Nhìn thấy quận chúa từ trước đến nay luôn luôn cao ngạo, tuyệt mỹ dung nhan không ngừng rơi nước mắt, Nguyệt Hiểu mơ hồ cảm thấy trái tim đau nhức không thôi. Vì sao nàng lại khóc, từ trước đến giờ nàng có bao giờ khóc đâu, ta đã làm gì sai khiến nàng giận ư. Tâm tư của Nguyệt Hiểu lúc này rối bời. "Quận chúa. . . " Nguyệt Hiểu muốn đến gần Lượng Vũ lại bị người phía sau nắm chặt không tha, không thể nào đến gần nàng được, lại tạo ra một màn dây dưa trước mặt nàng. "Tiểu Nguyệt Nguyệt, lần này ngươi lại muốn vứt bỏ nhân gia hay sao?" Nữ tử cố giả vờ đau xót nhưng trên gương mặt lại lộ dáng vẻ tươi cười. Nguyệt Hiểu cau mày hướng về người đứng phía sau nàng, liếc mắt cảnh cáo: "Ngươi còn không buông tay thì cũng đừng trách ta không khách khí. " Ngữ khí lãnh đạm, thầm nghĩ mau chóng thoát khỏi trói buộc trên người để bước đến bên cạnh Lượng Vũ, thấy nàng khóc tim ta đau quá. "Ai nha nha. . . Tiểu Nguyệt Nguyệt thật tuyệt tình, có tân hoan thì đã quên ta mất rồi. " Nàng ta than thở, nước mắt ngắn dài mà nói. Nguyệt Hiểu giãy dụa tránh khỏi nàng ta liền đi đến trước mặt Lượng Vũ. "Quận chúa. . . " Ai biết Nguyệt Hiểu nói chưa hết câu Lượng Vũ đã đánh một cái tát vào mặt nàng. "Vô sỉ!" Mà lần này Lượng Vũ đánh cái tát kia lực đạo cũng không có hạ thủ nương tình như trước, một người chưa từng tập võ như Nguyệt Hiểu thiếu chút nữa bị tát ngất xỉu. "Quận chúa. . . " Đầu óc quay cuồng nhưng Nguyệt Hiểu bằng bản năng mong muốn tìm được vị trí của Lượng Vũ. Nhưng Lượng Vũ bị lòng đố kị bao phủ hết lý trí, như cũ trực tiếp muốn tát Nguyệt Hiểu thêm một cái nữa nhưng tay chưa chạm mặt Nguyệt Hiểu lại bị nàng kia nắm lại. "Thần Hi quận chúa, nếu người tiếp tục đánh nữa thì Tiểu Nguyệt Nguyệt nhà chúng ta sẽ nhanh chóng xuống gặp Diêm vương đó, mong người thủ hạ lưu tình. " "Vũ nhi, con đang làm cái gì vậy?" Sở Vương phi một bước vào phòng khách, thấy trên khuôn mặt trắng nõn của Nguyệt Hiểu in đậm dấu tay đỏ chói. Năm dấu ngón tay thon dài đỏ ửng cả khuôn mặt thật làm cho người ta nhìn thấy mà thương xót. Mà vừa nhìn thấy hình ảnh này Sở vương phi cũng biết đây là kiệt tác của nữ nhi ngốc nghếch nhà mình! Thấy Sở Vương phi đi đến, Lượng Vũ mới kiềm nén một chút lửa giận, đưa tay rút về. "Mẫu phi, Phong Nguyệt Hiểu đúng là Phong Tam, lẽ nào con đối với hắn như vậy cũng sai sao?" Nàng đem lòng nàng, tất cả giao cho hắn cũng là sai hay sao? Sở Vương phi biết nữ nhi của mình bị đả kích không nhỏ: "Ai, Vũ nhi. . . " Sự tình cho đến bây giờ Sở Vương phi chỉ biết chăm chú ôm Lượng Vũ, xoa dịu nỗi đau của nàng, dùng ôn nhu mà chăm sóc nàng. Mà Phong Nguyệt Hiểu thấy thế càng cảm thấy hoang mang chẳng biết tại sao. "Con muốn biết rốt cuộc tất cả chuyện này là sao? Vì sao con là Phong Tam sẽ bị quận chúa đánh chứ?" Cái tát chết tiệt này tại sao lại đánh mạnh đến vậy chứ, sợ là hai ba ngày không biết có hết sưng không. Trầm Lượng Vũ chỉ là lạnh lùng nhìn Phong Nguyệt Hiểu, không nói một lời. "Chủ tử, mặt của ngài tại sao lại bị sưng như vậy? Bị ai đánh vậy?" Lúc này Thị Nguyệt từ bên ngoài tiến vào phòng khách, nàng nhận được mệnh lệnh của Sở vương phi mới đến nơi này, vì có chút chuyện nên nàng đến có chút chậm trễ. Ai biết vừa tiến đến lại thấy một bên gương mặt của Nguyệt Hiểu sưng đỏ. "Thị Nguyệt, ngươi đến đúng lúc lắm, ngươi có nhận ra nữ tử trước mặt là ai hay không?" Lượng Vũ lên tiếng hỏi. Lúc này Thị Nguyệt mới chú ý đến một người đứng phía sau Nguyệt Hiểu nhưng cũng như Nguyệt Hiểu lấy tay run run chỉ hướng người nọ. "Tiểu thư. . . Tại sao người lại ở chỗ này?" Thật sự là ngoài ý muốn! Trong lòng Thị Nguyệt kinh ngạc không thôi, tại sao nàng lại ở đây chứ? "Phong Nguyệt Hiểu, lần này có Thị Nguyệt làm chứng, ngươi còn không thừa nhận ngươi nhận thức Diệp cô nương?" Lượng Vũ đạm mạc nói, nãy giờ bao nhiêu uất hận nàng đều không biết nói thế nào, vẫn hi vọng mọi chuyện trước mắt đều không phải là sự thật. "Cho đến bây giờ ta cũng không nói là không biết nàng! Thế nhưng nàng không phải mang họ Diệp, vì sao quận chúa muốn nói nàng họ Diệp chứ?" Cái này ngược lại làm cho Lượng Vũ không rõ chuyện gì, mà Sở Vương phi cũng phát sinh nghi vấn. "Nguyệt Hiểu, con nói cái gì?" Nguyệt Hiểu một tay ôm lấy nửa bên khuôn mặt sưng đỏ của nàng, một tay kia chỉ vào nữ tử đứng phía sau: "Nàng là nhị tỷ của con, đương nhiên họ Phong, làm sao là họ Diệp chứ?" Mà lúc này, trên gương mặt của nữ tử bị điểm danh lộ dáng vẻ tươi cười hồ ly. "Ha ha, còn chưa tự giới thiệu! Ta họ Phong, Phong Dạ Hiểu, là nhị tỷ của Nguyệt Hiểu, quận chúa xin chỉ giáo. " ". . . " Bị lừa! .