Trầm Lượng Vũ từ trước đến nay rất khó ngủ, có thể nói nàng ngủ rất thiển, hầu như chỉ cần bên ngoài có một chút xíu tiếng động thì nàng liền thức giấc. Mở mắt ngồi dậy, liền thấy quận mã của nàng, đang đứng ngủ. Nhìn tướng ngủ của hắn muôn phần ủy khuất, khóe miệng Lượng Vũ nhếch lên câu dẫn lại phát ra mỉm cười, tay cũng không biết vì sao lại tự giác thay hắn giải huyệt. Một tiếng rống vang lên, Phong Nguyệt Hiểu thảm thương nằm trên mặt đất, nàng không cần ngẩng đầu cũng biết lúc này đây không ai khác ngoài vị quận chúa đáng yêu bên cạnh nàng đang giở trò quỷ. "Thế nào? Đứng ngủ còn chưa đủ, hiện tại lại muốn nằm trên mặt đất ngủ sao?" Thanh âm của Trầm Lượng Vũ từ phía trên đầu nàng truyền đến làm cho Nguyệt Hiểu nhăn mặt nhíu mày, đúng là số xui cư nhiên cưới phải một nữ nhân hiểm ác. "Quận mã tại sao lại không nói lời nào?" Trầm Lượng Vũ rút ra bội kiếm, chỉ về phía cổ của Nguyệt Hiểu. Phong Nguyệt Hiểu nhanh chóng chống tay lấy thế đứng dậy, ôn nhu trả lời: "Đứng một chỗ cả đêm, chân ta bị nhuyễn không thể đứng vững. " Trong lòng Trầm Lượng Vũ biết tối hôm qua nàng cũng có điểm quá đáng, cũng lui một chút. "Chờ một chút có người đến đây, ta có việc muốn ngươi làm. " "Tuân mệnh, quận chúa. " ------------------------------------------------------------ Thị Nguyệt sáng sớm đã đứng đợi ngoài cửa phòng của Nguyệt Hiểu và Lượng Vũ, nàng chỉ sợ lỡ như có chuyện gì đó phát sinh thì thật là nguy hiểm. Mà đứng bên cạnh Thị Nguyệt còn có một thị nữ khác đang chờ đợi quận chúa gọi vào hầu hạ là Đông Nhi, là người từng trải, biết chút ít tính tình của quận chúa nhà mình nên Đông Nhi lên tiếng khuyên Thị Nguyệt vài câu: "Ngươi cũng không cần quá khẩn trương, chờ quận chúa với quận mã thức dậy thì sẽ gọi chúng ta vào hầu hạ. " "Đông Nhi, ngươi không biết thôi, ta sợ chủ tử của ta. . . " Thân phận bị vạch trần. "Thị Nguyệt, ngươi yên tâm đi. Quận chúa chắc sẽ làm khó dễ quận mã một chút. Nhưng dù gì đêm qua vẫn là đêm tân hôn, quận mã sẽ không bị nàng đùa đến chết đâu. " Thị Nguyệt nghe xong lời nói của Đông nhi, lưng toát mồ hôi lạnh, cả người run run 『cái gì mà là đêm tân hôn sẽ không bị đùa đến chết? Nàng ta nói câu này có nghĩa là cái gì vậy trời, có người nào bị người khác trêu đùa mà chết thật sao?』Không nghe thì thôi, nghe xong lại càng làm cho Thị Nguyệt thêm lo lắng. "Đông Nhi, ngươi hầu hạ quận chúa lâu như vậy, ngươi nghĩ nàng là một chủ tử như thế nào?" Còn có những lời ngươi nói lúc nãy là có gì ý gì? Ta thật không hiểu? Đông Nhi cười mị mị nói: "Quận chúa là một chủ tử rất tốt, chỉ là có đôi lúc tùy hứng mà thôi. " Nghe Đông Nhi nói xong, Thị Nguyệt nghĩ thầm quận chúa hẳn là người tốt, đúng không? ------------------------------------------------------------ "Đưa tay ngươi ra đây. " "Ngươi muốn làm gì?" "Đưa tay ngươi ra đây, không thì ta điểm huyệt ngươi nữa bây giờ. " Lời nói lạnh nhạt mang đầy uy hiếp, nhưng mà như vậy đối với kẻ ngốc nghếch như Phong Nguyệt Hiểu mới có tác dụng. Nhát gan kéo một đoạn ống tay áo, đưa tay ra trước mặt Trầm Lượng Vũ. "Như vậy có phải tốt hơn không!" Lượng Vũ cũng không biết từ khi nào lấy ra một tiểu đao, không lưu tình chút nào cắt ngay một vết trên tay của Nguyệt Hiểu tạo ra một đạo vết thương. "Nữ nhân độc ác! Không phải ngươi đáp ứng chỉ cần ta làm theo những gì ngươi nói ngươi sẽ không tổn thương ta sao?" Nguyệt Hiểu hầu như rút tay về ngay lập tức nhưng lại bị Lượng Vũ nắm chặt không buông, làm cho tay của Nguyệt Hiểu vẫn ở yên một chỗ. "Không nên cử động! Thật vất vả mới có thể lưu vài giọt máu, ngươi còn lộn xộn ta sẽ ở trên người ngươi lưu lại vài đạo vết thương bây giờ. " "Nữ nhân độc ác! Nói lời không giữ lấy lời, ta không bao giờ tin tưởng ngươi nữa!" Từ nhỏ Nguyệt Hiểu đã sợ đau cũng rất sợ thấy máu, nhưng mà quận chúa lại hết lần này đến lần khác đụng vào chỗ đau của nàng, hỏi thử sao nàng không lộn xộn được cơ chứ. Trầm Lượng Vũ cau mày, ngoại lệ giải thích: "Đêm tân hôn vợ chồng viên phòng, sàn đan (dra trải giường) làm sao mà không lưu một chút máu kia chứ?" "Dù vậy ngươi cũng không nên lấy đao rạch tay ta lấy máu?" Nàng thật không may a! Lấy phải một nữ nhân độc ác như Trầm Lượng Vũ, quả thật lời đồn bên ngoài không nên tin hết, nàng đẹp thì có đẹp nhưng chẳng hề tốt tý nào. "Ngươi chảy máu đương nhiên so với ta chảy máu tốt hơn nhiều!" Trầm Lượng Vũ nhất phó biểu tình 『ngươi thật ngu ngốc』nhìn Nguyệt Hiểu cười cười. Nàng thật không ngờ hắn lại thú vị hơn những gì nàng nghĩ, cứ nghĩ rằng cuộc hôn nhân này là để trả hết phần nợ tình cảm mà nàng đã nợ, xong rồi nàng có thể tiếp tục theo sư phụ vân du tứ hải, tế thế cứu người, sống cuộc sống tự do tự tại như nàng mong muốn. Nhưng có lẽ thời gian sắp đến có mặt hắn, cuộc sống trong vương phủ chắc không đến nổi tẻ nhạt!!! ". . . " Đây là người mà tất cả mọi người trong kinh thành đều khen ngợi, thiếu nữ Thần Hi quận chúa sao? .