Thú rừng. - Mày bỏ cái mền ra coi, cả tuần nay tao không thấy cái mặt mày đâu hết. Bệnh gì mà dai dẳng vậy? Ông Lâm vừa nói vừa nhăn nhó, cái giọng Bình Định sao hôm nay chua chát quá xá. - Bây giờ khoẻ được chút thì đi về phòng nằm, không có nằm ở đây nữa. Đáp lại chỉ là tiếng gầm gừ trong cái chăn. Ông Lâm thở dài: - Dưới Hậu cần ai cũng hỏi thăm mày hết kìa, hết bệnh thì về lẹ đi, nằm đây còn chán hơn đó mày biết chưa? Cái thằng thiệt tình! Nó nghe tiếng đóng cửa phòng, rồi tiếng dặn dò gì của ổng với ai ngoài đó. Rồi tất cả lại trở nên yên ắng như cũ. Buổi sáng tinh mơ, sau cơn mưa đêm, những tia nắng trong và ấm hơn. Nhưng trong tâm hồn vẫn chẳng khá hơn chút nào. Mất rồi …! Trong trắng của nó …! Lần đầu tiên của nó …! Điều nó mong và gìn giữ cho người bạn đặc biệt của nó …! Đã bị người khác cướp mất rồi! Bây giờ mọi suy nghĩ và mong ước trong đầu Khoa, tất cả đều bắt đầu bằng chữ “nếu”. “Phải chi mình không cứng đầu, cố chấp. Mình và Giang đã không giận nhau, và có lẽ tối qua Giang sẽ ở đây, và chuyện đó sẽ không xảy ra." "Nếu mình không dễ dãi với bản thân, chấp nhận những cái quan tâm của thằng Hào, để càng lúc nó càng tiến sâu hơn vào cuộc sống của mình, và rồi …” “Giang ơi … anh đừng tìm em nữa, em không xứng đáng với anh nữa đâu. Từ cái nhìn, cái ôm, đến những yêu thương từ anh, em không xứng đáng nữa. Em cũng chẳng đủ can đảm để nhìn vào đôi mắt sâu của anh nữa.” “Hết rồi, kết thúc rồi! Lý do ngày đó em bỏ anh đi cũng là điều mà em mong muốn nhất từ anh. Anh hãy cố gắng thực hiện điều đó đi, dù rằng nó rất khó, và rất đau. Cứ nghĩ đơn giản như vậy là mình chia tay, nhưng thật sự không đơn giản như vậy đâu! Anh hãy quên em đi. Giang ơi …!” Khoa sẽ nói những điều đó cho Giang nghe, khi mà nó có thể nói được. Dù rằng nó đã rất đau đớn khi quyết định sẽ như vậy! Uể oải đứng dậy, nó mở cửa sổ ra. Không khí buổi sáng sớm dịu nhẹ tràn vào trong phòng, nó hít một hơi thật khẽ rồi lại thở dài thườn thượt. Hình như trong người đã bớt mệt mỏi rồi hay sao đó. Có lẽ nó cũng gần hết bệnh rồi. Nhưng vẫn chưa nói được! Chiều hôm đó Quân y trả nó về lại Hậu cần, đi cùng là thằng bác sĩ. Nó đứng nghe dặn dò rồi nhận một mớ thuốc từ tay thằng đó. Ai gặp nó cũng hỏi thăm tới tấp, nó chỉ có thể cười mỉm và gật đầu rồi lại về phòng. Sao tự nhiên nó thấy lạ lẫm quá, cứ như là lần đầu tiên anh Vinh dẫn nó xuống đây vậy. Chợt nhớ tới cái hộp búp bằng tre, nó chạy nhanh vào phòng trong, mở cái hộc tủ ra. Cái hộp vẫn còn nguyên, cây bút bên trong vẫn còn đó. Nó nhìn cây bút, trong lòng giờ đây hoàn toàn trống rỗng, chẳn còn chút cảm xúc gì nữa. À, vẫn còn chứ, một ý nghĩ vẫn còn rất mãnh liệt trong đầu nó lúc này … “phải chấm dứt thôi”. … Những chỗ như Ban Tham Mưu, Ban Chính Trị, Ban Hậu Cần - Kỹ Thuật. Chỉ khi có nhiệm vụ hay ai gọi lên thì mới được lên, chứ lính thường mà bén mảng lên là bị chửi chắc. Duy nhất chỉ có dưới Hậu cần là ít sĩ quan, bình thường Giang hay xuống buổi tối để kiếm Khoa, chứ ban ngày mà lên hỏi tìm anh chẳng dám. Mấy bữa nay trong nhà ăn cũng chẳng thấy Khoa đâu, có hôm Giang bạo gan đi vào trong phòng tìm luôn, nhưng chẳng có ai. Cũng hơn cả tuần rồi, không biết Khoa có xin về không nữa. Thiệt khổ quá, sao mà cứng đầu quá không biết, giận gì giận dai hơn đĩa nữa. Cả tuần nay không bị ngắc nhéo, không được ôm hôn sao thấy khó chịu trong người quá, nếu gặp lại được anh sẽ cho nó biết anh nhớ nó đến nhường nào, mặc cho nó cười anh vì anh làm huề trước, hay nó xiên xỏ thế nào cũng được, miễn được gần gủi với nó là anh vui rồi. Nghĩ tới đó, Giang cười khẽ. Và sau một tuần mong mỏi trong dai dẳng, cuối cùng anh cũng thấy bóng dáng của nó trong nhà ăn. Giang ăn vội phần cơm rồi ra cái bật thềm ngay hành lang phía sau dãy nhà ăn ngồi. Cái hướng mà Khoa hay đi về, chờ mãi, đến khi chỉ còn lác đác vài đứa trong nhà ăn. Giang ngóng tới ngóng tui, cuối cùng cũng thấy Khoa đi ra. Cả cái hành lang dài giờ chỉ còn có hai đứa, Giang háo hức đi tới trong khi nó vẫn còn đứng im đó. Hai người nhìn nhau không nói gì, bất giác anh vòng tay ôm nó, môi anh kề sát vào … và nó quay mặt đi nơi khác. Chưa bao giờ anh thấy nét vô hồn lại hiện rõ trên đôi mắt buồn đó. Nó đưa tay đẩy nhẹ anh ra và bước đi tiếp. Giang chạy ngược lại, đứng trước mặt nó, lóng ngóng: - Em còn giận anh nữa hả? Thôi cho anh xin lỗi, nha Khoa! Nó vẫn nhìn anh, chẳng có cảm xúc gì trong đôi mắt đó. - Em sao vậy? Đừng có lạnh nhạt với anh vậy chứ? Nó vẫn nhìn anh! - Khoa … nếu như vậy mà em thật sự giận anh, thì có đáng không hả? Giang ngập ngừng nhìn vào đôi mắt đó rồi nói tiếp: - Mấy bữa nay anh ở trong trung đội không à, anh đâu có đi đâu đâu? Đâu có đi leo rào ra ngoài nhậu nhẹt nữa đâu, anh hứa gì với em anh vẫn giữ lời mà! Em nói đi, giờ em muốn anh hứa gì, làm gì cho em nữa, anh cũng làm hết! Em nói đi, nói đi Khoa!!! Nó vẫn im lặng. Giang chỉ thấy nó cười nhẹ rồi một giọt nước mắt long lanh nhỏ xuống! - Khoa, anh nhớ em, ANH NHỚ EM LẮM. Đừng bỏ anh đi nữa! Nó quay lại nhìn anh, cái cười mỉm kèm theo vài giọt nước mắt nữa rơi xuống. Rồi nó lại bước đi tiếp. - KHOA, em quay lại đây đi, EM ĐỪNG NHƯ VẬY NỮA! KHOA!!! … “Không phải … đó không phải là giận hờn vu vơ đâu. Có cái gì đó quyết liệt và dứt khoát trong đôi mắt đó lắm. Không phải Khoa đang đùa giỡn với mình đâu … Em sao vậy Khoa? Cho anh một cái lý do gì đó đi. Sao em lại im lặng như vậy chứ? Em có thể nói dối mà! em nói đi, bất cứ từ nào cũng được … em nói đi!” … Nó đưa tay lau nhanh giọt nước mắt, chân vẫn cứ bước dù sau lưng có một người đang rất mong nó quay lại. “Khoa!” “Khoa?” “Khoa chết rồi … anh đừng kêu cái tên đó nữa!” “Tất cả … kỷ niệm, yêu thương, nỗi nhớ … đều chết theo cái tên đó rồi. Anh đừng kêu em là Khoa nữa.” “Muốn anh hứa gì, làm gì cho em? Điều em muốn em đã từng nói với anh trước khi em rời xa anh đó! Anh quên rồi sao? Hay trong thoáng qua anh không nhớ? Nếu có một lúc nào đó anh nhớ lại, thì hãy cố gắng thực hiện, anh nhé!” Nó cười nhạt. “Tự dưng lại mất tiếng lúc này? Hay thật! Như vậy là được rồi, khỏi phải nói thêm gì nữa!” “Mình đã quyết định được rồi đó. Từ nay mình sẽ cố … cố quên Giang và cố tập sống trong một cuộc sống không có Giang.” Tưởng sẽ yên lòng với cái suy nghĩ đó, nó về phòng rồi lại đổ nhào xuống giường và bật khóc. … Buổi trưa thật êm ả, chốc chốc lại có vài cơn gió mạnh tạt ngang qua chỗ Giang ngồi. Dãy hành lang dài hun hút làm Giang cảm thấy như đang bị lạc lỏng, chơi vơi ở một nơi nào đó. Trong đầu lúc này chồng chất những lý do, suy nghĩ và những câu hỏi. Chợt, Giang nhớ lại lúc anh và nó gặp nhau, rồi cái buổi chiều lộng gió hôm đó, từng câu từng lời của lúc đó, Giang thở dài. Không lẽ sẵn cái chuyện anh và nó giận nhau, nó lại đem cái lý do đó ra nữa sao? Nhảm nhí thật, cái lý do đó lúc này chả có sức thuyết phục chút nào. Đúng ra nó hoàn toàn không ăn khớp với cái ánh mắt của Khoa lúc đó. Không được, chẳng có cái chuyện anh lại chịu trận như hồi đó nữa đâu, ngày mai anh sẽ xuống gặp nó, nói cho thật rõ ràng mọi chuyện. Bây giờ về ngủ trưa đã, buồn ngủ quá rồi. Giang đứng dậy, lững thững đi về phòng. Và … Chưa bao giờ! Cảm giác của ngày xưa lại hiện rõ mồn một như lúc này. Bực tức và hoang mang, Giang bước những bước chân thừa đi khắp nơi dù chẳng biết mình đang bước đi đâu nữa. …“Đồng chí kiếm Đông Triều hả? Đông Triều được điều đi công tác rồi, chưa biết chính xác ngày về nữa. Có gì không để tôi nhắn lại với chỉ huy ở đây cho!” “À thôi, hỏi thăm thôi, cám ơn!”… Ngay lúc đó, Giang chỉ muốn túm lấy thằng liên lạc của Ban Hậu cần mà cho nó một trận. Bực thật, liên lạc các Ban giống như là thư ký vậy, ai đi đâu làm gì đều phải nắm được hết. Đằng này nó chỉ biết lấp lửng!!! Hỏi có bực không chứ? "Sao lúc nào em cũng chọn cái giải pháp là bỏ đi vậy?" “Sao lúc nào em cũng bắt anh phải đứng đó mà nhìn em quay mặt đi vậy?” “Hay là em vẫn còn mong muốn điều đó? Điều mà trước khi bỏ mặc anh, em đã nói. Lúc gặp lại anh tưởng có thể sẽ làm cho em quên được. Nhưng hình như em vẫn nhớ, và hình như em luôn mong chờ một ngày nào đó anh và em giận nhau, thì em lại đem cái lý do đó ra thêm lần nữa!” “Tại sao em không ngồi lại đây, cho anh nhìn vào mắt em và cho em biết những gì đang diễn ra trong anh? Tại sao vậy Khoa?” Tự nhủ đó chỉ là chuyến đi công tác, rồi Khoa cũng sẽ trở về. Và Giang sẽ không để chuyện đó lại diễn ra thêm một lần nữa đâu! … - Ủa, tao tưởng mày câm luôn rồi chứ? Nói được rồi thì nói câu nào dễ nghe chút, nãy giờ tao tưởng mày đang nói sản đó Triều! Dù cái mặt ra vẻ nghiêm trọng nhưng miệng của ông Lâm vẫn cười, nó vùng vằng: - Em nói thiệt, anh đừng có giỡn kỳ quá nha anh Lâm! - Không có được, mày mới hết bệnh, còn chưa khoẻ, đưa mày đi lên đó rồi có chuyện gì thì ai khiêng mày về đây được? - Anh đừng có nói khùng nói điên nha, em nói em đi được là đi được mà! Kỳ thực tập này anh cho em đi đi. Đi mà anh Lâm, năng nỉ anh Lâm đó!!! - Sao mày làm khó tao quá, mày nhắm chừng cũng đủ biết là không có được mà. - Rồi! Anh nhớ nha, tuần nào tháng nào em cũng ở lại đây trực cho anh về nhà với vợ con, giờ anh đối xử vậy với em đó! Ông Lâm bực bội nhìn nó, rồi chép miệng: - Thôi được rồi, đừng có tra tấn tao nữa, chiều nay họp giao ban tao đề xuất cho, còn được hay không thì hên xui nha. Triều cười một cách tinh ranh: - Anh nhớ mấy lần trước em chỉ anh mỗi lần đề xuất việc gì lên, thì phải nói như thế nào hông? - Thôi tao thấy chắc lần này không được quá. - Hihi, anh cứ thử đi anh Lâm. Có bao giờ anh cãi lời em mà làm đúng không? Hả anh Lâm? Hihihi. - Mày đó! Cứ như là ma đưa đường quỷ dẫn lối cho tao làm chuyện gì đâu không à. Ông Lâm cốc đầu nó một cái, nó xoa xoa cái đầu rồi lè lưỡi: - Thì anh được về nhà, em được đi công tác, còn chuyện ai ở lại trực thì có nhà nước lo rồi, anh lo chi nữa? Hehe. Tất nhiên, với cái miệng của ổng và cái đầu của nó, mọi việc đều có thể làm được. Nói là thực tập cũng chưa đúng, chính xác là đi tập huấn chuyên ngành. Hằng năm tất cả các đơn vị và trường quân sự trong QK7 đều tổ chức những đợt tập huấn dành cho sĩ quan sắp ra trường. Ví dụ một cái là học viên của trường sĩ quan Thông tin ở Nha Trang sắp ra trường thì được điều đi tập huấn ở các nơi có binh chủng thông tin liên lạc. Từ cách quản lý và chỉ huy bộ đội đến sử dụng các loại máy để liên lạc, tất tần tật về binh chủng thông tin. Sĩ quan thực tập hằng năm về trung đoàn nó nhiều lắm, từ Bộ binh cho đến các binh chủng khác. Và ngược lại, trung đoàn cũng đưa những sĩ quan ở các cơ quan và tiểu đoàn đi thực tập ở các đơn vị khác trên toàn QK7. Chuyện của ông Lâm và nó hết sức bình thường và chẳng có gì ghê gớm. Ông Lâm thực chất chỉ là sĩ quan dự bị, chưa được công nhận là sĩ quan chính thức. Nếu muốn thì ổng phải đi học ở Học viện Hậu cần QK, nhưng nếu ổng đi thì ai sẽ ngồi ở cái phòng Quân Nhu? Nếu để nó ngồi vào đó thì không thể, vì nó chỉ là lính được kiêm chức thôi, chức trách và nhiệm vụ của sĩ quan ở Hậu cần nó có biết gì nhiều đâu? Xui xui nếu Tổng cục Hậu cần QK7 có xuống kiểm tra bất chợt công tác hậu cần của trung đoàn, mà để thằng lính làm hết công việc của sĩ quan như nó, thì nguyên cái Ban Hậu cần chỉ có mà đội quần. Cho nên là kỳ tập huấn này nó sẽ được đi, học để hiểu biết thêm về Hậu cần, rồi khi nó về, khi ông chủ nhiệm Hậu cần thấy nó đã đủ kiến thức để thay thế ông Lâm thì sẽ tới lượt ông Lâm đi học, chỉ một thời gian ngắn thôi. Bây giờ mới là tháng 5, tháng 9 mới tới đợt huấn luyện tân binh thứ hai trong năm. Mà tân binh vào thì cái phòng Quân Nhu mới có chuyện để làm, chứ bình thường toàn ăn với ngủ! Nhiều lúc nó nghĩ anh Vinh sao hay thiệt, bình thường phòng Quân Nhu có chuyện gì để làm đâu? Đã vậy ảnh còn cho nó làm trợ lý Quân Nhu nữa, mà công việc chính của nó chỉ là ở đó ăn với ngồi với ngủ thôi, y chang ông Lâm! Và chuyện đó cũng chẳng có gì ghê gớm … chỉ khác chút xíu là khi nó đi rồi, thì ông Lâm cũng đi về nhà luôn, cái phòng đó giờ có thằng liên lạc Ban Hậu cần coi và dọn dẹp rồi!!! Bây giờ nó chẳng màng tới cái nơi nó sắp đến như thế nào và sẽ làm gì, nó chỉ biết đi là đi! Nhưng thực ra là đang trốn tránh. … Xe của đại đội Vận tải đi về BCHQSTP(Bộ chỉ huy quân sự thành phố - CMT8). Lâu lâu mới được ra đường, nhìn khung cảnh bên ngoài sao lòng nó nao nao quá, nó muốn về nhà ghê luôn. Xe chạy vào BCH, dừng trước cái nhà nào nó cũng chẳng để ý nữa, một lúc sau có khoảng 5, 6 ông sĩ quan đi lên xe, đeo quân hàm của Hậu cần, chắc là sĩ quan Hậu cần đi tập huấn. Rồi chiếc xe bắt đầu đi ra ngoài. Cảnh vật xung quanh bắt đầu thay đổi ít nhiều, những ngôi nhà thưa dần, thay vào là những màu xanh của cây lá. Ngồi trên xe nó chẳng buồn ngủ chút nào, nó cứ nhìn từng hàng cây mọc lộn xộn dọc hai bên đường, rồi nhìn lại nhìn trời, chốc chốc lại đuổi mắt theo những đám mây đang bay, lúc này đây trong lòng nó chẳng còn tâm trí nào để thưởng thức thiên nhiên hay cố gắng chợp mắt một chút, chắc tại trong lòng nó đang bận suy nghĩ chuyện khác. Cái ông sĩ quan ngồi kế bên nó quay qua hỏi han một chút rồi chợp mắt ngủ tiếp, nó tranh thủ hỏi về cái chuyến đi lần này rồi lại thở dài ngao ngán, bây giờ nó nửa muốn đi nửa muốn không đi, chắc cái nơi xa xôi nó đang sắp đến làm nó ngán ngẩm đôi chút. Biết vậy nó không hỏi đâu!!! Xe đang đi vào địa phận tỉnh Lâm Đồng. Triều nhìn quanh, đồi núi trập trùng mỗi lúc dày đặt, từ hai bên đường, những thửa ruộng bậc thang đổ dài từ trên dốc đồi xuống, y chang một cái núi cát khổng lồ với những gợn sóng do gió tạo thành. Đẹp quá, nào giờ chỉ thấy ruộng bậc thang qua sách báo, có bao giờ được nhìn tận mắt đâu! Chiếc xe vẫn chạy nhanh, tiếp theo hình ảnh những thửa ruộng là những vườn cà phê rộng mênh mông. Những bụi cà phê được trồng thành một hàng dài, cái cây cà phê nhìn ngồ ngộ ghê nơi, nó không cao lắm, tròn tròn giống như những khóm cây được cắt tỉa ở trong công viên thành phố. Nếu có cơ hội, nhất định nó phải hái được cái trái cà phê xem nó ra thế nào! Đến chập tối cũng tới nơi, ánh chiều tà còn vương vấn chút ít phía chân trời cũng làm cho Triều nhìn rõ được khung cảnh xung quanh. Ôi … người ta nói Đà Lạt là thành phố mộng mơ quả là không sai mà! Những ngôi nhà nhấp nhô theo địa hình, thêm nữa toàn bộ khung cảnh lúc này nhuốm một màu đỏ của hoàng hôn làm nó cứ nhìn mãi, nhìn mãi. Đến nơi lúc nào không hay. BCHQS tỉnh Lâm Đồng nằm trong thành phố Đà Lạt, khuôn viên không rộng bằng BCHQSTP. Trên xe tính luôn tài xế cả thảy hết chín người. Một ông sĩ quan đại diện ra giới thiệu tên và chức vụ niềm nở chào hỏi tất cả! … Đến giờ nó chẳng buồn ăn lấy miếng cơm, chan một ít nước canh vào cái chén, nó cố húp cho nhanh rồi đi ra, giờ mới là chập tối thôi. Mấy ông kia chắc đi nghe phổ biến nhiệm vụ rồi. Chán quá! Ngồi một mình trên cái bậc tam cấp, Triều duỗi thẳng chân, đung đưa hai cái bàn chân qua lại rồi lại suy nghĩ mông lung. - Ê, đ/c(đồng chí) gì ở GĐ ơi, lên xe nè! Ông sĩ quan lúc nãy đi chung xe gọi nó, nó đứng dậy đi lên phía trước xe ngồi. Lúc này chỉ còn lại ba người, nó quay qua hỏi chú tài xế: - Ủa mấy người kia đâu rồi anh? - À mấy người đó được điều ở lại làm công tác tại chỗ rồi. Chỉ có em với anh kia là đi làm công tác dân vận(tuyên truyền, củng cố đời sống) chung với tụi đang đóng quân ở trên đó thôi, tại trên đó thiếu người có chuyên môn về Hậu cần. Triều ngơ ngác nhìn chú tài xế rồi hỏi tiếp: - Ủa mà … ở trên đó là ở đâu anh? Rồi tụi nào đang đóng quân ở trển? - Chút chở lên đó là biết, mà cái tên chỗ đó là gì quên rồi? Đi có vài lần nên cũng không nhớ rõ lắm? - Nhưng … nhưng mà tụi nào đang đóng quân ở đó? Ông sĩ quan ngồi kế bên quay qua tiếp lời, cũng là lúc kết thúc câu chuyện đường dài của ba người: - Bộ đội biên phòng đó!!! Đến lúc này Triều đã bắt đầu thấm mệt, nguyên cả một ngày đi đường với cái bụng đói meo làm nó khó chịu. Chiếc xe chạy vào một nơi mà nó không biết nên gọi là thôn hay là bản, làng gì gì đó nữa. Nhà mái ngói với nhà lá xen kẽ nhau. Điểm đặc biệt làm nó chú ý là trong mỗi nhà chỉ có ánh vàng của ngọn đèn dầu nhỏ nhoi, tuyệt nhiên không thấy một ngọn đèn trắng nào. Bất giác nó thấy chán chường! “Trời ơi trờiiiiiiiii. Mình đi vào cái nơi rừng rú nào đây? Hình như mình đi chuyến này là bị hố rồi hay sao đó? Hic hic”. “Nghĩ tới nghĩ lui, sao thấy mình giống con cừu đi lạc đàn quá? Cái nơi này có thú dữ không ta? Có ai ăn thịt mình không ta? Nhìn sơ qua là đã thấy lạc lỏng một phần rồi … huhu!” Cuối cùng xe cũng dừng lại ở một cái cổng tạm bợ bằng gỗ, một thằng lính ngồi trong cái chòi chạy ra hỏi han vài điều với bác tài, rồi chiếc xe đi vào trong. Xe dừng trước một cái nhà hai tầng. Nó đoán là nhà của ban chỉ huy nơi này vì kiến trúc cái nhà này chả khác gì mấy cái nhà chỉ huy trung đoàn ở trung đoàn của nó. Tiếng còi ngủ vang lên, như lấn át những câu nói của hai ông cán bộ đang trao đổi với nhau. Cái tiếng còi buồn đến não nề quen thuộc làm nó chợt … buồn ngủ. Nó quay qua ngắt lời cả hai: - Đ/c ơi tui mệt quá, giờ mình nghỉ ở đâu vậy? Tui vào ngủ trước được không? - À, đ/c buồn ngủ thì cứ ngủ trước đi, cái dãy nhà tường bên trái đó, rồi cái phòng kế cuối, vào trong đó rồi có người sắp xếp chỗ cho đ/c. - Ừ, cám ơn! Đeo cái balô nặng trịch trên vai, nó lủi lủi theo hướng ông sĩ quan hồi nãy vừa chỉ. Cái phòng kế cuối đây rồi, vài bước nữa là được ngủ rồi. Còn cách cửa phòng một đoạn, trước cửa có một thằng đang đứng, khoanh tay nhìn nó đang lững thững đi tới. Trực giác cho biết có ai đó đang nhìn nó chằm chằm, Triều nhìn sơ qua một chút rồi đi vào phòng, đập vào mắt nó là cái giường trống đã giăng mùng ở phía cuối của dãy giường sát tường. Cơn buồn ngủ như chi phối toàn thân nó, từ hành động đến ý thức. Triều chẳng buồn chào hỏi mọi người, dù mọi hướng nhìn đang đổ dồn về nó, Triều lại cái giường cuối đó, buông nhanh cái balô xuống đất, đặt cái nón kêpi lên cái balô và cởi đôi giày ra, nó leo lên cái giường nằm ngủ ngon lành, chẳng kịp thay bộ đồ K03 ra nữa …! … Chập chờn trong cơn mơ. Triều vẫn cứ bước đi mà không sao quay lại được, đôi chân không nghe theo mệnh lệnh của nó. Nó quay lại, nó thấy Giang vẫn đứng im đó, còn nó vẫn cứ bước dù mọi cố gắng kêu gào đang kẹt cứng trong cổ họng. Đến khi hình bóng của Giang biến mất khỏi tấm mắt, nó bắt đầu khóc, cô đơn và tiếc nuối tràn ngập trong mọi suy nghĩ. Nó khóc rất nhiều … dù đôi chân vẫn cứ bước đi … và miệng vẫn ngậm chặt … … - Dậy đi ăn sáng nè đ/c ơi. Cái lay người làm Triều chợt tỉnh, chớp chớp mắt vài cái rồi ngồi dậy. Thói quen hằng ngày là đi vào phòng đánh răng rửa mặt, nhưng hình như ở đây không có phòng tắm thì phải? - Ra nhà tắm sau nhà vệ sinh đi, ca múc nước để dưới gầm tủ súng kìa, đừng có ra đó thọc tay vào hồ nha! Triều gật gù rồi lại mở balô, lấy cái bàn chải, cây kem đánh răng và chai sữa rửa mặt ra phía sau, cố gắng làm thật nhanh rồi đi ăn cơm. Đói quá rồi! - Ủa nhà ăn hướng nào vậy đ/c? Triều vừa cất đồ vừa hỏi, tới khi nó đi ra thì thằng kia chưng hửng: - Chén đũa của đ/c đâu? Sao ăn cơm mà đi tay không? - Hả? Ủa? Chứ không phải …? - À, lính thành phố có khác, nhà ăn để sẵn chén đũa, chỉ vào là ăn thôi chứ gì? Ở đây thì khác nha, nè tui còn dư cái chén nè, cầm đi rồi đi theo tui. “Hờ hờ … có vẻ thân thiện, nhưng mà mình mới chỉ gặp nai với thỏ thôi, còn hổ báo gì gì đó chưa xuất hiện mà? Mà nói chung mình giữ khẽ là được rùi!” Hình như nó là một đứa cố ý chơi nổi hay sao đó! Trước khi đi ông Lâm có nói là mấy đơn vị ở vùng sâu vùng xa thì kỷ luật không có khắt khe như ở trong này, cho nên thay vì mang đôi dép râu được phát, nó mang nguyên đôi dép kẹp màu trắng hay mang ở nhà( nhà ở đây là ban Hậu cần), thêm cái áo trắng tinh mới lấy trong kho trước khi đi. Tất nhiên trong cái nhà ăn, nó là đứa mặc áo trắng duy nhất, giữa một rừng áo xanh lá, hết bàn này tới bàn khác nhìn nó mỗi khi nó bước qua. Oái oăm thay, cái bàn mà thằng kia dẫn nó lại là cái bàn cuối của nhà ăn, giống như đi một vòng trình diễn vậy. Triều mắc cỡ đôi chút rồi ngồi xuống. Và một lần nữa nó lại làm sự tập trung cho xung quanh một cách bất đắc dĩ! Cái ghế gỗ của nó ngồi cao hơn mấy cái ghế của những đứa khác, thêm nữa nó cũng cao (1m77 mà!) nên ai đang ăn cũng ngước nhìn nó … đang ngồi im! Vì thằng kia chỉ đưa chén, có đưa đũa đâu sao mà nó ăn được. Triều than trời trong bụng, đành ngồi chờ thôi chứ sao giờ? Buổi đầu tiên của ngày đầu tiên ở chỗ mới mà vậy đó … - Ê! Lính thành phố hả? Thằng ngồi cùng bàn nhìn nó, nó trông theo, gật đầu một cái rồi cười. Trong lòng thấp thoảng sờ sợ. Tại vì lúc nó đi, ông Lâm ổng nói, lính thành phố là được ưu tiên nhiều thứ lắm, sướng nhất là lính thành phố, đi nghĩa vụ như ở nhà vậy, nên lính ở những vùng hẻo lánh khác thường ghét ngầm những thằng lính thành phố lắm. Tiêu biểu là nó nè, tự nhiên nó sợ bị ăn hiếp giữa cái chốn này quá, cái ông sĩ quan đi chung xe biến đâu mất tiêu rồi không biết??? - Đói rồi phải không? Cầm đôi đũa rồi ăn đi nè, tui no rồi! Cái thằng vừa hỏi hồi nãy, nhìn nó cười và chìa đôi đũa ra cho nó. Triều thở phào trong lòng, nó đổ ca nước trên bàn rửa đôi đũa rồi cặm cụi ăn. - Đ/c nhận công tác tại đây chưa? - Chưa! - Tối qua sao vào phòng không chào hỏi tiếng nào rồi ngủ luôn vậy? Cả bàn thay phiên nhau hỏi, Triều nuốt đại miếng cơm rồi cười xoà: - Xin lỗi mọi người, tại tui mệt với buồn ngủ quá! Mọi người bỏ qua nha. - Thì đi cả ngày tới nên mệt vậy thôi. Mà sao giường trống nhiều, đ/c không nằm mà nằm cái giường đó vậy? Triều ngậm đôi đũa trong miệng, chân mày nhướng lên: - Ủa, giường đó của sĩ quan nằm hả? - Không phải, trong phòng toàn chiến sĩ thôi, chẳng có sĩ quan! - Chứ sao vậy? - Giường của thằng Dũng đó, thằng đó khó chịu lắm. Xui xẻo thế nào mà nằm giường của nó! Thấy ánh mắt của cả đám nhìn mình có chút gì đó căng thẳng, Triều cười như giải hoà: - Thiệt là tối qua tui buồn ngủ quá, nên không có nói năng gì nổi hết. Vậy ở đây đ/c nào tên Dũng đâu? Cho tui xin lỗi nha. Nó đưa mắt nhìn quanh để kiếm cái thằng mà cả đám đang nói, rồi một thằng khác nói tiếp: - Thằng Dũng đi gác rồi, trước giờ cơm trưa nó về đó. Mà thôi đ/c bỏ đi, đừng kiếm chuyện gì với nó nữa là được rồi. - Thôi, để tui xin lỗi một cái cũng được. Dù gì cũng mới tới mà … Có vẻ như khoảng cách nó tưởng tượng không lớn cho lắm. Mọi người rất niềm nở, tận tình với nó. Vì lính ở đây đều là dân ở tỉnh, vẻ chất phát, thật thà rất dễ nhận thấy trong mỗi câu nói, cách ứng xử. Vậy mà ông Lâm làm nó xém nữa hiểu lầm mọi người rồi. Cả phòng có tất cả 17 đứa, ăn sáng xong còn có một mình Triều ngồi trong phòng, cả đám tụi nó ra ngoài làm công tác dân vận với người dân rồi. Ngồi một mình sẽ suy nghĩ lung tung, nó đang tính bước ra ngoài thì cái ông sĩ quan đi chung vừa vào: - A! Đây rồi, đi theo anh lên nhận bàn giao nè! 3 tuần! Triều sẽ ở đây 3 tuần. Dù chẳng mấy để ý đến cái nơi ở buồn tẻ này, nhưng nó cũng cố hỏi vài câu lấy lệ. Đây chỉ là một cái doanh trại quân đội mới xây, không có quy mô và chưa có hệ thống như trung đoàn của nó. Nhiệm vụ chính của đơn vị này chỉ là canh gác vùng rừng và củng cố đời sống vật chất, tinh thần cho toàn bộ dân trong vùng. Đó! Công tác dân vận là vậy đó. Còn nhiệm vụ mà Triều phải làm cũng chẳng có gì khác ở nhà. Lập danh sách quân trang, quân dụng cần phát, lấy ý kiến trùng tu, sửa chữa, cấp mới trang thiết bị từ các đại đội, cấp đổi và phát thêm quân trang cho các đơn vị bạn tới phối hợp xây dựng nơi nàyv.v... và điều đầu tiên nó phải làm là hội ý với chỉ huy về việc xây dựng vườn tăng gia cho nơi này, vì nơi này chưa có vườn tăng gia sản xuất! Không khó đối với nó, những công việc này ở nhà nó đã làm rất rành rọt mà không cần ông Lâm. Chỉ có hơi mệt là phải ghi bằng tay từ đầu đến cuối, ở đây chẳng có máy in hay máy vi tính, những cái văn bản trình ký này phải chi có máy đánh thì đỡ quá. Nhiều lúc nó chẳng tin có một nơi trên đất nước Việt Nam lại thiếu thốn tiện nghi trầm trọng đến như vậy. Sáng giờ cắm cúi ghi ghi chép chép, nó chẳng biết thời gian đã trôi tới đâu rồi, chỉ khi tiếng còi nghỉ vang lên, nó mới biết là tới giờ cơm trưa! Nơi này là vùng cao, nên giữa trưa trời cũng không nắng gắt lắm, nó đi bộ về phòng. Sao tự nhiên nơi này vắng tanh, chả thấy bóng dáng thằng lính hay sĩ quan nào đâu hết. Tới giờ cơm rồi mà ta? Triều đi về phòng, trong phòng cũng im ắng như bên ngoài, nó vừa đi vừa đưa tay vào túi quần, huýt sáo vang cả cái phòng nhỏ. Chợt nó khựng người lại khi vừa tới giường. Có một thằng ngồi ở giường kế bên, hai tay chống lên đùi đang nhướng mắt lên nhìn nó, cái vẻ nhìn không rời mắt này tự dưng làm nó sờ sợ. Triều nhìn thằng đó cười đáp lễ rồi nó lại giường của mình, mở balô lấy cái chén, nó thay cái áo trắng và … mang đôi dép trắng đi ăn cơm. Triều không nhìn cũng chắc chắn biết là thằng đó đang nhìn nó rồi nhìn đôi dép rồi lại nhìn nó, nó toan đứng lên thì thằng đó mở miệng: - Đi đâu vậy? Triều nhìn lại, cười mỉm: - Đi ăn cơm, tới giờ cơm rồi! Thằng đó khẽ nhếch môi cười: - Cơm đâu mà ăn? - Ủa ủa … chứ … tới giờ cơm rồi, mà không có cơm hả. - Ở đây lính ra ngoài công tác nên ăn cơm ở nhà dân luôn, bếp trong này không có nấu buổi trưa. - Chết … vậy mấy người ở lại như tui với anh thì ăn gì? - Những người gác chòi có phần cơm riêng, còn đ/c mới tới thì không biết! Sau khi đáp gọn lỏn, thằng đó lại nhìn nó tiếp, còn Triều thì hai cái tay đan vào nhau, làm những hành động thừa. - Ê! Triều nhìn lên, lần này nó mới trực tiếp rõ thấy gương mặt thằng này, có nét hao hao giống Minh Đạo đóng phim Hoàng Tử Ếch mà hồi đó chiều nào nó với chị nó cũng ngồi xem. Nó nhướng chân mày nhìn thằng đó, kiểu như “ kêu cái gì? “ - Kêu không trả lời, lính thành phố sao ngang quá vậy? Triều xị mặt xuống, sao nó ghét cái từ “lính thành phố” ghê, nghe phân biệt quá: - À … ờ … sao anh nói tui ngang? - Gì? Chứ sao nữa? Mới vào không thèm chào hỏi ai tiếng nào, lăn ra ngủ ngay, còn gọi thì không muốn đáp lại một câu nữa. Ý thức kém vậy? Cãi lộn thì nó chẳng ngán, Triều vừa tính chống chế lại thì tự nhiên nó đưa mắt nhìn vào cái bản tên của thằng này: “Cao Duy Dũng”! Cái tên nghe chả có kết cấu gì hết, nhưng quan trọng là cái thằng đó tên Dũng, thằng mà nó tính xin lỗi vì ngủ lộn giường. Giờ nhìn vào mắt thằng đó, Triều mới thấy tụi hồi nãy ăn cơm chung nói đúng. Thằng Dũng khó chịu quá! “Ố ồ … thú dữ đã xuất hiện rồi … phải thân thiện lại một chút nào, vì đây là lãnh thổ của nó mà? Hehe”. Triều ngập ngừng, giọng nhỏ nhẹ hết sức: - Ủa!!! Anh là Dũng đó hả? Tối qua đi đường xa mệt quá, nên không biết giường của anh mà vào nằm đại, cho xin lỗi nha! Ờ! - Từ nãy đến giờ Triều mới thấy nó cười một cách đàng hoàng - biết điều một chút thì sống được thôi! Đói chưa, ăn cơm nè. Triều ngạc nhiên đáp lại: - Ủa? … Anh mới nói bếp ở đây không nấu cơm trưa mà? Cơm đâu mà ăn? - Ăn chung phần cơm nè, vậy giờ có ăn không hay nhịn đói? - Ừa … thôi anh ăn trước đi, chừa tui một miếng được rồi! Dũng ăn qua loa vài muỗng cơm rồi để cái khay xuống giường, đứng dậy lại đầu giường, mở balô ra lấy cái quần đùi màu xanh lá. Nó cởi áo, thay đồ rồi cúi xuống gầm giường lấy cái ca múc nước. Triều nhìn theo cho đến khi nó ra khỏi cửa. “Cái tướng cứng cáp giống Giang, có điều thấp hơn mình, nhìn chắc cao khoảng 1m6. Mặt na ná Minh Đạo, đến cái cười tươi cũng giống y chang, tính tình thì khó chịu, ăn nói có chút cộc cằn. Nói chung … tránh xa ra càng xa càng tốt.” Ngồi một mình đánh giá người khác, Triều tủm tỉm cười rồi lại thoáng buồn. Sao đi đâu cũng thấy một chút hình bóng của Giang hết vậy? Nó nhớ lại cái mục đích chính của chuyến đi lần này rồi lại thở dài, sau đó … lăn ra ngủ trưa. Buổi trưa đầu tiên của ngày đầu tiên! Còi báo thức vang lên, Triều lò mò ngồi dậy. Dù biết chả có ai trong đây lúc này, nhưng tiếng còi vẫn vang lên như thường lệ. Nó ra ngoài sau rửa mặt, rồi sực nhớ là quên đem theo ca múc nước. Làm biếng quay lại, nó cố gắng vệ sinh thật nhanh rồi đi vào trong. Và chuyện sẽ chẳng có gì um sùm nếu thằng Dũng không đi ra, nếu thằng Dũng không thấy mặt nó ướt nước và nhìn xung quanh tìm xem ca múc nước đâu? Tất nhiên thằng Dũng làm nó một tăng, coi bộ nó tỉnh ngủ hơn hẳn so với cái việc thò tay vào hồ mà vốc nước mát lên mặt. Sau đó Dũng còn tặng nó một câu trước khi nó kịp quay đi: - Lính thành phố làm biếng! “Moá, có cái ca múc nước ở đây, chắc mình đập vô đầu nó quá, cho nó bỏ cái tật khó chịu với người khác. Sao mình ghét cái thằng này quá không biết?” Hình như cái doanh trại này nó không lớn lắm, hay tại ghét của nào trời trao của đó hay sao đó, mà đi đâu làm gì, nó đều đụng mặt thằng Dũng.Triều đi về căn nhà chỉ huy, cặm cụi viết cho xong mớ giấy tờ hồi sáng, nó chẳng buồn để ý xem có ai ra vào không. Nhưng nó cũng ngước lên nhìn trước cái cảm giác quen thuộc: bị nhìn chằm chằm … Sau vài giây đụng mặt, Triều cố làm lộ vẻ khó chịu một chút trên ánh mắt rồi quay trở lại viết tiếp. “Ủa? nó đeo quân hàm Trung sĩ kìa, chắc là tiểu đội trưởng hay là gì đó. Mà tiểu đội trưởng vào đây làm gì chứ? Đâu có công chuyện gì cho nó ở đây đâu? Hay nó cũng như mình, là học viên sắp ra trường được điều đi thực tập? Ôi thôi kệ nó đi, đừng đụng chạm gì đến mình là được rồi!” Mãi theo đuổi cái dòng suy nghĩ, nó sẩy tay viết sai một chữ, theo thói quen là sẽ tô đen chỗ đó rồi dùng bút xoá xoá đi, nhưng mà … không có bút xoá. Kết quả là có một cái ô đen lạc quẻ giữa tờ giấy đầy chữ … Và kết quả nữa là thằng Dũng ngồi đối diện với nó, cũng ghi chép cái gì đó, và chợt thằng Dũng nhìn lên, thấy có nét bôi xoá trên trang giấy mà thằng Triều vẫn cứ viết tiếp, Dũng gằng giọng: - Viết lại tờ khác, nham nhở vậy mà đem trình ký được à? Dồn tất cả bực tức vào tờ giấy, Triều mạnh tay vo thành cục rồi ném vào tường, cục giấy dội trở lại, lăn dưới chân ghế thằng Dũng. Dũng chau mày nhìn nó, nó cũng chau mày nhìn lại rồi viết lại tờ khác. Dũng nhặt cục giấy dưới chân ghế đem bỏ vào thùng rác và ra khỏi phòng, vừa ra khỏi ngưỡng cửa, Dũng quay lại, vẫn chau mày, hai tay bỏ trong túi quần: - Lính thành phố bướng thật! Cửa phòng đóng lại, Triều ngồi thừ ra, chẳng màng viết lách gì lúc này nữa, nó cứ tức anh ách cái từ “lính thành phố”. Dám nếu nó nghe từ đó một lần nữa, nó sẽ ăn thua đủ với thằng khó chịu đó, đến khi thằng đó thôi không nói cái từ đó nữa. Tiếng còi báo kết thúc giờ hành chính vang lên, cũng như giải thoát nó khỏi căn phòng ngột ngạt. Triều đóng cửa đi về phòng, vừa lúc đó toàn bộ lính làm công tác ở ngoài cũng vừa về. Nhìn cả đám vừa đi vừa trò truyện rôm rả, Triều thấy tủi quá, phải chi nó được ra ngoài đó, lao động nặng nó cũng chẳng ngán, miễn đừng gặp cái thằng khó chịu kia là được rồi. Cái phòng thời điểm này mới rộn ràng tiếng người, cả đám vừa về là thay đồ ngay, áo thun quần đùi, cùng một trái banh trên tay. Cái thằng nhường cái chén cho Triều nhìn nó cười vui vẻ: - Ra ngoài đá banh nè đ/c, giờ nghỉ rồi, thể thao một tí. - À thôi, tui không biết đá banh, mấy đ/c đi chơi đi, tui ngồi đây được rồi. Chợt nhớ ra điều gì đó, Triều nhanh nhảu: - Ý đ/c, cho tui hỏi, bãi thể lực ở đây có cây xà đơn nào không? Ôm trái banh trên tay, thằng đó gãi gãi đầu trả lời nó: - Bãi thể lực chỉ có những vật cản để chạy vũ trang thôi, không có xà đơn đ/c ơi! - Ừa thôi, đ/c ra đá banh đi. Triều thở dài tiếc nuối, nó đành đi vòng vòng ngắm cảnh. Đồi núi hùng vĩ làm nó thấy mình nhỏ bé và cô đơn quá, vẻ thanh tịnh của rừng núi và ánh hoàng hôn dịu nhẹ đang buông xuống càng làm nó suy nghĩ về những chuyện buồn nhiều hơn. Triều ngồi xuống, chẳng biết đang nhìn cái gì mà sao nó lại thấy mắt đang cay xè … Đến khi cảm thấy tâm hồn đã đủ bầm dập với quá khứ, nó mới đứng dậy đi về, cũng là lúc tụi kia đá banh vừa xong, tụi nó đang lấy đồ đi tắm, Triều cũng vào lấy đồ đi tắm. Mà khi nó vừa đi vào, thì nó thấy thằng Dũng cũng từ hướng khác đi vào phòng, mình trần, người lấm tấm mồ hôi. Dũng nhìn Triều hơi lâu một chút rồi đi vô phòng. “Ủa thằng này có đá banh đâu mà người nó mồ hôi không vậy? Nó đi từng hướng khác về chứ có ở trước sân đâu? Mà mắc gì nó nhìn mình kỹ vậy? Bộ cái mặt mới khóc có gì đó thay đổi rõ lắm hả?” Đứng tần ngần một hồi, Triều vào phòng mở balô lấy đồ đi tắm. Do ca múc nước có hạn, nó ra trễ nên chẳng có cái ca nào, đành phải chờ hoặc dùng chung. Triều đi ra ngoài … cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh hết mức khi bước vào nhà tắm ngoài trời! Ở trên này không có giống dưới trung đoàn của nó, cả đám … tắm truồng một cách vô tư. Nó tính mặc cái quần lót tắm, nhưng hình như nó thấy làm vậy càng tăng thêm vẻ nghi vấn về bản thân của mình trong mắt tụi kia. Nó không được làm vẻ ngại ngùng như lần đầu tắm chung với tụi đại đội 7 lúc trước, vì ở trên đó “nó khác”, còn ở đây “nó khác”. Nhưng cuối cùng nó quyết định chờ, vì nhà tắm đông quá, đâu phải có tụi trong phòng nó tắm không đâu? Ngồi ở ngoài ngắt vài cọng cỏ câu giờ, chợt có đứa đưa cho nó cái ca múc nước: - Triều tắm đi nè! Cái thằng đưa nó chén cơm nè, nhớ mặt mà chưa biết tên, nó cười như cám ơn rồi vào tắm, nhà tắm đã bớt đông nhiều rồi. Tất nhiên để “đồng bộ” với đồng chí đồng đội, nó cũng … tắm truồng. Cố đè nén cái mắc cỡ xuống, nó ráng tắm lẹ rồi còn đi vào ăn cơm. Nhưng mà … nước lạnh quá! Xối một cái mà rùng người, Triều ráng xối thêm một cái nữa rồi lấy dầu gội gội đầu. Thiệt là ghét của nào trời trao của đó hay sao đó. Thằng Dũng đứng kế bên nó từ nãy đến giờ, đang gội đầu, thấy có người lấy cái ca, nó nhìn qua rồi lại khó chịu nhìn đi chỗ khác. Dũng dù đang tắm cũng nhìn nó, kiểu nhìn không rời mắt làm nó khó chịu quá xá, nó bực bội: - Đưa cái ca đây coi, xài xong để ở đây cho người khác xài nữa, để gì xa quá vậy? Dũng chẳng thèm đáp lại lời nó, vẫn đứng đó tắm, nó khó chịu với tay lấy cái ca. - Gội đầu gì tới hai loại dầu gội vậy? Dũng giựt lại cái ca từ tay nó, vừa múc nước vừa hỏi, nó cũng chẳng vừa, nó giựt lại cái ca rồi đáp: - Một chai là dầu gội, một chai là sữa tắm, ủa mà biết sữa tắm là cái gì không vậy? - Không? Đâu cho một miếng xài đi, tắm cái này không cần dùng cục xà bông hả? Chẳng chờ nó đồng ý, Dũng chụp cái chai, xịt ra một đống! - Trời, một miếng mà gần hết chai rồi, đưa đây coi. Dũng trả lời, giọng vẫn không giấu được vẻ thô lỗ, cộc cằn: - Hết thì cho cục xà bông nè, làm gì ích kỷ vậy đ/c? Chẳng thèm đôi co với thằng đó nữa, Triều tắm cho mau rồi đi vào. Nó lấy khăn lau khắp người, lâu lâu không quên nhìn thằng Dũng một cách khó chịu. Mặc đồ xong, nó không quên lấy luôn cái ca vào phòng. Dũng bực bội nhìn nó, miệng vừa mấp máy “lính …” thì đã ăn nguyên một ca nước. Cái hồ này được xây bằng gạch ngói trám ximăng không cao lắm, đoán trước thế nào thằng khốn nạn đó cũng nói câu đó. Triều giựt cái ca rồi múc thật nhanh một miếng nước, đủ tạt vào cái mặt thằng đó khi nó chuẩn bị nói ra cái từ kia. Dũng bực tức ra mặt, còn Triều thì hí hửng cầm cái ca đi vào phòng, chuẩn bị đi ăn cơm! Buổi chiều của ngày đầu tiên trôi qua thật mau … Triều đi ăn cơm trong một tâm trạng rất phấn khởi, cũng không quên kể lại cái chuyện trong nhà tắm cho cả bàn nghe, tụi nó sửng sốt: - Sao đ/c gan quá vậy, dám gây sự với thằng Dũng luôn hả? - Ai kêu nó ba trợn làm gì, mà tui thấy nó có gì đâu sao mấy đ/c sợ nó quá vậy? Anh Gia - Người dân tộc, cái anh cho nó chén cơm, đến giờ nó đã biết tên của anh đó, anh nói: - Đa số mấy đứa trong phòng làm trái ý nó đều bị nó đánh. Nên chẳng đứa nào dám gây chuyện với thằng Dũng cả. Triều ngạc nhiên, nó hỏi tiếp, chẳng có gì là sợ sệt trong giọng nói: - Cái nào đúng thì thôi, nó đánh mình mình đánh lại, giờ thử cả phòng hội đồng nó coi, xem nó còn ba trợn nữa không? - Đ/c hung hăng quá, đâu phải đánh nhau là giải quyết được gì đâu? - Ờ đúng rồi, đâu phải đánh nhau là giải quyết được gì đâu đúng không? Vậy sao mấy đ/c để cho nó đánh vậy? Cả bàn im re, Triều tự nhiên cảm thấy áy náy vì chất vấn quá đà, nó chuyển qua câu hỏi khác: - Ủa thằng Dũng thường ngày có ra ngoài làm công tác không? - Không có. - Sao vậy, nó là con cháu gì của chi huy trưởng ở đây hả? - Không, do yêu cầu công việc thôi, thằng Dũng không phải ra ngoài. - Ủa vậy nó giữ chức gì vậy mấy đ/c? Tui thấy nó đeo quân hàm Trung sĩ kìa! - Thằng Dũng phụ trách bên kho Quân Khí, nó chỉ có nhiệm vụ bảo quản, sửa chữa và cấp phát súng cho các đơn vị thôi. Ban Kỹ thuật trung đoàn nó cũng có phòng Quân Khí, cho nên nó cũng chẳng xa lạ gì với cái từ đó lắm, nó hỏi tiếp: - Ủa thằng Dũng từ bên trường quân sự mới về luôn hả hay sao? - Không có, nó đi lính trước tụi này, rồi đăng ký phục vụ lâu dài trong quân đội luôn, tạm thời trong phòng nó là trung đội trưởng kiêm chức đó. - À, trung đội trưởng hả, hèn chi có quyền hành dữ, mà cũng đừng có lộng quyền quá, tui không có sợ đâu! Cả bàn cười ồ: - Lính thành phố có khác, gan cùng mình! Triều cười mỉm rồi cắm cúi ăn cơm tiếp. Cách đó hai cái bàn. Dũng vẫn không rời mắt khỏi nó. Như những gì lúc ngồi trên xe nó thấy, trong doanh trại hay nhà dân ở ngoài đều như nhau: dùng đèn dầu thắp sáng. Nhưng trong này buổi tối tất cả phải ra ngoài, kiếm củi đốt lửa, rồi ngồi quây quần bên nhau. Lúc đầu nó tính vào phòng nằm, nhưng thằng Dũng ngồi ngay bậc thềm trước cửa, thêm nữa trong đó tối thui, nó sợ muỗi chích nên đánh ra ngoài đây ngồi. Cả đại đội ngồi vòng tròn bên đống lửa trò truyện rôm rả. Triều trở thành tâm điểm khi hết đứa này đến đứa kia hỏi thăm. Nó say sưa đáp chuyện, đến khi đống lửa đã tàn, cả đại đội từ từ giải tán. Lúc này thằng Dũng tiến tới và nói: - Trung đội tập trung thành ba hàng ngang đi, nhắc nhở một chút rồi vào ngủ. Cả đám đứng lên xếp hàng, Dũng đứng trước nói lớn, giọng vẫn không mất đi vẻ khó chịu vốn có: - Cả ngày lao động bên ngoài, các đ/c cũng mệt rồi nên cũng không có gì nói thêm. Riêng có chuyện này các đ/c cần lưu ý. Đoàn Thoại Đông Triều! Ra khỏi hàng, bước lên phía trước. Triều bước lên, cả đám nhìn nó, nó thấy vẻ thông cảm trong đôi mắt từng đứa, tổng hợp tất cả vẻ thông cảm đó lại thành … cái khó hiểu, nó dùng cái khó hiểu đó trong ánh nhìn cho thằng Dũng. Dũng vẫn nói lớn: - Phê bình đ/c Triều trước trung đội. Ý thức tổ chức kỷ luật kém, coi thường kỷ luật quân đội, không chấp hành và tôn trọng chỉ huy, tinh thần làm việc chưa nghiêm túc. Đề nghị đ/c sửa đổi và các đ/c trong trung đội phải có nhiệm vụ hướng dẫn cũng như giúp đỡ đ/c Triều. Rõ chưa? Cả đám vẫn im lặng. Triều cười thật tươi và cũng thật mỉa mai, nó trả lời: - Đã rõ thưa đ/c ạ, nhưng tui xin đóng góp ý kiến một chút nhé. Sau này đ/c có nói chuyện thì nhớ xưng tên cụ thể hay đại loại thế nào cũng được. Chớ mang tiếng chỉ huy mà nói chuyện trống không vậy, mắc công đ/c vừa quay đi là ở đằng sau nó cười vào mặt đ/c đó. Biết chưa HẢ? Đ/C DŨNG? Triều nóng mặt, nó đứng khoanh tay, mắt vẫn lăm lăm nhìn thằng Dũng. Cả đám vẫn im lặng, khi thằng Dũng mấp máy môi định nói gì thì nó đã nhảy vào trước: - Có vẻ như không phải một mình tui phải sửa đổi đâu nhỉ? Cũng có người phải xem lại cái cách hành xử của mình đó. Đi lính trước thì nên biết khôn hơn một chút đi. Nói ít hiểu nhiều! Thôi vào ngủ trước nha, chúc các đ/c ngủ ngon! Triều cười mỉa trong câu nói rồi bước thủng thỉnh vào phòng, chắc cả đám vẫn đang trố mắt nhìn theo. “Bố láo thật, trung đội trưởng của mình còn chưa bao giờ nói với mình những lời đó, mà thằng này lấy tư cách gì mà dám nói mình như vậy? Tao không phải cái đứa dễ bị đàn áp đâu, hình như mày chọn sai đối tượng rồi đó, thằng chó!!!” Bực bội quá, nó giăng đại cái mùng rồi chui vào nằm. Mỗi cái giường đôi đặt cách nhau khoảng 1m5, giường trên nó không có ai nằm, mà giường nó nằm là giường kế cuối, giường cuối là giường của thằng Dũng. Ngày mai nó sẽ xin đổi giường. Hình như thằng Dũng cho cả đám giải tán rồi, trong phòng chỉ có tiếng bước chân mà không có tiếng nói nào. Tự nhiên không khí trở nên nặng nề lạ thường, Triều dụi mặt vào cái chăn rồi bắt đầu ngủ. Kết thúc ngày đầu tiên ở chỗ mới!!! Tuần thứ nhất. Đã quá quen với cái việc ngủ nướng lúc ở nhà. Triều nhăn nhó khi có người kêu dậy tập thể dục sáng, nó từ từ ngồi dậy rồi lại nằm xuống tiếp khi đã thấy mọi người ra ngoài hết. Mấy bài thể dục sáng nó đã quên sạch từ đời nào rồi, ra đó chỉ làm trò cười cho cả đám thôi. Nhưng chẳng thể ngủ tiếp được, nó ngồi dậy gấp chăn màn (hay còn gọi là gấp nội vụ, gấp xong rồi phải chỉnh sao cho nó vuông vức như là cái hộp diêm, hơi khó đối với những người lần đầu gấp). Xong xuôi, nó ra ngoài nhà tắm vệ sinh, vừa vào cũng là lúc cả đám tập thể dục xong, hình như trên này thể dục sáng chỉ có chạy bộ thôi thì phải, lúc ra khỏi cửa thấy trước sân có ma nào tập thể dục đâu? thêm nữa thấy lưng áo đứa nào cũng ướt mồ hôi, chắc là chạy bộ rồi. Triều giả bộ lại giường, chỉnh lại từng góc của cái nội vụ cho nó vuông vức, kế bên thằng Dũng cũng đang gấp nội vụ, nhìn thằng Dũng tỉ mỉ từng chi tiết từ lúc gấp cái mùng đến lúc gấp xong mà nó thấy ngứa mắt! Cả phòng tập trung chuẩn bị đi ăn cơm, thằng Dũng còn ở ngoài nhà tắm chưa vào. Triều cười một cách tinh ranh, nó nhảy qua giường thằng Dũng, dùng tay xốc cái nội vụ của thằng Dũng lên, giũ giũ cái chăn và kéo cho bung cái mùng ra, kết quả trên giường chỉ có một đống tơi tả. Nó phấn khỏi chưa từng thấy rồi lấy chén đũa đi ăn cơm. Vừa lúc nó bước ra cũng là lúc thằng Dũng bước vào … Tại cái nhà ăn dựng tạm bằng những thanh sắt trên cái nền đất lồi lõm. Triều ngồi hướng đối diện với cái chỗ mà thằng Dũng hay ngồi, cố ý để nó nhìn thấy mặt mình. Cả bàn vẫn cười nói rôm rả, hình như chưa ai biết chuyện gì, nó ngồi ăn mà cứ ngóng ngóng, sao chưa thấy thằng Dũng đi ăn nữa? Cơm xong, cả bàn giải tán, nó nán lại một chút rồi ra sau cùng. Hai đứa chạm mặt ngay trước nhà ăn! Dũng đứng chống nạnh, hất mặt nhìn nó, ánh mắt như muốn nói “tại sao?” nhưng vẫn không thiếu đi vẻ khó chịu vốn có. Triều cười mỉm hết sức bình thường, ánh mắt như muốn nói “chưa hết đâu thằng khốn!” nhưng vẫn không thiếu đi vẻ dịu dàng. Nó lướt ngang qua thằng Dũng rồi tung tăng đi về phòng. Như thường ngày, tất cả ra ngoài công tác, Triều vẫn đụng mặt thằng Dũng trong phòng làm việc. Có mấy ông sĩ quan qua hỏi thăm rồi hướng dẫn công việc cho nó, vẫn cứ ghi ghi chép chép, nó chẳng bận tâm thằng kia đang làm gì. Những người không ra ngoài công tác đều có phần cơm dưới bếp, tại hôm qua nó mới đến nên trong danh sách ăn cơm trưa không có tên nó. Mà những lúc vắng như vậy, nó càng tránh mặt thằng Dũng nhiều hơn. Hễ thằng Dũng ăn cơm dưới nhà ăn thì nó đem cơm về phòng, còn thằng Dũng ăn trong phòng thì nó ngồi nhà ăn. Hăm he với thằng đó vậy thôi, chứ hai đứa mà đánh lộn thì nó thua chắc! Nhìn cái tướng của thằng Dũng cũng đủ biết rồi!!! Buổi chiều, Triều cố gắng kiếm một-cái-gì-đó để tập hít xà đơn, đi vòng vòng mà chẳng thấy có gì khả quan để tập được, nó thở dài … rồi dừng trước một cái cây. Cành của cái cây này chẳng cao lắm, Triều nhắm vào cái cành mà nó chắc chắn là khả quan và vừa tầm. Và nó hít thử! Đúng năm cái …! Không phải nó hít được đúng năm cái! Nó dư sức hít thêm được nữa! Đúng năm cái thì … “Rắc … ” “Á … “ “Lột xột … lột xột …” “Tõm …!” Rõ ràng nó thấy cái cành đó chắc lắm mà, nó chắc chắn nên mới dám hít thử đó. Nhưng có lẽ do xui. Và chưa bao giờ cái câu “té lộn cổ xuống ao” lại thấm nhuần từ ý thức đến thân xác của nó lúc này.Nó cùng cái cành cây té nhào xuống cái dốc, cũng hên là phía dưới chỉ có một dòng suối nhỏ thôi và cái dốc không dài lắm. Một nửa người ướt nhem, cái chân trái thì tê rần, cùi chỏ phải trầy trụa do chống xuống tiếp đất. Ê ẩm! nó nhăn nhó đứng dậy. Đã đau chân còn phải đi lên cái dốc nữa. Nó đi cà nhắc về phòng, lúc này nó mới nhìn rõ được cái chân trái: từ đầu gối kéo dài đến gần mắt cá, các vết xước chảy máu rất nhiều, dù vết thương không sâu lắm! Rát quá, tê quá! Cũng hên trong phòng nó có tới 2, 3 đứa quân y lận. - Trầy ngoài da thôi, đừng đụng chạm gì mạnh vào vùng này là được rồi! - Cám ơn đ/c nha! - Đi đứng thế nào mà té dữ vậy? - Tui sơ ý bị vấp cành cây thôi. - Lần sau đ/c nên cẩn thận một chút! - Ừ ừ … Thay cái quần đùi và cái áo bị ướt, Triều ngồi chờ cả đám tắm xong rồi đi ăn cơm. Đi cà nhắc trên cái nền đất nhấp nhô quả là khó khăn! Tối hôm đó nó ngồi thừ lừ trước cửa, tất cả vẫn quây quần xung quanh bên đống lửa trại. Tự nhiên buồn quá, Triều mở túi áo, lấy cây bút của anh Bảo tặng ra ngắm nghía đôi chút rồi lại thở dài … Nhớ Giang quá! Dù cố đè nén và lảng tránh cảm xúc của bản thân, nó vẫn không tránh được nỗi nhớ bủa vây mỗi lúc ngồi một mình như vậy. Nó lại nhớ tới cái đêm mưa trên Quân y! Nó càng căm hận thằng Hào bao nhiêu thì càng tiếc nuối cho Giang bấy nhiêu. Nghĩ tới đó, nước mắt nó lại trào ra tiếp … “Giang ơi Giang, anh đã quên được em chưa vậy? Anh đã hết thương em chưa? Em thì đang cố từng giây từng phút đây, dù rất khó và rất đau …” Triều lấy tay áo lau khô nước mắt, nó vịn tường đứng dậy đi vào phòng, từng bước tiến lại cái giường, nó giăng mùng ngủ trước! … Quả thật cái chân đã hết đau, nhưng nó cố tình tỏ vẻ bất tiện khi đi lại trước mặt thằng Dũng. Và nó đổi giường rồi, nó không nằm gần thằng Dũng nữa, mà... nằm giường trên của giường thằng Dũng. Nó nghe đồn cái giường tầng mà thằng Dũng nằm chả đứa nào dám nằm ở trên vì sợ phiền phức, thế là nó hí hửng đổi lên trên đó ngay. Leo lên leo xuống, nằm quay qua quay lại rung rinh cái giường, thằng Dũng ngủ không được, làu bàu cái gì trong miệng Triều không nghe rõ nhưng nó khoái lắm, nhất là đang lúc nó bị thương như vầy, thằng Dũng chả dám đá động gì đến nó đâu! Như mọi buổi sáng, Triều đổ thừa cho cái chân đau, không ra tập thể dục, nó ngồi chăm chút từng nếp gấp cho cái nội vụ, chờ thằng Dũng vào, nó làm vẻ nặng nhọc khi leo xuống cái giường, rồi đi cà nhắc ra ngoài nhà tắm. Đến khi nó vào thì cả phòng vừa mới ra ngoài ăn sáng. Tự nhiên thằng Dũng đứng lại nhìn nó, cười nhếch mép rồi đi tiếp. Triều ngạc nhiên rồi đi vào phòng và... Triều nổi đoá khi nó nhìn lên cái giường nó. Cái nội vụ vuông vức bị đè bẹp dí!!! Thằng Dũng chứ thằng nào nữa?! Tức mình, Triều dùng hai tay nhấc cái balô của thằng Dũng lên, mở sợi dây cột ra, nó dốc ngược cái balô xuống, đồ đạc trong cái balô rớt ra, văng tung toé trên giường. Triều giũ mạnh rồi quăng cái balô xuống đất. Nó hả hê đứng nhìn đống hổ lốn mà nó gây ra. Chợt nhớ, lúc xốc cái balô lên, nó thấy có cái bịch màu đen rớt ra sau cùng. Bản tính tò mò trổi dậy. Cái gì mà lại cột trong cái bịch xốp đen mà để dưới đáy balô? Chắc cũng chỉ là cái gì đó đê tiện và bỉ ổi như chủ nhân của nó thôi! Triều cười mỉm thật nham hiểm rồi mở nhanh cái bịch xốp đen ra … Một đống bao cao su!!! Nổi da gà, tay chân luýnh quýnh, tự nhiên hành động và đầu óc trở nên rối bời hết sức! Triều cột cái bịch lại nhanh hơn lúc nó mở, cảm giác lúc này cứ như là đang ăn trộm vậy. Nó vội vả gom đống đồ nhét đại vào balô rồi đi ăn cơm. Hình như nó quên mất nó với cái chân trái đang đóng kịch, chắc tại đầu óc đang ngổn ngang những suy nghĩ và suy đoán nên nó quên mất tiêu rồi! Và cả ngày hôm đó nó chẳng làm gì ra hồn, thằng Dũng vẫn cái tật lèm bèm mỗi khi nó làm cái gì sai, nhưng lúc này nó không nhìn thằng Dũng bằng ánh mắt khó chịu nữa, thay vào đó là sự khó hiểu và ghê sợ … “Ủa? Giữa cái chốn thâm sơn cùng cốc này, thằng đó xài bao cao su làm gì ta? Mà một đống chứ chẳng phải 1, 2 cái!” “Có khi nào nó … thấy ghê quá, gớm ghiếc quá! … thôi không nghĩ tới nữa!!!” Vẫn nhìn đống lửa trại đang bập bùng cháy, Triều nhắm mắt, lắc lắc cái đầu rồi đứng lên đi vào phòng. Thằng Dũng vẫn chọn cái chỗ ngồi là cái bậc thềm trước cửa, Triều vừa đi ngang qua thì thằng Dũng đứng dậy, kéo tay nó lại và hỏi: - Triều đứng lại cho hỏi chút! Nó giựt tay lại, giọng nói có sự pha trộn của phiền phức và ghê tởm: - Nói! - Từ lúc sáng, Triều có thấy ai lại lục balô của anh không? “Gớm! sao không nói chuyện trống không như lúc trước nữa đi? Bày đặt xưng anh nữa, ý đồ gì đây?” - Không biết! Tưởng sẽ thoát được, Triều bất ngờ khi thằng Dũng vịn chặt hai vai nó lại. Ánh mắt chẳng khác gì ánh mắt của người bị phát hiện một điều gì đó: - Chỉ có một mình Triều trong phòng, Triều đi ăn cơm trễ nhất! Anh nghi Triều lục balô của anh, giờ Triều có nhận không? HẢ? CÓ KHÔNG? Đôi môi run bần bật, nó trả lời trong cảm giác đang bị bắt thóp: - Khô … không có, bỏ tui ra! - Sao? Không chịu nhận à? Được rồi! Dũng ôm chặt lấy nó, lôi nó vào trong, xô nó ngã xuống giường. Dũng thắp cái đèn dầu lên, Triều gượng dậy vụt chạy ra cửa thì thằng Dũng đã tóm nó lại ngay, hai gương mặt áp sát vào nhau, nó nghe rõ từng hơi thở của thằng Dũng: - Bây giờ có nhận không? HẢ? Tại sao Triều lục balô anh? Nó vùng vằng thật mạnh nhưng cũng chẳng suy suyển được một chút trong vòng tay cứng ngắc đó. Cái cảm giác ghê rợn từ đêm mưa trên Quân y chợt hiện về rất rõ. Nó sợ, rất sợ … và nó bật khóc, từng dòng nước mắt ngắn dài lăn trên má: - Bỏ ra đi! Tui … tui làm đó … tui lục balô anh đó! Dũng buông nó ra, lúng túng khi thấy nó khóc, giọng dịu đi khi nhìn thấy nó cứ lấy tay chùi nước mắt: - Có làm gì đau đâu mà khóc vậy? Giờ trả lời đi! Tại sao Triều lục balô anh? - Tại sao anh đè bẹp cái nội vụ của tui? Dũng chống nạnh, hất mặt hỏi lại: - Tại sao Triều phá cái nội vụ của anh? Nó khựng lại đôi chút, rồi nói tiếp: - Tui ghét anh! Anh áp đặt người khác quá đáng! Anh tránh xa tui ra! Đừng đụng chạm gì tới nhau nữa! BIẾN ĐI!!! Dũng chau mày rồi cầm cái đèn dầu đi ra ngoài. Còn nó thì úp mặt vào gối khóc tiếp! Chưa bao giờ cái cảm giác đau đớn, tội lỗi lúc đêm mưa hôm đó lại hiện về rõ mồng một như thế này. Dù lúc này nó không bị bệnh, nhưng có vẻ nó cũng chẳng đủ sức chống cự lại. Nỗi sợ và sự tủi thân đang cùng nhau dày vò tâm hồn của nó từng phút giây từ lúc này!!! Tuần thứ hai. Chào cờ sáng đầu tuần! Bộ đội biên phòng đeo cái quân hàm có nền màu xanh lá, cái viền quanh nón cũng màu xanh lá chứ chẳng phải màu đỏ như Bộ binh. Có một mình nó là màu đỏ giữa cái chốn xanh thăm thẳm này. Lúc đi đội ngũ, những đứa cao phải đứng hàng đầu, rồi thấp dần xuống dưới, có một mình nó khác màu và khác người – cao mà đứng dưới cùng! Lúc đi đội ngũ ngang cái cột cờ, nó có cảm giác mọi ánh nhìn đang đổ dồn vào nó, làm nó xém tí đi sai chân!!! Vẫn đụng mặt nhau chan chát mỗi ngay, nhưng nó cố tình làm lơ, và hình như có lúc nó cảm thấy không có sự hiện diện của thằng Dũng mỗi khi thằng đó kề bên. Chốc chốc Triều nhớ lại cái đêm hôm qua, nó lại cảm thấy sợ, từ lúc này phải cảnh giác cao độ với những thằng hay xáp xáp vào ôm như vậy, nếu không lại có chuyện đáng tiếc xảy ra nữa! Chiều hôm đó Triều về phòng sớm, trước khi tiếng còi lúc 4h30 vang lên, nó đã đi tắm trước! Những lần gần đây, dù cho cái cái hồ nước rộng thênh thang, mỗi lần tắm thằng Dũng đều đứng kế bên Triều, mặc cho có lúc chỉ có hai đứa, nó cũng ráng lết lại đứng gần. Thiệt là bây giờ trong lòng Triều lúc nào cũng có một nỗi sợ thấp thoảng, nên tất nhiên lúc nào nó cũng đề phòng. Triều tắm xong cũng là lúc cả đám vừa về. Nó leo lên giường, xếp lại mấy cái áo, chờ tụi kia tắm xong rồi đi ăn cơm. Thằng Dũng cũng vừa vào phòng, nó thay cái áo K03 ra, vừa nói với cả đám: - Tất cả tập trung lại nghe thông báo chút. Cả phòng im lặng, nó vẫn dỏng tai lên nghe từng lời của thằng Dũng: - Tối nay tới lượt trung đội mình đi tuần biên giới, mấy đ/c ăn cơm nhanh rồi về chuẩn bị nhé! Dứt lời, Triều nghe những tiếng cười thầm khắp phòng, nó chẳng hiểu nhưng đứa nào trong phòng cũng phấn khởi ra mặt. Dũng nhìn lên nó, nói: - Riêng Triều thì ở lại, lát anh đưa cho Triều cái ổ khoá, mỗi lần ra vào nhớ khoá cửa phòng lại, tối mai cả trung đội mới về. Nó ậm ừ cho xong chuyện rồi loay hoay với đống đồ tiếp. Cả đám đã ra ngoài tắm. “Đi tuần ở ngoài biên giới??? Ủa thì đi tuần thôi mà, có gì mà tụi nó vui ra mặt vậy? Còn thì thầm cái gì to nhỏ với nhau nữa? Để chút hỏi anh Gia coi sao!” Mà hình như nó cũng chẳng cần phải hỏi!!! Lúc đang ngồi xếp đồ, nó nghe lõm được vài câu của thằng Dũng với đứa nào đang nói chuyện ngoài sào phơi, cái chỗ nó ngồi là giường cuối, nằm trong góc tường và khuất tầm nhìn từ ngoài cửa sổ nhìn vào … - Dũng còn giữ cái nào không, hay chút đi dọc đường rồi tìm mua luôn? - Khỏi đi, còn nhiều lắm, đủ cho anh em hết mà. - Ờ, vậy thôi ra đi ăn cơm đi! … Triều cố tưởng tượng câu chuyện theo chiều hướng tích cực hết sức có thể, nhưng làm vậy chẳng khác nào đánh lừa những suy nghĩ của bản thân? Nó chẳng muốn hỏi, vì nhìn bộ dạng là biết chẳng ai muốn nói ra, nếu muốn thì cả bàn đã kể với nó rồi. Vậy thôi, tụi kia không muốn nói thì nó không thèm hỏi, nó sẽ tự tìm hiểu mọi chuyện theo cách của nó! Cái lúc ăn cơm, Triều cố tình ăn chậm và lâu một chút, tất nhiên mấy đứa kia quơ đại vài chén cơm rồi lật đật đứng dậy về. Nó ngồi ăn cơm mà trong đầu cứ hối hả theo đuổi những suy tưởng. Chợt có người khều vai nó, Triều quay lại nhìn cái thằng bàn kế bên: - Có gì không? Thằng kia hỏi, mấy đứa ngồi chung cũng đang nhìn nó: - Trung đội 19 sao còn một mình đ/c ngồi ăn vậy? - À, tất cả về sớm chuẩn bị đi tuần biên giới rồi! - Chà, sướng nhỉ. Mà sao đ/c không đi? - Không, tui ở lại! Ủa mà đi tuần có gì sướng vậy đ/c? Thằng đó đứng dậy qua ngồi ăn cơm chung với Triều, câu chuyện lúc này chỉ còn có hai đứa: - Tại đ/c mới tới nên không biết, anh em ở đây mong được đi tuần biên giới lắm. - Vậy hả, mà đ/c nói tui nghe đi, có gì mà sướng vậy? Ra đó mua đồ hay gì? - Nè, chuyện này không được bàn ở đây đâu, chỉ nói thầm với nhau thôi. - Rồi tui biết mà, đ/c nói tui nghe đi! Ừ - Thằng đó vừa nói vừa nhìn quanh đề phòng, âm giọng đủ cho Triều nghe - thứ nhất là nếu phát hiện có người dân nào vượt biên trái phép, tụi này sẽ bắt giữ và tịch thu hết tài sản mang theo … - Trời! Có vậy mà sướng gì? Phải tịch thu hết đồ rồi chia chát cho cả đám phải không? Mà mấy cái đồ đó có đáng là bao đâu? - Đ/c để tui nói đã! Những người vượt biên thường đem theo tiền không nhiều lắm, nhưng đa số là buôn lậu trái phép. - À, vậy là tịch thu hàng lậu rồi đem bán lấy tiền? - Không phải! Triều chưng hửng nhìn vào mắt thằng đó tiếp: - Ủa chứ sao? Thì bán đồ không phải của mình rồi lấy tiền xài, sướng quá chứ gì? - Đồ tịch thu nộp lại cho nhà nước, có lấy thì mỗi người chỉ được vài món, không ai lấy nhiều cả. Chủ yếu là để giải toả! - Hả??? Đ/c nói gì? Giải toả gì hả? - Thứ nhất như đã nói, còn thứ hai. Trong những người vượt biên bị bắt, chắc chắn lúc nào cũng có con gái … Triều lờ mờ hiểu ra câu chuyện, nó cố không suy đoán lung tung mà nhìn vào mắt thằng đó và nghe tiếp: - Lúc đó anh em sẽ được giải toả. Đó, đ/c hiểu chưa? Rợn người với cái suy nghĩ vừa vụt qua, nó muốn đứng dậy đi về ngay. Nhưng bản tình tò mò lại chiến thắng, nó ngồi lại, cố làm vẻ bình tĩnh và xoáy vào câu chuyện: - Đ/c nói lấp lửng vậy tui khó hiểu quá, có tui với đ/c à, thôi đ/c nói thẳng ra luôn đi. - Ừ, thôi vậy cho đ/c dễ hiểu. Bộ đội ở đây đi tuần biên giới đều mang theo bao cao su, nếu gặp dân vượt biên mà có con gái, thì những cái bao cao su đó sẽ được dùng đến! Triều cười giả lả, nó vẫn tỉnh bơ hỏi tiếp: - Ủa mà, đi tuần một lần hơn 14, 15 người, chưa kể phối hợp với các đơn vị đóng quân gần biên giới nữa, nếu lỡ có 1 hay 2 đứa con gái thì làm sao đáp ứng cho cả đám được? - Thì anh em thay phiên nhau, mỗi người một chút … Đôi mắt nhìn thằng đó một cách tinh ranh, nó thì thầm: - Ủa vậy … đ/c có lần nào được giải toả như vậy chưa? - Rồi! Haha, hai lần rồi đ/c à. Tiếc cho đ/c quá, đ/c được thử một lần là sẽ nhớ mãi. - Trời, mấy cái chuyện đó có gì quan trọng đâu chứ. - Có chứ đ/c! Đ/c là lính thành phố, có nhu cầu là giải quyết được ngay, đâu như lính tỉnh đâu, thiếu thốn lắm! Triều ngậm chặt đôi đũa, hé môi đủ thốt ra câu hỏi cuối cùng: - Nếu như đ/c nói, thì những lần như vậy đâu có khác gì làm tình tập thể đâu? Đúng không? - Ừ, thường là vậy đó, nhưng chia sẻ với nhau một đứa con gái, anh em cảm thấy thoải mái hơn nhiều! - Cám ơn đ/c nha. Đ/c không nói chắc tới chết tui cũng không biết đâu! Hình như thằng đó có nói câu gì đó, nhưng nó không nghe rõ, nó đứng dậy đi về rồi. Chính xác hơn là nó bay thật nhanh về phòng, rồi đóng chặt cửa. Gần 6h tối nhưng vẫn còn chút ánh sáng cuối ngày, Triều lại cái giường của thằng Dũng, nó từ từ nhấc cái balô ra khỏi cái giá để balô, cẩn thận lấy từng món đồ ra hết rồi sắp lại ngay ngắn như cũ. Nó tìm cái bịch xốp đen, như để đối chiếu với câu chuyện nó vừa nghe! Không thấy cái bịch đâu!!! Triều giận bản thân mình ghê gớm, chẳng biết giận cái tính tò mò làm nó mới khám phá ra một sự thật hay giận vì bản thân nó tin tưởng những người nơi này nhiều quá?! Ghê tởm những con người làm ra vẻ thật thà, chất phát… Phát sợ những cái quan tâm của mọi người dành cho nó… Bây giờ chỉ thấy mỗi vẻ xấu xa bỉ ổi mà thôi … Nó khinh bỉ tất cả!!! “Hèn chi, cả đám trong phòng không dám dụng chạm vào thằng Dũng, chắc cũng cái lý do đó, tụi nó sợ thằng Dũng không cho tụi nó đi theo để … Gớm quá, tởm quá! Lũ thực dụng, đầu óc chỉ có mỗi chuyện đó?” “Nhưng tụi nó có ham muốn, hay có thích thú gì thì cũng kệ nó chứ? Quyền của tụi nó mà? Tụi nó được quyền làm vậy mà? Chẳng ảnh hưởng gì đến mình, sao mình lại muốn cấm cản và khinh bỉ tụi nó chứ? Tụi nó đâu có quan trọng với mình đâu? Mình quan tâm đến đời tư tụi nó làm gì nhiều cơ chứ?” “Hay là mình vẫn còn ám ảnh? Vẫn còn sợ cái chuyện đó và mỗi lần nghe đến chuyện đó, mình lại ghê sợ tất cả?!” "Mẹ bà cái đám thú vật!!!". “Thôi, mệt quá! gần hai tuần nữa là về rồi. Cái nơi này chẳng có gì để mình bận tâm suy nghĩ cả. Ngủ!!!” Sáng hôm sau, Triều ngồi thừ ra, nó chẳng có hứng thú ghi chép gì nữa nên nó nằm lại trong phòng luôn. Chợt nhớ nó có đem theo mấy cuốn Trà sữa tâm hồn và báo 2! mới mua trước khi lên đây, nó lấy ra đọc đỡ buồn … “Bộp” Bàn tay đặt lên vai làm Triều giựt mình, nó nhìn lên. Là Dũng! - Sao còn ngồi đây? Không đi làm việc à? Nó ngạc nhiên hỏi lại: - Ủa? Sao nghe nói đi tuần tối mới về mà? Sao … sao về sớm vậy? - Hỏi thì trả lời đi, sao còn ngồi đây? “Ủa tối qua không được chơi gái hay sao mà lết về sớm vậy?” Nó lườm thằng Dũng, giọng khó chịu: - Mệt, nghỉ bữa nay! Triều quăng cuốn báo lên giường trên, nó đứng dậy tính leo lên nằm thì thằng Dũng giữ nó lại, kéo nó ngồi xuống, thằng Dũng cười, cười một cách đàng hoàng: - Tụi kia tối mới về, anh nghĩ có Triều một mình ở nhà nên anh về trước! Nó nhăng mặt, xích ra xa ngồi: - Tự nhiên nghĩ có một mình tui ở nhà là anh về trước? Lý do gì nghe hay quá vậy? - Ở nhà một mình buồn, có người nói chuyện đỡ buồn hơn chứ sao? - Thôi thôi, dẹp đi. Tui nói rồi, tránh xa nhau ra, đừng đụng chạm gì đến nhau nữa! Vậy thôi!!! - Anh không thích, anh muốn Triều ngồi đây nói chuyện với anh! Vẫn cái giọng điệu áp đặt quen thuộc, Dũng chau mày chờ phản ứng từ nó. - Anh muốn gì là người khác phải làm theo lời anh liền vậy hả? Triều đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt thằng Dũng. Thằng Dũng cũng đứng lên, khoanh tay nhìn nó: - Anh là chỉ huy của Triều, anh có quyền quan tâm tới Triều, biết Triều đang cần và muốn cái gì! Vậy hả - nó cười mỉa – Tui cần anh biến và muốn anh cút cho khuất mắt tui. Hiểu chưa? Anh được quyền thực hiện chuyện đó đó. Làm thử đi anh chỉ huy!!! Nói xong, nó leo lên giường trên nằm, quay mặt vào tường. Thằng Dũng vẫn nói theo cho đến lúc nó nằm xuống: - Cái thùng cạc tông anh để dưới gầm giường, anh cấm Triều mở ra. Cãi lời thì đừng trách anh! “Thằng khốn nạn! Một bịch bao cao su mày xài chưa đã hay sao mà giờ đem nguyên một thùng về? Hả thằng chó chết? Mày khỏi thách, tao phá banh cái thùng cho mày coi nè!” Triều muốn quay qua hét lên vào mặt nó, nhưng nó cố ghìm lại. Nó quay qua và chờ thằng Dũng khuất bóng sau cánh cửa. Khi chắc chắn thằng Dũng đã đi, nó nhảy xuống giường dưới, lấy tay lôi cái thùng nhỏ ra thật nhanh. Trong lòng háo hức chờ thấy điều mà nó chắc chắn thì … phía sau có tiếng đóng cửa! Triều hốt hoảng quay lại, thằng Dũng đang đi vào, tiến sát lại gần nó: - Lại chống lệnh! Bây giờ muốn sao? HẢ? Mỗi câu nói là thằng Dũng dùng tay khống chế nó lại, Triều chỉ còn biết ấp úng: - Xin lỗi … xin lỗi … bỏ tui ra đi, tui không lục đồ của anh nữa! - Lúc nào cũng ngang bướng, đến bao giờ thì mời nghe lời hả? Chẳng khác gì so với lần trước, đôi tay cứng cáp đang siết mạnh người nó vào người thằng Dũng, nó nhìn thằng Dũng gần và rõ hơn bao giờ hết, trong ánh mắt của thằng Dũng nhìn nó, nó thấy có gì đó bất thường và … tê dại. Linh tính mách nó phải tỉnh táo, nó quay mặt đi chỗ khác, giọng gần như hét lên: - BỎ TAO RA! - Hỗn hả? HẢ??? Thằng Dũng càng siết mạnh hơn nữa. Dũng hả hê khi thấy nó nhăn nhó vì đau. Và càng bị siết vào người thằng Dũng, Triều càng cảm nhận rõ … cái-kia của thằng Dũng đang “bất thường” từ từ, từng chút từng chút một! Triều cố tạo một cảm giác thật bình tĩnh, nó gắng sức rút cái tay ra và tát thật mạnh vào mặt thằng Dũng. Dũng buông nó ra, lúc đó nó cảm giác như vừa thoát khỏi một cơn ác mộng đang chuẩn bị được lặp lại. Dũng xoa xoa cái má bị tát, giọng chẳng mấy là thoải mái nhưng có vẻ nhẹ đi: - Ngồi yên đó, anh phải làm rõ chuyện này rồi Triều mới được đi. Nói! Tại sao lại tiếp tục lục đồ của anh hả? Triều làm lơ, nó đứng lên đẩy thằng Dũng ra và đi ra ngoài thật nhanh. - Đứng lại! Lì lợm vừa phải thôi nha Triều. Có nghe anh không hả? Muốn tối nay anh tập trung cả trung đội ra sinh hoạt phê bình một mình Triều không hả? Nó quay lại, ánh nhìn và giọng nói không che nỗi vẻ giận dữ: - Về nhà tập trung cả nhà mày ra mà sinh hoạt!!! Nó đá cửa đi ra ngoài phía sau nhà ngồi, hàng cây xào xạc ngay chỗ sào phơi là chỗ dừng chân của nó. Triều ngồi xuống, nhắm mắt và thở đều … “Hên quá, may mắn quá, mình đã kịp bình tĩnh lại, nếu không chắc chuyện đó lại xảy ra lần nữa … thằng khốn… thằng khốn… thằng khốn nạn đó, một lần nữa mình sẽ ăn thua đủ với nó! Thằng khốn nạn!!!” Có tiếng chân, Triều nhăn mặt nhìn qua khi thằng Dũng đang từ từ đi tới. Triều đứng dậy, chỉ tay vào mặt nó và nói lớn: - Tránh xa tao ra, mày cút cho khuất mắt tao đi. Từ hôm nay trở đi tao thấy mày ở đâu tao sẽ gây sự với mày ở đó! BIẾN ĐI!!! BIẾN VỀ NHÀ MÀY ĐI!!! Chẳng còn chau mày hay hướng cái nhìn khó chịu về phía đối phương nữa. Dũng đang nhìn nó. Gương mặt và ánh mắt rất bình thường, hình như nó chưa bao giờ thấy nét bình thường trên gương mặt của thằng Dũng, Dũng nói bằng giọng rất bình thản nhưng cũng rất đỗi buồn bã: - Anh không có nhà! - Ơ … Triều rút cái tay lại, vẻ tức giận biến mất ngay tức khắc, hệt như chưa bao giờ xuất hiện trong nó. Triều ngập ngừng nhìn vào mặt thằng Dũng rồi ngó lơ chỗ khác! Dễ hiểu thôi, nó cũng có sự thông cảm đối với những đứa như nó - những đứa có gia đình không trọn vẹn. Cho nên khi nghe câu nói đó của thằng Dũng, nó sượng, thật sự rất sượng, nó đã đụng chạm vào nỗi đau của người khác và nỗi đau của người đó chẳng khác gì so với của nó. Bởi vậy nó chẳng can đảm nhìn trực diện thằng Dũng mà đành quay mặt đi chỗ khác. Tiếp theo sự thông cảm là sự hối hận đang thay thế. Nó có thể chửi thằng Dũng thậm tệ thế nào cũng được, nhưng không được nhắc gì có liên quan đến gia đình trong đó … Tệ thật, hối hận nhưng một câu xin lỗi cũng không nói lên được nữa. Nó đành ngồi im, mặc cho diễn biến có trôi về đâu đi nữa! Thằng Dũng vẫn đứng đó, nó thì ngồi quay lưng lại, Dũng nói tiếp, từng lời từng câu chậm rãi: - Anh xin lỗi Triều, anh chỉ muốn giúp Triều thích nghi được với cuộc sống ở đây thôi! Nhưng có lẽ cái cách làm của anh làm Triều không vui. Đề tài đã chuyển qua phần khác, và nó cũng hết ngại, nó đứng dậy quay qua nhìn thằng Dũng: - Anh không còn cách nào hả? Anh cứ phải áp đặt tui như vậy mới được hả? Anh đừng quan tâm tới tui, tui cũng xoay xở được vậy! Dũng đáp lại, mặt buồn thiu, lần đầu tiên nó thấy Dũng buồn như vậy: - Anh cũng chỉ là một thằng lính được khiêm chức thôi, cấp trên tin tưởng đề bạt, anh đã làm hết sức có thể rồi. Nhưng sao anh càng thấy khoảng cách của anh với mọi người càng lúc càng xa! Và với Triều cũng vậy, anh không biết nên dễ dãi hay khắt khe với Triều nữa, anh dễ thì mọi người sẽ nói anh thiên vị, khó thì lại mất lòng với Triều. - Thì tại anh thôi, anh khó tính quá chi?! - Anh không khó như vậy, làm sao chỉ huy được một trung đội? Triều nghĩ đi, cùng là lính với nhau, nếu anh không khó và nghiêm túc, làm sao tụi nó nghe lời anh được? Anh phải làm vậy thôi! Triều chép miệng, nó nói nốt câu cuối rồi bỏ vào trong phòng: - Ừ đúng rồi, anh cứ làm vậy đi, rồi cấp trên sẽ tin tưởng tuyệt đối vào anh, giao cho anh nhiều trách nhiệm hơn, lúc đó quân hàm lên vèo vèo mà bạn bè thì chẳng có ai! Ôi dào, ba cái chuyện này có gì mà khó xử chứ? ông Lâm nhiều lúc cũng ngồi tâm sự với nó về cái cuộc đời binh nghiệp của ổng, nó nghe mà cứ cười ngặt nghẽo rồi lại gật gù khen thầm ổng trong lòng. Cũng phải thôi, ổng đã là sĩ quan rồi, chinh chiến nhiều nên kinh nghiệm tất nhiên cũng nhiều hơn thằng Dũng! Tự nhiên nó thấy tội nghiệp thằng Dũng quá, thì ra chỉ là trung đội trưởng bất đắc dĩ thôi, chính xác hơn là thằng Dũng đang cố làm những điều mà bản thân không muốn. Hèn chi lúc sinh hoạt buổi tối hay lúc đi ăn cơm, nó thấy chẳng bao giờ Dũng ngồi chung với cả đám. Khoảng cách này coi bộ lớn quá! Triều cười thầm, có vẻ thằng Dũng còn non trong cách ứng xử lắm, chứ gặp nó thì chẳng có gì khó xử cả. Mỗi người có một cách mà! Triều ngồi nhịp chân trên giường thằng Dũng, tay giở cuốn báo xem lướt vài trang. Dũng đi vào, ngồi kế bên nó, Dũng nói: - Vậy giờ Triều muốn anh phải làm gì? Nó trả lời, mắt vẫn không rời khỏi cuốn báo: - Sao anh lại hỏi tui? Tui có biết câu trả lời đâu? Bản thân anh biết sao anh không hỏi? - Anh chỉ mới nói chuyện này cho một mình Triều nghe thôi. Anh chắc Triều biết cách giúp anh! Tự nhiên được xem là quan trọng trong mắt một người, nó thấy hãnh diện và mừng thầm trong lòng. Triều quay sang nhìn Dũng: - Bây giờ như vầy. Tui xin lỗi anh trước vì có thái độ không đúng với anh. Anh cũng phải xin lỗi tui vì anh đã áp đặt tui quá đáng! Được chưa? Xin lỗi tui đi! Cứ tưởng đối với những đứa như Dũng, “xin lỗi” là hai từ khó nói nhất, nhưng dứt lời là nó đã nghe thằng Dũng nói, kèm theo là một cái khoát tay và một nụ cười: - Uhm, anh xin lỗi Triều, giờ Triều nói cho anh biết anh phải làm sao đi. - Nè nè, nói chuyện thôi được rồi, đừng có động tay động chân. Dũng ngạc nhiên khi nó hất cái tay xuống, nó cũng ngạc nhiên hết sức khi thấy thằng Dũng lại ngạc nhiên như vậy: - Sao vậy? Anh em với nhau thôi mà, đứa nào ở đây chả vậy? - Nhưng tui không thích! Một lần nữa là khỏi nói năng gì hết! - Thôi, anh không làm vậy nữa, anh xin lỗi. Giờ Triều nói đi, anh phải làm sao? Sao tự nhiên lúc này cái câu “xin lỗi” dễ nói và dễ tiếp nhận dữ không biết? Nó cười mỉm: - Tui đã nói rồi, anh hỏi bản thân anh đó! Sao cứ tìm một người không biết câu trả lời mà hỏi? Đúng hông? Tới giờ cơm rồi kìa, đi ăn cơm nha! Triều cầm cái chén đôi đũa, mang đôi dép kẹp rồi lon ton đi ăn cơm, Dũng khoá cửa phòng rồi chạy theo bắt chuyện với nó tiếp. Suốt quảng đường cho đến lúc ăn cơm, Triều chỉ cười và ậm ừ đáp lại vài câu từ thằng Dũng. Sao hôm nay nó thấy vui vui khó tả thế nào ấy, và thằng Dũng chắc cũng mang một cảm xúc y chang nó, nhìn cái mặt hớn hở của thằng Dũng là biết rồi … Nó leo lên giường rồi ngủ li bì cho đến lúc cái tiếng còi buổi chiều vang lên, lật đật ngồi dậy lấy đồ đi tắm. Trong phòng vẫn còn mỗi mình nó, chưa có đứa nào về hết. Triều lấy cái ca rồi đi ra tắm. Lúc nó ra khỏi cửa, trên hành lang của dãy nhà, nó thấy thằng Dũng đang đi tới. Lúc nó đi ra phía sau, nó nghe có tiếng chạy vào phòng, chắc là của thằng Dũng! Cái nhà tắm rộng thênh thang, nhưng sao thằng Dũng cứ cố tình đứng gần nó. Triều ngại đôi chút, nó tính mặc cái quần lót tắm, nhưng thiệt là làm vậy nó chỉ sợ thằng Dũng nghi ngờ thêm thôi, nó đã thấy cái ánh nhìn của thằng Dũng dành cho nó rất khác, khác lắm so với những đứa cùng phòng. Triều cũng chẳng hiểu tại sao nữa? Triều nhìn lại mình một cách toàn diện. Nếu nói nó đàn ông thì chẳng sai chút nào, từ lông tay, lông chân, lông bụng, lông… khá nhiều, đến cái bản tính ngang ngạnh, cố chấp. Nói chung là tổng quát từ ngoại hình cho đến tính cách, nó đánh giá nó là rất đàn ông. Và tất nhiên nó chẳng thấy nó có điểm nào là “lồ lộ” cả … - Triều cho anh xài chung cái ca nha, hồi nãy anh quên mang ra rồi. - Lấy đi, xài xong rồi để lại đây, đừng có giựt giựt nữa à! Dũng gội đầu xong, chìa cái tay ra về phía nó: - Triều cho anh xin miếng sữa tắm đi! - Anh tắm bằng cục xà bông của anh đi, đòi hỏi quá? - Tắm bằng cái đó sạch hơn xà bông cục nữa hả, mà cái đó nó thơm quá ha! Nó cười mỉm rồi xịt ra một chút ít lên lòng bàn tay thằng Dũng. - Ít quá Triều ơi, còn mấy chỗ chưa chà tới nữa, cho anh xin thêm đi Triều! - Thôi khỏi đi, tui có một chai à, một chai còn không đủ tui xài nữa, anh tắm bằng cục xà bông đi, lộn xộn quá. - Haha, anh chưa dùng cái đó bao giờ nên muốn thử cho biết. - Ủa chứ không phải hôm bữa anh xài rồi hả? Mau quên vậy anh Dũng? - Thôi, còn giận anh hôm đó sao? Anh xin lỗi nha, lúc đó anh thô lỗ quá! - Ừa, biết vậy thì được, thôi tui vào trước, chuẩn bị đi ăn cơm. Triều thay đồ rồi đi vào, nó lấy chén đũa rồi tót đi ăn cơm trước! … Ngồi một mình trước hiên nhà cho đến chập tối, ngọn lửa trại đã được thắp lên. Cả trung đội đi chưa về nữa! Mà mỗi lần ngồi một mình như vầy, chẳng khác nào là một cơ hội rất tốt cho nỗi buồn đang lũ lượt kéo đến… “Hic! Ba tuần? Ba tuần không đủ cho em quên được anh, Giang ơi Giang! Nhưng em chắc chắn một điều, ba tuần rời xa anh chỉ làm em càng nhớ anh thêm thôi. Giang ơi, em phải làm sao để quên được anh đây? Em không xứng đáng để anh gọi em là bạn đặc biệt nữa đâu! Em có lỗi với anh nhiều lắm. Nhưng anh hãy cố hiểu cho hai đứa mình đi! Chỉ xa nhau mới thực sự mang lại tương lai cho cả hai thôi! Anh hiểu không Giang?! Giang ơi!!!”… Nhìn ngọn lửa đang cháy bập bùng mà lòng Triều buồn thăm thẳm, trời lúc này đã tối hẳn. Lúc này nó chỉ biết ngồi đây thôi, chẳng biết phải làm gì để giết thời gian nữa. - Triều đi với anh tới đây một chút được không? Dũng bất ngờ xuất hiện làm nó giựt mình trở về với thực tại. Dũng mặc bộ đồ K03, đội cái nón kêpi, đeo súng trên vai, tay cầm ngọn đèn dầu. Chắc là chuẩn bị đi gác! Triều đứng dậy, ngạc nhiên hỏi lại: - Đi đâu vậy? - Đi ra ngoài này với anh, một chút thôi rồi về. - Nhưng mà … - Cũng gần đây thôi, đi với anh nha. Triều lưỡng lự đứng dậy đi theo thằng Dũng, đêm tối bao la mà ngọn đèn dầu thì quá nhỏ nhoi, nó bị cận nữa chứ, cho nên nó chẳng biết thằng Dũng đang dẫn nó đi đâu. Ngọn đèn đủ soi thấy được cái lối mòn nhỏ xíu, gió lạnh thổi hiu hiu qua đám cây, chốc chốc có con gì đó vụt chạy, đánh động rung rinh các bụi rậm làm nó giựt mình. Những bậc thang làm bằng đá dẫn nó từ từ đi lên, cái chòi gác hiện ra trước mắt. Cái chòi này giống như mấy cái lô cốt dựng tạm, cũng chẳng to lắm, nhìn đoán chắc diện tích đủ hai người ngồi. Triều bước từng bước lên bậc thang, tự nhiên thằng Dũng thụt lại đi sau lưng nó, nó ngạc nhiên quay lại thì thằng Dũng trấn an nó: - Triều cứ đi đi, anh đi sau Triều! Cảm giác lo lắng và sợ hãi lại kéo về! “Không phải đâu … không có đâu … bảo đảm là thằng này đàng hoàng rồi … nó không dám giở trò nữa đâu … đừng có lo quá!” “Không được!!! Lúc trước mình đã chủ quan, để thằng Hào từng bước lấn tới và cuối cùng mình đã hối hận không kịp đó, không được rồi! Lúc nào cũng phải nghĩ tới trường hợp xấu nhất chứ!” “Nếu lần này mình đặt lòng tin sai người nữa thì sao? Bị một lần rồi thì sẽ bị lần nữa hả? Không có đâu … không có chuyện đó đâu!” “Phải bình tĩnh … cái chòi gác đây rồi! Nếu thằng đó mà giở trò, mình sẽ bấm cái còi báo động liền. Mặc kệ! Báo động giả bức quá thì bị hạ quân hàm, đuổi về lại trung đoàn, hay gì gì đó mình cóc sợ. Đừng tưởng dễ ăn à nha!” Gần tới cái chòi gác, bất ngờ Dũng tiến lên phía trước, đặt cái đèn dầu và cây súng xuống, Dũng cười nói một cách chậm rãi: - Triều đi từ từ vào chòi nha, nhớ là nhìn anh nè. Đừng nhìn đi đâu hết! Nó vẫn hồi hộp, vẫn chăm chú nhìn vào mắt thằng Dũng, có động tĩnh gì là nó hành động ngay. Và … - Hù …! Dũng lách qua người nó, đẩy nó tiến lên phía trước, hai tay vịn vào lan can của cái chòi, mặt hướng ra ngoài. Ngỡ ngàng vài giây đầu, nhưng rồi Triều đã reo lên thật hớn hở: - AAAAAA!!! Đẹp quá!!! Cái chòi gác này nằm trên đỉnh đồi. Một dải rừng trải dài từ đỉnh đồi xuống phía dưới, và dải rừng đó đang được bao phủ bởi một màu trắng sáng. Trăng! Trăng khuyết nằm trên nền trời đen thăm thẳm, soi sáng cả một vùng rừng núi. Ánh trăng dịu nhẹ soi một góc của các cụm mây đang bay, làm các cụm mây đó trông thật đẹp đẽ với một phần sáng dịu và một phần tối mờ. Đẹp quá! Đêm lung linh huyền ảo là như thế đó, Triều hết nhìn trăng, nhìn rừng, nhìn mây, rồi lại nhìn xung quanh cái chòi, nơi gần nó nhất và nó thấy được rõ nhất – đom đóm! Đẹp quá. Mỗi chữ “đẹp” thôi chẳng thể diễn tả hết những gì nó nhìn thấy lúc này! - Anh Dũng! Anh Dũng! Đom đóm kìa, đẹp quá ha!!! Triều nhảy cẫng lên sung sướng, Dũng cười, khoanh tay nhìn nó chạy lòng vòng cái chòi nhỏ xíu để thu hết vẻ đẹp của rừng núi vào tầm mắt. - Tối nào anh cũng gác cái chòi này hết hả? - Không, mỗi lần gác là thay đổi chòi gác, mà chòi gác nào ban đêm cũng đều nhìn được những cảnh như vậy. Giờ là mùa thu rồi, cho nên trời đêm không nhiều mây lắm, Triều mới có cơ hội được chiêm ngưỡng đó. - Á!!! Đẹp quá à, nhìn mãi mà không chán. Dũng đứng kế bên nó, chống tay vào lan can chòi gác, mắt nhìn xa xăm nơi chân trời: - Mỗi lần anh đi gác, Triều đi với anh nha! Bầu trời đêm đẹp đẽ một cách bất tận, Dũng ở dưới bầu trời đó cũng chứa đựng một cái gì đó êm ả, bình yên! Nhất là trong ánh nhìn xa xăm kia. Triều nói thay cho câu trả lời: - Dũng nè, tui cũng có nhiều chuyện muốn nói với anh lắm! - Uhm, Triều nói trước đi! - Anh không có nhà hả? Dũng cười buồn, giọng trầm nhưng rất nhẹ: - Mẹ anh mất từ lúc sinh anh ra, ba anh là kiểm lâm, và ba anh cũng mất trong một lần đi tuần trong rừng, lúc đó anh còn nhỏ lắm. Anh chẳng thể hình dung được gương mặt của ba mình ra sao nữa! Dũng cười thầm rồi nói tiếp, mắt vẫn nhìn nơi phía xa chân trời: - Từ nhỏ đến lớn, anh sống với gia đình bên nội, rồi khi có giấy gọi nhập ngũ, anh đi lính và quyết định phục vụ lâu dài trong quân ngũ! Triều chống cằm đáp lại, giọng cũng man mác buồn: - Ba mẹ của tui thì ly dị rồi, tui sống với mẹ. Chứng kiến một cuộc hôn nhân đỗ vỡ và nước mắt của mẹ từng đêm chẳng thoải mái gì. Nhưng so với anh, tui thấy mình vẫn còn may mắn lắm! Triều bặm môi, nó ngại ngùng nhìn thằng Dũng rồi nói tiếp: - Tui xin lỗi đã xúc phạm anh! Dũng quay qua nhìn nó, ánh mắt của Triều có vẻ bất tận hơn chân trời đằng xa kia, Dũng đáp bằng một giọng nhẹ tênh: - Anh cũng xin lỗi Triều, anh áp đặt Triều quá, làm Triều hiểu lầm anh! Kéo cái ghế ngồi gần lan can chòi gác, Triều chống cằm nhìn lên những cụm mây lơ đãng: - Đã có lúc anh làm tui sợ lắm, rất nhiều nỗi sợ chồng chất lên nhau mỗi khi anh dùng tay siết chặt lấy tui, anh biết không? Dũng lấy ghế ngồi gần nó, nhưng không nhìn trời nữa, có một nơi thu hút tầm mắt của Dũng nhiều hơn: - Anh muốn Triều nói thật với anh những suy nghĩ của mình. Anh cũng sẽ nói thật những suy nghĩ của mình cho Triều nghe. Đồng ý không? Nó cười mỉm, mắt vẫn không rời khỏi những cụm mây kia: - Được thôi! Anh hỏi trước đi, tui sẽ trả lời! - À khoang, anh muốn Triều hứa trước với anh chuyện này đã! Nó ngạc nhiên quay qua nhìn thằng Dũng, lúc này cả hai đã nhìn trực diện vào nhau: - Chuyện gì? Anh phải nói ra xem chuyện đó có đàng hoàng không đã! - Anh có một ít quà muốn tặng Triều, ngày mai anh sẽ tặng nó cho Triều và anh muốn Triều hứa là Triều sẽ nhận nó? Nó nheo mắt, giọng có chút dò xét và trách móc: - Cái gì vậy? Bao cao su còn dư hả, hay là … Ủa mà đồ tịch thu từ dân vượt biên thì có gì đáng để tặng nhỉ? - Trời … sao Triều biết những chuyện đó? Ai nói với Triều vậy? - Ai nói không quan trọng, nhưng mà chuyện anh cất cả đống bao cao su làm tui ghê sợ anh đó, anh biết chưa? Dũng thở dài, mắt vẫn không rời khỏi nó: - Triều lại hiểu lầm anh rồi! Anh cất, nhưng không có dùng đến? - Ủa vậy chứ mỗi lúc đi tuần, anh đem theo một đống vậy làm gì? - Ai cần thì anh cho, chứ anh không có dùng đến! - Anh nói thật chứ? Nếu vậy không lẽ … anh ngồi nhìn tụi nó dùng? - Uhm, anh không hứng thú những chuyện đó, nên anh không có dùng đến. - Thật không? - Anh không nói dối Triều đâu, Triều hãy tin anh đi! Nhìn cái ánh mắt tội nghiệp của thằng Dũng, Triều cười thầm trong bụng rồi gặng hỏi tiếp: - Vậy thì ai mới làm anh cảm thấy hứng thú? - Người yêu của anh! - Ý vậy hả, anh có người yêu rồi hả? - Uhm, chia tay với anh lâu rồi, từ khi anh với người ấy đã làm chuyện đó? - Ủa sao vậy? Tui tưởng hai người yêu nhau, có tình cảm với nhau thì mới làm những chuyện đó chứ? Sao người kia lại bỏ anh? - Vì anh là bộ đội, anh không có tiền, anh nghèo, chỉ biết mang lại cảm giác chăn gối nhưng chẳng thể mang vật chất về cho người đó. Rồi người đó bỏ anh đi theo một người khác, một người có thể đáp ứng mọi nhu cầu của người đó. Vậy thôi! Triều bắt đầu cảm thấy hứng thú với đời tư của thằng Dũng, nó hỏi tới tấp: - Buồn quá vậy, rồi sau đó anh vượt qua như thế nào? - Anh cũng chẳng nhớ, từng ngày từng ngày rồi anh cũng quên được người đó, rồi anh quen những người con gái khác, cũng làm chuyện đó, rồi chán, rồi chia tay. Giờ anh thấy hết hứng thú với những chuyện như vậy rồi, lặp đi lặp lại mãi, chẳng có gì mới mẻ! - Cũng có nhiều mối tình vắt vai quá ha, người khó chịu như anh mà cũng có người yêu nửa hả? - Haha, Triều cứ nghĩ anh xấu xa lắm không bằng, còn Triều? Kể chuyện tình của Triều cho anh nghe đi. Triều có người yêu chưa? - Tui hả? Tui có rồi, tui yêu người đó lắm!!! Nó cười ngượng khi nghĩ về Giang, không biết nó với Giang mà nói là “yêu” thì có chính xác không nhỉ? - Uhm, vậy hả? Người đó là con trai hay con gái? Triều chưng hửng, nó gằng giọng đáp lại: - Gì vậy? Nói vậy là sao hả? Dũng cười, khoanh tay nhìn nó: - Triều đừng tưởng anh không biết gì nha, đóng quân nơi hẻo lánh vầy chứ không có ai lạc hậu đâu. Hồi đó anh cũng từng nghe đến những người như vậy rồi, người ta gọi mấy người như vậy là gay đó. - Vậy tại sao anh nghĩ tui như vậy? Anh thử nói tui nghe coi! - Anh thấy Triều có điểm khác khác so với tụi con trai xung quanh. - Ủa? Vậy ai có điểm gì khác khác với xung quanh là anh kết luận người đó là gay hả. Anh nói như vậy người ta mới nghĩ anh lạc hậu đó, anh biết chưa? Mỗi người có thói quen, sở thích khác nhau, đừng vội kết luận qua vài cái nhìn sơ sài, hiểu chưa? Dũng vẫn cười đáp lại lời nó: - Vậy thì Triều là con trai bình thường hả? Đúng vậy không? - Chứ còn gì nữa!!! Vậy hả - Dũng chồm người sát lại gần nó, làm nó giựt mình - Vậy tại sao anh khoát tay lên vai Triều, Triều lại hất xuống? Con trai với con trai làm vậy có ảnh hưởng gì đâu? Nó trả lời ấp úng, mắt nhìn lơ ra bên ngoài: - Tại … tui không thích như vậy? - Thiệt không? - Tui không thích, anh không tin thì thôi! Ủa mà ví dụ tui là gay đi! Thì sao? Đâu có ảnh hưởng gì tới ai đâu? - Haha, thì tất nhiên là không ảnh hưởng gì tới ai rồi. Anh hỏi chơi vậy thôi, sao Triều giận dữ vậy hả? Triều cười, nó lái câu chuyện sang hướng khác: - Ủa mai anh tặng cái gì cho tui vậy? Giờ anh nói luôn đi, tò mò quá! - Thôi, để mai anh tặng cho rồi Triều sẽ biết! - Thôi anh nói liền đi, không thôi tui về à! Dũng cười lớn, kiểu cười của kẻ nắm thế chủ động: - Biết đường không mà đòi về đó? - Sao không, thì đi cái đường mòn hồi nãy anh dẫn tui đi chứ có gì đâu? - Về tới phòng thì không xa, nhưng tối thui Triều có thấy đường không? Mà Triều có sợ ma không? Ê Ê! – Nó nhảy dựng lên, ngồi sát rạt vào thằng Dũng, hai tay nắm chặt cánh tay của thằng Dũng – Anh đừng có giỡn như vậy nha, tui … tui sợ ma thật đó! Bất ngờ trước cái phản ứng rất con nít của Triều, Dũng khoát tay qua vai nó, cười trấn an: - Vậy là Triều phải ngồi lại đây với anh rồi! Chút gác xong anh dẫn Triều về. - Chừng nào anh mới gác xong lận? - 4 tiếng thôi, 10h là đổi gác đó! - Rồi chừng nào mới biết là tới 10h? - Thì thấy thằng nào đổi gác đi ra là biết 10h chứ sao? Triều nhăn mặt, nó muốn đi về liền ngay lúc này: - Rồi lỡ cái thằng đổi gác không ra thì sao? - Chắc chắn sẽ ra thôi, bộ đội ở đây ý thức lắm! - Tui không biết đâu, lát anh phải dẫn tui về đó, tui không muốn ngủ ở đây đâu. - Có sao đâu? Ngủ ở đây cũng được mà! Ở đây không có muỗi đâu, lạnh thì nằm gần nhau thôi. Không mà – Nó vùng vằn, rồi chợt nhận ra cái tay của Dũng trên vai mình – Nè nè, bỏ tay xuống coi, nói rồi nha. Vẫn để cái tay đó, Dũng kéo nó sát lại gần hơn nữa: - Con trai với con trai thôi mà? Có sao đâu? Triều mới nói Triều là con trai bình thường mà! Nó hớ đôi chút rồi ngập ngừng: - Ờ … thì …!!! Thôi mệt, sao cũng được!!! - Khoát tay thôi mà, có sao đâu! Mà Triều chưa hứa với anh chuyện hồi nãy đó nha! - Chuyện nhận quà của anh đó hả?! à … ừ … tui hứa, nhưng mà nếu anh có ý đồ gì, thì đừng hòng tui sẽ nói chuyện với anh nữa! - Triều yên tâm, anh không dám làm Triều giận anh nữa đâu. Thích thú vì được xem là quan trọng, nó cười tủm tỉm. Bất giác Dũng dựa đầu vào vai nó! Một cảm giác êm ả len lỏi giữa đêm trăng thanh … - Anh xin lỗi vì lúc trước anh đã có ý nghĩ xấu với Triều. Dũng lên tiếng phá tan không gian yên tĩnh, và làm nó bất ngờ hỏi lại: - Là sao? Tui không hiểu. Dũng thôi tựa đầu vào vai nó, nhìn vào mắt nó mà nói: - Anh hỏi Triều câu này, Triều trả lời thật với anh nha! Nó ngạc nhiên nhìn thằng Dũng: - Anh hỏi đi?! - Đã có ai nói với Triều là muốn làm chuyện đó ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Triều chưa? Nó giựt mình, nhưng Dũng chẳng có gì là đùa cợt trong câu hỏi: - Gì vậy? Anh nói vậy là sao? Tui không hiểu? - Lần đầu anh thấy Triều, là cái đêm đầu tiên Triều đến đây, lúc đó anh đứng ngoài hành lang, anh thấy Triều đi vào phòng và nhìn anh. Anh chẳng hiểu sao nhưng từ lúc Triều nhìn anh, anh đã thấy trong lòng cứ nôn nao, thôi thúc anh cái chuyện…. Anh nói thật, anh chẳng hiểu sao anh lại như vậy nữa! Có vẻ như chuyện này chẳng xa lạ gì với nó trong quá khứ! Giang … anh Bảo … thằng Hào … từ sau những lần gặp đầu tiên, dù không nói nhưng ai cũng có những hành động gần gũi quá mức với nó, và đối phương cũng chẳng hiểu tại sao?! Nó nuốt nước miếng rồi nói tiếp: - Vậy giờ … anh thấy như thế nào? Dũng ngập ngừng đôi chút rồi nói nhanh: - Triều! Triều kích thích ham muốn của người nhìn Triều đó! Triều biết không? Nó bối rối thực sự trước câu nói thẳng thừng của thằng Dũng, lúc này nó chỉ biết im lặng và nhìn thằng Dũng thôi, nó chẳng biết nói gì nữa! - Anh xin lỗi, có lúc anh đã có ý nghĩ xấu với Triều. Nó đáp lại cùng với trái tim đang đập thình thịch: - Là … lúc nào?! - Lúc Triều ngủ!!! Trời! Nó thở phào trong lòng, tưởng là lúc tắm hay gì đó. Hên là Dũng chỉ nghĩ đơn giản như vậy thôi. Nó nói tiếp: - Mai mốt anh không được như vậy nữa nha! - Anh hứa, sẽ không bao giờ anh muốn như vậy nữa. Triều cũng đừng giận anh nữa nha! - Ừa … Vài câu nói đẩy đưa làm thời gian trôi nhanh hơn, chốc chốc khi nói chuyện với Dũng, nó lại quay qua nhìn bầu trời đêm mông lung, rồi lại cao hứng hát vu vơ vài câu … “Phải chi Giang ngồi đây với mình nhỉ, mình muốn Giang cùng ngồi đây, cùng nhìn mây ngắm trăng và được nằm gọn trong vòng tay của Giang. Hic hic, càng xa thì càng nhớ đến quay quắt, coi bộ cái quyết tâm mãnh liệt trước lúc lên đây sắp sửa thất bại rồi!”. - Đổi gác rồi kìa Triều, mình về thôi. Nó quay lại, thấy có bóng người từ đi lên từ cái bậc thang bằng đá. Dũng bàn giao ca gác với thằng đó rồi đi về với nó. Trời tối, và nó bị cận, nên lúc bước xuống mấy bậc thang, nó không lường được chỗ tiếp đất nên bước hụt chân và té nhào. Chỉ là cái té nhẹ thôi, đứng lên là đi được ngay. - Có sao không Triều? Cái chân lúc trước còn đau không? Có đi được không vậy? Thôi để anh cõng cho! Nó tính từ chối, nhưng thấy thằng Dũng có ý tốt, nó cười thầm một cách tinh ranh rồi nhanh nhảu: - Ừa, cám ơn anh Dũng nha, anh cõng tui một đoạn thôi được rồi. Nói là một đoạn, nhưng mà cái đoạn đường về nhà có vẻ hơi xa. Dũng cõng nó trên lưng, đầu nó đặt lên vai thẳng Dũng, nó nhìn gương mặt của thằng Dũng rất gần, chốc chốc lại nghe những tiếng thở đều và mạnh bên tai. Bất giác, nó vòng tay ôm cổ thằng Dũng, má áp sát vào cái má nóng hổi kia, cảm giác ấm áp từ một người tưởng như mãi mãi sẽ xa lạ quấn quít lấy tâm hồn và thân xác của nó. Dũng đặt nó xuống bật thềm rồi mở cửa, căn phòng vẫn tối om như mọi khi, cả đám đi tuần chưa về! Đêm trên vùng cao, gió lành lạnh, có thể trốn tránh cái lạnh bằng cách đắp chăn hoặc ôm một ai đó. Nhưng Triều chọn cách đắp chăn, và mặc bộ đồ k03 ngủ luôn, nó xã hai tay áo xuống rồi leo lên giường trên giăng mùng ngủ! Sao cái lúc ôm cổ thằng Dũng, Triều chẳng thấy cảm giác gì trong lòng cả?! Cứ như là ôm một cục đá!!! Nó mừng thầm cho cái suy nghĩ vừa thấp thoảng trong đầu rồi thiu thiu ngủ … Hôm sau, Triều ngồi chơi trong phòng, chờ Dũng kêu là đi gác chung liền. Mấy bữa nay nó chẳng thèm lên trên kia ghi chép nữa, không biết có bị ai la không? À mà thôi, lo gì, cái ông sĩ quan đi chung có gì để ổng làm phụ, mình làm bữa giờ nhiều rồi, giờ là chỉ đi chơi thôi! - Huýt! Dũng đứng ngoài cửa, vẫy tay ra hiệu, Triều cười hớn hở rồi cầm cuốn Trà sữa tâm hồn lon ton đi ra. Gác ban ngày thời gian nhiều hơn ban đêm, nên nó đem theo cuốn truyện đọc cho đỡ buồn! - Hôm nay có bất ngờ cho đ/c Triều nha! Đ/c … - Anh Dũng anh Dũng! Hai đứa vẫn cứ bước, nó ngắt ngang lời của thằng Dũng: - Đừng có kêu cái từ “đồng chí” nữa được không? Tui năng nỉ anh luôn đó. - Sao vậy? Trong quân đội thì phải gọi như vậy mà? - Thôi thôi, có tui với anh, anh đừng có kêu từ đó, nha! Cái từ dài dòng, nghe mà mắc mệt. - Haha, được thôi! Anh sẽ không kêu vậy nữa. Nó cười, mắt vẫn không rời khỏi cái bịch xốp đen Dũng xách trên tay: - Anh Dũng cho mượn cái kia coi! - Thôi, lát anh cũng đưa cho Triều à. - Hồi hộp quá, cái gì vậy ta? - Bảo đãm Triều sẽ thích! Nếu nói cái chòi hôm qua được đặt trên đỉnh núi thì không sai chút nào, toàn bộ cảnh vật thâu hết vào trong tầm mắt, còn nếu nói cái chòi này nằm dưới chân núi … thì cũng chẳng sai chút nào. Mà không, nói là nằm giữa rừng đúng hơn. Xung quanh toàn cây với cây, xanh lè xanh lét, cái chòi gác cũng được sơn màu xanh nốt! Dũng ký bàn giao ca rồi hai đứa vào chòi gác ngồi, âm thanh phát ra từ cái radio của thằng đang đổi gác như cố làm bớt đi sự trống trải giữa vùng rừng tĩnh mịch. Trong phút chốc, mọi thứ lại yên ắng như cũ. - Bây giờ đưa tui coi được chưa hả? Triều nói nhanh khi Dũng vừa ngồi xuống, từ hành động và lời nói cho thấy nó chẳng thể chờ đợi thêm một lúc nào nữa. Nè – Dũng vừa chìa cái bịch ra là nó đã chộp lấy ngay - Tự mở cho nó hay, haha! Triều bóp bóp cái bịch. Gì đây ta?! Tròn tròn, thon thon. Kích thước mà bàn tay nó cảm nhận được cho nó biết đó là một cái hũ. Triều từ từ kéo cái nút thắt của cái bịch xốp ra! Và lúc này đây, trên gương mặt nó chỉ có sự ngạc nhiên đan xen khó hiểu, chẳng có một chút bất ngờ nào cả … Một hũ kem Pond’s!!! - Sao hả? Triều thích không? Dũng ngồi, để hai tay lên đùi, nghiêng đầu chờ phản ứng từ nó. Triều đáp lại, giọng rất là bình thường: - Cái gì đây? Anh kiếm đâu ra hũ kem này vậy? - Thì Triều cũng biết rồi đó, đồ buôn lậu qua biên giới bị tịch thu chứ đâu?! HAHAHA - Triều cười um sùm trong cái chòi nhỏ. Chẳng hiểu sao, nó lại mắc cười dữ dội như vậy nữa? Vừa nói vừa cười, từng câu nó nói ra chắc thằng Dũng nghe được hết cũng khó lắm - Đồ buôn lậu bị tịch thu? … Hahaha, bên kia biên giới là Campuchia, mà mấy cái này bên đó cũng có người xài nữa hả? … Hahaha! háháhá! … Mắc cười quá! Trời ơi, đau bụng quá … Hahaha! Kem pond’s buôn lậu qua Campuchia … háháhá!!! … Dũng nhìn nó cười lăn cười bò mà chẳng hiểu có gì mắc cười nữa. Chờ nó cười cho đã đời, Dũng mới hỏi tiếp: - Vậy giờ sao? Triều sẽ xài chứ? - Rồi rồi … háháhá … được rồi, tui sẽ xài, mà hũ kem này chắc được ba ngày là hết quá. - Anh đem về tới hơn 10 hũ lận! Giọng Dũng rất là bình thường, còn nó thì ngạc nhiên thực sự: - Trời … anh chắc chắn tui sẽ nhận nên đem về cả đống vậy đó hả? Ủa vậy cái thùng cạc tông nhỏ nhỏ anh nhét dưới gầm giường là cái thùng đựng kem luôn đó hả? Ừ, cái hôm đi tuần, bọn anh bắt được nhiều hàng lắm. Anh nghĩ cái này Triều sẽ dùng, nên xin về một ít - Chợt nhớ ra một điều nữa, Dũng búng tay cái “chóc” – À còn nữa, cái này khó lắm anh mới xin được đó, chỉ có một cái thôi! - Gì nữa vậy? Kem dưỡng da loại khác nữa hả? Dũng khoát tay qua vai nó, vỗ vỗ cái vai rồi nói: - Không phải, cái này Triều xài lâu dài được luôn. Nhưng với một điều kiện đã! Dũng cười tươi, còn nó thì vùng vằng: - Sao anh cứ ra điều kiện hoài vậy hả? Rồi, giờ tui đồng ý luôn, anh nói đi! - Tối trước khi đi ngủ, để anh xức kem cho Triều nha! Triều cười như muốn ngã ngửa trước câu nói của Dũng: - HAHA! Anh nghĩ gì mà lại nói như vậy hả? Mà anh nghĩ kem này là kem gì? Đây là kem dưỡng da mặt, chứ không phải kem dưỡng da toàn thân, biết chưa hả? Nhìn cái hũ kem đi, có ghi hướng dẫn rõ ràng đó, mà anh đem về là loại dưỡng da ban ngày nữa, có phải ban đêm đâu? Nhìn cho kỹ đi nè! Cái mặt lộ vẻ hụt hẫn của thằng Dũng làm Triều cười thêm một chập nữa. Dũng nói như cố vớt vát một chút hi vọng: - Mà Triều hứa với anh rồi đó, tối phải cho anh xức kem đó nha! - Ok luôn! Giờ nói tui nghe coi, anh tính tặng tui cái gì nữa nè? Rồi chừng nào anh mới đưa? - Anh không có đem theo, để coi nếu kịp thì tối anh đưa cho Triều luôn. - Trời! Gì mà kịp với không kịp? Làm thấy ghê! Dũng cười: - Giờ nè, Triều lấy cây bút ra đi, ghi mấy bài hát mà Triều thích vào, chút trưa đổi gác xong là anh đi công chuyện ở BCH dưới Đà Lạt, tối anh về anh có bất ngờ cho Triều nữa. - Ủa? Đi công chuyện gì vậy? Xin cấp thêm súng cho trên này hả? - Đại loại là vậy thôi, giờ ghi mấy bài hát mà Triều thích đi nè. Nó cười mỉm, chắc Dũng tặng nó cái MP3. Mà thôi, nó không suy đoán lung tung làm gì, bất ngờ thì để bất ngờ cho trọn vẹn, làm vậy hết hay. Đến tối nó cũng sẽ biết thôi! - Triều nè, nói anh nghe coi, hôm bữa Triều làm gì mà té đến nỗi đi khập khiễng vậy? Vừa nói chuyện, nó vừa nhớ lại những bài hát mà nó thích: - Tui đang tập hít xà đơn, đi vòng vòng thấy cái cành cây, cũng chắc chắn và ngang tầm, tui đưa tay hít thử thì cái cành cây nó gãy, rồi té nhào đầu xuống dốc. Hic hic! - Ẩu hết sức, sao lúc đầu không nói anh, anh chỉ chỗ hít cho? - Ủa, anh biết hả? - Sao không? Chiều nào anh cũng đi hít xà đơn nè! - Trời! Hèn chi … Ủa mà chỗ đó đi có xa không vậy? Dũng cười ha hả: - Haha, cái sào phơi đồ ở phía sau chứ đâu mà xa? Bữa giờ Triều không biết hả? - Ủa ủa, cái sào phơi đó hít được hả? - Chứ sao? Triều không thấy chiều nào cũng có vài đứa ra đó tập hít xà hả? Cái đó thực chất là cái xà đơn nhưng được tận dụng để phơi đồ thôi. - Trời, lúc đầu tui cứ nghĩ sào phơi gì mà cao quá, giờ mới biết. - Chiều nay anh đi rồi, có gì chiều mai anh chỉ cho Triều cách tập hiệu quả hơn. Ký ức nhập nhoè trong cái chớp mắt, nó thở dài: - Tui chỉ muốn hít được 23 cái thôi! - Sao vậy? Tập chỉ để hít được 23 cái rồi thôi hả? Nó chẳng muốn kể chuyện này cho Dũng nghe chút nào, nó đáp lại bằng một giọng buồn rầu: - Thì mục tiêu của tui là chỉ muốn hít được 23 cái thôi, nếu có sức thì hít thêm cũng được. - Ừ, tập vào sáng sớm với buổi chiều là tốt nhất. Chiều nay ra tập thử vài cái đi! - Ừa … Trưa hôm đó, sau khi nhét vội tờ giấy vào túi áo, Dũng cùng vài ông sĩ quan khác leo lên xe rồi đi ra ngoài, còn nó thì lủi thủi đi ăn cơm một mình tiếp. Do cái đợt đi tuần vừa rồi bắt được hàng buôn lậu, nên cấp trên chỉ đạo tiếp tục tuần tra thêm vài ngày nữa. Vậy là trong vài ngày tới, chỉ có nó và thằng Dũng ở trong phòng thôi. Nhưng có sao đâu, nó ngủ giường trên, Dũng ngủ giường dưới … chỉ trừ những lúc gần gũi quá mức như ngồi trong chòi gác hay đi tắm thôi! Ngồi đung đưa hai chân trên cái hành lang, Triều cứ ngóng nhìn ra hướng đường lộ, nó mong lắm cái đèn xe ôtô giữa trời tối đen như mực. Có vẻ việc chờ Dũng về làm nó không phải suy nghĩ đến Giang nữa! - Hù! Triều cười, nó tự nghĩ mình ngốc quá, xe có chạy vào đây thì cũng chỉ dừng ở ngay cái nhà chỉ huy, chứ có vào thẳng trong này đâu mà nó chờ, với lại nó cận nên nó có thấy được Dũng đang đi tới đâu? Triều quay lại, cười giả lả: - Hết hồn! Dũng leo lên ngồi chung với nó, choàng tay qua vai, hai cái đầu chụm lại với nhau: - Đâu đâu? Quà gì cho tui đâu? Móc ra liền! - Sốt ruột lắm rồi đúng không? Haha, trưa mai đi gác với anh đi, anh đưa cho? Ok? Nó nhăn nhó, rồi Dũng nói tiếp: - Tại anh muốn Triều phải thật bất ngờ, còn bây giờ anh chuẩn bị chưa có kỹ, mắc công Triều không vui. Lờ mờ đoán đó chỉ là cái MP3 thôi, làm gì mà kỹ lưỡng như vậy không biết? Nhưng quan trọng hơn hết là bây giờ đây, nó thấy nó đã có ý nghĩa với một người, và việc đó làm nó cười hí hửng! - À đúng rồi. Dũng chạy vào trong phòng, lúc đi trở ra là trên tay cầm một hộp kem, Dũng kéo tay nó: - Đi ra đây với anh nè! Tự nhiên thấy Dũng như đứa con nít, nó phì cười! Ánh trăng không sáng nhưng cũ đủ thấy mờ mờ cảnh vật xung quanh. Ánh trăng soi bóng xuống mặt nước phẳng lặng của cái hồ nước, cái nhà tắm ngoài trời yên ắng bị phá tan bởi tiếng bước chân hối hả. Dũng dẫn nó đứng mé bên kia cái hồ, khuất tầm nhìn từ bên ngoài. Dũng đặt hủ kem lên thành hồ, nó cười ngặt nghẽo rồi đưa đưa cái mặt ra: - Nè, muốn xức kem hả? Nè nè, xức đi! Dũng đáp lại rất là tỉnh bơ: - Cởi hết đồ ra! Triều tưởng giỡn chơi, nó vừa nói vừa cười đáp lại: - Gì vậy anh? Xức kem thì xức trên mặt nè, kêu tui cởi đồ ra chi vậy? Đã nói cởi đồ ra – Dũng vẫn nói tỉnh bơ, vẻ mặt vẫn chẳng có gì là đùa cợt - Hứa với anh sao hả? Quên rồi phải không? Lúc này đây Triều mới nhận thức được là nó đã hoàn toàn ở trong thế bị động, nó vùng vằng: - Gì kỳ vậy, tui đâu có hứa là cho anh xức kem kiểu như vậy đâu? - Triều hứa sẽ cho anh xức kem trước khi đi ngủ, nhớ không? - Đúng, nhưng sao anh kêu tui cởi đồ ra? - Anh xức lên toàn thân của Triều. - Ủa ủa, kem dưỡng da mặt mà? Anh có nhớ lộn không vậy? Làm sao xức toàn thân được? Dũng cười mỉm một cách … thoả mãn: - Anh không biết, Triều hứa cho anh xức kem mà? Sao lúc đó Triều không nói rõ là chỉ xức trên mặt thôi? Thấy chưa, tại Triều không rõ ràng chứ không phải tại anh nha! Bây giờ cởi đồ ra mau lên. Nó tính chống chế thêm thì Dũng vòng tay qua, kéo đầu nó lại gần nói nhỏ: - Không giữ lời với anh là mai anh khỏi tặng quà cho Triều luôn à! Quả thực, nó chẳng hiểu sao, và nó cũng chẳng biết lúc đó nó nghĩ gì nữa! Câu nói làm nó bất động hoàn toàn. Vừa dứt lời là Dũng đưa hai tay … kéo từ từ cái quần đùi và quần lót ở trong xuống. Triều lấy hai tay bụm miệng, bước lại phía sau. Dũng đặt cái quần lên thành hồ rồi cởi nốt cái áo thun của nó ra! Gió đêm lành lạnh thổi qua, nó ôm hai tay vào nhau, mắt nhìn vào cái bóng trăng trên mặt hồ nước, nó chẳng để ý xem vẻ mặt của Dũng lúc này như thế nào nữa! - Triều ngại hả? Thôi được rồi, để anh cởi đồ ra cho giống Triều! Nhanh như gió đêm vừa thổi, thoáng chốc cả hai đứa chẳng còn mảnh vải che thân. Dưới ánh trăng mờ mờ, nó chẳng thấy gì rõ nhưng nó vẫn chỉ dám nhìn cái mặt của thằng Dũng thôi! Dũng vẫn cười mỉm. Mở hủ kem ra, Dũng lấy hai ngón tay khoét một cục rồi thoa khắp lòng bàn tay. Triều quay lưng lại rồi nói nhanh: - Xức trên lưng trước đi … - Uhm. Cái cảm giác nhờn nhờn rồi nhanh chóng khô ráo bắt đầu từ chỗ hai vai, rồi đến bắp tay, rồi chạy dài khắp lưng. Dừng lại một lúc, rồi hai lòng bàn tay lại dính chặt vào cơ thể nó, đầu tiên là hông, rồi vòng ra trước bụng … Triều chống hai tay vào tường, cũng là lúc Dũng đưa bàn tay lên phía trên ngực, nó rợn người nhưng cảm giác nhờn dính trên đôi tay đó được xem là lý do duy nhất và chính đáng nhất lúc này. Triều tự trấn an bản thân trước đôi tay đang sờ soạng khắp thân thể nó, và nó cũng chẳng phải cố đừng suy nghĩ nhiều, thực sự lúc này đây nó đã tin tưởng vào thằng Dũng tuyệt đối, nó chắc chắn là Dũng chẳng dám giở trò gì với nó đâu! - Xong chưa vậy … anh Dũng? Triều quay lại hỏi nhưng Dũng không trả lời, chỉ cười khì. Câu trả lời được thay bằng cảm giác hai bàn tay của Dũng đang trải đều khắp … đít! Có vẻ hơi lâu! Tiếp, Dũng vuốt chầm chậm từ đùi xuống bắp chân, thoa thoa rồi bỏ tay ra. Dũng xoay người nó lại: - Còn hai cánh tay nữa là xong rồi! Dũng quay qua lấy thêm kem, nó đưa hai tay ra. Hình như đây là nơi duy nhất nó chẳng phải lo nghĩ gì nữa, mặc cho Dũng muốn làm lâu đến đâu đi chăng nữa. - Xong rồi nè. Triều thấy khô chưa? Còn chỗ nào nhớt không? - Không … khô hết rồi, tui mặc đồ vào nha. Nói là làm, nó lấy bộ đồ trên thành hồ mặc vào thiệt lẹ. Dũng có vẻ chẳng gấp gáp gì, cứ từ từ mặc cái áo rồi cái quần vào. Triều nhìn hủ kem, chép miệng: - Chưa gì đã thấy gần hết rồi kìa. Kem dưỡng da mặt mà đem dưỡng toàn thân, phí quá. Dũng cười: - Còn nhiều mà, Triều có muốn xức trên mặt không anh xức luôn cho. - Thôi khỏi, kem này dưỡng ban ngày, ban đêm xức làm gì? Thôi tui vào chuẩn bị đi ngủ nha. Dũng nắm tay nó lại, cười thành tiếng: - Chờ anh vào chung nữa, sao đi nhanh quá vậy! Vừa lúc đó, tiếng còi điểm danh cũng vang lên, Triều xem đó như cái lý do, nó không trả lời mà đi tiếp. Nhưng phải công nhận là cái kem dưỡng da đó làm nó cứ thích thú sờ hết chỗ này đến chỗ kia trên người, mịn màng một cách dễ chịu! Có vẻ đêm nay là đêm duy nhất nó không nghĩ về Giang trước khi đi ngủ!!! … Hôm sau! Chưa bao giờ Triều mong đến buổi trưa thật nhanh như lúc này, nó hết đi vòng vòng trong phòng, rồi nằm xuống giường, lăn qua lăn lại. Dũng đi đâu mất tiêu rồi, Triều ngồi thừ ra, chợt cái thùng cạc tông nhỏ đập vào mắt nó. Háo hức, nó lôi cái thùng nhỏ và mở ra. Toàn là kem pond’s. Ý! có loại ban đêm nữa nè, 1 2 3 4 … cả thảy 11 hũ kem, Triều xếp những hũ loại ban đêm lên trên, như cố ý cho Dũng biết. Chợt nó thấy tiếc cái hũ kem tối qua, Triều đẩy cái thùng vào gầm giường rồi mở balô của Dũng ra, nó lấy hũ kem và mở nắp. Nhìn chừng chắc chỉ hai đêm nữa là hết hũ, tự nhiên thấy phí phạm quá, nhưng mà thôi, đâu phải của mình đâu. Triều lấy ngón tay chấm thử một ít rồi thoa thoa lên mặt. “Ba cái quỷ này xài không biết có trắng không nữa, thấy quảng cáo rầm rộ lắm, thôi kệ, đâu phải của mình mua đâu, xài thử cho biết, còn chuyện có trắng hay không thì hên xui đi!”. Ngồi nghiên cứu mấy hũ kem một hồi, cũng đến giờ cơm trưa, tiếng còi nghỉ vừa được bật lên là nó đã vào nhà ăn trước. Ăn cho nhanh, rồi Triều đi về phòng, cũng là lúc Dũng vừa đi ra: - Có ngủ trưa không vậy? - Không, tui ngủ tới 9h mới dậy nè, giờ đi gác hả anh? - Uhm, Triều chờ anh chút, anh tắm cái rồi mình đi. Nó thay cái áo K03 ra, mặc áo thun vào, dù gì ở đây trời không nắng lắm nhưng đang giữa trưa, cũng nóng chứ! Dũng đi vào, thay đồ, đeo súng trên vai rồi ra ngoài. Suốt đường đi, Triều cứ me giựt cái hộp gói bằng giấy báo trên tay thằng Dũng, hai đứa đùa giỡn um sùm trên con đường nhỏ. Triều thấy hoang mang khi cái chòi gác hiện ra trước mắt. Cái chòi cao … cao lắm …!!! Nó chẳng ước chừng được chiều cao của cái chòi là bao nhiêu, nhưng nó chỉ biết là cao thôi. Và điểm đặc biệt nhất, là cái chòi này nằm giữa thảo nguyên bao la, rộng lớn. Cái chòi dựng bằng những thanh sắt, khá chắc chắn, có cầu thang leo lên. Triều lưỡng lự nhìn một chút rồi leo lên trước, Dũng đang đổi gác phía dưới. Woaaa!!! Gió thổi lồng lộng, nghe vù vù bên tai. Nắng trải dài khắp cánh đồng cỏ bạt ngàn, từng cái bóng của những đám mây phía trên chạy dài theo chiều gió, hệt như những con thú to lớn đang di chuyển. Đẹp quá, ban đêm ở đây chắc còn đẹp tuyệt nữa! Dũng đã leo lên tới, ngồi gần bên nó, Dũng hỏi: - Sao hả? Triều thấy cảnh ở đây đẹp không? - Đẹp quá!!! Gió thổi vù vù cũng mát quá ha. Dũng để nó ngồi phía trước, ra sau lưng nó, đặt cái hộp gói bằng giấy báo lên tay nó, Dũng vòng tay ôm eo nó rồi nói nhỏ: - Triều mở ra đi! Nó cười hì hì, vui sướng và phấn khích. Nó mở lớp giấy báo, rồi mở cái nắp hộp ra … Đúng như Dũng nói, nó sẽ bất ngờ và bất ngờ thật sự, và nó có cảm thấy như thế nào, thì nó cũng đã hứa sẽ phải nhận! Một cái điện thoại di động! Nhưng đặc biệt, cái kiểu dáng của cái điện thoại này không làm nó lẫn với bất cứ loại nào khác được. LG BL40!!! Triều đóng cái hộp lại, túm tờ báo vào cái hộp, nó toan đứng dậy thì thằng Dũng ôm chặt nó lại, nó quay mặt sang, khó chịu: - Bỏ tui ra! Dũng vẫn nói nhỏ: - Sao Triều lại bực bội anh? Triều không thích hả? Anh tặng đồ đàng hoàng cho Triều mà! Quả thực nó cũng chẳng hiểu sao nó lại bực tức một cách thừa thải như vậy. Nó hỏi những câu không liên quan đến cảm xúc: - Anh kiếm đâu ra cái điện thoại này vậy? - Thì anh nói rồi, đồ bắt được lúc đi tuần biên giới. Cái điện thoại này là anh xin riêng đó, không có ai được đem về xài đâu. - Tại sao anh lại quan tâm tới tui như vậy? Hết kem rồi tới điện thoại, tui nhớ lúc anh đi tuần cũng là lúc tui với anh còn ghét nhau lắm mà? Sao anh lại quan tâm tui nhiều quá vậy? Dũng không trả lời, mà áp má vào gáy nó. Nhột! Nó vùng vằng: - Anh nói coi, tại sao anh lại quan tâm quá mức tới tui như vậy? Hả? Dũng đáp bằng cái giọng lí nhí và chậm rãi: - Sao cứ tìm một người không biết câu trả lời mà hỏi! Hồi đó Triều nói với anh câu đó đó, Triều còn nhớ không? Triều hứa sẽ nhận thì Triều cứ nhận đi. Nó đứng lên, quay lại, nhìn thẳng vào mắt Dũng: - Bây giờ anh không nói, anh khỏi nói chuyện với tui nữa. Nói coi! Những cái hành động gần đây là sao hả? - Nếu anh nói ra, thì em có nhận không? Dũng ngồi, chống hai tay lên đùi, chờ phản ứng từ nó. - Tui nói anh nói thì anh nói đi, đừng có hỏi ngược lại. Bây giờ nói đi. Tại sao hả? Dũng im lặng một chút, rồi nói … mà không hề có chút ngập ngừng: - Tại anh thích em! - Hả??? …Gió vẫn thổi vù vù bên tai.