Cưới Trước Yêu Sau
Chương 63 : Mang Thai Đúng Là Khảo Nghiệm Vợ Chồng
Cảm giác được người khác yêu thương ô cùng tốt, thật ra thì, Mộng Kỳ cảm thấy chân của mình không phải rất nghiêm trọng, chỉ là người khác quan tâm hơi quá, cô cũng chỉ đưa tay muốn hạ xuống, nhất thời ánh mắt người khác liền căm tức nhìn tới, giận cô không biết chăm sóc mình còn khắp nơi vì mình nghĩ, nghĩ đến tối hôm qua Lạc Gia Hoa khẩn trương, Mộng Kỳ liền không nhịn được bật cười, tên ngốc kia, thật làm cô muốn không yêu cũng không được.
Lúc chin giờ sáng nhận được điện thoại của Lily, thận trọng hỏi cô Lạc Gia Hoa có ở đó hay không.
Anh ấy đã đi làm rồi.
“Cho nên, hiện tại nhà chỉ một mình cậu hả ?”
“Ừm.”
“Vậy mở cửa nhanh.”
Mộng Kỳ hướng về phía điện thoại sửng sốt một chút mới phản ứng được, mở cửa, quả nhiên thấy Lưu Lợi.
“Con gái ~”
“Cậu sáng sớm tới đây làm cái gì?”
Lưu Lợi một phen đỡ Mộng Kỳ, “Con gái, mau ngồi xuống cho tớ nhìn chân của cậu có sao không.”
Mộng Kỳ bị cô lôi kéo ngồi vào ghế sa lon, “Tớ không sao.
.
.
.
.
.
Ai, cậu làm gì thế.”
“Đừng động, cho tớ xem.” Lưu Lợi nhìn một chút, ghen tỵ nhìn ngón chân xinh đẹp của Mộng Kỳ, “Muốn đi bệnh viện xem một chút không? Thật xin lỗi a, hôm qua tớ thật sự không phải cố ý.”
“Tớ biết rõ.” Mộng Kỳ kéo cô lên, “Làm bạn nhiều năm như vậy, cậu không phải cần phải vì một chút chuyện nhỏ này mà chạy tới, chẳng lẽ tớ sẽ trách cậu? Lại nói tớ cũng không có việc gì, cậu quá khẩn trương.”
“Nếu như là ngày thường tớ sẽ không để ý, nhiều nhất để cho cậu đau một chút, nhưng trong bụng cậu còn có một sinh mạng, đây chính là con nuôi của tớ, nếu có chuyện gì tớ chết cũng sẽ không tha thứ cho mình.”
“Sáng sớm nói gì chết với sống, phi phi, chớ nói lung tung.”
“Hắc hắc, tớ chỉ nói một chút, chân của cậu thật sự không có việc gì?”
“Không có việc gì, mặc dù cậu dùng lực lớn, nhưng không có mặc giày, cũng không có chân chính thương tổn được, chỉ là đau một chút không sao, tối hôm qua Lạc Gia Hoa đã thoa thuốc cho tớ, hiện tại một chút cũng không có gì.”
“Này, sẽ không ảnh hưởng cục cưng chứ?”
“Sẽ không, bọn tớ đã lên mạng tìm hiểu qua.”
“Ừm, vậy thì tốt vậy thì tốt, suốt đêm hôm qua cũng không có nghỉ ngơi tốt, muốn gọi điện thoại cho cậu, lại không dám.”
“Cậu khi nào thì sợ người khác?”
“Tớ cũng nghĩ vậy vẫn luôn cho là mình sẽ không sợ người khác, nhưng tối hôm qua thấy Lạc Gia Hoa sắc mặt xanh mét, tớ mới biết một người đàn ông bình thường dịu dàng lúc nghiêm mặt lên đáng sợ cỡ nào.”
“Chồng tớ rất tốt, cậu không được nói bậy.”
“Dạ dạ, hắn là rất tốt, nhưng mà hắn chỉ đối tốt với cậu.” Lưu Lợi chu mỏ, “Cũng không biết có phải đời trước cậu thắp hương nhiều hay không, thế nào vận số tốt như vậy, tùy tiện nhặt một ông chồng cũng tốt như vậy, lúc nào thì để cho tớ cũng nhặt được một người.”
Mộng Kỳ cười cười, “Nói đến nhặt, tớ muốn hỏi ý kiến cậu một chút.”
“Cái gì?”
“Cậu đối với Cố Thông, là cảm giác gì?”
“Hoa tâm.”
“.
.
.
.
.
.”
“Khác ?”
“Không có.”
Mộng Kỳ do dự một chút nói, “Tớ thấy hắn đối với cậurất hứng thú a.”
“Hứng thú?” Lưu Lợi cười lạnh, “Hắn bây giờ là đối với tớ hứng thú, nhưng ai biết hứng thú của hắn dài bao lâu, tớ cho cậu biết, đàn ông giống như hắn, thay vì nói hắn hoa tâm không bằng nói hắn lãnh tình, từ mặt ngoài nhìn, hắn giao du rất nhiều phụ nữ, nhưng lại có nguyên tắc của mình, ít nhất, hắn không đồng thời đạp hai thuyền, từng cô bạn gái của hắn, lúc lui tới, đều là dùng thật lòng để yêu, cũng sẽ để cho cậu cảm giác mình chính là chân ái của hắn, chính là người để cho hắn hồi tâm, đàn ông như vậy, lực hút mười phần, nhưng là, đàn ông như vậy, không phải là người cậu có thể khống chế , thời điểm hắn đang động lòng sẽ đối với cậu vô cùng tốt, nhưng là, có thể một tuần hoặc là một tháng, sau đó không còn kích tình, sau đó, bỏ rơi cậu, cậu sẽ phát hiện, so với lúc hắn đuổi theo cậu dứt khoát hơn.”
“Dĩ nhiên, người như vậy, có thể nói là phong lưu không hạ lưu, so với loại ai đến cũng không cự tuyệt đồng thời đạp mấy thuyền mà nói là tốt hơn nhiều.”
Mộng Kỳ nhìn Lưu Lợi nói, “Cố Thông người này, bất luận cuộc sống riêng tư của hắn như thế nào, chỉ điều kiện bên ngoài và năng lực cũng không tệ, nhân phẩm nha, đối với bạn bè là tuyệt đối hết chỗ chê, nói gì hắn lãnh tình, tớ lại cảm thấy là chính bản thân hắn không có nhận ra lòng mình , nếu như hắn thu tâm, thật chỉ là muốn tìm một phụ nữ sống qua ngày, có thể bao ở mình, cũng sẽ hạnh phúc tớ đã nhìn ra, hắn rõ ràng đối với cậu hứng thú, cậu không cho tớ nói số điện thoại của cậu cho hắn, hắn liền mỗi ngày đến quán bar cậu thường tới chờ cậu, với lại cũng cảm thấy hai người rất xứng, nhưng nghe cậu đánh giá hắn như vậy, tớ cũng không dám đem hạnh phúc cậu ra đánh cuộc, trách nhiệm này quá lớn, tớ không chịu nổi, chính cậu tự suy nghĩ đi.”
“Ừm.”
“Dù sao, mặc kệ cậu làm quyết định gì, tớ đều ủng hộ cậu.”
“Cám ơn, con gái.”
“Đừng khách khí.”
“Cậu yên tâm đi, tớ sẽ không để cho cậu và Lạc Gia Hoa khó xử.” Lưu Lợi nói, “Tối hôm qua hắn đưa tớ về nhà thuận tiện hướng tớ thổ lộ, tớ cự tuyệt.”
Mộng Kỳ mở to mắt nhìn cô.
Lưu Lợi cười, “Nếu như chỉ là vui đùa một chút, hắn thật rất thích hợp làm một người tình, nhưng là, tớ không muốn chơi.”
“Cậu muốn kết hôn?”
“Không muốn.”
“Vậy.
.
.
.
.
.”
“Ha ha, dù sao giống như đột nhiên liền chán ghét, nhưng tớ lại không tin đàn ông, không tin sẽ nhặt được một người tốt như Lạc Gia Hoa, cho nên a, không thể làm gì khác hơn là độc thân, về sau a, tớ liền cái gì cũng không muốn, ngày qua ngày, chờ cậu sinh đứa bé, muốn thế giới hai người, liền đem đứa bé ném cho tớ, tớ tới mang đi.”
Mộng Kỳ cười, “Nghe cậu nói, cậu là muốn làm nữ tu sĩ rồi hả ?”
“Nữ tu sĩ? Ha ha, không tồi a, cuộc sống bình ổn.” Lưu Lợi cười, “Chỉ sợ tu nữ viện không thu tớ thôi.”
“Phốc ~ đoán chừng nếu như cậu làm nữ tu sĩ, tu nữ viện sẽ thêm rất nhiều đàn ông tới bái phỏng.”
“Đến lúc đó viện trưởng tu nữ viện sẽ từng đánh tớ một trận.”
“Ha ha.
.
.
.
.
.”
Mặc dù muốn biết Cố Thông bị cự tuyệt sẽ có phản ứng gì, nhưng nhìn vẻ mặt Lưu Lợi không muốn nói, Mộng Kỳ cũng thức thời không có mở miệng, đảo mắt liền đến buổi trưa, Lưu Lợi đứng dậy,
“Đi, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm, tớ mời khách.”
Mộng Kỳ một mình cũng cảm thấy ăn cơm không vô, “Được, đi nơi nào ăn?”
“Tùy cậu.”
“Chờ tớ thay quần áo một chút.”
“Ừm.”
Lúc hai người đang ăn cơm Lạc Gia Hoa điện tới hỏi cô ăn cơm chưa, Mộng Kỳ cười nhìn Lily ghen tỵ bọn họ buồn nôn,
“Đang ăn.”
“Ăn cái gì?” Giọng Lạc Gia Hoa trầm thấp truyền tới.
“Ăn vịt nướng, còn có mấy món xào.”
“Ừm, ở bên ngoài ăn?”
“Ừm, đi với Lily, cậu ấy tới xem chân của tớ có chuyện gì hay không.”
Chân Mộng Kỳ không có chuyện gì, Lạc Gia Hoa cũng không tức giận với cô, hơn nữa anh vốn là một đại nam nhân, Lưu Lợi lại là bạn tốt của Mộng Kỳ, cũng không muốn làm khó cô, nghe cô nói như vậy, liền nói,
“Vậy hai người từ từ ăn, thay anh hỏi thăm.”
Mộng Kỳ đoán được suy nghĩ của Lạc Gia Hoa, mắt cong lên, “Được, em biết rồi.”
“Sau khi ăn cơm xong về nhà, hiện tại mang thai không nên chạy loạn.”
Mộng Kỳ cười, “Anh đừng quá lo, em sẽ đi tiệm sách, mua sách chỉ dưỡng thai, còn phải đi mua một ít thức ăn để ở trong nhà, nghe mẹ nói mang thai khẩu vị sẽ thay đổi lớn, em mua chút đồ ăn vặt.”
“Đáng tiếc anh không thể đi với em, em kêu Lưu Lợi đi với em, không được mang đồ nặng.”
“Được, em biết rồi.”
“Đem điện thoại cho Lưu Lợi, anh nói chuyện với cô ấy.”
“Ừm.” Mộng Kỳ gật đầu một cái, dưới ánh mắt kinh ngạc của Lưu Lợi đưa di động cho cô , “Gia Hoa muốn nói chuyện với cậu.”
“Với tớ?” Lưu Lợi kinh ngạc, sau đó vô cùng thành kính nhận lấy điện thoại, “Này, Lạc muội phu, anh khỏe a.”
Mộng Kỳ thiếu chút nữa không cười ra ngoài, hiện tại mới phát hiện Lưu Lợi thì ra là còn có lúc chân chó, cư nhiên tự nhận người thân.
“Ừm được, yên tâm, giao cậu ấy cho tôi, tôi nhất định sẽ chăm sóc thật tốt.
Ừm, được, tạm biệt.”
Cúp điện thoại, Lưu Lợi cười nhìn Mộng Kỳ, “Ai, có được ông chồng thương yêu như vậy, thật làm cho người ta hâm mộ a.”
Mộng Kỳ trong mắt thoáng qua ý cười, “Anh ấy nói gì ?”
“Hắn nói, nhờ tớ chăm sóc cậu, ở bên ngoài chú ý an toàn, còn nữa, đi mua đồ, không cho cậu cầm thứ gì, không để cậu mệt mỏi, đi lâu phải ngồi nghỉ ngơi một hồi, không thể uống nước đá, không thể này không thể kia, chính là muốn tớ làm người hầu kiêm đầy tớ cho cậu, cậu nói tớ là một mỹ nữ, sao hắn cứ như vậy tự tại sai bảo tớ, quả thật coi tớ như nha hoàn.”
Nghe Lily nói, đã cảm thấy trong lòng ăn hơn một muỗng đường, Mộng Kỳ tâm tình rất tốt hỏi, “Nếu như vậy, tại sao cậu lại nghe lời anh ấy nói?”
Lưu lỵ chu mỏ, “Người ta còn không phải là đau lòng sao.”
“Ha ha.
.
.
.
.
.”
Ăn xong, vốn Mộng Kỳ muốn chạy thẳng tới tiệm sách , nhưng trải qua Lily nhắc nhở, trung tâm thương mại cũng có bán sách, vì vậy hai người chạy thẳng tới trung tâm thương mại, cái gì cũng không nhìn, chạy thẳng tới quầy sách.
“Mang thai cần phải xem, nhật ký mang thai.
.
.
.
.
.
Oa, thật đúng là nhiều đó a, thế nào chọn đây?”
Mộng Kỳ tiện tay cầm một quyển mở ra mục lục, “Không biết, xem trước mục lục, cảm thấy cuốn nào tốt thì lấy.”
“Nếu không toàn bộ mua về?”
“Những nội dung này ít nhiều đều không khác nhau lắm, cậu không cần lãng phí.”
Lưu Lợi chu mỏ, “Vậy làm sao chọn?”
“Được rồi, bên kia có dvd, cậu đi nghe nhạc đi, chọn xong tớ sẽ gọi cậu.” Mộng Kỳ biết Lưu Lợi không thích nhất đi dạo tiệm sách, quả nhiên, vừa nghe cô nói như vậy, Lưu Lợi lập tức cười lên,
“Được, tớ đi nghe ca nhạc, ai, không được, tớ đồng ý Lạc Gia Hoa phải chăm sóc cậu kỹ lưỡng, mặc dù người ở đây không nhiều lắm, nhưng tớ phải để cậu hoạt động ở dưới mí mắt của tớ, nếu xảy ra chuyện gì, tớ thật sự không dám bảo đảm cái mạng nhỏ của mình.”
“Nào có nghiêm trọng như thế, nếu như cậu thật phải xem ta mới xem như chăm sóc, đi tới bên kia xem tớ cũng giống nhau chứ sao.” Mộng Kỳ bật cười.
Lưu Lợi suy nghĩ một chút, “Cũng đúng, vậy tớ đi đây.”
“Ừm.”
“Yên tâm, tớ sẽ vẫn nhìn cậu, chỉ cần cậu có chuyện ngẩng đầu, tớ lập tức tới.”
“Biết, Bà Quản Gia.” Mộng Kỳ khóe miệng nâng lên.
“Hừ, không biết lòng người tốt.” Lưu Lợi bĩu môi đi tới chỗ nghe nhạc.
Mộng Kỳ lắc đầu một cái, thầm than bạn tốt thật là số tuổi tăng tâm trí ngược lại đang giảm dần, mỗi lần gặp cô cũng cảm thấy càng thêm hoạt bát ngây thơ, tính khí càng thêm kỳ quái, cũng khó trách mấy năm nay bên cạnh chỉ còn sót mình là bạn.
“Mộng Kỳ?”
Đang suy nghĩ chọn sách nào, có một giọng đàn ông mang theo kinh ngạc truyền đến.
Mộng Kỳ kinh ngạc ngẩng đầu, không phải Nghiêm Tử Hạo là ai, khóe mắt hướng Lưu Lợi nhìn tới, nha đầu kia nói cái gì sẽ luôn luôn nhìn cô, kết quả hiện tại hai mắt đang từ từ nhắm gật gù hả hê, đối với ánh mắ người khác nhìn làm như không thấy.
“Thật sự là em.” Không nghĩ tới ở chỗ này sẽ gặp Mộng Kỳ, Nghiêm Tử Hạo thật sự vui mừng.
“Ừm.” Mộng Kỳ nhàn nhạt gật đầu, nhìn chung quanh, “Anh tới mua đồ?”
“Ừm, anh tới mua chút đồ.”
“Ừm.”
“Em.
.
.
.
.
.
Mang thai?” Nghiêm Tử Hạo lúc này mới phát hiện trong tay Mộng Kỳ cầm là vật gì, mặt liền biến sắc.
Thấy quyển sách trên tay, Mộng Kỳ cười, “Ừ.”
“.
.
.
.
.
.”
“Vương Lệ Á đâu?”
“Hả?” Mộng Kỳ lên tiếng đem Nghiêm Tử Hạo từ trong phẫn nộ hồi hồn.
Mộng Kỳ nhàn nhạt nhìn hắn, “Vương Lệ Á đâu, không đi với anh sao? sao anh lại muốn tới nơi này mua đồ?”
Nghiêm Tử Hạo gần như khát vọng nhìn Mộng Kỳ, lại phát hiện trong mắt cô không có nửa điểm dao động, trong lòng vừa đau vừa giận, nhất là thấy sách trên tay Mộng Kỳ, càng thêm có một loại cảm giác bị phản bội,
“Anh là không phải nên chúc mừng em?”
“Nếu như anh nguyện ý, tôi sẽ tiếp nhận.” Cảm nhận được thất vọng và tức giận trong mắt Nghiêm Tử Hạo, Mộng Kỳ cúi đầu không muốn nhìn lại, thất vọng và tức giận, hắn có tư cách gì.
“Động tác của em cũng rất nhanh, chúng ta tách ra đã bao lâu?”
“Không lâu, chỉ là anh cũng thật mau.”
Nghiêm Tử Hạo:.
.
.
.
.
.
Không để ý tới phản ứng của Nghiêm Tử Hạo, Mộng Kỳ đi tới chụp bả vai Lưu Lợi, “Chọn xong rồi, đi, đi mua đồ.”
“Ờ, tốt lắm a, a.
.
.
.
.
.
Nghiêm Tử Hạo!” Thấy Nghiêm Tử Hạo đứng phía sau Mộng Kỳ, Lưu Lợi đầu tiên là cả kinh ngay sau đó lập tức đem Mộng Kỳ bảo hộ ở phía sau quắc mắt trừng mi,
“Sao anh ở chỗ này?”
“Lily, mặc kệ hắn, chúng ta đi thôi.” Mộng Kỳ vỗ vỗ bả vai Lưu Lợi, dẫn đầu đi sang một bên, đi ngang qua bên người Nghiêm Tử Hạo thì nhẹ nhàng nói một câu,
“Hi vọng anh đừng để cho tôi cảm thấy trước kia ánh mắt mình kém như vậy.”
Nghiêm Tử Hạo toàn thân cứng ngắc.
Lưu Lợi cũng không có dịu dàng như Mộng Kỳ, hung hăng trừng Nghiêm Tử Hạo một cái, “Tôi đã từng cho anh là người thành thật, không nghĩ tới ẩn sau vẻ ngoài đàng hoàng là một dã tâm, xem như tôi bị mù mới có thể giúp anh theo đuổi cô ấy, bất quá hiện tại cô ấy rất hạnh phúc, sắp làm mẹ, chuyện trước kia tôi cũng không muốn so đo, nhưng tôi cảnh cáo anh, nếu như anh dám đối với cô ấy có tâm tư gì, đừng trách tôi không khách khí, lần trước tới đơn vị anh gây chuyện không có quên đi, anh dám có lần sau, tôi bảo đảm sẽ không dễ dàng bỏ qua như lần trước, hừ, tự giải quyết cho tốt.”
Mộng Kỳ chờ Lưu Lợi tiến lên, cười nói, “Xem bộ dạng bĩu môi của cậu, cũng có thể treo cái bình dầu rồi.”
Lưu Lợi liếc cô một cái, “Tớ không có tốt như cậu, nếu hắn dám đến dây dưa, tớ nhất định sẽ trừng trị hắn, hắn không phải quan tâm nhất mặt mũi sao, cư nhiên cũng sẽ làm ra chuyện như vậy, nếu như không phải cậu gặp được Lạc Gia Hoa, tớ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn như vậy.”
Mộng Kỳ ấm áp nhìn cô, “Mà tớ hiện tại quả thật rất hạnh phúc, chuyện trước kia cũng đã qua, hắn với tớ đã không có quan hệ nữa, cậu cũng không cần canh cánh trong lòng.”
“Nhưng hắn là tớ giới thiệu cho cậu biết.” Nghĩ đến cái này, Lưu Lợi đã cảm thấy thật xin lỗi Mộng Kỳ.
“Tớ đều đã nói, cùng cậu không liên quan.”
“Còn chưa phải thoải mái.”
Mộng Kỳ liếc nhìn cô một cái, cười, “Ha ha, có muốn hay không tớ sẽ nói cho cậu biết một chuyện để cho cậu lại càng không thoải mái?”
“Chuyện gì?”
“Tớ trước đó đã gặp Nghiêm Tử Hạo.”
“A, lúc nào thì cậu lén Lạc Gia Hoa đi gặp hắn?”
“Có khả năng sao?”
“Không thể nào.”
“Ha ha, quả nhiên chỉ có Lưu Lợi hiểu tớ.”
“Cái đó đương nhiên.” Lợi Lợi hài lòng.
“Là trong một bữa tiệc rượu, hơn nữa, hắn còn đính hôn.”
“Đính hôn, cùng ai?”
“Vương Lệ Á.”
“Người nào?”
“Trước kia cùng phòng chúng ta, bây giờ tớ mới biết, thì ra côấy là cháu gái chủ tịch tập đoàn địa sản Hạ thị.” Mộng Kỳ cười, “Tớ nghe Cố Thông nói, Hạ tổng này, còn rất thương Vương Lệ Á đấy.”
Lưu Lợi nét mặt giống như ăn một đống phân.
Mộng Kỳ cười nhìn Lưu Lợi, “Tớ cho cậu biết không phải muốn cậu đi hận hắn, chỉ là muốn nói, bây giờ chúng ta đều đã có cuộc sống riêng, nếu như tớ lại đi hận hắn sẽ khiến người ta cảm thấy tớ đối với hắn hơn tình chưa dứt tớ không hận hắn, là bởi vì không có yêu sẽ không có hận, huống chi hiện tại tớ quả thật rất hạnh phúc, càng sẽ không trách hắn, cho nên, cậu cũng không cần hận hắn nữa.”
Lưu Lợi ục ục miệng, “Tớ cũng vậy không phải rất hận hắn, nhưng chỉ là cảm thấy trong lòng khó chịu, có lẽ cậu nói đúng, cậu đã không để ý, tớ cần gì để ý, nhưng trong lòng tớ cảm thấy có chút vướng mắc.”
“Có lẽ cũng không phải vì cậu, chỉ là cái dạng kia, khiến tớ cảm thấy càng thêm nhìn thấu đàn ông, càng thêm lại không dám tin tưởng đàn ông.”
“Không phải mỗi người đàn ông đều sẽ như vậy, Lily, thử tin tưởng một lần.” Mộng Kỳ thử khuyên Lưu Lợi.
“Tốt lắm, không để người kia quấy rầy bọn mình nữa, mua đồ thôi.” Lưu Lợi không muốn tiếp tục đề tài này.
“Ừm.”
Hai cô gái vui vẻ chọn mua vật phẩm, đem tên đàn ông đang hoá đá quên mất sạch sẽ, mà Nghiêm Tử Hạo vẫn đứng ở nơi đó, mắt thấy Mộng Kỳ cách mình đi càng xa, muốn đuổi theo, nhưng bước không được, một mặt, có Lưu Lợi uy hiếp, theo như lời cô nói, quan tâm mặt mũi mình, là tuyệt không muốn mất mặt trước công chúng như lần trước, hắn biết Lưu Lợi, chính là bà điên, cọp cái , hoàn toàn không để ý chung quanh, cùng Mộng Kỳ luôn lúc nào cũng lễ độ dịu dàng trở thành bạn tốt nhất, quả thực là khiến mọi người chung quanh rớt mắt.
Nhưng chân chính làm cho Nghiêm Tử Hạo không dám động , vẫn là câu nói của Mộng Kỳ: hi vọng anhđừng làm cho tôi cảm thấy trước kiaánh mắt mình rất kém.
Những lời này, nhẹ nhàng, rơi vào lòng Nghiêm Tử Hạo, nặng tựa ngàn cân.
Vương Lệ Á lên lầu, cơ hồ liếc mắt liền thấy được Nghiêm Tử Hạo mặt đờ đẫn, rõ ràng không phải rất tuấn tú, trên người lại có một cỗ khí chất trầm ổn, có thể làm cho hắn ở trong đám người lan truyền ra, mặc kệ ở nơi nào cô luôn có thể dễ dàng tìm được hắn, có lẽ, đây chính là chỗ hắn hấp dẫn mình, Vương Lệ Á vừa cảm thán vừa hướng Nghiêm Tử Hạo đi tới, mặc dù, đây là cô dùng chút thủ đoạn từ trong tay Mộng Kỳ đoạt lấy, nhưng cô cũng không thể không thừa nhận, chính mình cũng thật lòng thích Nghiêm Tử Hạo , đồng thời, cũng tuyệt đối thừa nhận Mộng Kỳ là một cô gái tốt, hơn nữa, ánh mắt nhìn người của cô, thật là khá, dù Nghiêm Tử Hạo nhất thời bị ma quỷ ám ảnh chọn mình, nhưng điều này cũng không thể phủ nhận Kghiêm Tử Hạo khôi lực,
“Hạo ~”
“.
.
.
.
.
.”
“Hạo ~”
“A, Lệ Á, sao em lên tới?” Nghiêm Tử Hạo rốt cuộc hồi hồn.
“Đang suy nghĩ gì đấy, chuyên tâm như vậy.” Vương Lệ Á hơi bất mãn nói, “Em ở dưới chờ một lúc lâu, gọi điện thoại anh cũng không nhận.”
“À, vậy sao, xin lỗi, anh không có nghe được.” Nghiêm Tử Hạo cười xin lỗi nhìn Vương Lệ Á.
“Thôi, lần này tha cho anh, anh không phải nói mua thức uống cho em sao, đứng ở chỗ này làm cái gì?” Có Mộng Kỳ ưu tú như vậy ở trước, Vương Lệ Á biết cho dù mình nhất thời đem Nghiêm Tử Hạo đoạt lại, nhưng sẽ không để cho hắn lập tức yêu mình, so với Mộng Kỳ, trừ gia thế ra, cô bây giờ không có gì có thể so sánh được, cho nên, muốn Nghiêm Tử Hạo yêu mình, cô cũng chỉ có thể dùng ưu điểm khác để đả động Nghiêm Tử Hạo, đàn ông giống như hắn xem sự nghiệp làm trung tâm, tự nhiên có chủ nghĩa đàn ông khá lớn, thích phụ nữ chim nhỏ nép vào người thiện lương săn sóc, vốn có chút không vui Vương Lệ Á cố gắng đem mất hứng ép xuống, dùng giọng nũng nịu hỏi.
Quả nhiên, Nghiêm Tử Hạo nắm tay cô nói, “Chỉ là đột nhiên nghĩ đến một vấn đề bất tri bất giác liền nhập thần, xin lỗi, để cho em chờ lâu, chúng ta đi mua nước uống thôi.”
“Ừm, tốt.” Vương Lệ Á đè xuống trong lòng nghi ngờ, cùng Nghiêm Tử Hạo đi về phía khu thực phẩm, mà Nghiêm Tử Hạo thì ở trong lòng cầu nguyện, hi vọng không cần gặp phải Mộng Kỳ và Lưu Lợi.
Đến khu thức uống, quả nhiên không nhìn thấy hai người, Nghiêm Tử Hạo âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thấy Vương Lệ Á chọn xong liền nói, “Đi thôi, đi tính tiền.”
“Đợi chút, đã tới, thì đi dạo một chút đi, mua chút đồ ăn vặt.” Vương Lệ Á luôn luôn thích nhất đi dạo siêu thị.
“Tùy em vậy.”
“Chẳng lẽ anh không muốn đi với em?”
“Dĩ nhiên sẽ không.”
“Ha ha, vậy chúng ta đi thôi.”
“Ừm.”
“Đúng rồi, cậu đã an bài cho anh công việc như thế nào?” Vương Lệ Á vui vẻ kéo tay Nghiêm Tử Hạo hỏi.
Nghiêm Tử Hạo lấy một chiếc xe con đẩy, đi theo Vương Lệ Á vừa nói chuyện, khóe mắt cũng nhìn đám người, hi vọng không đụng phải Mộng Kỳ và Lưu Lợi,
“Tạm được.”
Vương Lệ Á chu mỏ, “Cậu rốt cuộc an bài cho anh công việc gì, cậu không nói cho em, anh cũng không nói cho em biết, có cái gì thần bí chứ.”
Nghiêm Tử Hạo cười, “Cậu không nói cho em là sợ em sẽ ảnh hưởng công tác của anh.”
Vương Lệ Á chu mỏ, “Nói bậy.”
“Ha ha.
.
.
.
.
.
Anh tuy rằng là bởi vì quan hệ của em mới tiến vào công ty của cậu, nhưng cậu hi vọng anh có thể có tài năng thật sự, công và tư rõ ràng, vốn anh chính là bộ đội trên trời hạ xuống, nếu sẽ cùng rm công tư bất phân, chẳng những người trong công ty có oán hận, cả cậu cũng sẽ tức giận.”
Vương Lệ Á có chút không vui, “Em chỉ muốn biết cậu để cho anh phụ trách công việc gì mà thôi, cũng không có muốn tới quấy rối anh, nhưng anh và cậu thần bí như vậy , nếu không phải biết cậu đối với em tốt, em thật đúng là nghĩ hai người sẽ làm gì chuyện thật có lỗi với em.”
Nghiêm Tử Hạo vẻ mặt có chút không tự nhiên, “Em đừng nói lung tung, cậu rất tốt.”
Vương Lệ Á nhìn nghiêm Tử Hạo vẻ mặt không tự nhiên, “Anh không phải thật sự có cái gì giấu giếm em đi?”
Nghiêm Tử Hạo cười nhìn Vương Lệ Á, “Nếu có em sẽ như thế nào?”
“Anh dám làm chuyện có lỗi với em, em tuyệt sẽ không bỏ qua cho anh.” Vương Lệ Á nói nghiêm túc .
Nghiêm Tử Hạo nhìn cô không nói gì.
Vương Lệ Á và Nghiêm Tử Hạo nhìn nhau ba giây, cười ra, “Chỉ là cái người này đàng hoàng, nhất định là không dám, ha ha, chớ bị em hù dọa, chỉ cần anh đối xử tốt với em, em tự nhiên đối với anh toàn tâm toàn ý.”
Nghiêm Tử Hạo rủ mắt xuống thấp, “Ừm.”
Vương Lệ Á vui vẻ lôi kéo tay Nghiêm Tử Hạo , “Cậu em nói chờ chúng ta kết hôn sẽ tặng chúng ta một ngôi biệt thự, anh muốn ở vị trí nào, chúng ta cùng nhau chọn.”
“Em thích là được rồi.”
“Anh thật tốt.”
“Ờ.” Nghiêm Tử Hạo ánh mắt tùy tiện chuyển đột nhiên nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc thân thể cứng đờ, Vương Lệ Á lập tức cảm thấy, ngẩng đầu tới hỏi hắn,
“Thế nào?”
“Không có gì.” Nghiêm Tử Hạo vội vàng thu hồi ánh mắt, giả bộ trấn định nhìn Vương Lệ Á, “Anh đột nhiên muốn ăn thịt, chúng ta đi khu thịt tươi xem một chút đi.”
“Tốt nhưng em sẽ không làm đâu.”
“Để anh làm.”
“Ông xã anh thật tốt.”
“Hắc hắc, dù sao chúng ta đã đính hôn, em gọi anh ông xã, anh sẽ không để ý chứ?” Vương Lệ Á cười duyên nhìn Nghiêm Tử Hạo.
Chịu đựng trong lòng không thích, khẽ gật đầu, “Ừ.”
Trong đầu lại nhớ tới một tiếng ông xã mềm mại đa tình.
Bất tri bất giác liền chọn hơn phân nửa xe gì đó, xem một chút chung quanh, họ nên đi được chưa, cho dù không có đi, cũng sẽ không đúng lúc đụng phải như vậy, “Chúng ta đi thôi, đồ không sai biệt lắm.”
Vương Lệ Ánhìn trong xe, “Cũng tốt, đi thôi, đi tính tiền.”
“Được.” Nghiêm tử Ngô thầm thả lỏng giọng điệu.
Hai người tính tiền xong đi ra cửa chạy thẳng tới bãi đậu xe, đặt đồ vào chỗ ngồi phía sau, Vương Lệ Á tiến vào chỗ kế tài xế đưa chìa khóa xe cho Nghiêm Tử Hạo, “Anh tới lái xe.”
“Được.” Nghiêm Tử Hạo ngồi vào, đang chuẩn bị khởi động, lại đột nhiên phát hiện hai bóng người tiến vào tầm mắt, thân thể cứng đờ, cơ hồ liền xoay qua chỗ khác nhìn Vương Lệ Á, quả nhiên, cô đã thấy,
“Tại sao cô ta ở đây?”
“Không biết.”
“Em hiểu rõ rồi, vừa rồi anh ngẩn người, là bởi vì thấy cô ta đi.”
Nghiêm Tử Hạo.
.
.
.
.
.
“Em biết ngay anh đối với cô ta tình chưa dứt.”
“Không phải vậy.”
“Không phải vậy, anh cho rằng em là người mù sao?”
Nghiêm Tử Hạo cau mày, “Em nói chuyện có đạo lý một chút được không, anh căn bản cũng không biết cô ấy ở chỗ này, tới đây cũng không phải là anh đề nghị, đây chỉ là trùng hợp thôi.”
“Cho nên anh ước gì tới nơi này, chính là muốn nhìn một chút có thể hay không vô tình gặp được.” Vương Lệ Á cười lạnh, “Thật là trùng hợp, gặp được, đáng tiếc chính là có em, phá vỡ hai người hẹn hò, có phải đặc biệt hận em hay không, bây giờ em còn hoài nghi, ở thời điểm em không biết, anh đã tới bao nhiêu lần.”
“Em đừng nghĩ xấu xa như vậy.” Nghiêm Tử Hạo giận dữ.
Vương Lệ Á cười lạnh, “Thế nào, nhìn dáng vẻ của anh còn dám đánh em.”
Nghiêm Tử Hạo lạnh lùng nhìn Vương Lệ Á, “Tôi làm sao dám đánh cô, bây giờ tôi còn ăn cơm của cậu cô sao dám đắc tội cháu gái của hắn, chỉ cần một câu nói của hắn tôi có thể sẽ thất nghiệp.”
“Anh biết là tốt rồi.”
Tay Nghiêm Tử Hạo đặt trên tay lái trắng bệch, ánh mắt càng phát lạnh, “Cô yên tâm, tôi sẽ nhớ rất rõ ràng, hôm nay tôi lấy được cùng bỏ lỡ, đều là cô ban cho .”
Vương Lệ Á sắc mặt trắng bệch, “Anh có ý tứ gì?”
“Cô thông minh như vậy, sẽ không nghe rõ sao?” Nghiêm Tử Hạo bộ mặt giễu cợt.
Vương Lệ Á giận đến bật cười, “Nghiêm Tử Hạo, đây coi như là cái gì, trách tôi ư, đừng quên, một cây làm chẳng nên non, nếu như không phải anh thật cao theo đuổi xa, đủ lòng tham, thì trong buổi họp sao chịu tôi dụ dỗ? Anh bây giờ còn muốn lập đền thờ trinh tiết?”
“Câm miệng, đủ rồi.”
Vương Lệ Á bị Nghiêm Tử Hạo đột nhiên nổi giận sợ hết hồn, lại như cũ quật cường nhìn thẳng vào mắt.
Ở một nơi khác, Mộng Kỳ và Lưu Lợi đã đem đồ bỏ vào trong xe, sau đó lên xe, Lưu Lợi lập tức mở miệng, “Đem dây nịt an toàn buộc lại.
“Biết, bà Quản Gia.” Mộng Kỳ cười đem dây nịt an toàn buộc lại, “Đáng thương tớ học lái xe đến một nửa, bởi vì mang thai liền ngừng.”
“Bây giờ cậu không thể lái xe.” Lưu Lợi nghiêm trang nói, “Về sau có thời gian, chờ cậu sinh em bé xong tớ dạy cho cậu.”
“Ha ha, đây chính là cậu nói.”
“Ừ.” Lưu Lợi cười, “Đi thôi.”
Xe chậm rãi lái ra ngoài, đi ngang qua xe Vương Lệ Á, hai người cũng không có ai phát hiện bên cạnh có hai người đang nhìn họ.
“Chồng người ta so với anh mạnh hơn nhiều.”
“Lấy điều kiện của anh muốn làm lành lại, sợ là không đủ tư cách.”
Hai người nhìn thẳng vào mắt, cặp mắt bình tĩnh, ai cũng không thấy được trong lòng của đối phương.
Lưu Lợi lái xe trở lại chung cư của Mộng Kỳ, thật ra thì nơi này cách chợ cũng không xa, nhưng Lưu Lợi người này trừ đi dạo phố ra đi bộ một chút cũng không nguyện ý đi, dừng xe xong, chỉ lấy túi nhẹ nhất đưa cho Mộng Kỳ,
“Những thứ này để tớ cầm là được.”
Mộng Kỳ nhìn trong tay Lưu Lợi bao lớn bao nhỏ, “Đưa tớ thêm một chút đi, nhiều đồ như vậy, rất nặng .”
“Không cần, một mình tớ có thể cầm.” Tay Lưu Lợi mảnh khảnh cầm nhiều cái túi, “Đừng nhìn bộ dạng tớ rất yếu, nhớ năm đó đại đổ máu, tớ chính là rèn luyện ra ngoài, những vật này, tớ còn không để vào mắt.”
“Ha ha, bội phục.”
“Được rồi, đi thôi.”
“Được rồi.” Vẫn là Lưu lợi bướng bỉnh, chỉ có thể cầm túi nhẹ nhất đi ở phía trước, về đến nhà, “Đem đồ vật để dưới đất là được nghỉ ngơi một chút đi.”
“Hô, tớ tới dọn dẹp.”
“Đừng, cậu đặt ở chỗ nào là tốt rồi.”
“Đừng khách khí, cậu bây giờ là nhân sĩ quan trọng.”
“Tớ biết rõ, nhưng tớ sợ cậu dọn dẹp xong sẽ không tìm được đồ mình muốn dùng.”
Lưu Lợi.
.
.
.
.
.
“Muốn uống cái gì không?”
“Không uống.” Lưu Lợi nghỉ ngơi một hồi, đứng lên, “Tớ đi trước, một mình cậu ở nhà được không?”
“Có thể.”
“Vậy cũng được, chúng ta liên lạc qua điện thoại, đúng rồi, đợi lát nữa cậu đem quần áo phòng phúc xạ mặc vào, mặc dù không biết rốt cuộc hữu dụng hay không, nhưng mặc vào vẫn tốt hơn không mặc , cậu xem trong nhà đều là đồ điện, khó lòng phòng bị a.”
“Tớ biết rồi.”
“Ừm, ngày mai tớ bắt đầu chính thức đến Nhà Xuất Bản đi làm, đi nha.”
“Ừm, tạm biệt.” Mộng Kỳ và Lưu Lợi quá quen, hai người không cần lời lẽ dư thừa.
“Tạm biệt.”
Tiễn Lưu Lợi đi, Mộng Kỳ đồ đạc thu dọn một chút, lúc này mới phát hiện ra, không cẩn thận, đồ mua được quá nhiều, hơn nữa trước đó bà Lạc và Lưu Lợi mua thuốc bổ, lần này, thật sự chính là uống đến khi sinh đứa bé ra cũng không hết.
Lấy quần áo phòng phúc xạ ra, Mộng Kỳ chuẩn bị tắm một cái mặc vào, lại nói, bây giờ thời tiết thật sự rất nóng, mặc quần áo phòng phúc xạ, nhưng theo như lời Lưu Lợi, mặc kệ hữu dụng hay không, phải mặc, tất cả vì đứa bé.
Lúc dang giặt quần áo lại nhận được điện thoại của bà Lạc điện tới, căn dặn cô phải chăm sóc tốt cho mình, sữa bột mua cho cô, phải uống mỗi ngày, Mộng Kỳ nhất nhất đồng ý.
Đem quần áo phòng phúc xạ mặc vào , liền ngồi lên ghế sa lon nhìn sách vừa mua về mới phát hiện, thì ra là người mới làm mẹ, thật sự có rất nhiều thứ cần học.
Đã đến lúc rồi, đứng dậy lấy cơm, hơn sáu giờ, Lạc Gia Hoa về đến nhà, thấy cô đã làm xong cơm, tiến lên cho cô một cái hôn, “Vợ à, cực khổ.”
“Không có việc gì.”
“Về sau anh sẽ tận lực về sớm, chuyện nấu cơm cứ giao cho anh.”
Mộng Kỳ cười, “Không sao, em có thể .”
“Nhưng anh nghe mẹ nói thời điểm nôn oẹ rất vất vả .”
“Bây giờ em còn chưa có cảm giác thai nghén.”
“Hôm nay cảm giác như thế nào?”
“Cùng bình thường không có gì khác biệt.”
“Ừm.” Lạc Gia Hoa nhìn bụng Mộng Kỳ, vẫn cảm thấy thật thần kỳ, ở trong đó thì có một sinh mạng, “Bụng của em, sẽ từng chút lớn lên .”
Mộng Kỳ cười, “Ngày nào anh cũng nhìn em, nên chú ý thật tốt.”
“Đây là đương nhiên.”
Ăn cơm xong, đem Mộng Kỳ an bài ở trên ghế sofa, Lạc Gia Hoa sửa sang xong việc nhà, sau đó đi tới trên ghế sa lon cùng Mộng Kỳ ngồi chung một chỗ, bàn tay đặt trên bụng cô, vuốt ve qua lại.
Mộng Kỳ cười mặc kệ động tác của anh, “Trên sách nói, ba có thể thường thường thông qua vuốt ve bụng mẹ mà thành lập liệc lạc với cục cưng, dù anh và nó nói chuyện nó cũng có thể nghe được.”
“Có thật không?”
“Ừm, chẳng qua em nghĩ, phải ở bốn tháng sau mới có thể, dù sao hiện tại nó chỉ là một cục máu.”
“Đó cũng là nó, em không thể luôn mở miệng nói cục máu cục máu, đây chính là cục cưng của chúng ta.”
Mộng Kỳ buồn bã, “Anh bây giờ coi trọng cục cưng hơn em nhiều.”
Gia Hoa bật cười, “Người đây là đang cùng cục cưng ăn giấm chua sao?”
“Đúng.”
“Ha ha ~ vợ anh tại sao có thể đáng yêu như vậy.”
Mộng Kỳ ở trong tiếng cười của Lạc Gia Hoa cúi đầu xin lỗi.
Lạc Gia Hoa đem đàu Mộng Kỳ nâng lên, cười đến sáng sủa, lộ ra hai má lúm đồng tiền của mình, “Vợ ngốc, em ở trong lòng anh vĩnh viễn là quan trọng nhất, về sau có thêm cục cưng của chúng ta, hai người sẽ cùng lúc trở thành người quan trọng nhất trong sinh mệnh anh, chiếm vị trí như nhau, đều là thứ nhất.
Mộng Kỳ:.
.
.
.
.
.
“Vợ à, anh yêu em.”
Mộng Kỳ hạnh phúc, Lạc Gia Hoa rất ít nói ra lời tâm tình bạch trực này, vì vậy, thỉnh thoảng lại nói, làm cho cô rất hạnh phúc.
“Em cũng yêu anh, ông xã.” Mộng Kỳ trở tay ôm Lạc Gia Hoa.
Lạc Gia Hoa cẩn thận ôm Mộng Kỳ, nhẹ nhàng hôn lên, còn có cái gì hạnh phúc hơn so với hiện tại đây, chỉ là hôn hôn, liền tự nhiên, Lạc Gia Hoa buồn bực buông Mộng Kỳ ra,
“Bà xã ~”
“Hửm?” Mộng Kỳ phảng phất khát vọng mê mang đến từ đáy lòng khiến cô hết sức không thoải mái, gấp gáp muốn có được buông thả.
Lạc Gia Hoa chịu nhịn Mộng Kỳ đối với mình quấy rầy, “Đợi chút, vợ, không thể như vậy.”
“Như thế nào?”
“Bác sĩ nói, ba tháng đầu, không thể.”
Mộng Kỳ mở đôi mắt mông lung ra, giả vờ đáng thương nhìn Lạc Gia Hoa, “Thật khó chịu.”
Lạc Gia Hoa thiếu chút nữa không nhịn được, vợ anh như vậy, quá mê người rồi, vội vàng buông cô ra, “Không được, anh không thể tổn thương em, em cũng đừng lộn xộn, chúng ta nhịn một chút đi.”
Mộng Kỳ:.
.
.
.
.
.
Hai vợ chồng son ôm nhau, dùng tinh thần áp chế đáy lòng khát vọng.
Lạc Gia Hoa bi thống nghĩ chuyện sanh con này, quả thật không phải là người trôi qua a, lúc này mới vừa bắt đầu, kế tiếp còn có mấy tháng, anh nên làm cái gì, anh thề, chỉ sinh một đứa.
Mộng Kỳ uất ức nghĩ, ghét, đem người nhà hỏa câu đi lên lại không thể dập tắt, thật khó chịu a thật khó chịu.
Nửa giờ sau, hai người cũng bình tĩnh lại, Lạc Gia Hoa vỗ vỗ đầu Mộng Kỳ, “Em đi tắm đi, sớm nghỉ ngơi một chút.”
“Anh thì sao?”
“Anh còn phải vẽ thiết kế.”
“Gần đây rất bận sao?”
“Ừm.”
“Không nên quá mệt mỏi, nếu không em sẽ đau lòng.”
Lòng Lạc Gia Hoa đều mềm nhũng, dịu dàng trả lời, “Anh biết rồi.”
Nhưng trên thực tế, anh cảm thấy công việc thật nhiều cũng tốt, như vậy, anh có thể phát tiết dư thừa tinh lực rồi, tránh cho nhìn thấy sờ được chính là ăn không được, càng tổn thương người.
“Đi tắm thôi.”
“Ừm.” Mộng Kỳ dừng một chút, vô lực đứng lên, “Em đi lấy đồ ngủ.”
“Được.” Lưu luyến buông cô ra, vẫn đi theo phía sau cô, đợi cô lấy ngủ vào phòng vệ sinh, dặn dò một tiếng, “Cẩn thận chút, có cần giúp một tay liền kêu tanh, không cần đóng cửa.”
“Được.”
Nghe được trong phòng vệ sinh truyền ra tiếng nước chảy, không muốn làm cho mình lần nữa bị đốt lên, Lạc Gia Hoa đi vào thư phòng bắt đầu làm việc.
Mộng Kỳ tắm rửa ra ngoài, nhìn Lạc Gia Hoa đang bận rộn, “Gia Hoa.”
“Hửm?”
“Em tắm xong, anh cũng đi tắm đi.”
“Được.” Lạc Gia Hoa đứng lên, thấy áo ngủ trên người Mộng Kỳ, “Đổi áo ngủ?”
“Ừm, đây là thanh thuần, về sau đều mặc thứ này, đối với cục cưng tốt.” Mộng Kỳ nhìn áo ngủ cotton thuần chất bảo thủ, “Đây là hôm nay cùng Lily đi mua.”
Lạc Gia Hoa gật đầu, “Trở về phòng ngủ đi.”
“Ừm.” Mộng Kỳ cầm sách vào phòng ngủ, ngồi ở đầu giường đọc.
Một lát sau, Lạc Gia Hoa tắm xong ra ngoài, pha cho Mộng Kỳ một ly sữa tươi, đặt ở đầu giường, về sau mỗi ngày sáng trưa tối đều phải uống sữa, đối với da cục cưng tốt.
“Tốt.” Mộng Kỳ nhìn trên bàn sữa tươi, “Đem sữa tươi điều nồng không một chút có quan hệ, không cần nhiều như vậy, nếu không uống xong nó bụng sẽ chống khó chịu.
“Ừm.” Lạc Gia Hoa khom lưng ôm Mộng Kỳ, cơ thể mang theo mùi thơm ngát tiến vào chóp mũi, khiến anh một hồi rùng mình, giọng nói có chút khàn khàn, “Anh tới thư phòng.”
“Ừm, không nên quá muộn.”
“Ừm.”
Mộng Kỳ xem sách một lát, cảm giác có chút mệt mỏi, lập tức để sách xuống, đem sữa tươi uống cạn, nằm xuống ngủ, trên sách nói mang thai nhất định phải nghỉ ngơi tốt.
Hơn mười giờ, Lạc Gia Hoa hoàn thành công việc, trở lại phòng ngủ, liền nhìn thấy gương mặt ngọt ngào của Mộng Kỳ đang ngủ say, trên mặt cũng treo lên một nụ cười, không tự chủ nhìn về phía bụng của cô, niềm vui sướng làm cha, khiến anh khó mà bình tĩnh, mặc dù đã qua hai ngày, nhưng mỗi lần nghĩ đến cô, vẫn kích động.
Thấy sách Mộng Kỳ đặt ở đầu giường, không ngủ được, nhẹ nhàng ngồi ở mép giường, cầm lên lật xem, một tay nhẹ nhàng vuốt mặt Mộng Kỳ, ánh đèn trong phòng, chiếu vào hai người ấm áp, hài hòa..
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
854 chương
14 chương
23 chương
60 chương
8 chương
10 chương