Chỉ là, vừa mới đi vào, chỉ thấy phía trước một vật thể không rõ bay tới, không hề đoán trước, liền nặng nề đấp vào trên trán anh.
Lập tức, chợt nghe đến tiếng kêu trong veo như tiếng chuông đầu của cô gái: “Đám giặc cướp các người, khốn nạn, khó ưa, thả tôi ra ngoài, thả..."
Trì Tảo Tảo gào thét chói tai, nhưng, nhưng sau khi nhìn rõ người đi vào cửa, liền lập tức câm lặng, ngơ ngác.
Cái trán Kim Thừa Trị bị đập ra một cái lỗ, máu chảy không ngừng, nhưng anh lại không nhúc nhích chút nào, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào cô gái trước mặt.
Trong nháy mắt đó, thời gian giống như ngừng lại.
Toàn bộ trong cung điện rộng lớn như vậy, dường như im lặng chỉ có tiếng người hít thở.
"..."
Hai người hai mắt nhìn mắt đến một phút đồng hồ, sau cùng người không chịu đựng được là Trì Tảo Tảo, dùng sức xoa xoa hai mắt của mình, xoa một cái lại nhìn, nhìn một cái lại xoa.
Sau cùng, cô không thể tin được đi tới, lại ngây ngốc nhìn chằm chằm Kim Thừa Trị: “Học, học trưởng?"
Kim Thừa Trị cũng nhìn cô, nhìn khuôn mặt cô gái quen thuộc ngay trước mắt, anh cũng hiểu được, có chút khó tin được.
Cô là Trì Tảo Tảo.
Cô chính cháu gái của Nam Cung Dục?
Làm sao có thể chứ? Không phải Tảo Tảo đang ở thành phố Ninh Đô sao? Sao đột nhiên cô lại xuất hiện ở đây?
"Học trưởng, thật là anh sao?"
Kim Thừa Trị đang suy nghĩ, bị Trì Tảo Tảo kéo lại, nghe được cô gọi mình, lúc này anh mới tin, cô gái trước mắt này, quả nhiên là cô gái anh từng theo đuổi ở Đại học A.
"Tảo Tảo, sao lại là em?"
Sao cô thành cháu gái của Nam Cung Dực chứ? Sự thật này, làm Kim Thừa Trị không có cách nào tiếp nhận.
Phải biết rằng, Nam Cung Dực hèn hạ không biết xấu hổ, anh ta muốn anh cưới cháu gái anh ta, chính là để yêu cầu Nữ hoàng bệ hả trả lại quyền thừa kế trước đây của Công chúa điện hạ, như vậy, anh ta có thể lợi dụng cháu gái anh ta, giúp anh ta trở thành người thống trị cao nhất ở nước E.
Sao Tảo Tảo lại trở thành cháu gái của anh ta chứ?
"Em còn muốn hỏi anh đây? Sao anh lại ở chỗ này chứ?"
Trì Tảo Tảo thấy trán anh chảy ra máu tươi, vừa dùng khăn lau cho anh vừa hỏi: “Anh nói cho em biết, sao anh lại ở chỗ này? Bọn họ nói anh nghỉ học, là bởi vì em, anh cũng không biết, đột nhiên anh đi, em có bao nhiêu áy náy, học trưởng, anh mau nói cho em biết, tại sao anh lại ở chỗ này?"
Tại sao anh lại ở chỗ này?
Anh vốn chính là người của nước E, cô hẳn là nói trước cho anh biết, sao cô lại ở chỗ này.
Trì Tảo Tảo thấy anh không nói, trên đầu anh lại còn đang chảy máu, cô liền kéo anh ngồi xuống bên cạnh, vừa xử lý vết thương vừa nói xin lỗi: “Xin lỗi, em không biết người đi vào là anh, em tưởng là tên Nam Cung Dực khốn nạn kia, em không nghĩ tới sẽ đập trúng anh."
"Nam Cung Dực không phải là cậu em sao?” Anh nhìn cô, giống như trước đây, lạnh nhạt không cảm xúc, không sợ hãi nào.
Vẻ mặt Trì Tảo Tảo tức giận: “Chó má cậu gì chứ, em vốn sẽ không hiếm lạ loại cậu như vậy, anh ta không lịch sự được sự đồng ý của em, đã ép buộc đưa em đến đây, em muốn đi ra ngoài, bọn họ liền nhốt em lại."
Cô ngồi xổm xuống lôi kéo Kim Thừa Trị hỏi: “Học trưởng, anh có thể nói cho em biết tại sao anh ở chỗ này không?"
Nhìn cô gái mặt mũi lo lắng trước mặt, miệng của Kim Thừa Trị, đột nhiên như bị cái gì chọc phải, một cơn đau không thể giải thích được lan rộng ra.
Đôi mắt anh ta rũ xuống, gương mặt u buồn như cũ: “Mợ của em, là chị anh."
"..."
Mợ của em là chị anh?
Chính là người phụ nữ xinh đẹp mà cô vừa tỉnh lại đã thấy kia sao?
Nghĩa là, Kim Thừa Trị, vốn chính là người ở đây?
Trì Tảo Tảo thật cảm thấy không thể tin nổi, người học trưởng cùng trường Đại học với cô này, lại là...
"Tảo Tảo, chúng ta có thể gặp nhau ở đây, là duyên phận sao?"
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
12 chương
56 chương
62 chương
15 chương