Cưới Vợ Trước Về
Chương 3
3.1
Bùi Dạ Tĩnh đã một đêm không ngủ, Thiệu Sâm cho đến bây giờ vẫn chưa trở về, tình huống như vậy căn bản cô không có cách nào ngủ được, lòng rối loạn cả lên, làm cho đầu óc ngây ngô của cô cực kỳ khó chịu.
Điện thoại di động truyền tới tiếng chuông dễ nghe, đem cô từ trong suy nghĩ hỗn loạn chợt tỉnh.
“Này?”
“Xin chào! Bùi tiểu thư.” Đồng Thải Điệp ở đầu dây bên kia khẽ cười nói: “Nghe thanh âm của cô, giống như là một đêm không có ngủ, không phải là đang đợi A Sâm chứ?”
“Tại sao cô có số di động của tôi?” Bùi Dạ Tĩnh trong lòng lộp bộp, cảm giác bất an mãnh liệt xâm nhập toàn thân, “Cô……..”
“Chỉ là một dãy số đối với tôi mà nói là quá dễ dàng.” Đường đường là Đại tiểu thư Đồng gia nếu một dãy số mà cũng không tra được, chẳng phải sẽ khiến người ta cười đến rụng răng, “Tôi nghĩ cô hiện tại nên lo lắng cho A Sâm mới đúng?”
“Anh ấy xảy ra chuyện gì?” Bùi Dạ Tĩnh gấp gáp hô lên.
“Nếu như tôi nói Thiệu Sâm hiện tại đang ngủ bên cạnh tôi, cô có tin không?” Đồng Thải Điệp nửa thật nửa giả nói.
“Không, tôi không tin!” Bùi Dạ Tĩnh nhất thời mất khống chế rống to lên.
“Không tin liền đến nhà tôi ngay đi, tài xế nhà cô sẽ biết rõ địa chỉ.” Nói xong, cô ta liền lưu loát cúp máy.
Khuôn mặt Bùi Dạ Tĩnh trắng bệch, vội vàng tìm Huệ Tử, phân phó cô chuẩn bị xe.
Cô một mặt không tin Thiệu Sâm phản bội mình, một mặt vừa sợ Đồng Thải Điệp đang nói sự thật, nội tâm rối rắm cơ hồ khiến cô gục ngã, dọc theo đường đi tay cô vẫn thủy chung nắm thật chặt thành quyền, chưa từng buông ra.
Đồng gia giống như đã biết trước cô sẽ tới, một đường thông suốt dẫn cô đến phòng của Đồng Thải Điệp.
Bùi Dạ Tĩnh dừng lại trước cửa phòng, thật lâu không gõ cửa cũng không dám mở cửa để xem bên trong là sự thật gì.
Ngay lúc cô đang do dự, liền nghe được bên trong truyền đến giọng nói không thể quen thuộc hơn.
“Đồng Thải Điệp, cô đang làm gì?” Thiệu Sâm vừa tỉnh dậy liền phát hiện mình đang ở trên giường của Đồng Thải Điệp, biết mình đã bị tính kế.
Ngày hôm qua, anh nhận được điện thoại của Đường Lăng, nói Đồng lão gia có chuyện khẩn cấp muốn gặp anh, ngại vì đối phương là trưởng bối, lại là cha của bằng hữu, anh không thể không đi ngay, thật không ngờ sau khi cùng Đồng lão gia ăn bữa tối, anh liền mất đi tri giác.
Bây giờ ngẫm nghỉ lại, thì ra là toàn bộ người của Đồng gia liên hiệp thiết kế anh, thậm chí ngay cả người đã nhìn anh lớn lên – Đồng lão gia cũng tham gia.
Cửa chợt bị mở ra, Thiệu Sâm đang mặc quần áo liền quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy vợ mình với vẻ mặt khó tin đứng trước cửa.
“Tĩnh nhi……..” Lòng Thiệu Sâm chợt lạnh, dù có trăm miệng cũng không thể tự bào chữa cho mình, “Em hãy nghe anh nói……”
Gương mặt tuyết trắng tái nhợt đầy tuyệt vọng, cái miệng nhỏ nhắn chậm rãi mở ra, “Thiệu Sâm, tôi muốn ly hôn!”
Dứt lời, cô không bao giờ muốn lưu lại nơi khiến mình đau lòng nữa, chạy vội ra ngoài.
Thiệu Sâm không để ý quần áo xốc xếch, vội vàng đuổi theo, đem cô ôm thật chặt trong ngực.
“Không, Tĩnh nhi, em hãy nghe anh nói, đây đều là hiểu lầm, là Đồng Thải Điệp tính kế anh!” Anh vội vàng muốn giải thích, nhưng Bùi Dạ Tĩnh căn bản cái gì cũng nghe không lọt tai, liều chết giãy dụa.
Cuối cùng anh không thể làm gì khác hơn là ôm lấy cô, ngồi vào xe nhà rời đi.
Đồng Thải Điệp đi theo phía sau bọn họ, trong mắt lóe lên hận ý, xen vào đó là từng tia khoái cảm trả thù………….
Vừa về đến nhà, Thiệu Sâm liền đem cô và mình nhốt trong phòng, không cho phép ai đến gần.
“Tĩnh nhi, việc này là do Đồng Thải Điệp thiết kế, chẳng lẽ em không tin anh sao?” Thiệu Sâm gấp gáp giải thích với cô, lớn tiếng nói: “Anh sẽ không bao giờ làm chuyện này!”
Bùi Dạ Tĩnh không phân biệt được anh đang nói thật hay giả.
“Đúng vậy, chỉ hôm qua vừa mới nói lời thề son sắt, không bao giờ làm chuyện có lỗi với tôi, nhưng chỉ mới một ngày, anh đã cùng Đồng Thải Điệp nằm chung một giường.” Cô mỉm cười lộ ra vẻ mặt thê lương, “Tại sao lời hứa của anh lại ngắn ngủi như thế?”
“Tĩnh nhi, tất cả đều là giả, ngày hôm qua Đồng lão gia tìm anh nói có chuyện gấp cần gặp, nhưng anh không ngờ khi mới cơm nước xong, anh liền mất cảm giác!” Thiệu Sâm cảm thấy lo sợ, vì trong mắt cô giờ đây chỉ có sự tuyệt vọng bao trùm làm anh kinh hãi, “Đây chỉ là một cái bẫy, em hãy tin tưởng anh!”
“Tôi không biết………..Ngay cả trưởng bối cũng muốn hãm hại anh, có thể thấy được anh đắt giá cỡ nào, làm sao tôi có thể tranh giành?” Sự tin tưởng của Bùi Dạ Tĩnh lần nữa lại bị đã kích, cơ hồ sắp đến giới hạn sụp đổ, “Tôi mệt mỏi rồi…….”
“Tĩnh nhi, chẳng lẽ sự tin tưởng giữa chúng ta chỉ có bấy nhiêu thôi sao?” Thiệu Sâm lo lắng nói.
“Đúng vậy, sự tín nhiệm giữa chúng ta chỉ có bấy nhiêu, anh từng nói sẽ cách xa Đồng Thải Điệp, nhưng tại sao lại xuất hiện tại nhà cô ta?” Cô đau đớn nhìn anh, “Nếu như không phải anh cho cô ta cơ hội, thì cô ta có thể tính kế anh được sao? Còn việc này chẳng qua là do anh đang tìm cách mà ngụy biện?”
“Đây là sơ sót của anh, là cô ta nhờ cha hẹn anh gặp mặt, khiến anh khó lòng mà từ chối, để cô ta có cơ hội mà giăng bẫy.” Thiệu Sâm nắm chắc hai đầu vai của cô, “Anh thật sự không làm chuyện có lỗi với em, xin hãy tin anh!”
“Tôi không biết, không muốn nghe……….” Nước mắt Bùi Dạ Tĩnh tuôn như mưa, “Anh căn bản không biết, anh đối với tôi mà nói tựa như mây trên trời, chúng ta kém nhau quá xa, tôi đã cố gắng trở thành một người vợ tốt, quản lý tốt mọi việc trong nhà, nhưng là, Đồng Thải Điệp hiện ra như một cái gương, để tôi một lần nữa nhìn thấy rõ sự chênh lệch này……………
“Tôi đã không ngừng tự nói với chính mình, tôi là vợ của anh, tôi phải cố gắng làm tốt mọi việc, không làm cho anh mất thể diện, tôi biết rõ Đồng Thải Điệp cùng với anh từng có mối quan hệ không tầm thường, nhưng tôi luôn nhắc nhở mình rằng đó là chuyện đã qua, anh bây giờ đã yêu tôi, nhưng chính anh đã đem lòng tin đối với mình từng chút, từng chút phá hủy, tôi không biết rốt cuộc còn có thể tin tưởng anh hay không?”
“Tĩnh nhi, không nên như vậy!” Trong mắt cô lộ ra vẻ tuyệt vọng khiến anh lo sợ.
“Anh ra ngoài đi, tôi tạm thời không muốn gặp anh.” Bùi Dạ Tĩnh lạnh lùng nói.
“Tĩnh nhi, anh thật sự không có làm gì, anh sẽ gọi Đồng Thải Điệp đến để giải thích rõ, có được không?” Thiệu Sâm tay chân luống cuống, anh hiện tại chỉ muốn đem Đồng Thải Điệp chặt thành trăm mảnh.
“Không cần.” Cô quả quyết cự tuyệt, cô sẽ không để cho Đồng Thải Điệp có cơ hội vũ nhục mình lần nữa, rống to: “Anh đi ra ngoài!”
Thiệu Sâm sợ cô sẽ làm ra chuyện kịch liệt, anh không thể làm gì khác hơn là phải bất đắc dĩ ra ngoài.
Đáng chết, mọi chuyện sao lại biến thành như vậy chứ?
Bùi Dạ Tĩnh không biết mình đã làm thế nào để trải qua được một ngày này, cô giống như đang vùi thân mình trong đống tuyết lạnh lẽo, không cảm thấy chút ấm áp.
Vậy mà, Đồng Thải Điệp giống như ma quỷ, bám riết không thôi, càng muốn tránh xa, lại càng tìm tới cửa.
Chuông điện thoại di động không kiên nhẫn vang lên, Bùi Dạ Tĩnh nhìn chăm chú vào nó hồi lâu, mới bắt máy.
“Cô rốt cuộc còn muốn thế nào?” Bùi Dạ Tĩnh cảm thấy mệt mỏi không dứt.
“Tình huống hiện tại không phải rất tốt à?” Biết rõ mà vẫn hỏi, Đồng Thải Điệp hả hê nói: “Mặc dù đối với cô có chút áy náy, nhưng mà tôi vẫn có một chút đồ tốt muốn tặng cho cô xem một chút, hi vọng cô sẽ thích, ha ha!”
Không lâu sau khi cuộc điện thoại chấm dứt, liền vang lên tiếng “Tít Tít” của tin nhắn, Bùi Dạ Tĩnh mở ra xem, chiếc điện thoại trên tay rơi xuống đất, trên màn hình điện thoại, là hình ảnh khiến cô tan nát cỏi lòng………….
“A!” Cô không nhịn được kêu rên, nước mắt rơi như mưa.
Thiệu Sâm vừa nghe tiếng gào của cô, lập tức từ ngoài cửa vọt vào.
“Tĩnh nhi!” Chưa bao giờ anh nhìn thấy bộ dáng đau khổ này của cô, hoàn hoàn dọa đến anh.
Anh liếc nhìn thấy chiếc điện thoại rơi trên mặt đất, cầm lên vừa nhìn, sắc mặt chợt biến, anh sửng sốt đứng tại chổ, một câu cũng không nói nên lời, những tấm hình này anh cũng không có biện pháp giải thích, bởi vì người trong ảnh đúng là anh, cho dù anh nói mình bị tính kế, Tĩnh nhi cũng sẽ không tin.
“Tĩnh nhi…..”
“Chúng ta ly hôn đi, tôi mệt mỏi rồi, thực sự mệt mỏi……..” Bùi Dạ Tĩnh lệ rơi đầy mặt, ánh mắt vô hồn, thì thào nói: “Tôi không chịu nổi nữa…….”
Thiệu Sâm biết mình sắp mất đi cô, “Không…Không được! Tĩnh nhi, anh không muốn ly hôn!”
Bùi Dạ Tĩnh không để ý đến anh, ngã ngồi trên giường yên lặng rơi lệ.
Ngày kế tiếp, Bùi Dạ Tĩnh trừ chăm sóc cho con ra, đối với người nào đều là bộ dáng không quan tâm, sắc mặt ngày càng tái nhợt, vẻ mặt cũng tiều tụy.
Trong mắt Thiệu Sâm nhìn thấy, lòng gấp gáp, trên mặt Bùi Dạ Tĩnh không có một nụ cười, đối với anh như người xa lạ.
Rốt cuộc, anh cũng nhịn không nổi nữa.
“Tĩnh nhi, mọi chuyện anh đều đã giải thích rồi, đó là cái bẫy Đồng Thải Điệp thiết kế, muốn ly gián tình cảm vợ chồng chúng ta, tại sao em lại không tin anh?” Thiệu Sâm không nhịn được lớn tiếng nói với cô.
Bùi Dạ Tĩnh trầm mặt như trước, không đám lời, đi thẳng trở về gian phòng.
Thiệu Sâm chán ghét thái độ trầm mặc của cô, kéo lấy cánh tay cô nói, “Trả lời anh, đáng chết, vô luận em nói cái gì đều được, nói với anh một câu!”
Bùi Dạ Tĩnh chậm rãi xoay người lại, hé môi nói, “Tôi muốn ly hôn!”
“Trừ câu này, em cũng không có câu nào khác sao?” Mặt Thiệu Sâm nhất thời xanh mét, không nghĩ đến lúc cô cố chấp, lại làm người khác tức giận như vậy.
Bùi Dạ Tĩnh lấy ánh mắt đau thương nhìn anh, khiến lòng Thiệu Sâm như bị ai ngắt một cái.
“Tĩnh nhi, anh thừa nhận lần này là lỗi của anh, là anh đã để cho Đồng Thải Điệp có cơ hội tạo ra mọi chuyện, nhưng là, anh yêu em, không cần chỉ vì chuyện này mà bác bỏ tất cả, được không?” Thiệu Sâm dỡ xuống kiêu ngạo, khẩn cầu cô.
“Thiệu Sâm, tôi muốn hỏi anh một vấn đề, anh hãy nói thật cho tôi biết, anh có còn yêu Đồng Thải Điệp không?” Bùi Dạ Tĩnh mặt không thay đổi đưa mắt nhìn anh.
“Không có!” Thiệu Sâm không chút do dự trả lời.
“Anh không yêu, nhưng lại cùng cô ta lên giường?” Trong lòng Bùi Dạ Tĩnh, thủy chung cho rằng khi có tình yêu hai người mới cùng giường chung gối.
“Anh chưa từng cùng cô ta chung giường!” Thiệu Sâm vội vàng phủ nhận.
“Không, anh có.” Lần nữa khuôn mặt hả hê của Đồng Thải Điệp hiện lên trước mắt cô, “Rất lâu trước kia đã có.”
Thiệu Sâm sửng sờ hồi lâu mới mở miệng: “Đây đã là chuyện cũ.” Anh không biết vì sao Bùi Dạ Tĩnh lại đem chuyện trước kia ra.
“Nhưng lại là chuyện để Đồng Thải Điệp khoe khoang, thậm chí còn vũ nhục tôi, lấy làm lợi thế!” Bùi Dạ Tĩnh không kiềm chế nổi cảm xúc, mất không chế hướng đến anh hô lớn: “Tôi không chịu nổi, thật sự không chịu nổi!”
Bùi Dạ Tĩnh ngồi chồm hổm trên mặt đất che mặt khóc, nội tâm cảm thấy rất khổ sở.
Thiệu Sâm đứng sửng sờ tại chổ, nhìn vợ khóc thầm, thật lâu không thể nói ra được câu gì.
“Nếu như ly hôn, em sẽ không nuôi dưỡng được con, em vẫn muốn ly hôn sao?” Thiệu Sâm hy vọng có thể dùng con giữ lại cô, cô nhất định không thể bỏ con trai.
Bùi Dạ Tĩnh ngẩn đầu nhìn Thiệu Sâm, trong mắt là sự bi thương vô tận.
“Tôi muốn ly hôn.” Từng câu từng chữ như từng nhát dao đâm vào tim anh, tim như muốn vỡ nát.
“Coi như về sau em sẽ không được gặp con, như vậy em vẫn muốn?” Thiệu Sâm cắn chặt răng hung ác nói.
Cô cắn chặt môi dưới, tia máu rỉ ra, chậm rãi gật đầu.
Thiệu Sâm tuyệt vọng, anh biết cho dù có nói gì chăng nữa cũng không vãn hồi được, “Được, anh đồng ý với em.” Anh dùng lực mà nắm chặt quả đấm, “Từ nay về sau, em sẽ không bao giờ được phép gặp con!”
Mau phản bác đi, Tĩnh nhi! Thiệu Sâm không ngừng cầu nguyện trong lòng, hi vọng cô sẽ lên tiếng bác bỏ anh, đáng tiếc, lại làm anh thất vọng.
“Được.” Cô nén lệ gật đầu, cố giấu đi tất cả khổ sở trong lòng, “Nếu anh không đồng ý, em sẽ không gặp con.”
Bùi Dạ Tĩnh biết, cho dù cô có mang con đi, cũng không thể cho nó lớn lên trong hoàn cảnh tốt được, chỉ có đi theo Thiệu Sâm, thằng bé mới nhận được mọi thứ tốt nhất, cô không thể ích kỉ mà tước đoạt hoàn cảnh sống tốt của con, quyết định này chắc chắn là tốt nhất………
“Con trai của tôi, sau này cùng cô sẽ không còn quan hệ gì………” Anh lạnh lùng nói, không thèm quay đầu đá cánh cửa đi ra ngoài. (từ bây h mình đổi cách xưng hô của anh n9 lun nhé, vì ảnh giận lẫy rồi :v)
Bùi Dạ Tĩnh ngã trên mặt đất, khóc thất thanh, tan nát cỏi lòng………..
3.2
Tiếng chuông chói tay đem Bùi Dạ Tĩnh từ trong hồi ức tỉnh lại, cô nghiêng người, đưa tay vào túi xách đem chiếc điện thoại đang reo vang không ngừng ra.
“Tô Hà, có chuyện gì?” Mới tách ra không bao lâu, mà điện thoại rã không ngừng gọi tới.
“Dạ Tĩnh, cậu thật không muốn xem mắt sao? Mới vừa rồi từ chổ bạn trai mình phát hiện được một người thật tốt a, mình ……..” Tô Hà đang muốn thao thao bất tuyệt, nhưng liền bị Bùi Dạ Tĩnh cắt đứt.
“Không cần!” Cô thở dài thật sâu, “Thật sự không cần tìm nữa, mình không muốn đi xem mắt.”
Bùi Dạ Tĩnh nâng trán, hướng lên trần nhà trợn mắt nhìn.
“Nhưng………” Tô Hà còn muốn thuyết phục cô.
“Tô Hà, nghiêm túc mà nói mình đã từng có một đọan hôn nhân, hơn nữa còn có một đứa con trai…………Bây giờ, mình chỉ muốn sống một cuộc sống yên bình, không muốn để ý đến chuyện tình cảm nữa.” Nói xong, không cho Tô Hà có cơ hội đáp lời cô liền ngắt điện thoại.
Ánh mặt trời soi sáng trước cổng nhà trẻ, đứng bên trong có vài cô giáo, họ đang bận đưa từng đứa trẻ giao cho phụ huynh.
Trong đó có một cô giáo mặc váy dài đứng bên trái cổng thu hút sự chút ý của người khác nhất, tóc dài tùy ý xõa trên vai, trên mặt thủy chung luôn nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt nhìn bọn nhỏ cũng vô cùng dịu dàng.
“Cô giáo Bùi, hẹn gặp lại.” Các bạn nhỏ nối đuôi đi ra vẫy tay chào tạm biệt cô.
“Hẹn gặp lại.” Cô mỉm cười nói với từng đứa bé, giọng nói êm ái như gió xuân ấm áp phản phất qua nội tâm non nớt của bọn nhỏ.
Sau khi tiễn đứa bé cuối cùng, Bùi Dạ Tĩnh cùng các đồng nghiệp trở lại phòng học, chuẩn bị dọn dẹp tàn cuộc mà bọn nhỏ chơi đùa.
Bùi Dạ Tĩnh sau khi tiến vào phòng học, xoay người lại nói với hai cô giáo trẻ: “Hai người về trước đi, không phải hôm nay các cô đã có hẹn sao?”
“Chị Dạ Tĩnh!” Trên mặt hai người đều lộ vẻ vui mừng, nhưng sau đó lại chuyển thành khó xử, “Nhưng…….phòng học lớn như vậy,……,chỉ có một người……..”
“Không sao, dù sao về nhà cũng không có việc gì làm, hai người không đi, bạn trai sẽ tức giận đó.” Bùi Dạ Tĩnh cười nhìn các cô, “Đi nhanh đi.”
Hai người nghiêng đầu bốn mắt nhìn nhau, sau đó quay đầu vui mừng toét miệng cười nói: “Cám ơn chị Dạ Tĩnh!” Sau đó, quay về phòng làm việc lấy túi xách, liền như một làn khói biến mất.
Bùi Dạ Tĩnh đứng trước cửa, nhìn bóng lưng bọn họ đã đi xa, mỉm cười, quả nhiên là những cô gái trẻ tuổi a.
Cô chậm rãi thu hồi tầm mắt, bắt đầu dọn dẹp những món đồ chơi rơi vãi đầy đất cùng một số đồ vật, cô cẩn thận lao qua một lần, sau đó đem từng món đặt trở lại vị trí cũ,. Sau một tiếng đồng hồ, cô cuối cùng cũng đem mọi thứ dọn dẹp xong, nhìn chằm chằm những dãy đồ chơi đã được sắp xếp chỉnh tề, lòng Bùi Dạ Tĩnh khẽ thắt lại.
Cục cưng của cô chắc cũng lớn bằng những đứa bé kia rồi, nó có thể hay không cũng đem đồ chơi vứt lung tung như vậy? Cô thực sự rất muốn gặp cục cưng, cô không phải là người mẹ tốt, không thể làm tròn trách nhiệm của một người làm mẹ.
Khóe mắt dần trở nên ươn ướt, nước mắt từng giọt từng giọt rơi vào những món đồ chơi trên tay cô.
Cứ nghĩ rằng vết thương đã sớm khép lại, thật ra nó chỉ bị thời gian che lấp đi, nhưng ở nơi nào đó vẫn còn cảm giác đau đớn mờ ảo.
Hồi lâu, cô lau đi nước mắt, lắc đầu.
Ngay lúc này, Tô Hà đi vào phòng học hỏi: “Dạ Tĩnh, chuyện ngày hôm qua cậu nói là sự thật sao?”
Cả ngày hôm nay rất bận, Tô Hà vẫn chưa tìm được thời gian cùng Bùi Dạ Tĩnh nói chuyện riêng, hiện tại mọi người đã đi, chỉ còn lại hai người bọn họ, nếu không hỏi rõ ràng, tối nay cô sẽ lại mất ngủ.
“Ừ.” Biết tính tình của bạn tốt nhất định sẽ truy hỏi rõ ràng, nên Bùi Dạ Tĩnh cũng không có ý định giấu giếm.
Vô tình liếc thấy khóe mắt Bùi Dạ Tĩnh vẫn còn nước mắt chưa khô, trong lòng Tô Hà có phần hiểu rõ.
“Có phải con của cậu cũng bằng tuổi những đứa bé này?”
Tô Hà thử suy đoán, năm năm trước Bùi Dạ Tĩnh mới đến nơi này, nếu như khi đó con trai của cô vừa sinh ra, vậy so với những đứa bé trong nhà trẻ này tuổi cũng không khác nhau là mấy.
“Đúng vậy, bé năm nay đã năm tuổi rồi.” Gương mặt Bùi Dạ Tĩnh lộ rõ vẻ nhớ nhung, “Không biết hiện tại nó sống như thế nào, có tốt hay không?”
“Cậu có muốn cùng mình nói chuyện một chút không?” Tô Hà kéo ngồi ngồi cạnh bên ghế sofa.
Bùi Dạ Tĩnh gật đầu một cái, sau đó từ từ kể lại chuyện xưa……………..
Hồi lâu, Tô Hà mới hỏi cô: “Cậu còn yêu chồng trước không?”
“Không có.” Bùi Dạ Tĩnh nhanh chóng trả lời, giống như là muốn che giấu gì đó.
Tô Hà hiểu rõ cười một tiếng, “Dạ Tĩnh, cậu có, mình đã giới thiệu giúp cậu rất nhiều người đàn ông, nhưng cậu đều không để ý đến, gần đây mình buộc cậu đi xem mắt, có thể từ chối cậu liền từ chối, có thể tránh cậu liền tránh, có thể thấy được trong lòng cậu người ấy vẫn không thể bỏ xuống được, nếu không cậu cũng không sẽ một thân một mình đến bây giờ.”
“Mình……..Mình chỉ là quen sống một mình rồi, cũng không có vấn đề gì.” Bùi Dạ Tĩnh đang nói dối, cô sẽ không thừa nhận mình không muốn đi xem mắt nguyên nhân bởi vì Thiệu Sâm.
“Cậu gạt được mình, nhưng có thể gạt được chính cậu sao?” Tô Hà nói trúng tim đen của cô, “Huống chi cậu không muốn gặp con một lần sao?”
“Muốn chứ…….ngay cả trong mơ cũng muốn.” Nói đến đây, Bùi Dạ Tĩnh hốc mắt hồng hồng, “Chỉ là, mình không biết mình còn có tư cách gì để gặp nó, mình đã bỏ nó nhiều năm như vậy.” Bùi Dạ Tĩnh che mặt khóc.
“Cậu, đứa ngốc nghếch này, việc đó thì có gì mà khó khăn, cậu đi Nhật Bản đem bé đoạt về, hiện tại cậu đã có công việc ổn định, hơn nữa bình thường còn nhận thêm công việc, thu vào ổn định, có đầy đủ năng lực chăm sóc con trai.”
“Nhưng so với Thiệu gia, thì mình chẳng là gì cả.”
Dù sao gia nghiệp của Thiệu gia lớn như vậy, tiền đối với học không đáng là gì, hơn nữa cục cưng còn là trưởng tôn của Thiệu gia, làm sao bọn họ có thể dễ dàng đem con đưa cho cô?
“Nhưng cậu là mẹ của bé, cậu có quyền được gặp con mình.” Tô Hà biết cô sợ, “Dạ Tĩnh, cậu làm công việc ở nhà trẻ, chẳng phải là muốn tự an ủi mình sao?”
“Nhìn những đứa bé này, tựa như được nhìn thấy cục cưng.” Chỉ có như vậy, trong lòng cô mới có thể dễ chịu hơn một chút.
“Dạ Tĩnh, nếu cậu không muốn nói chuyện yêu đương, vậy cũng không thể cô đơn một mình được, cho nên cậu càng phải đem con trở về, nếu không về sau cậu làm sao sống?” Nghĩ đến cảnh bạn mình nữa đời sau sống lẻ loi hiu quạnh, Tô Hà cảm thấy không đành lòng.
“Mình sẽ giành lại nhưng còn Thiệu Sâm……..” Năm đó chính miệng cô đồng ý sẽ không gặp lại con trai, hôm nay lại đổi ý, Thiệu Sâm sao có thể dễ dàng bỏ qua?
“Phải thử một chút mới biết kết quả.” Tô Hà khích lệ bạn hành động, “Cậu hãy bay đi Nhật một chuyến, tìm hắn đàm phán.”
“Chuyện này……….” Tâm Bùi Dạ Tĩnh đã động, nội tậm đang giãy dụa.
“Bất luận thế nào, mình đều ủng hộ cậu.” Mặc kệ Bùi Dạ Tĩnh có đi hay không, Tô Hà luôn đứng về phía cô, chỉ hi vọng bạn tốt có thể vui vẻ.
“Cám ơn cậu.” Bùi Dạ Tĩnh ôm lấy Tô Hà, “Để mình suy nghĩ một chút.”
Tô Hà cảm thấy đau lòng thay cô, đưa tay ôm lấy cô, cho cô một chút an ủi, hi vọng ông trời có mắt, có thể làm cho Bùi Dạ Tĩnh sớm có được hạnh phúc, cô âm thầm cầu nguyện.
Một tòa nhà chọc trời đứng sừng sững đầu đường ở Tokyo, tòa nhà rất cao, làm cho người ta không thể bỏ qua sự tồn tại của nó.
Tòa nhà rộng rãi có vẻ có chút lạnh lẽo, nhưng cách bố trí bên trong hết sức nhân tính hóa, có thể thấy được người quản lý tòa nhà là một người trong nóng ngoài lạnh, nhưng mà thân là người quản lý, lúc này ở địa bàn của mình lại có người muốn dạy dỗ.
“Cậu rốt cuộc có đang nghe mình nói hay không?” Đường Lăng cực kì tức giận trợn mắt nhìn người ở phía sau bàn làm việc, một người đàn ông anh tuấn đang có chút thất thần, “Thiệu Sâm!”
“Mình đang nghe.” Thiệu Sâm vẫn như cũ vùi đầu xử lí tài liệu, không hề bị bạn tốt rống giận hù dọa.
“Vậy tại sao một chút phản ứng cậu cũng không có?” Anh gấp gáp muốn chết, nhưng vị đại nhân vật này một chút biểu cảm cũng lười phải bố thí.
“Cũng không phải là chuyện quan trọng gì, mình nên có phản ứng gì đây?” Thiệu Sâm cuối cùng cũng chịu để cây viết trên tay xuống, không chút để ý sự tức giận của bạn tốt.
“Làm ơn! Có người đang muốn nuốt trọn công ty của cậu, vậy mà cậu nói không phải chuyện quan trọng? Vậy xin hỏi đối với cậu cái gì mới là quan trọng?” Đường Lăng thật không có biện pháp nào đối với Thiệu Sâm.
“À, hiện tại ngoại trừ con trai của mình, cái khác đối với mình mà nói đều không quan trọng.” Thiệu Sâm không để ý khẽ hừ, trong mắt thoáng qua đau thương, chỉ trong giây lát, nhanh đến nổi người ta không thể nào phát hiện được.
Nhưng Đường Lăng lại thấy được thần sắc của bạn, trong lòng thở dài, “Cậu chính là không quên được cô ấy, đúng không?”
Mấy năm này,anh nhìn con đường mà Thiệu Sâm đi tới, sự đau khổ sau khi ly hôn cộng thêm phải một mình khổ cực chăm sóc con trai, anh đều nhìn thấy rất rõ ràng.
“Sâm, nếu như còn không quên được, vậy thì đi tìm cô ấy đi.” Anh thật sự không muốn nhìn thấy bạn mình chịu tra tấn dày vò như thế này.
“Lăng, nếu như có thể, mình thật sự vô cùng muốn tìm cô ấy trở về.” Thiệu Sâm dùng bàn tay vuốt mặt, lộ vẻ đau thương, “Năm đó, cô ấy kiên quyết ra đi như vậy, không để lại bất cứ thứ gì thuộc về mình, đã nói lên cô ấy không muốn gặp lại nữa. Những năm gần đây, cô ấy cũng không liên lạc với mình, thậm chí ngay cả con trai cũng không gặp mặt, có thể thấy được cô ấy vẫn còn trách mình.”
Thiệu Sâm nhắm lại hai mắt, tựa lưng vào ghế, vẻ mặt hết sức khổ sở.
“Chẳng lẽ cậu dự định cả đời sẽ như vậy ư?” Đường Lăng không cách nào hiểu rõ trong lòng bạn tốt đang nghĩ gì, anh không muốn thấy Thiệu Sâm tiếp tục sống như vậy nữa, “Thiệu Sâm, nếu cậu cảm thấy nợ vợ của cậu, vậy thì cậu phải bồi thường cho cô ấy, mà không phải như bây giờ nữa sống nữa chết cho qua ngày.”
Tiếp tục như vậy nữa, không cần đợi đến lúc người khác nuốt trọn công ty, Thiệu Sâm cũng sẽ làm cho công ty phá sản.
“Mình còn có cơ hội để bù đắp sao?” Thiệu Sâm nhướng hai mắt, mong đợi nhìn anh, giống như đang thấy một tia hy vọng.
“Tại sao không? Thay vì ngồi đây tự trách mình, không bằng cậu hãy một lần nữa đem cô ấy về giữ chặt trong lòng cậu” Đường Lăng động viên anh, “Cho cậu cơ hội, cũng chính là đang cho cô ấy cơ hội.”
“Năm năm rồi, nói không chừng cô ấy đã có cuộc sống mới.” Vấn đề này luôn quanh quẩn trong đầu Thiệu Sâm thật lâu.
Anh không có đi thăm dò tin tức của Bùi Dạ Tĩnh, một mặt sợ cô không tha thứ cho mình, mặc khác lại lo lắng cô đã có một bến tựa mới, anh nhất định sẽ không chịu nổi cảnh người đàn ông khác ôm cô trong tay.
“Từ khi nào mà cậu đã trở nên nhát gan như vậy?” Chân mày Đường Lăng nhíu lại, “Tìm được cô ấy trước, những thứ khác đợi tìm được cô ấy hãy tính.”
Thiệu Sâm trầm mặc, anh có nên nghe theo Đường Lăng không? Nội tâm của anh cũng luôn khát vọng được nhìn thấy Bùi Dạ Tĩnh, năm năm qua, anh không có lúc nào thôi nhớ nhung cô, nhưng trong lòng anh hiện giờ đang vô cùng rối rắm, anh từ đầu đến cuối không có dũng khí đi trước một bước, đến nỗi bọn họ đã mất liên lạc năm năm, anh cũng không có tìm cô.
“Thôi, vấn đề này là do cậu quyết, có nguyện ý hay không cũng là do cậu định đoạt.” Đường Lăng không muốn miễn cưỡng anh, trở lại vấn đề ban đầu: “Mình tới tìm cậu là muốn nói chuyện khai thác khu nghỉ mát.”
Chủ đề nhàm chán, tạm thời hai người sôi nổi bàn luận, chuyện kia ném qua một bên.
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
10 chương
55 chương
14 chương
38 chương
15 chương