Hoàng hôn buông xuống, Nguyệt Hiểu nắm tay Lượng Vũ, hai người cùng nhau đi tìm Sở quận vương và Sở Vương phi. "Tiểu tử thối, không nghĩ rằng ngươi còn chưa chết? Thật sự ứng nghiệm với câu người ta hay nói tai họa lưu ngàn năm! Ông trời không có mắt nên ngươi mới không có việc gì. " Tuy là ngoài miệng nói ra đầy lời trêu chọc Nguyệt Hiểu nhưng Sở quận vương thấy hắn bình an vô sự, trong lòng tự nhiên hài lòng không ít. Sở quận vương đã quen với việc mỗi lần gặp mặt Nguyệt Hiểu là không cần làm một Vương gia với hình tượng đứng đắn đàng hoàng, cứ mở miệng là trêu chọc Nguyệt Hiểu. Dường như trêu chọc Nguyệt Hiểu là một thú vui tao nhã của hắn, cũng không biết từ bao giờ nó đã trở thành một thói quen không thể sửa đổi. Nguyệt Hiểu đỡ Lượng Vũ ngồi xuống, sau đó quay sang Sở quận vương nói: "Vương gia ngài còn chưa tiến vào quan tài, Nguyệt Hiểu sao nhẫn tâm làm cho người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, như vậy chẳng phải là quá bất hiếu hay sao?" Hắc hắc, mấy tháng qua nàng được Quận chúa và Dạ Hiểu rèn đúc, cái đầu đã trở nên thông minh hơn, công lực lại cao thâm lên rất nhiều! Sở quận vương sao có thể là đối thủ của nàng. Tiểu tử thối, dám ngang nhiên trù hắn chết?! "Quận mã vẫn nói khẩu vô ngăn cản như cũ, thật sự là khối gỗ mục. " Sở quận vương nói xong không khỏi lắc đầu, hắn thật sự không hiểu nữ nhi nhà mình chấm điểm nào ở tên tiểu tử kia, sao có thể thích hạng người như thế này chứ? "Quá khen, quá khen. " Nguyệt Hiểu trong câu có câu, ý tứ ái muội: ta nếu khẩu vô ngăn cản, Vương gia ngươi cũng không tốt hơn được bao nhiêu! Sở Vương phi không quen nhìn một già một trẻ đấu võ mồm, chỉ biết lắc lắc đầu lên tiếng ngăn lại: "Được rồi, Vương gia và Nguyệt Hiểu, mỗi người nhường một bước đi, không được như vậy nữa. " "Đúng là mẫu phi có biện pháp. " Lượng Vũ nhẹ nhàng lên tiếng, lúc này rốt cục lộ ra mỉm cười từ nội tâm, thật khiến mọi người vui mừng không ít. "Được rồi, Nguyệt Hiểu, rốt cuộc con đã làm thế nào tránh thoát thổ phỉ truy sát?" Sở Vương phi nói ra nghi vấn trong lòng mà hỏi Nguyệt Hiểu. Tuy rằng mới vừa rồi Thị Nguyệt có cùng bọn họ giải thích qua mọi chuyện. Sở dĩ Nguyệt Hiểu một người bình an là bởi vì lộ tuyến bọn họ Bắc thượng bất đồng đoàn người. Bọn họ không theo đại đội xuất phát, mà là đi đường hẹp quanh co nên làm cho thời gian đến nơi chậm hơn lịch trình một chút, hơn nữa lúc đến nơi thì mới biết được đoàn người phát sinh chuyện, lúc này mới vội vã chạy về kinh thành. Giải thích như vậy, tuy nói là dễ hiểu nguyên nhân trong đó nhưng nghe qua vẫn có chút miễn cưỡng a. . . Tổng nghĩ tình hình thực tế không chỉ có như vậy, mọi chuyện nghe qua có chút may mắn nhưng tại sao lại may mắn đến thế, thật sự làm cho người khác chẳng biết trong đó có bao nhiêu phần là sự thật. "Đúng vậy, tiểu tử thối. Quan viên Bắc thượng Doanh Châu đều không may gặp phải đạo tặc, không chết thì bị thương. Thế nhưng chỉ có một mình ngươi là không có việc gì? Còn nữa, vì sao ngươi bình an vô sự không lập tức quay về vương phủ? Ngươi có biết hơn nửa tháng qua Vũ nhi có bao nhiêu tự trách? Vì ngươi mà chảy bao nhiêu nước mắt?" Mỗi chữ mỗi câu của  Sở quận vương như giáng đòn nghiêm trọng, đánh vào nội tâm của Nguyệt Hiểu. Nàng yêu thương đưa mắt nhìn người đứng bên cạnh mình, nàng thật không dám nghĩ Lượng Vũ vì nàng mà chịu nhiều đau khổ như vậy, là chính mình đã hại nàng. Phảng phất cảm nhận được Nguyệt Hiểu đang nhìn chằm chằm mình, Lượng Vũ chỉ thản nhiên cười cười, vươn tay nắm lấy Nguyệt Hiểu. "Phụ vương, người cũng đừng hơn thua mọi chuyện nữa, quan trọng là quận mã bình an, hắn còn đang đứng ở bên cạnh con, như vậy là đủ rồi. " Đúng vậy, chỉ cần Nguyệt Hiểu bình an, cho dù hai mắt bị mù nàng cũng thấy đáng giá. Tai nghe Lượng Vũ nói lời thâm tình không chút hối hận, trong lòng Nguyệt Hiểu càng cảm thấy đáng quý, lại càng thêm phần yêu thương nàng. "Sau này ta không bao giờ. . . không bao giờ rời khỏi quận chúa nữa. " Nói xong, Nguyệt Hiểu nắm chặt tay của Lượng Vũ, âm thầm hứa hẹn, cho dù chết nàng cũng muốn ở bên cạnh Lượng Vũ, mãi mãi bên nhau! ------------------------------------------- Sau khi giải thích hết mọi chuyện với Vương gia và Vương phi, Nguyệt Hiểu và Lượng Vũ cùng nhau sóng vai tản bộ ở phía sau hoa viên. "Quận chúa, ngươi không muốn hỏi ta nguyên nhân thật sự sao?" Nguyệt Hiểu đột nhiên dừng lại, nhãn thần tràn ngập đau thương. "Ta nói rồi, chuyện đó không quan trọng. Chỉ cần hiện tại ngươi ở bên người ta, như vậy là đủ rồi. " Tay của Nguyệt Hiểu nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt của Lượng Vũ, sau đó lặng lẽ hôn lên môi nàng. Dung nhan này đã khắc sâu vào trong tâm khảm của Nguyệt Hiểu, cả đời này không bao giờ quên. Đối mặt với quận chúa, làm sao nàng có thể nói ra lần này Bắc thượng là một kế hoạch? Chuyện này là nàng sai nhưng lại làm cho Lượng Vũ chịu nhiều thương tổn. Nàng có đáng để Lượng Vũ hi sinh nhiều như vậy không chứ? Lúc trước Nguyệt Hiểu và Dạ Hiểu lên kế hoạch giữa đường giả vờ do gặp phải đạo tặc mà chết, từ nay về sau Phong Nguyệt Hiểu sẽ không quay về vương phủ, cũng không phải là quận mã gì nữa. Chờ cho qua một thời gian sóng yên gió lặng là có thể quay về Phong gia trang ở Tô Châu, quay về cuộc sống bình bình yên yên vốn có của nàng. Nhưng người tính sao bằng trời tính! Ai biết được thật sự có kiếp nạn gặp phải thổ phỉ, càng không ngờ rằng quận chúa nghe tin liền tự mình dẫn theo gia tướng một đường Bắc thượng, bây giờ còn hại quận chúa trúng độc mù mắt. Nàng ấy đối với Nguyệt Hiểu thâm tình như vậy, lại hi sinh vì Nguyệt Hiểu nhiều như vậy, hỏi sao Nguyệt Hiểu nhẫn tâm rời đi nàng chứ? Nguyệt Hiểu không muốn, nàng cực kì không muốn, cũng không thể. . . .