Lúc này Trì Tảo Tảo mới không chào hỏi anh, nằm nhoài trên bàn ăn hỏi Diệp Khuyết: “Vậy anh nói xem, anh ấy sẽ xem mắt thành công không?" "Sẽ không!" Giọng điệu Diệp Khuyết rất chắc chắc. Trì Tảo Tảo ngờ vực, ánh mắt vừa nhìn về phía cô gái ngồi cùng một chỗ với Đường Thì Sơ cách đó không xa, mặc dù cô ấy đang quay lưng lại, nhưng chỉ nhìn bóng lưng, dáng vẻ rất ưa nhìn nha. Cô không tin, bĩu môi nói với Diệp Khuyết: "Nếu không chúng ta đánh cược, nếu như anh ấy xem mắt thành công, buổi tối em ngủ với anh, nếu như không thành công, em không gặp anh một tuần, thế nào?" Diệp Khuyết: “..." Một tuần không gặp anh? Đây là đang dằn vặt cô, hay là dằn vặt anh? Diệp Khuyết mím mím môi, khuôn mặt tối thui: “Trong vòng ba phút, người phụ nữ kia sẽ chủ động đứng dậy rời đi." Vì vậy, anh đặt cược là Đường Thì Sơ ra mắt không thành công. Lập tức, Trì Tảo Tảo liền son sắt nói: “Nhất định có thể thành công, buổi tối anh lo mà hưởng đãi ngộ tốt được em làm chăn sưởi ấm cho anh đi! Ha ha ~~ " "..." Diệp Khuyết coi như người ngồi đối diện anh chính là con nhỏ điên, không chấp nhặt với cô. Phục vụ cầm thực đơn đi tới, anh tùy tiện chọn mấy thứ Trì Tảo Tảo thích ăn, sau đó cho người phục vụ lui ra. Khoảng thời gian này, cũng chỉ mới hai phút, Trì Tảo Tảo liền nhìn thấy, người phụ nữ ngồi đối diện Đường Thì Sơ, đột nhiên đứng dậy. Má ơi, cô ấy sẽ không thật sự muốn đi chứ! Cô kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, quả nhiên, cô ấy thật sự cầm túi xoay người, rời đi. Trì Tảo Tảo kích động cũng đi theo, kỳ thực, cô rất muốn nhào tới, kéo người phụ nữ kia nói, cô đừng đi mà, anh Thì Sơ nhà tôi ưu tú hoàn mỹ như thế, vì sao người ta không lọt mắt cô chứ? Tức chết cô, cô thua, một tuần sẽ không thể gặp Diệp Khuyết. Trì Tảo Tảo không cam lòng, thấy người phụ nữ kia rời khỏi nhà hàng, cô đi tới, tức giận đứng bên cạnh Đường Thì Sơ hỏi: “Anh Thì Sơ, người phụ nữ kia là loại người gì? Cô ta dựa vào cái gì nhìn anh không lọt mắt, cô ta dựa vào cái gì cứ như vậy rời đi chứ?" Đường Thì Sơ ôn hòa cười cười, đứng dậy sờ sờ đầu Trì Tảo Tảo, thở dài: “Ai! Anh Thì Sơ của em không có duyên với phụ nữ thôi!" Sau đó, tránh khỏi cô đi tới ngồi bên cạnh Diệp Khuyết. Trì Tảo Tảo cũng theo lại đây ngồi xuống, lại mở miệng nói: "Anh không có duyên với phụ nữ? Lời này là nói cho quỷ nghe à, anh đẹp trai như thế, cao như thế, có tiền như vậy, điển hình cao giàu đẹp trai, người khác không biết chứ em hiểu rõ anh Thì Sơ, vừa dịu dàng vừa thiện lương, mắt người phụ nữ kia bị mù sao?" Nếu nói về đàn ông, trên đời này, ngoại trừ Diệp Khuyết, có mấy ai ưu tú như anh Thì Sơ chứ? Ngược lại Trì Tảo Tảo đặc biệt tức giận bất bình dùm anh. Nhưng người đàn ông kia, lại cảm thấy nhẹ nhàng như mây gió, liếc mắt nhìn nhau với Diệp Khuyết, cười khẽ: “Xem ra, đời tôi cứ một mình như thế." "Có lúc, hiện thực chính là tàn khốc như vậy." Diệp Khuyết nhìn Trì Tảo Tảo đối diện, ý tứ sâu xa nói: "Nếu như không tìm được người thích hợp, thật sự tình nguyện thà thiếu chứ không chọn bậy." Đường Thì Sơ gật gù, biểu thị rất tán thành. Trì Tảo Tảo đột nhiên ánh mắt sáng ngời, cầm lấy Đường Thì Sơ hỏi: “Anh Thì Sơ, anh thích tuýp người như em không?" "..." Đường Thì Sơ có chút choáng váng. Mặt Diệp Khuyết rõ ràng đen xuống hai độ. Trì Tảo Tảo mặc kệ anh, con mắt lóe nước long lanh nói với Đường Thì Sơ: “Ý của em là, nếu như anh thích người bằng tuổi em thì em giới thiệu cho anh nha, trường học của em có nhiều lắm, chỉ trong túc xá của em đã có ba người đẹp rồi, tính cách khác biệt, đủ loại khí chất, anh muốn loại gì cũng có, thật sự." Đường Thì Sơ: “..."