Ngày hôm nay là thọ yến của hoàng thái hậu, chỉ cần là quan nhị phẩm trở lên đều phải vào cung chúc mừng nịnh nọt, như thế thì con đường làm quan mới mong tiến thân, mới mau thăng quan tiến chức, hoàng thái hậu dù gì cũng là mẫu thân của đương kim thiên tử, nếu làm người vui ngươi có thể cao quan hậu lộc, hưởng phúc không hết chứ đừng nói gì chỉ là chức quan nhỏ nhoi. Nhưng mà không phải ai cũng hứng thú tham gia sự kiện hoàng gia, vẫn có một người đang ủ dột, bộ dạng ủy khuất đấy thôi. Mà cũng không thể trách nàng được, những chuyện như thế này từ trước đến nay không chút quan hệ với một cái biên tu nho nhỏ của Hàn Lâm viện. Nàng muốn cũng không vào được nói chi là được mời. Vậy mà hết lần này đến lần khác giờ đây nàng phải tham dự, vì sao ư, hiện tại thân phận nàng đã khác, không chỉ là một biên tu nho nhỏ, bây giờ nàng là quận mã của Thần Hi quận chúa, không nói quận chúa là hòn ngọc quý trong tay thánh thượng và hoàng thái hậu, thành quận mã cũng có nghĩa là thành người trong hoàng gia, mà loại sự kiện hoàng gia này đương nhiên không thể vắng mặt của nàng được. Vậy nên việc vào cung chúc thọ là điều không thể tránh khỏi. Nhìn đi a, chuyện này thật sự rất phiền phức! Còn phải đặc biệt thay một bộ cẩm y ngọc bào biểu thị thân phận, bày ra bộ dạng quang vinh cao quý. "Chủ tử, người thay xong y phục xong thì ra phòng khách đi, quận chúa cùng mọi người đều đang ở đó đợi người. " Thanh âm ôn nhu của Thị Nguyệt từ bên ngoài cửa vọng vào. Phong Nguyệt Hiểu sau khi chỉnh sửa lại xiêm y lần cuối, liền thảnh thơi tiêu sái đi đến phòng khách. ------------------------------------------------------------ "Quận mã, lá gan của ngươi đúng là càng lúc càng lớn, cư nhiên bắt bản vương phải chờ ngươi!" Sở quận vương hung ác độc địa trừng mắt với Phong Nguyệt Hiểu, hắn thật sự không muốn Nguyệt Hiểu cùng đi, hắn chỉ ước gì quận mã ở yên trong phủ tránh làm mất mặt hắn giữa bá quan văn võ. "Vương gia bớt giận, lần sau Nguyệt Hiểu không dám vậy nữa. " Phong Nguyệt Hiểu vốn định ăn miếng trả miếng cãi lại Sở vương gia nhưng bỗng nhiên nàng nhìn thấy bên cạnh hắn còn có vị Sở Vương phi ôn nhu uyển chuyển mà hàm súc, nàng không muốn gây thêm chuyện cho vương phi phải phiền não nên cố gắng nhịn xuống những uất ức trong lòng, không thèm đôi co với Sở quận vương làm gì. Trong một tháng ở Sở quận vương phủ, cũng chỉ có Sở Vương phi là thật tình đối tốt với nàng mà thôi, nàng như thấy được cái nhu tình cái dịu dàng ấm áp của tình mẫu tử ở nơi Sở vương phi. Nàng kính trọng vương phi, cũng do đó mà nàng ngoan ngoãn như đứa trẻ chỉ mong Sở vương phi vui lòng. Mà cũng không thể trách nàng như vậy được, sống trong một gia đình mà mẹ ruột chẳng giống mẹ ruột, lão cha thì trẻ con như ngoan đồng, đại ca thì là một kẻ ngu si, còn tỷ tỷ thì cố tình lại không phải người!!!! "Nguyệt Hiểu, không cần để ý lời nói của vương gia, tuy ngoài miệng hắn lớn tiếng vậy đó nhưng lại là một người tốt, ngươi đừng bị những lời nói của hắn làm cho sợ hãi. " Sở Vương dịu dàng nói với Nguyệt Hiểu. Nghe một chút đi, đây mới là phong phạm của một vị Vương phi, ăn nói nhỏ nhẹ, lời nói dịu dàng từ tốn nhưng cũng không mất uy phong, nàng thật hy vọng quận chúa và vương gia có thể học theo vương phi chứ không phải suốt ngày cứ la mắng kiếm chuyện với nàng. "Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên xuất phát. " Sở quận vương thấy Vương phi che chở Nguyệt Hiểu, liền nói sang chuyện khác. "Vũ nhi, lễ vật dâng lên thái hậu đã chuẩn bị tốt rồi chứ?" Lúc này Nguyệt Hiểu mới để ý thấy rằng người đang đứng ngay sau lưng của nàng là quận chúa Thần Hi – Trầm Lượng Vũ, hôm nay nàng ăn mặc trịnh trọng, toát lên vẻ cao sang quyền quý nhưng không một chút dung tục diêm dúa. Bộ quần áo này càng hiển thị nét tuyệt trần thoát tục, thanh tao cao nhã, cùng với khí chất uy nghiêm nhưng không kém phần mềm mại uyển chuyển, nàng giống như tiên tử bước ra từ trong tranh. Này tuyệt thế hồng nhan, này trương khuynh quốc khuynh thành chắc chỉ có ở nơi tiên cảnh. . . nàng là tiên tử giáng trần sao???? "Con đã phân phó Đông Nhi đem lên để trên xe ngựa rồi. " Một âm thanh du dương thánh thót ở bên tai nàng vang lên, không hiểu tại sao nó làm cho bên trong lồng ngực của Nguyệt Hiểu, trái tim nàng đập lên rộn ràng mà khuôn mặt nàng lúc này bỗng nhiên đỏ ửng, nàng ngơ ngác nhìn theo thân ảnh của Lượng Vũ. "Phụ vương, mẫu phi đều đã đi, ngươi còn đứng ngốc ở chỗ này làm cái gì?" Lượng Vũ quay đầu nhìn Nguyệt Hiểu còn đang ngây ngốc tại chỗ không chịu bước đi, nàng xảo tiếu thiến hề, khuôn mặt mỹ lệ như ẩn như hiện, nụ cười này cử động này của nàng thật làm cho Nguyệt Hiểu càng thêm si mê. Quả thật là yêu nghiệt hại nước mà, Đắc Kỷ, Bao Tự sống lại còn thua xa nàng! Lượng Vũ nếu biết lúc này Nguyệt Hiểu đang nghĩ gì chắc nàng đã không để yên cho Nguyệt Hiểu rồi. "Nhìn ngươi. . . Quận chúa, ngày hôm nay ngươi thật xinh đẹp. " Nguyệt Hiểu ngơ ngác thật tình trả lời câu hỏi của Lượng Vũ nhưng câu nói này của Nguyệt Hiểu cũng làm cho Lượng Vũ e lệ thẹn thùng. Nhất là lúc này đây ánh mắt đen nhánh mà trong suốt của Nguyệt Hiểu dường như chỉ phảng phất một thân ảnh duy nhất, Lượng Vũ phát giác lòng nàng từ trước đến nay vốn tĩnh lặng như mặt hồ vì câu nói của Nguyệt Hiểu mà nổi lên một tia gợn sóng. Để che giấu sự xấu hổ của mình, nàng nhanh chóng đạp mạnh vào chân Nguyệt Hiểu một cái: "Đêm nay phạt quỳ nửa canh giờ. " Người khẩu phật tâm xà, chẳng thể đoán được trong thâm tâm họ đang nghĩ gì!!! "Ôi chao? Tại sao lại phạt ta chứ? Nói ngươi đẹp cũng không được sao?" Nguyệt Hiểu nghe thấy bị phạt, thần trí khôi phục thanh tỉnh. "Còn dong dài nữa, liền phạt thêm nửa canh giờ!" Lời nói của Lượng Vũ lạnh nhạt mang đầy tính uy hiếp, mà lời nói này đúng là để đối phó với loại người hiền lành chất phát như Nguyệt Hiểu. ". . . " Rắn rết nữ nhân! Ngươi mỗi lần đều như vậy sao? Lần nào nói thêm một câu cũng là thêm một canh giờ, có giỏi thì ngươi thử quỳ xem có mệt không chứ. Trong lúc Nguyệt Hiểu còn đang than trời trách đất, than thở cho số phận của mình thì có một ánh mắt cứ nhìn theo bóng lưng của nàng không hề rời đi, mà dáng tươi cười trên khuôn mặt của Lượng Vũ cũng càng ngày càng dịu dàng, nhu hòa. .