Cưới Trước Yêu Sau

Chương 50 : Anh Giận Em Không Tín Nhiệm Anh

Sáu giờ tối, Lạc Gia Hoa đúng giờ về nhà, “Vợ à, anh đã trở về. ” Mộng Kỳ từ trong phòng bếp thò đầu ra, “Chồng em đã trở lại, rửa tay chuẩn bị ăn cơm. ” “Tốt. ” Lạc Gia Hoa đem đồ để vào thư phòng, rửa tay xong liền chui vào phòng bếp, đi đến sau lưng Mộng Kỳ ôm cô cho cô một nụ hôn, lại nghe thấy Mộng Kỳ kinh hô, “A! Mũi. ” Lạc Gia Hoa lúc này mới phát hiện mũi Mộng Kỳ có chút sưng đỏ, vội vàng cẩn thận nâng mặt của cô, “Mũi làm sao vậy?” Mộng Kỳ cười kéo tay anh, “Không có chuyện gì, chính là không cẩn thận đụng một cái. ” “Em đụng chỗ nào, khiến cho sưng như vậy, tới đây anh xem một chút, bôi thuốc chưa?” “Không có, lúc mới bắt đầu không có cảm giác gì, nhưng bây giờ giống như có chút đau. ” “Như thế nào không cẩn thận như vậy, vạn nhất làm bị thương xương cốt thì àm sao bây giờ, không được, đi, đi với anh đến bệnh viện. ” “Ai, không có việc gì, em tự biết mình, chính là chỉ sưng đỏ bên ngoài mà thôi, đi bệnh viện làm gì a, ăn cơm đi, cơm em đều đã làm xong. ” Mộng Kỳ vội vàng đẩy Lạc Gia Hoa, trong lòng cảm thấy anh quá lo lắng, “Yên tâm đi, em không phải là đại tiểu thư bị thương một chút liền kêu to. ” Đi ra phòng bếp, dước ánh đèn trong phòng khách, Lạc Gia Hoa mới phát hiện thì ra là mũi so với nhìn dưới ánh đèn vàng phòng bếp càng muốn nghiêm trọng hơn, cả cái mũi đều lớn ra một vòng ( con rể a, thật ra là chính con phóng đại ), chắc đau nhiều lắm a, vừa nghĩ tới đau, lập tức cảm thấy trong lòng như bị ai nhéo lập tức tiến lên cởi bỏ tạp dề của Mộng Kỳ, “Không được, lập tức đi bệnh viện. ” “Thật sự không cần mà. ” Mộng Kỳ cũng không muốn bởi vì chút vết thương nhỏ này mà đi bệnh viện. “Như vậy sao được chứ, em xem lổ mũi của em đều lớn một vòng, đây chính là cơ quan hô hấp trọng yếu, nếu có chuyện gì, phải làm sao bây giờ, trước kia Thẩm Điệp ngẫu nhiên đụng một tý liền la to , cái mũi của em đã như thế, em còn nhịn được. ” Trong quan niệm của Lạc Gia Hoa, giống như tất cả phụ nữ xinh đẹp một ít khổ đều không chịu nổi, Mộng Kỳ không có ồn ào đã là rất giỏi , anh cảm thấy cô khẳng định không thể nhẫn nhịn đau, bây giờ còn nhịn được, khuya lại không chừng náo loạn, vẫn là nhanh đi bệnh viện đi. Mộng Kỳ nghe Lạc Gia Hoa nói Thẩm Điệp, nghĩ thầm này không phải là do Thẩm Điệp đánh sao, nếu mà mình cho anh ấy biết, anh ấy sẽ có phản ứng gì đây. Bất quá sau khi trở lại cô vẫn đang bận, mũi là có chút đau, nhưng cô cũng không có để ý, bây giờ nghe Lạc Gia Hoa nói cái mũi của mình đã lớn một vòng, cũng có chút khẩn trương, thừa dịp Lạc Gia Hoa đến phòng bếp tắt lửa, vội vàng chạy đến phòng vệ sinh nhìn, dở khóc dở cười, nào có khoa trương như anh nói vậy, chỉ có chút hơi sưng đỏ, nhưng tuyệt không có lớn một vòng a. “Vợ à, đi thôi~ “ “Thật sự muốn đi a?” “Đi. ” Kiên quyết. “Vậy cũng tốt. ” Mộng Kỳ ngẫm lại cũng đúng, đau nhức như vậy cũng không phải là biện pháp, “Bất quá cũng không cần đi bệnh viện , đi tiệm thuốc mua thuốc giảm đau là được rồi, anh là chuyện bé xé ra to, còn có, chúng ta ăn cơm rồi hãy đi, buổi trưa không phải nói không có ăn no sao, em đã nấu xong móng heo cho anh rồi. ” Nghe được Mộng Kỳ nói như vậy, dạ dày Lạc Gia Hoa vốn là thập phần đói lập tức có phản ứng, nhưng anh cảm thấy bà xã quan trọng hơn, vì vậy kiên quyết chống lại mỹ thực hấp dẫn, “Trở lại rồi ăn sau. ” Thấy nói không lại anh, Mộng Kỳ đành phải đổi giày chuẩn bị cùng anh ra ngoài, nói, anh khẩn trương như vậy, cô vẫn là rất cao hứng. Lạc Gia Hoa trước một bước mở cửa, kết quả nhìn thấy Thẩm Điệp đi qua đi lại trước cửa, cửa thình lình mở ra còn làm cho cô giật mình, “Thẩm Điệp, cô ở đây làm cái gì?” “A, em, em…” Thẩm Điệp có chút chột dạ, mắt nhìn Mộng Kỳ ở phía sau Lạc Gia Hoa, chỉ gì đó trong tay mình, “Cái kia, tôi mua cái này, cô có muốn dùng hay không?” “Đây là cái gì?” Lạc Gia Hoa cầm lấy gì đó trong tay Thẩm Điệp phát hiện là thuốc đỏ, Thẩm Điệp mua cho Mộng Kỳ, cô không phải là mới hôm qua nói là mình là tình địch của Mộng Kỳ sao, Lạc Gia Hoa ánh mắt nghi kỵ nhìn xem Thẩm Điệp. Thẩm Điệp thấy Lạc Gia Hoa dùng ánh mắt như thế nhìn mình, lập tức hụt hơi, “Em, em không phải cố ý, em mua thuốc. ” “…” “Cái mũi của cô không có sao chứ?” “…” Mộng Kỳ vỗ trán, cô đây không phải là không đánh đã khai sao, mình cũng không cẩn thận. Quả nhiên, Lạc Gia Hoa đầu óc rất rõ ràng , mi nhảy lên, “Cô nói, mũi Mộng Kỳ, không phải là cô cố ý đánh?” Thẩm Điệp không nghĩ tới Lạc Gia Hoa đang bẫy lời của mình, chủ yếu là cô cùng Mộng Kỳ thừa dịp Lạc Gia Hoa không có ở đây đã giao hiệp hai lần, hai lần cô đều thất bại hoàn toàn, cho nên nàng cảm thấy Mộng Kỳ không hiền lành như nhìn bề ngoài, cái mũi của cô bị chính mình đánh, nhất định sẽ nói cho Lạc Gia Hoa làm cho anh cho là mình cố ý sau đó chán ghét chính mình, cho nên cô kể lại rõ ràng, “Em vốn muốn gõ cửa , ai ngờ cô ấy đột nhiên mở cửa, em không có khống chế được lực đạo, nhưng là đã phản xạ có điều kiện giảm lực đạo hơn nữa đánh trật, nếu không, cái mũi của cô ấy cũng không phải đỏ đơn giản như vậy, có thể sẽ trực tiếp lệch nghiêng đi. ” Lạc Gia Hoa chỉ cảm thấy một đoàn lửa bay thẳng lên đại não, “Thẩm… Điệp. ” “Khụ ~ tốt lắm, chồng à, đừng xúc động, cô ấy không phải cố ý. ” Thấy Lạc Gia Hoa nghiến răng nghiến lợi, Mộng Kỳ sợ anh nhất xung động mà phun máu, đành phải đảm nhận vai người tốt. Lạc Gia Hoa trừng Mộng Kỳ một cái, “Em không phải nói chính mình không cẩn thận sao, vì cái gì không nói cho anh là cô ấy đánh?” Thẩm Điệp sững sờ, “Cô không có nói cho anh ấy biết là tôi đánh?” Mộng Kỳ ngẩng đầu làm như không biết. Lạc Gia Hoa quay đầu trừng mắt Thẩm Điệp, “Nếu không phải là cô nói, tôi còn thực cho là chính cô ấy bị đụng đây. ” Thẩm Điệp phức tạp nhìn Mộng Kỳ. “Cái kia, có thuốc, chúng ta khỏi đi được hay không?” Ý tứ của Mộng Kỳ là không cần đi bệnh viện được không, cô không thích đi cái chỗ kia. “Không được. ” Nguyên lai cho là đụng , hiện tại biết là bị người đánh, càng phải đi xem, “Đi. ” Thấy Thẩm Điệp đáng thương đứng ở nơi đó, Mộng Kỳ có chút không đành lòng, mặc dù cô hướng mình tuyên chiến, nhưng kỳ thật cô thật sự rất thích cô ấy, cũng không biết vì cái gì, chính là không ghét, hơn nữa, dường như rất thích trêu chọc cô ấy, thấy cô ấy tức giận đến giơ chân, “Em đừng đau lòng, chuyện không liên quan em. ” Một bên là bạn gái trước bạo lực, một bên là người vợ khéo hiểu lòng người bị tổn thương tổn còn khoan dung tha thứ, mặc kệ đây là có toan tính hay là vô tình, dưới tình huống bình thường, đàn ông, trong lòng tự động sẽ so sánh. Mà Mộng Kỳ, là tuyệt đối vô tình , chỉ là chuyện này có chút cẩu huyết mà thôi. Mãi cho đến bệnh viện, Lạc Gia Hoa mặt đều là khẩn trương , Mộng Kỳ cùng anh nói mấy câu cũng không để ý, không biết anh rốt cuộc tức cái gì, không nói chuyện với mình, lại đối với mình rất là quan tâm, từ chỗ bác sĩ lấy thuốc trị thương, hẹn thời gian tái khám, lúc này mới lôi kéo Mộng Kỳ về nhà. Ngồi vào trong xe, Mộng Kỳ bất mãn nhìn Lạc Gia Hoa, “Anh làm gì mặt nặng mặt nhẹ với em thế, đối với em không hài lòng việc gì thì cứ thẳng. ” “Nhảy ~ “ Mộng Kỳ sợ hết hồn, thật không nghĩ tới Lạc Gia Hoa ôn tồn tao nhã sẽ phát giận, hơn nữa còn sẽ đánh tay lái, cũng may hiện không có xe, nếu không thật sự có tai nạn. “Anh làm gì?” Lạc Gia Hoa cuối cùng không có nhịn được nữa, nghiến răng nghiến lợi nhìn Mộng Kỳ, “Vì cái gì không nói cho anh là cô ấy đánh?” “Cô ấy lại không phải cố ý, hơn nữa, em không muốn làm cho anh hiểu lầm. ” “Hiểu lầm cái gì?” “Có hai loại khả năng, một là anh tin cô ấy, cảm thấy em sử dụng khổ nhục kế, tâm kế sâu, một là anh tin em, mặc kệ cô ấy có phải cố ý hay không, đều cảm thấy cô ấy rất độc ác. ” Lạc Gia Hoa nhíu mày, “Vậy em cảm thấy anh sẽ tin loại nào?” “Trước mắt cảm thấy là loại thứ hai… Bất quá, em cảm thấy được, hai người chúng em loại nào cũng đều không phải, cô ấy thật không phải là cố ý , em không nói ra , cũng là không muốn làm cho anh đồng tình thương hại em. ” “… Em chỗ nào có nhiều ý tưởng như vậy?” “Trên sách. ” “… Về sau ít xem ngôn tình đi. ” “Làm sao anh biết là ngôn tình?” “Chẳng lẽ khoa học viễn tưởng hoặc là đánh võ sẽ nói cho em biết những thứ này?” Mộng Kỳ: … “Thật không biết anh tức giận cái gì. ” “Anh không giận em không nói cho anh tình hình thực tế, giận em cái gì đều là bộ dáng không sao cả , giận chính mình không có chiếu cố tốt cho em…” “Em cảm thấy được việc này cũng không lớn a. ” “…” “Được rồi, chuyện này tuy lớn mà nhỏ, chủ yếu là tính chất vấn đề. ” “… Anh giận em không tín nhiệm anh. ” “…” Hai người trầm mặc một tý, Mộng Kỳ kéo kéo Lạc Gia Hoa, “Em đói bụng, chúng ta trở về đi. ” Lạc Gia Hoa quay đầu nhìn Mộng Kỳ, “Về sau mặc kệ có chuyện gì, đều phải kịp thời nói cho anh biết. ” “Ừm. ” “Em bị thương, anh sẽ đau lòng. ” Mộng Kỳ bởi vì lời của Lạc Gia Hoa, sửng sốt một hồi lâu, cho đến khi về đến nhà, Mộng Kỳ mới lôi kéo tay Lạc Gia Hoa , “Chồng à… Kỳ thật, như lời anh nói tất cả cũng không là trọng yếu nhất, điều cuối cùng mới là trọng yếu nhất có đúng hay không?” “…” “Anh… Đau lòng cho em mới là thật sự phải hay không?” Lạc Gia Hoa gõ trán Mộng Kỳ một cái, ý nói em thật nhiều chuyện, nhưng không có phủ nhận, Mộng Kỳ đánh giá Lạc Gia Hoa, phát hiện lỗ tai của anh rõ ràng đỏ lên, Mộng Kỳ khóe miệng từ từ câu dẫn, không nói gì, nhưng trong lòng đang suy nghĩ, Lạc Gia Hoa, anh đây là đang thẹn thùng sao? Nhớ tới hai người đã từng trò chuyện với nhau, bọn họ sẽ cố gắng quên quá khứ của đối phương, sau đó cố gắng yêu hiện tại, Lạc Gia Hoa, em có phải cố gắng cho anh yêu đây? Ít nhất, đã là bắt đầu tiếp nhận em, thói quen của em, yêu thích của em phải hay không? Mặc dù, em bây giờ còn không thể nói yêu anh, nhưng là, em đại khái không có nói cho anh biết, kỳ thật, em cũng bắt đầu quen thói quen của anh, thói quen nhà của chúng ta đây, em sẽ, mau chóng yêu anh đó. Còn có, Lạc Gia Hoa, em không có nói cho anh biết , ôn nhu của anh, sẽ là thuốc độc là em trầm luân, dù cho em đắm chìm trong đó, em cũng sẽ duy trì cảnh giác, không phải là em ích kỷ, mà là em sợ, sợ em sẽ không thể tự chủ yêu anh, mất đi mình, em không phải sợ yêu anh, em là sợ sau khi yêu anh, lại phát hiện em yêu anh so với anh yêu em nhiều hơn, em sợ có một ngày, anh lại đột nhiên yêu người khác, em sợ anh sẽ rời khỏi em, em có thể chịu được một người cùng em chung đụng nhiều năm, có thân phận vợ chồng, nhưng là hướng em mắt lạnh bình thản không chút lựa chọn rời em đi, nhưng em không thể chịu được một người thương em tận xương, dù là chung đụng thời gian cũng không lâu lại rời đi, bởi vì, ôn nhu, là vũ khí lợi hại nhất làm cho em trầm luân , nó, là nhược điểm trí mạng của em. .