Cưới Trước Yêu Sau

Chương 23 : Sinh Nhật Của Chúng Ta

“Vì cái gì buổi trưa muốn ở bên ngoài ăn, em cảm thấy ăn ở nhà cũng được a. ” “Ngày thường coi như xong, hôm nay ngày chúng ta bước qua tuổi mới, lại là sinh nhật đầu tiên chúng ta chung một chỗ, bất kể nói thế nào đều cần phải ở bên ngoài ăn, hơn nữa, sinh nhật của chúng ta là cùng một ngày, bất kể là em hay anh nấu cơm đều là không đúng a. ” Mộng Kỳ ánh mắt tỏa sáng nhìn Lạc Gia Hoa, “Thì ra là anh nhớ rõ sinh nhật của chúng ta?” Lạc Gia Hoa cười, “Đương nhiên. ” Mộng Kỳ xem tay hai người sít sao chung một chỗ, khóe miệng câu dẫn ra nụ cười sung sướng, sáng sớm Lạc Gia Hoa đột nhiên ôm cô nói muốn cùng cô yêu thương, cô cũng cảm giác được tâm tình khoái trá, ăn sáng xong, liền cùng Lạc Gia Hoa đi lấy xe, sau đó hai người đi chọn lễ vật buổi tối đi đến nhà ba mẹ, sau còn có thời gian, Lạc Gia Hoa mua cho cô mấy bộ quần áo, bình thường cô mua đồ rất nhanh, dùng lời của đảng mà nói chính là cưỡi ngựa xem hoa, nhưng đó là cô không có nhìn trúng, một khi nhìn trúng, tốc độ cũng hết sức mau, cho nên mua xong những thứ này, cũng không có tốn bao nhiêu thời gian, trong lúc này cô lại nghĩ biện pháp tránh Lạc Gia Hoa đi chọn lựa quà sinh nhật cho anh, vốn là vẫn luôn không có nghe anh nói, cô còn tưởng anh đã quên mất đây, không nghĩ tới anh nhớ kỹ, còn cố ý dẫn cô ra ngoài ăn cơm, không trách được kiên trì muốn mua quần áo cho cô, đây chính là quà của anh đi, nói, có thể cùng một người vừa ôn nhu lại đẹp trai săn sóc nói yêu thương, cảm giác thật sự rất tốt đó. Một cái tay xách theo vài bao lớn chiến lợi phẩm, một tay cùng Mộng Kỳ gắt gao một chỗ, Lạc Gia Hoa quay đầu săn sóc nhìn Mộng Kỳ, “Buổi trưa muốn ăn cái gì, đồ ăn Trung Quốc hay là cơm Tây?” “Đồ ăn Trung Quốc. ” Mộng Kỳ không chút do dự lựa chọn đáp. “Ừm, vậy em muốn ăn gì?” “Món ăn tương hoặc là món cay Tứ Xuyên đi. ” Mặc dù là người thị trấn, nhưng Mộng Kỳ thật thích ăn cay. “Tốt. ” Lạc Gia Hoa gật đầu, “Chung quanh đây có rất nhiều khách sạn, có lẽ có. ” “Ừm. ” Quả nhiên, hai người chỉ chốc lát sau liền đi tìm được một nhà món cay Tứ Xuyên, Gia Hoa đưa menu cho Mộng Kỳ gọi thức ăn, Mộng Kỳ gọi một đậu hũ xào sa tế, đậu cô ve xào, cá chần nước sôi, súp trứng cà chua, “Anh muốn bổ sung gì à?” Lạc Gia Hoa cầm lấy thực đơn, “Một phần thịt bò nấu đậu, hâm lại thịt…” Thấy Lạc Gia Hoa còn muốn thêm, Mộng Kỳ vội vàng ngăn lại, “Hai người chúng ta ăn nhiêu đủ rồi. ” Lạc Gia Hoa mỉm cười nhìn Mộng Kỳ, “Không quan hệ, khó có dịp như hôm nay, có thể lãng phí một chút. ” Biết rõ Lạc Gia Hoa là không thịt không vui , hơn nữa ở bên ngoài, Mộng Kỳ cũng muốn để mặt mũi cho anh, thu hồi tay của mình, “Tùy anh, bất quá, không cần phải gọi quá nhiều. ” Mộng Kỳ săn sóc cùng nhượng bộ làm cho Lạc Gia Hoa rất là thoải mái, “Nếu vợ đã lên tiếng, chồng em tự nhiên là phải nghe theo… Liền mấy món ăn này đi, có gì cần lại gọi, phiền toái mau một chút. ” “Tốt, nhị vị đồ uống gì?” Nhân viên phục vụ đỏ mặt nhìn khuôn mặt anh tuấn của Lạc Gia Hoa. “Em muốn uống gì?” Lạc Gia Hoa cũng không chú ý tới vẻ mặt nhân viên phục vụ, ngược lại chuyên chú nhìn Mộng Kỳ. Mộng Kỳ lắc đầu, “Cho em một bình trà là được. ” Giờ nhiều thức ăn cay như vậy, cô cảm thấy nước trà là thứ giải cay tốt nhất, muốn nói trước chuẩn bị. “Vị tiên sinh này đây?” Nhân viên phục vụ hỏi. “Cho tôi một lon cola đi. ” “Tốt, hai vị món ăn cần giữa cay hay là nặng cay?” Lạc Gia Hoa dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Mộng Kỳ, Mộng Kỳ suy nghĩ một chút, “Hay là giữa cay đi, quá cay sợ không chịu nổi. ” “Tốt, chờ. ” Mắt thấy Lạc Gia Hoa từ đầu tới đuôi không có xem qua chính mình, lại cùng Mộng Kỳ so sánh một tý, nhân viên phục vụ tự nhận không thể so sánh, chỉ có thể làm tốt công việc của mình, đi xuống truyền món ăn, chỉ chốc lát sau liền đem thức ăn và đồ uống đưa lên. Mặc dù Mộng Kỳ đã nói giữa cay , nhưng bọn họ tìm quán ăn này là món cay Tứ Xuyên chánh tông, bưng lên món ăn, nhất là cá chần nước sôi, cũng làm cho hai người cay chết, bất quá không thể không nói chính là, cay đến rất sảng khoái. Cơ hồ từ miệng đi lên đều là hồng thông thông, Mộng Kỳ cùng Gia Hoa chóp mũi đều là mồ hôi, hai người không tự giác thả chậm tốc độ dùng bữa, bộ dáng như vậy, có trợ giúp hình tượng a hình tượng. Cơm nước xong, Mộng Kỳ uống từng ngụm từng ngụm nước, cảm giác được đầu lưỡi đều muốn bị thiêu cháy, le lưỡi ra hắc khí, bộ dáng xinh đẹp này trong mắt Lạc Gia Hoa hết sức đáng yêu, “Ăn ngon không?” Mộng Kỳ cười gật đầu, “Ăn ngon, mặc dù thật cay, nhưng ăn được rất thoải mái. ” “Nếu em thích về sau có thể thường đến. ” “Những thức ăn này ngẫu nhiên ăn một chút mới ngon, hơn nữa, em tự nhận chỉ cần nguyện ý, không có gì là em làm không được, chính mình tỉ mỉ chuẩn bị thức ăn ăn, mới là thật hương. ” “Vậy sau này anh xem như là có lộc ăn. ” “Đó là đương nhiên, cho nên, về sau anh phải hảo hảo nịnh nọt em biết không, nếu ngày nào đó em mất hứng, coi chừng em ngược đãi dạ dày của anh. ” “Thật đáng sợ. ” “Ha ha…” Tại khách sạn nghỉ ngơi trong chốc lát, hai người tính tiền đi ra, nhìn đồ đạc trong tay Lạc Gia Hoa, “Chúng ta bây giờ đi nơi nào, có muốn hay không lái xe đi đến nhà ba mẹ?” Trong lúc cùng Lạc Gia Hoa nói chuyện, Mộng Kỳ biết rõ cha mẹ của anh thì ra cũng là công nhân bình thường, mới vừa về hưu không lâu, hiện tại cuộc sống của vợ chồng già rất là nhẹ nhàng, nghe nói anh nguyên quán ở tại tứ hợp viện , đều là lão hàng xóm mấy thập niên , rất náo nhiệt, mẹ anh lúc không có chuyện gì làm cùng với chị em trong bang cùng nhau ca hát, cha của anh cùng ông bạn già trước cửa đánh cờ, sau khi Lạc Gia Hoa chuyển ra, bình thường là một tháng trở về một lần, đương nhiên, thời gian rãnh cũng sẽ trở về, như tình huống tối hôm qua mẹ anh chủ động gọi điện thoại cho anh hỏi anh có hay không trở về cũng là so với đặc thù , chủ yếu là bởi vì sinh nhật của anh, dĩ nhiên là nghĩ cùng người một nhà trải qua. Biết được bà Lạc đặc biệt yêu thích hoàng mai hí (một vở nhạc kịch), Mộng Kỳ liền đi chọn lấy mấy bộ hoàng mai hí nổi tiếng đến đưa cho bà Lạc, mà ông Lạc, thích nhất chơi cờ tướng, Mộng Kỳ lôi kéo Lạc Gia Hoa tìm được tiệm bán cờ tướng, mua ván cờ bằng cây làm lễ vật đưa cho ông Lạc, cô đối với cái này không hiểu nhiều, chỉ là xem giá cả trong phạm vi lựa chọn của mình, hàng mắc là hang quý, cầm những ván cờ mình có thể mua, hơn nữa cô lựa chọn giá cả có thể nói vẫn là khá cao, tối thiểu có vài người nhìn thấy sẽ hâm mộ , thấy Mộng Kỳ lựa chọn ván cờ như tri kỷ, Lạc Gia Hoa trong lòng vui thích , thật là một người thiện lương, “Không nóng nảy, chúng ta lại đi mua ít đồ. ” “Còn muốn mua cái gì?” Mộng Kỳ ngẫm lại, những gì nên mua cho cha mẹ đã mua xong, quà sinh nhật của Lạc Gia Hoa đã có, quần áo của mình cũng đã mua, không cần gì đi. Lạc Gia Hoa nhìn thoáng qua Mộng Kỳ, “Chúng ta mặc dù đăng ký , nhưng không có mua nhẫn, em không biết cái này rất cần thiết sao?” Nghe được Lạc Gia Hoa nói như vậy, Mộng Kỳ bừng tỉnh, “Hình như là đúng như vậy a. ” “Nhìn em ngày thường khôn khéo , như thế nào có lúc cảm giác ngây ngốc đây. ” “Em nào có?” Mộng Kỳ đối với Gia Hoa chỉ trích rất là bất mãn, “Không phải là em ngốc, loại chuyện như vậy coi như là em nhớ tới trước, nhưng anh không nói, em cuối cùng cũng không nên chủ động mở miệng a, nếu để cho anh hiểu lầm là em ham giàu thì làm sao bây giờ?” “Em có phải hay không hám giàu, chính mình sẽ xem, em cho rằng chỉ bằng mấy câu có thể đem một người định tính sao?” “Vậy cũng không nhất định. ” “Em ví dụ đi. ” “Người ta nói lời nói thật rất đúng. ” “…” Hai người tay cầm tay cười nói tiến vào một cửa hàng vàng bạc, Lạc Gia Hoa hỏi Mộng Kỳ muốn mua bạch kim hay là hoàng kim (vàng) , Mộng Kỳ không chút do dự lựa chọn hoàng kim , vật này bảo đảm giá trị tiền gửi, hơn nữa cá nhân cô cảm thấy còn rất có không khí vui mừng , hai người đến quầy kinh doanh hoàng kim, lúc này cũng không nhiều người, bởi vậy nhân viên hết sức nhiệt tình, cuối cùng Mộng Kỳ chọn một người nhìn hào phóng phong cách cũng không phải hết sức phức tạp, “Tiểu thư, phiền toái đem cái này cho tôi xem một chút. ” “Tốt, chờ. ” Tay Mộng Kỳ hết sức mảnh mai, theo lời mẹ của cô nói chính là thập phần thích hợp để đánh đàn, điều này cũng làm cho tay của cô so với người ngoài nhỏ hơn chút ít, bởi vậy sau khi đeo lên lập tức liền có vẻ lớn, “Quá lớn, cái này có loại nhỏ hơn một chút không?” “Tay tiểu thư thật xinh đẹp. ” Nhân viên bán hàng khen Mộng Kỳ, “Chờ, tôi tìm cho cô loại nhỏ hơn. ” “Tốt, phiền toái. ” “Không khách khí. ” Thừa dịp nhân viên bán hàng đi tìm một số nhẫn cỡ nhỏ, Mộng Kỳ lôi kéo Lạc Gia Hoa ở bên cạnh xem nhẫn dành cho nam, “Anh thích hoàng kim hay là bạch kim ?” “Anh cái gì cũng có thể, quan trọng nhất là xứng đôi với em, em là hoàng kim , anh dĩ nhiên là lựa chọn hoàng kim. ” “Ha ha, em vẫn cảm thấy chúng ta mang hoàng kim là theo truyền thống, hơn nữa cảm giác vui mừng hơn một chút, quan trọng nhất là giá trị của nó ổn định. ” Lạc Gia Hoa cười nhìn Mộng Kỳ, “Cô gái bây giờ đều thích kim cương bạch kim , khó có người như em thích truyền thống như vậy, sẽ không phải là tiết kiệm tiền cho anh đi, cả đời anh mới mua một lần, em không nên khách khí. ” Mộng Kỳ cười, “Không quan hệ, dù sao của anh chính là của em. ” Lạc Gia Hoa: … “Tiểu thư, mời xem thử cái này như thế nào?” nhân viên tìm được một số nhẫn tương đối nhỏ , Mộng Kỳ thử qua một lần, “Ừm, không sai, rất vừa. ” “Ừm, tiểu thư lấy cái này sao?” “Ừm, đúng rồi, cô đem cái kia cho tôi xem một chút…” Mộng Kỳ chỉ chỉ chiếc nhẫn nam vừa rồi cùng Lạc Gia Hoa xem. “Tốt, chờ. ” Nhân viên lần này lấy ra không có loại nhỏ, Lạc Gia Hoa đeo vào, “Phải cái này sao?” “Ừm. ” Lạc Gia Hoa gật đầu, “Đem hai chiếc nhẫn này gói lại cho chúng tôi. ” “Tốt, hai vị còn cần gì khác nữa không?” “Xem một chút dây chuyền cùng hoa tai vòng tay các loại a. ” Lạc Gia Hoa nói ra. “Không cần đi. ” Mộng Kỳ phản bác, “Em ngày thường cũng không mang những vật này, mua cũng là lãng phí, một chiếc nhẫn là đủ rồi. ” Lạc Gia Hoa cười sờ sờ đầu Mộng Kỳ, “Vợ à, em thật sự là tiết kiệm tiền cho chồng em sao?” Mộng Kỳ: … Nói thật thì cô cảm thấy hai người mặc dù là vợ chồng, nhưng là chân chính chung đụng không lâu, thoáng cái để cho anh mua này mua kia , chính cô cũng xác thực thẹn thùng, “Thật sự không cần. ” “Như vậy sao được chứ, những thứ này vốn là nên mua trước khi kết hôn, hiện tại mới mua, em không trách anh là tốt rồi, những thứ này không phải là vấn đề em mang không mang, mà là theo lý anh nên mua cho em , hơn nữa, em là cô dâu, chỉ có một chiếc nhẫn sao được, cho dù em không thích mang, trong ngày thường để ở nhà cũng có thể tăng tỉ giá đồng bạc a, thời điểm lễ mừng năm mới lấy ra mang, hoặc là tham gia mấy cái tụ hội gì đó, cũng lại dùng a. ” Mộng Kỳ suy nghĩ một chút, Lạc Gia Hoa nói rất có đạo lý, liền gật gật đầu, “Vậy cũng tốt. ” Cuối cùng, hai người vẫn là chọn lựa một sợi dây chuyền, một chiếc vòng, một đôi bông tai, lúc ra khỏi cửa hàng vàng bạc, đồ đã đeo ở trên tay Mộng Kỳ, đều này làm cho cô cảm giác thẹn thùng giống cô dâu mới cưới. Không có gì muốn mua nữa, Lạc Gia Hoa cùng Mộng Kỳ thương lượng là nên đến nhà cha mẹ của anh, Mộng Kỳ vừa hỏi, nơi này cách nhà cha mẹ của anh cũng gần hai tiếng đồng hồ, còn rất xa, gật đầu, hai người lấy xe, mang đồ đạc ném tới chỗ ngồi phía sau, Mộng Kỳ lên tay lái phụ, sờ sờ bắp chân của mình, “Thật may là không có mang giày cao gót, nếu không hôm nay chân này đã có thể phế đi, mệt chết em. ” “Đi dạo phố không phải là sở thích của phụ nữ các em sao?” Lạc Gia Hoa vừa khởi động xe hơi vừa hỏi. “Nhưng em lại không thích, cùng em đi dạo cho tới trưa, có mệt mỏi không, có cảm thấy phiền hay không?” Lạc Gia Hoa cười, “Không biết. ” Mộng Kỳ vô lực nằm ở tay lái phụ, “Em cảm thấy được em quá may mắn. ” “Ừm?” “Em biết Lạc Gia Hoa, cơ hồ là một người không có khuyết điểm, đối với nữ nhân của mình vừa ôn nhu lại săn sóc, người đàn ông như vậy, đối tượng như vậy dù cho có đi đến chỗ nào cũng sẽ có phụ nữ điên cuồng chiếm đoạt, rõ ràng để cho em đụng phải, không phải em may mắn là cái gì, bất quá, em còn muốn cám ơn bạn gái trước của anh đây. ” Thẩm Điệp? Lạc Gia Hoa tay vô ý thức nắm chặt vô lăng lại một chút, “Cảm ơn cô ấy cái gì?” Mộng Kỳ quay đầu, cười, “Trên đời này không có người thập toàn thập mỹ, cũng không có cuộc sống thập toàn thập mỹ, em không tin anh từ nhỏ chính là hoàn mỹ , nhất định là cần người dạy dỗ , mặc dù thời kỳ trưởng thành của anh không có em làm bạn, nhưng là, tại anh từ một tiểu tử chưa ráo máu đầu biến thành một người thành thục chững chạc, biết rõ quý trọng, biết rõ trách nhiệm, có thể gặp được anh, liền là vận may của em , có thể nói, em cơ hồ là trực tiếp hưởng thụ may mắn của người khác, tính ra, là em nhặt được một cái tiện nghi đây, anh nói, em có phải hay không nên cười trộm rồi?”.