Charles. − Ồ chỉ có thế thôi à?. nàng vui vẻ thốt lên, trong lòng nhẹ nhõm. Nhưng nàng bỗng nhớ ngay lập tức lời hứa với Charles. − Đúng, như thế đấy !, John đáp, giọng chua chát. − John, nghe em nói...em không thể giải thích với anh nhưng… − Tôi không cần giải thích: mắt tôi nhìn thấy, thế là đủ rồi . John nắm hai vai nàng, Anna rùng mình sợ hãi, nỗi sợ hãi nàng đã từng cảm thấy khi có mặt anh. − Tôi chỉ là một đứa dại dột! Tôi lấy cô là vì tình yêu...Đúng Anna, tôi yêu cô ngay lúc đầu mới gặp ! Tôi hiểu cô khác với mọi người đàn bà tôi đã từng biết. Tôi thấy cô hi sinh cho gia đình, thường xuyên chăm sóc người khác, nâng niu họ tựa một người mẹ, giúp đỡ họ, động viên họ. Tôi thấy cô cho họ tất cả những gì tôi luôn luôn thiếu thốn : tình thương, tình yêu, sự âu yếm...Tôi hiểu người duy nhất trên đời mà tôi cần là cô, Anna! Tôi nhẫn nhục chờ đợi...cho tình yêu được thức tỉnh trong lòng cô, cho nó khiến cô dần dà sẽ yêu mến tôi như như cô từng yêu mến ba cô, các em cô và những đứa trẻ. Nhưng thời gian và các sự kiện đã phản lại tôi. Mọi sự việc dồn dập quá nhanh...tôi sợ mất cô và tôi ngỡ mình đã tìm ra được giải pháp...cô nhận lời lấy tôi và tôi nghĩ vẫn cần để cho cô có thời gian...ngu ngốc biết chừng nào, trong lúc tôi chờ đợi thì một kẻ khác đã tước đoạt mất tình yêu của cô... Sững sờ Anna cố ngắt lời anh : − John anh nghe em nói ; anh phải nghe em nói… − Tôi không nghe gì hết, tôi biết tất cả những gì xảy ra sau lưng mình. Ồ, bảo rằng sự trong trắng, sự thơ ngây của cô làm tôi khiếp hãi. Đúng ! Chúng làm tôi khiếp hãi, tôi không dám tới gần cô vì tôi sợ tình yêu của tôi làm cô sợ hãi và xa lánh tôi. Thế, và trong lúc tôi mơ tưởng về cô như về một con người hoàn thiện toàn mỹ thì cô đi tình tự với em trai tôi. Những lời nói như những làn roi quất vào mặt ấy thôi thúc lòng dũng cảm của Anna, nàng kêu lên tuyệt vọng : − John không đúng, anh phải nghe em nói… Vừa phản đối, Anna vừa cố sức để John bỏ nàng ra, nhưng chỉ như đổ thêm dầu vào lửa. Anh càng nắm chặt tay và kêu lên như điên như dại: − Tôi bắt buộc phải tin điều tận mắt tôi đã nhìn thấy! Vì cô chấp nhận tình yêu của một kẻ khác, vậy tôi sẽ làm như hắn...tôi, chồng cô. Nàng nhìn anh, ánh mắt năn nỉ van xin : − John, em van anh...không…em van anh. Uổng công vô ích: nàng là tù nhân của anh, đột nhiên anh đặt môi lên môi nàng, hôn nàng say sưa đằm thắm. Anna rùng mình, nàng cố thoát ra. Nàng loạng choạng bất lực, không còn biết gì nữa hết như thể John đã chiếm đoạt hết linh hồn nàng. Anh ghì chặt môi nàng lâu tới mức thời gian như thể ngưng đọng. Anh uống hết toàn bộ năng lực, toàn bộ sức sống của nàng; đến khi anh rời môi khỏi môi nàng và đặt một cái hôn nhẹ lên cổ, thì nàng vẫn rã rời. Anh vứt bỏ chiếc áo mỏng manh trên người Anna và bế nàng trên tay đưa tới chiếc giường lớn , phía sau những tấm màn gió chở che, một lần cuối cùng nàng kêu thét lên : − Không…John...không... Anh đứng lặng im chốc lát, như thể động lòng trước tiếng kêu thảm thiết và ngắm nhìn nàng. Anna hất đầu ra phía sau, đôi mắt sững sờ và dùng hai bàn tay run rẩy che ngực. Nhưng nàng nhìn thấy trong ánh mắt đang áp đảo ánh mắt mình ngọn lửa tình dục làm nàng kinh hoàng . Cuối cùng John bỏ nàng ra và đặt nàng xuống đất, anh nới vòng tay đột ngột khiến nàng phải bấu lấy chân giường, nàng đứng một lát hổn hển, trong lúc anh nhìn nàng, vẻ tuyệt vọng, nhưng Anna khiếp hãi không hiểu gì hết...anh quay gót bước ra. Cánh cửa sập lại sau lưng anh và Anna còn lại một mình. Sững sờ tuyệt vọng, Anna đứng nhìn trong một thời gian tưởng như vô tận, cánh cửa vừa đóng lại . Dứt khỏi cơn bàng hoàng, nàng quỳ sụp xuống cạnh giường, vùi đầu vào tấm lụa phủ chân. Nàng ngồi rã rời hầu như suốt đêm. Lên giường khi bắt đầu rét run lên nhưng không sao ngủ được, nàng đếm giờ theo tiếng chuông đồng hồ trong phòng khách lớn. Ánh bình minh vừa lọt qua các bức rèm thưa, nàng lặng lẽ choàng dậy. Mặc xong quần áo, nàng bước tới gần cửa sổ và ngắm nhìn khu vườn. Phía chân trời hừng đông, ánh sáng mặt trời nhuộm cảnh vật một màu sắc mịn màng như nhung. Cảnh đẹp ban mai làm xao xuyến lòng người. Rời ô cửa sổ, Anna bước lại tủ quần áo, hết sức nhẹ nhàng mở ngăn kéo, nàng bỏ vào túi xách mấy thứ cần thiết và nhón chân bước ra cửa, ngập ngừng một lát, nàng đi vào hành lang dẫn về khu nhà ở chái phía Nam . Sau mấy giây lưỡng lự trước cửa phòng Xanhcle, nàng quyết định gõ nhẹ mấy tiếng. Hầu như ngay lập tức có tiếng trả lời : " mời vào". Đúng như nàng dự doán Xanhcle đang ngồi trên giường đọc sách . Xanhcle ngủ ít và đọc nhiều, Anna biết rõ điều đó, ông luôn luôn bảo sách là những người bạn tốt nhất của mình và không có thứ thuốc giải phiền nào hiệu nghiệm hơn sách. − Tôi có vào được không? Anna rụt rè hỏi. − Dĩ nhiên là được. Xanhcle vừa đáp vừa cười. Anna bước lại gần giường, Xanhcle không tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy nàng đến thăm mình sớm đến thế, túi du lịch xách ở tay. − Anh Xanhcle tôi đi đây, nàng nói giọng run rẩy. − Cô đi lâu à? Ông thân ái hỏi. − Tôi cũng không biết nữa, có thể tối nay tôi trở về, tôi không thể nói trước với anh được. Tôi phải suy nghĩ...chỉ có điều đó là chắc chắn. Mà ở đây thì tôi không suy nghĩ nổi. − Thế cô muốn bảo gì tôi? − Tôi muốn nhờ anh bảo Mira và hai đứa bé đừng lo lắng cho tôi, tôi vẫn rất mạnh khỏe...và có lẽ...cũng nhờ anh nói như vậy với John. Nàng tránh ánh mắt Xanhcle. − Tôi sẽ làm theo lời cô. Cô có cần xe không? − Có, như thế cũng không phật ý John chứ, phải không anh? − Tôi sẽ báo cho chú ấy và bảo chú ấy là cô hứa giữ gìn xe và giữ gìn cả bản thân cô nữa . Xanhcle nhấn mạnh mấy từ cuối cùng và Anna hiểu ngầm ý của ông : − Vâng anh Xanhcle anh có thể nói thế với John. − Cảm ơn cô và cầu chúa phù hộ cho cô, chúng tôi chờ cô sớm trở về lắm đấy. − Sao anh lại tin chắc là tôi trở về? Xanhcle mỉm cười : − Tôi biết cô sẽ trở về. Có lẽ cô đi là phải: người ta khó có thể nghe tiếng nói của trái tim mình khi xung quanh người ta quá ồn ào . Anna kinh ngạc nhìn ông : − Anh nghĩ là tôi muốn làm như vậy ư? − Tôi tin chắc như vậy, ông đáp với một vẻ tự tin điềm tĩnh. Tôi biết cô chỉ nghe theo trái tim mình khi cô phải giải quyết công việc cho người khác, cô Anna ạ, bây giờ thì đến lượt giải quyết công việc của chính cô, tạm biệt cô . Thế là Xanhcle khuyến khích nàng đi, nàng lặng lẽ bước ra cửa, ra đến cửa nàng ngoảnh lại: − Cảm ơn anh Xanhcle . Ông mỉm cười chào lại và vẫy vẫy tay tạm biệt; nhưng nàng có cảm giác nhận lời chúc phúc của ông . Bước đi trong khu nhà vắng lặng, nàng cảm thấy cơn giông bão trong lòng dịu bớt. Tuy vậy khi đến gọi người tài xế lấy chìa khoá xe, nàng vẫn hoàn toàn bàng hoàng.